Trong màn huyết vụ lượn lờ, Hổ Điệp Vũ hương tiêu ngọc vẫn. Cho dù xinh đẹp vô song khiến cả thiên hạ hâm mộ, kết quả là cuối cùng cũng là về với đất đen.
Bên ngoài Cổ Thôn, đông đảo tu giả bỏ trốn, Tiêu Thần đứng một mình trong thiên địa, yên lặng nhìn ra phương xa.
Chém chết Hổ Điệp Vũ, thù này rất lớn. Gia chủ Hổ gia tất nhiên càng thêm điên cuồng, đây là con gái mà lão sủng ái nhất. Nhưng Tiêu Thần không thèm quan tâm mảy may. Hai bên vốn đã là thủy hỏa bất dung, nay lại có thêm vài món nợ máu thì cũng không chỗ nào làm hắn sợ hãi.
Trải qua tử kiếp đến sáng nay mới hồi phục, Tinh Khí Thần của Tiêu Thần được tăng lên đến một đỉnh cao mới, giơ tay nhấc chân đều hợp nhất cùng thiên địa. Loại cường đại vốn là do mức độ mở ra của bảo tàng chính mình đã khiến thực lực của hắn tăng lên một mảng lớn về mọi phương diện.
Thân đứng ở một chốn bầu trời liền phảng phất nắm trong tay cả tiểu thế giới một phương này, đây tuyệt đối là thể hiện của thực lực.
Tiêu Thần nhìn quét tứ phương, tất cả mọi người đã lẩn trốn, những kẻ vây khốn Cổ Thôn hoàn toàn tan rã. Bản lĩnh vừa rồi của Tiêu Thần đã đập tan lòng tin của mọi người, không người nào có khả năng tranh đấu với hắn.
Như thể đàn thú kinh hoảng đang chạy trốn đi, họ dần dần biến mất ở phương xa. Trong thiên địa đã hoàn toàn yên tĩnh, bên ngoài thôn trống rỗng.
Thực lực mới là đạo lý tốt, rất nhiều chuyện không cần nhiều lời. Nếu như lực lượng đủ cường đại thì đủ để uy hiếp tất cả.
Tiêu Thần xoay người trở lại trong thôn rồi đứng yên một hồi lâu. Hắn hồi tưởng đủ thứ về lần lột xác này, có rất nhiều điều tế nhị khó hiểu hết được.
Huyệt đạo được thần hóa đã sơ bộ thể hiện ra sức mạnh to lớn không thể phỏng đoán.Đúng là sinh mệnh Tinh Nguyên như chảy ra từ trong sáu mươi mốt huyệt đạo được thần hóa, nó mở ra những cánh cửa thần bí dẫn tới bảo tàng của thân thể, phát tiết ra tiềm năng vô tận rồi hai cái hòa trộn với nhau nên hắn mới có thể đạt được cường đại chiến lực giống như thế này .
Tạm thời. Sáu mươi mốt huyệt đạo thần hóa vẫn như đang phát sáng chói lọi, thần lực cũng không bị hao đi bao nhiêu.
Có lẽ đến lúc thần hoá tất cả những bộ phận lớn của thân thể. Tiêu Thần có một loại cảm giác như toàn bộ ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo đang được thần hóa, từ đó có thể sẽ phát sinh những chuyện không thể tưởng tượng nổi, hắn đã chờ mong điều này lâu rồi.
Hắn quyết định đi xa, mang theo Hoàng Nê Thai đi khỏi Cổ Thôn để tìm cơ hội thần hóa huyệt đạo khắp toàn thân.
Kha Kha tựa quả cầu nhung trắng như tuyết đang lắc lư, Tiểu quỷ đã tỉnh lại từ trong giấc mộng . Đầu tiên là nó mơ mơ màng màng lầu bầu một hồi, rồi sau đó tinh nghịch túm lấy mũi của Linh Lung cùng Thố Thố lay cho bọn họ tỉnh lại.
Ba nhãi ranh này tựa hồ là đối địch bẩm sinh. Sau khi tỉnh lại liền có ngay một tư thế chiến đấu mãnh liệt.
"Các ngươi hoặc đi tìm Xi Vưu, hoặc là tiếp tục ngủ lại ở chỗ này, tự mình lựa chọn đi."
Tiêu Thần định đi xa, trước khi đi bèn nhắc nhở hai La Lỵ trắng nõn này.
Hai tiểu La Lỵ ranh mãnh cổ quái ra sức lắc đầu, dẫu thế nào cũng không muốn ngủ. Mặc dù cha của bọn họ đã dặn dò tốt nhất là cứ sống ở một cái Cổ Thôn thần bí nào đó. Nhưng đám hoạt bát hiếu động như bọn chúng không muốn mỗi ngày đều trải qua trong giấc ngủ say.
