Trường Sinh Giới

Chương 62: Cốt hải thần bi




Tiêu Thần đơn độc đấu Phục Cừu liên minh, cuối cùng toàn thắng, trở thành một người nổi tiếng trên đảo. Mà hôm nay lại truyền ra, hắn cùng với Yến Khuynh Thành suất lĩnh Bất Tử liên minh, tiến hành một trò chơi "sinh tử lẫn nhau", dẫn tới việc rất nhiều liên minh quan tâm, đông đảo tu giả đều chờ mong trò "tử vong truy sát" kế tiếp!

Rất nhiều liên minh đều bắt đầu hướng đảo nội tiến quân. Nếu đã bị vây khốn ở Long Đảo, tâm tính mọi người về sau đã dần bình tĩnh lại, bắt đầu đưa ra quyết định, chuẩn bị tại trên Long Đảo tìm kiếm nơi tu luyện thích hợp.

Bất quá đối với tất cả những điều này, Tiêu Thần căn bản không biết, lúc này hắn đã tiến nhập giải đất trung ương của Long Đảo, đã không thèm quan tâm đến bồ câu của Yến Khuynh Thành đến bậc này thì cứ để cho nàng đi làm một mình đi.

Biển xương trắng xóa, khiến hắn cả người ngây dại, bộ xương khô hình người, xương khô của chim khổng lồ, hài cốt mãnh thú, di cốt thần long……. Giống như một màu tuyết trắng xóa mênh mông vô bờ, hài cốt nhỏ thì hơn hai thước, lớn thì đến năm sáu mươi thước, thậm chí trên trăm thước! Vô tận xương trắng đã phủ kín khắp mặt đất!

(* 1 thước = 100 cm.)

Một cổ sát khí lành lạnh tràn ngập tại trong biển xương này, khiến linh hồn con người sản sinh ra một cổ run rẩy, tất cả những thứ trước mắt này thật bất khả tư nghị, khiến người ta sợ hãi sâu sắc!

Mặc dù lúc này là lúc giữa trưa, nhưng tại trong biển xương này lại âm lãnh vô cùng, những tia nắng chiếu xuống ảm đạm, không có bất luận ấm áp gì đáng kể, trong cốt địa không có một tia thanh âm, một mảnh tĩnh mịch, đây là một phiến tử vong cốt hải chân chính! Nguồn tại http://Truyện FULL

Phía sau tuy rằng là phiến cổ mộc che trời sum xuê vô cùng, nhưng cũng tĩnh mịch như nhau, không có một tia gió động, có vẻ tà dị vô cùng. Hơn nữa xa xa vụ khí mông lung trên đại tuyết sơn, làm phiến địa vực này đáng sợ không nói nên lời!

"Răng rắc răng rắc. . . . . ."

Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương tựa hồ phi thường bất an, không ngừng hoạt động khớp xương toàn thân, linh quang trong xương sọ đang không ngừng lóe ra, ấn ký hoa sen trên trán thấu phát ra thần quang sáng chói, càng như diễm hỏa đang không ngừng khiêu động.

Kha Kha cuộn mình thành một đoàn nhung cầu trắng muốt, nằm tại trên đỉnh đầu của Luân Hồi Vương, chớp động đôi mắt to sáng sủa, hiếu kỳ đánh giá thế giới xương trắng này, cuối cùng vươn một cái thú trảo nhỏ, chỉ vào tấm bia đá đồ sộ thật lớn cao vút ở sâu trong biển xương nọ, miệng phát ra thanh âm "y y nha nha".

Tiêu Thần đương nhiên đã chú ý đến tấm bia đá kinh khủng lành lạnh kia từ lâu, tấm bia đá thật lớn nọ khiến linh hồn hắn phát ra một cổ run rẩy, tấm bia đá phảng phất như có một cổ lực lượng tà dị ảnh hưởng đến tâm thần hắn.

"Đi, chúng ta đến xem!" Tiêu Thần đã đưa ra quyết định, dù sao cũng đã tiến nhập biển xương này, đã không có gì đáng sợ nữa, nhất định phải dò xét đến cùng.

Vô tận hài cốt phủ kín khắp nơi, khi giẫm lên phía trên không ngừng phát ra âm hưởng "lạc chi lạc chi", nghe có chút sởn gai ốc. Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng thế nào, rất nhiều bạch cốt đều đã phong hóa vỡ vụn, về sau trên mặt đất trầm tích một tầng cốt phấn trắng muốt, khiến vô tận hài cốt gần đó càng thêm kinh khủng!

Mỗi một tấc đất đều là màu trắng, không có bất luận thảm thực vật gì đáng kể. Sát khí trầm trọng tràn ngập trong cốt địa, càng hướng về chỗ sâu đi tới thì sát khí càng nặng, cuối cùng sương đen mông lung hiển hiện ra giữa cốt địa, khiến phiến tử vong cốt hải âm trầm kinh khủng tới cực điểm.

Đi về phía trước vài dặm, mới dần dần tiến tới vùng phụ cận tấm bia đá thật lớn nọ, tới đây Tiêu Thần ngừng cước bộ, cái này cũng không phải vì sợ hãi mà ngừng bước, mà là bởi vì sau khi tới đây màn sương đen phảng phất như hóa thành chất hữu hình, tại giữa đám xương trắng hình thành từng vòng xoáy năng lượng, Tiêu Thần đem một đoạn xương trắng ném về phía trước, thì trong sát na nó đã bị xé rách nát bấy!

