"Ha ha!" Tổ mẫu ha ha nở nụ cười.
"Ai!" Giáo Hoàng cười khổ lắc đầu.
"Ngươi muốn chết phải không?" Đông Ni tức giận đến tái mặt, trong lòng nói thầm, ta vừa nói một cái hàng không phải chỉ là một cách nói thôi sao? Ngươi cho là thật à.
"Tốt lắm, nói thật!" Tổ mẫu cười nói.
"Thật sự là một cái hang a!" Tát Đại Mộc ủy khuất nói.
"Ngươi chọc lão tử phải không?" Đông Ni nhấc hắn lên, giơ nắm đấm như muốn đánh xuống.
"Ngươi làm gì đấy?" Tạp Thu Toa tới kéo Tát Đại Mộc lại, cả giận nói: "Không được khi dễ hắn!"
"Hừ!" Đông Ni không có cách nào đành phải hừ lạnh một tiếng.
Tát Đại Mộc tìm được đường sống trong chỗ chết, sợ đến xanh mặt. Chỉ khí thế mà vị lão nhân này biểu hiện ra thôi cũng làm toàn thân hắn mềm nhũ ra rồi, nếu bị hắn gõ một cái chắc khỏi mơ trở về quá. Hắn cảm kích nói với Tạp Thu Toa: "Đa tạ tiểu thư!" Hắn là một người khôn khéo, ta từng chỉ thị qua hắn phải đối đãi vị Tạp Thu Toa tiểu thư này như với mẹ hắn vậy, lúc ấy tuy hắn không rõ ra làm sao, nhưng vẫn làm rất tốt, hầu hạ Tạp Thu Toa thoải mái vô cùng, bây giờ mới thấy có ưu đãi đây.
"Hang cỡ nào?" Tổ mẫu lại hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL"Có thể cho vài người cùng nhau tắm rửa." Tát Đại Mộc nói.
"Nói bậy! Sao có thể nhiều như vậy được?" Tổ mẫu bỗng nhiên nói: "Vẫn còn ở đó sao?"
"Còn!" Tát Đại Mộc nói: "Cái hang này ở trong tầng hầm, bọn họ còn chưa đánh đến chỗ đó đã bị Tạp Thu Toa đánh chạy!"
"Kháo!" Sắc mặt Đông Ni rất khó xem, nói với tổ mẫu: "Nếu không có tổn thất, có phải có thể..."
"Có thể cái gì?" Tổ mẫu xen vào lời hắn: "Có muốn ta thẩm tra ra thêm cái gì không?"
"Ngươi!" Đông Ni cũng tự biết nếu muốn đòi về là không thể, cây nỏ tinh xảo kia là một tác phẩm thời kì cường thịnh của Địa Tinh bộ tộc, sau Thần Ma Đại Chiến, Địa Tinh bộ tộc cơ hồ toàn bộ biến mất, tay nghề tinh xảo của bọn họ cũng theo đó mà thất truyền. Cây nỏ này là một vũ khí điên phong trước thời đại chiến, thân nỏ chỉ vẻn vẹn hơi lớn hơn bàn tay một chút, ở trên có khắc ma pháp trận cực nhỏ, nhỏ đến nỗi cơ hồ làm người ta nhìn không ra, truyền thuyết nói Địa Tinh bộ tộc có một loại thủy tinh đặc biệt, dưới sự trợ giúp của nó mới làm họ có thể hoàn thành được ma pháp trận này. Tác dụng của thủy tinh kia là phóng đại vật thể, bây giờ vô luận là thủy tinh hay là Địa Tinh đại sư đều thất truyền, thứ này có thể nói là tuyệt phẩm!
Nỏ này có thể bắn liên tiếp cao nhất 12 phát, mỗi phát đều có thể bắn thủng trọng giáp trong 20 thước, xa hơn thì không chính xác. Tên của nó cũng rất kỳ lạ, dài 3 tấc, 12 cái hợp lại một chỗ mới được 1 cân. Mặc dù khi đối phó với hoàng kim cao cấp Chiến Sĩ, độ uy hiếp của món đồ chơi này rất nhỏ, nhưng đối với những cao thủ dưới hoàng kim cấp thì có thể trực tiếp hành hạ đến chết. Từ đó có thể nhìn ra được giá trị của nó, quả thực chẳng khác nào một khẩu súng lục thời vũ khí lạnh vậy. Ngày trước tổ mẫu nhìn thấy nó liền thích ngay, nhưng Đông Ni lại không cho, thứ này tra tấn tổ mẫu đại nhân hơn 30 năm a, hôm nay nàng có cơ hội có được nó, làm sao có thể thả trở về được?
"Được rồi! Đừng làm rộn nữa!" Giáo Hoàng cười khổ nói: "Đông Ni à, thứ gì ngươi tặng cho ta thì còn có thể lấy lại được, nếu đưa cho muội muội của ta rồi thì đánh chết ta cũng không tin ngươi lấy lại được, hay là làm chính sự đi!"
"Ừ." Đông Ni đáp ứng nói: "Đúng rồi, chẳng lẽ là mật đã bị pha loãng qua?"
"Đúng, cũng có thể!" Tổ mẫu hỏi Tát Đại Mộc: "Có phải là vậy không?"
"Ta không biết a!" Tát Đại Mộc ủy khuất nói.