"Chơi với quả cầu nhung trắng như tuyết không thích chút nào, nó quá tinh quái. Chúng ta muốn đi khắp các nơi của Cửu Châu . Không bao giờ để ý tới nó nữa."
"Đúng thế. Nó rất xấu đó, không được thích thú như chơi với soái ca Dế Mèn. Chúng ta muốn đi du ngoạn khắp non sông Cửu Châu, ngắm nhìn cả thiên hạ của soái ca Dế Mèn." Hai nhóc La Lỵ bởi vì không làm gì được Kha Kha nên ra sức gièm pha nó. Hai cô nương trắng nõn kia cũng tức giận chuẩn bị lên đường.
Tiêu Thần cảm thấy tức cười, cảm giác hai tiểu La Lỵ xinh đẹp như hoa như ngọc ranh mãnh cổ quái này rất là thú vị, thật không hổ là con gái của Hoàng Đế. Hắn cũng thật không lo lắng lắm cho an nguy của bọn chúng vì nghĩ rằng Hiên Viên đại đế gần đạt cảnh giới Tổ Thần hẳn là sớm đã có thu xếp.
Nghe nói được Tiêu Thần mang đi xa để tìm kiếm Thiên Địa Linh Túy cho thần hóa huyệt đạo, Tuyết Bạch Tiểu Thú hạnh phúc lập tức chạy tới, nó lăn qua lộn lại trên bãi cỏ mà vui mừng kêu "Y y nha nha" không ngừng.
" Chuyện chơi đùa tốt như vậy làm sao có thể thiếu chúng ta được, chúng ta cũng muốn." Hai tiểu La Lỵ mắt sáng trưng.
Đáng tiếc, Tiêu Thần không định mang theo bọn chúng mà túm theo Kha Kha phi thẳng lên trời.
Hai tiểu La Lỵ thở hổn hển gọi toáng lên: "Đừng có chạy, có đi tới chân trời góc biển thì chúng ta cũng có thể có thể thông qua khí tức của con tiểu thú đáng ghét kia để tìm được các ngươi."
Tiêu Thần dám rời khỏi Cổ Thôn đó là bởi vì hắn có Hoàng Nê Thai. Cái đài này rõ ràng có khả năng bảo vệ hắn. Còn như mọi người trong Cổ Thôn thì cũng chẳng phải lo, hắn đã dần dần sáng tỏ là mặt đất của hồng hoang Cổ Thôn có lai lịch dọa người. Bất cứ kẻ nào có sát ý, muốn gây hại cho thôn này thì trong khoảnh khắc tới gần Cổ Thôn đều sẽ bị hủy diệt.
Hắn đem Hoàng Nê Thai cùng thần đèn giấu vào trong không gian huỵêt đạo rồi lên đường .
Giờ phút này, Tiêu Thần có lẽ còn không biết, hắn đã vang danh thiên hạ.
Tiêu Thần trải qua tử kiếp, một buổi sáng tỉnh lại liền dùng huyền pháp khó lường để giết sạch cao thủ Thái Dương Giáo, đồ sát cường giả Hổ gia, tự tay giết chết con gái sủng ái nhất của Gia chủ Hổ gia. Chỉ trong một ngày thiên hạ đều biết, có thể nói hắn đã làm rung chuyển địa vị vương giả của tất cả cao thủ trẻ tuổi.
Chim lượn cây đâm chồi, trên mặt đất xuân về hoa nở, sức sống hừng hực, tràn ngập hy vọng và tinh thần phấn chấn.
Khi hắn rời Cổ Thôn thì đầu tiên đi tới thành Kim Lăng. Hắn quyết định tìm hiểu rõ một lượt biến động trong thiên hạ ở chốn cố đô phồn hoa này.
Bế quan nửa năm, Tiêu Thần phảng phất như đã rời khỏi xã hội này. Nay lại lần nữa đi vào thế giới phồn hoa, tất cả có vẻ giống như cuộc sống tốt đẹp sinh động.
"Băng đường hồ lô (Mứt quả ghim thành xâu). . ."
"Lư đả cổn ( Lừa lăn lộn - thịt tẩm bột rán) . . ."
"Cẩu bất lý bao tử ( bánh bao chó chê ). . ."
Những tiếng rao hàng không ngừng vang bên tai.
Tiêu Thần cùng Kha Kha chậm rãi bước trên phố cổ Kim Lăng, Tuyết Bạch Tiểu Thú ăn đến mồm mép dính đầy dầu. Đối với các loại mỹ vị nó "Y nha" không ngừng để nhắc nhở Tiêu Thần giúp nó đóng gói, các món mỹ vị thích ăn ước chừng đã mua đến năm túi lớn.