Khoảng cách với cổ lão thạch bi còn một dặm, dòng chảy năng lượng tà di đã ngăn chặn bước tiến của bọn họ! Mây mù màu đen như là quỷ ảnh, từ phía trước cuồn cuộn đến, thỉnh thoảng còn có thể phát sinh từng đợt tiếng huýt gió thê lương, giống như là ác quỷ tru lên.

Linh quang của Tần Quảng Vương, Diêm La Vương và Luân Hồi Vương đều lóe ra quang mang chập chờn bất định, có thể nhìn ra được chúng nó tựa hồ rất là bất an.

Một tiếng "hống. . . . . ." to vang lên khiến da đầu người ta tê dại, một bộ xương khô dữ tợn cao năm thước tại trong màn sương đen giãy dụa, sau đó lại trong sát na tan vỡ.

"Ngao. . . . . ." Một nữ tử tóc tai bù xù, nữa người trên cao chừng bảy tám thước, phủ đầy lân giáp màu xanh, giãy dụa kêu thảm, nữa người dưới kia dĩ nhiên là một đuôi rắn thật lớn dài đến hơn mười thước! Tuy rằng dung mạo xinh đẹp, mỹ lệ vô cùng, thế nhưng lúc này vẻ mặt có chút dữ tợn, theo tiếng kêu của nàng, lân giáp màu xanh trên người toàn bộ đã mở ra, thẩm thấu ra máu loãng màu đỏ tươi, sau đó toàn bộ thân thể bạo vỡ, tại không trung lưu lại một tảng lớn sương máu.

Sau đó, một bạo long màu tím cao năm mươi thước, phát ra tiếng hống chấn thiên, tại trong màn sương đen cuồn cuộn bốc lên, phun ra nuốt vào từng trận quang mang đáng sợ, hầu như đã xé rách hư không, quả nhiên là kinh thiên động địa, rất có phong thái cuồng phách nuốt cả trời ăn cả trăng, nhưng cuối cùng cũng chung quy ầm ầm một tiếng tan vỡ, hóa thành vô tận mưa máu!

"Tất cả đều là ảo giác" Tiêu Thần đã nhắm hai mắt lại, khi hắn lần nữa mở mắt ra thì, một vài hình tượng đáng sợ nọ quả thực đều biến mất. Trong màn sương đen cuồn cuộn, hiển nhiên tồn tại lực lượng tà dị.

"Có lẽ là lịch sử tái hiện!" Tiêu Thần không có dũng khí liều lĩnh tiến tới, dù sao vòng xoáy màu đen đáng sợ kia là có thật, có thể nghiền nát hài cốt, thì thân thể hắn chỉ sợ cũng khó có thể thừa nhận được.

"Đảo này có tên Long Đảo, từ thời thượng cổ hồng hoang, trời giáng thần bi, vĩnh viễn đem trấn phong! Có thể cùng chúng thần chống đỡ, hết thảy long tộc đều vĩnh viễn mất đi pháp lực, bị giam cầm tại trên hoang đảo này."

Đây chính là lời nói của Nhất Chân đang vang lên trong lòng của Tiêu Thần, hắn biết cổ lão cự bi cao tới trăm thước trước mắt này, chính là thần bi đáng sợ trấn phong Long Đảo!

Cách xa hơn một dặm, căn bản vô pháp thấy rõ hình dáng của cổ bi, với từng đám sương đen lượn lờ xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy được một bi ảnh cao lớn đồ sộ.

Điều này khiến trong lòng Tiêu Thần phi thường tiếc nuối! Từ sau khi biết được Long Đảo bị một thần bi trấn phong, trong lòng hắn vẫn có một cái ý nghĩ lớn mật. Trời giáng thần bi, vĩnh trấn Hoàng Hà…… Mà ở đây là trời giáng thần bi, vĩnh trấn Long Đảo! Có thể có liên hệ gì ở đây không? Hai cái cổ lão thần bi liệu sẽ không đồng nguyên chứ?

Trong lòng Tiêu Thần có một nguyện vọng bức thiết, muốn xem hình dáng thực của cổ bi, nhìn xem mặt trái của nó có hay không cũng khắc một luyện khí đồ cổ xưa! Chỉ là màn sương đen đã ngăn cách tất cả, hắn vô pháp đi xuyên qua.

Tại giải đất có màn sương đen cuồn cuộn, ba bộ xương khô tựa hồ bị ảnh hưởng lớn, chúng nó đứng tại chỗ không nhúc nhích, mà Kha Kha tựa hồ đối với chỗ này cảm thấy phi thường hứng thú, leo lên một hài cốt cao tới hơn mười thước, nhìn về tấm bia đá cổ lão phía trước.

Tiêu Thần đứng lặng tại chỗ một lúc lâu, sau đó di động cước bộ, bắt đầu tham quan chung quanh. Hắn phát hiện lấy trung tâm cổ bi, khu vực bán kính một dặm bên trong, là một phiến sinh mệnh cấm khu, căn bản vô pháp thâm nhập. Bộ xương lớn cao mấy thước, được ném vào hơn mười thước, sẽ như hoa tuyết dưới ánh mặt trời, rất nhanh tan rã!

Lực lượng mang tính hủy diệt, khiến người ta chỉ có thể dừng lại mà nhìn!

Khi Tiêu Thần di chuyển đến sườn tây của cổ bi to lớn thì lông tơ toàn thân hắn đột nhiên dựng đứng lên, hắn đã cảm giác được nguy hiểm! Tại trong sát na, hắn bỗng nhiên phát hiện thân ảnh của một cái như hoá thạch, đang đứng trong màn sương đen tại trong sinh mệnh cấm khu, khoảng cách với hắn phi thường gần, quyết không phải là ảo tượng!