Sự tình đến đây thì đơn giản rồi, đợi bọn họ kiểm tra thấy sự thật đúng là như vậy, Giáo Hoàng chỉ có thể bất đắc dĩ tuyên bố sự kiến chấm dứt! Sự kiện lần này, Thủ Hộ Quân Đoàn chết trận hơn 300, trên 100 người bị thương nặng, Đông Ni còn bồi vào một cây nỏ của Địa Tinh đại sư, lại bị người ta vây quanh tổng bộ vài giờ, hai phe từng vì vậy mà đã xảy ra nhiều lần đánh nhau, đều lấy Thủ Hộ Quân Đoàn thảm bại mà chấm dứt. Hai đại quân đoàn từ nay về sau bất đầu sinh ra vết nút, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng cơ hồ thủy hỏa bất dung, thật sự làm ta đây cũng không ngờ tới, xem như thu hoạch ngoài ý muốn a! Cạc cạc, khi bần đạo ở Bác Lạp Tư, nghe được tin tức này, tâm tình vô cùng thư sướng a.
Mà sự tình đều đã trôi qua, hẳn là không có đại sự gì chứ? Sao Ái Liên Na lại bị dọa đến mức có nhà mà không dám về, lưu lạc đến đây tìm ta? Chuyện này vẫn là từ hai vị thiếu gia nhà Tắc Văn gây ra. Hai vị này, sau khi dính vào một cái đại họa như vậy liền bị phụ thân Mã Kỳ Nạp hung hăng giáo huấn một hồi, hơn nữa cấm đoán, kiểu như giam giữ lại. Nhưng mà người ta có mụ mụ tốt, công chúa Kham Mạt Tư Đế Quốc cũng không phải ngồi không, không đành lòng thấy con chịu thảm, cuối cùng nghe hai đứa cầu xin thế nào đó lại thả ra ngoài. Bất quá cũng là chuyện của vài ngày sau.
Hai con chim trong lồng sắt được bay ra, nơi đầu tiên muốn đi là tìm chỗ phát tiết t*ng trùng! Khi đang vội vội vàng vàng đi đường, không ngờ lại nhìn thấy một muội muội xinh đẹp, một tân sinh của Thánh Đô cao cấp Ma Pháp Học Viện, nhìn quần áo không phải là kẻ có tiền có thế, nhiều nhất là xuất thân từ một gia đình tiểu quý tộc lụi bại mà thôi. Nhưng mà bộ dáng tươi ngon mọng nước như vậy a, thân hình nho nhỏ như rắn nước, uốn uốn éo éo, thật sự là phong tình vạn chủng a! Nhìn thấy tiểu thỏ trắng như vậy, hai cái đại hôi lang làm sao mà đi được đây?
"Làm sao bây giờ?" Khắc Lâm chảy nước miếng hỏi đệ đệ Bất Lại Nhĩ.
"Để ta đến trước cho!" Bất Lại Nhĩ đi thẳng vào chủ đề.
"Lần này sẽ không gặp phải Tạp Thu Toa nữa chứ?" Khắc Lâm lòng còn sợ hãi hỏi.
"Mẹ! Nàng cũng không phải là con chó nhỏ nhà ta nuôi, có thể ngày nào cũng đi theo chúng ta được à?" Bất Lại Nhĩ không kiên nhẫn nói.
"Vậy trước tiên cứ lừa đến vùng ngoại ô rồi nói." Khắc Lâm tiếu a a nói.
"Hắc hắc, lão quy củ." Bất Lại Nhĩ đáp ứng.
Hai cái tiểu tử này cái gì thì không được, nhưng chiêu thức gạt người tuyệt đối là Đại Sư Cấp. Rất thuần thục, rất nhanh lừa tiểu cô nương đến từ nông thôn này, hơn nữa bộ dáng 2 bại hoại này cũng là khá tốt nên cứ dễ dàng như vậy liền bị lừa đến vùng ngoại ô, danh nghĩa là đến nhà họ kiến thức một chút Thần Khí. Kháo! Nhà ai có Thần Khí không cất giấu đi, còn dám lấy ra tùy tiện cho người lạ xem à? Nhưng mà tiểu cô nương này không hỗ ở nông thôn đến, nàng tin thật. Khi đến một rừng cây nhỏ vùng ngoại ô, nhìn không thấy phòng ở mới cảm thấy không đúng, nói không muốn xem nữa, còn muốn chạy đi. Thất vất vả mới lừa tới, sao có thể để nàng đi đây?
Vì thế Bất Lại Nhĩ nói: "Ngươi xem, đây chính là Thần Khí nhà chúng ta!" Sau đó cởi quần ra, lộ ra thứ đồ vật dơ bẩn kia của hắn, còn cười dâm đãng với tiểu cô nương nữa.
"A!" Tiểu cô nương có ngốc cũng biết gặp phải thứ gì, hét lên một tiếng rồi nhanh chân bỏ chạy, nhưng lập tức bị Khắc Lâm sớm có chuẩn bị ôm lấy.
"Làn da thật trắng nộn a!" Khắc Lâm một bên giở trò, một bên trêu ghẹo.
"Ta đến đây, bảo bối!" Bất Lại Nhĩ vội vàng lao tới, nghẹn khuất mấy ngày rồi, một chốc liền cởi sạch quần áo, chuẩn bị vọt lên...