Con đường tu luyện phải nhiều lần trải qua rời nhân gian rồi lại nhập vào thế gian. Cả hai việc đều gây cho tu giả những tâm tình khác nhau rất lớn, có thể làm cho tính cách của một người phát sinh sự lột xác.
Tiêu Thần cũng không khác người thường mấy, hắn cứ chen vai thích cánh tùy ý đi dạo trên đường phố phồn hoa, có vẻ buông lỏng khác thường.
"Ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi vẫn còn dám xuất hiện?"
Có tiếng lắp bắp truyền đến, Kim Tam Ức xuất hiện ở trong tầm mắt Tiêu Thần. Gã khốn này mặc dù diện mạo coi như không tệ lắm, nhưng lại cực kỳ bỉ ổi. Hai mắt cứ mê đắm đảo quanh lui tới trên người nữ nhân.
"Có gì mà không dám?"
Tiêu Thần nở nụ cười, ngoài ý muốn gặp lại tên khốn này. Có khả năng hỏi thăm hắn rất nhiều chuyện.
Ngồi ở trong một gian tửu lâu. Tiêu Thần hỏi kĩ Kim Tam Ức về những chuyện phát sinh gần đây. Rất nhiều nhân vật tiền bối của Trường Sinh Giới và Tu Chân Giới rốt cục kiềm chế không nổi mà đánh nhau chí chết mấy lần, hiện nay núi sông danh tiếng ở các nơi đều đã có chủ. Bị người của hai giới chia nhau chiếm giữ.
Tiêu Thần nghe được tin tức đó thì cau mày, hắn là con dân lớn lên trên đất Cửu Châu. Nay cả non sông tráng lệ này cứ như vậy bị hai Giới khác xâm nhập làm chủ, điều này thật sự khiến hắn khó có thể vui mừng.
"Đám đám đám ... lão già kia hạ thủ thật đúng là nhanh, ta ta ta một xíu chỗ tốt cũng không chiếm được." Kim Tam Ức trách móc, rồi sau đó hèn mọn nhìn quanh tứ phương một lượt mà hạ giọng nói với Tiêu Thần: "Lần sau mà lại giết cao thủ Hổ gia thì báo cho ta một tiếng. Để ta đi nhặt xác."
Nói chuyện hồi lâu, Tiêu Thần ngoài ý muốn mới biết được. Suốt mấy tháng qua hắn được gán cho danh tiếng mạnh nhất có một không hai. Mặc dù hắn không ra khỏi Cổ Thôn lấy một bước, nhưng đã được công nhận là cao thủ trẻ tuổi mạnh nhất của hai Giới.
Bởi vì từ "Hai giới" đương nhiên là chỉ Tu Chân Giới và Trường Sinh Giới, còn như Nhân Gian Giới thì trực tiếp bị xem nhẹ. Điều này không thể không nói là một loại châm chọc, bản thân hắn gốc Nhân Gian Giới, nhưng mà không ai coi trọng gã tu giả của Cửu Châu bản xứ.
"Chà , mỹ mỹ mỹ. . . Mỹ nữ!"
Ngồi trước cửa sổ, Kim Tam Ức nhìn chằm chằm vào một nữ nhân trên đường.
Tiêu Thần nhìn theo ra phía ngoài rồi lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ lại gặp người quen. Độc Cô Kiếm Ma bế con gái đang đi thong dong. A Băng đi bên cạnh hắn. Cả nhà đang đi từ miếu Phu Tử đến đây, thật không ngờ cả nhà bọn họ cũng đi tới Nhân Gian Giới.
Nam nhân bỉ ổi Kim Tam Ức không để ý tới Độc Cô Kiếm Ma. Hắn chỉ theo dõi A Băng, đúng là nhìn chằm chằm.
Tiêu Thần vỗ vào gáy hắn một cái rồi bảo: "Ngươi khá lên một chút có được không, đó là cả nhà Độc Cô Thiết Ngật Đáp." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Kim Tam Ức nói với vẻ tràn đầy thất vọng: "Ta nói tại sao lại nhìn quen mắt, thì thì thì thì ra là bọn họ. Kỳ quái kỳ quái, ta ta ta làm sao bây giờ mới phát hiện ra?"
"Có mà mắt của ngươi bị lệch, luôn không chú ý nam nhân. Ta xem ra sớm muộn gì thì ngươi sẽ gặp báo ứng." Tiêu Thần ha ha cười nói. Kết quả phát hiện thức ăn trên bàn sắp bị tiểu thú vùi đầu dốc sức càn quét sạch sẽ. Hắn vuốt vuốt đầu của nó mà bảo: "Đừng quá tham ăn, nếu không lại béo đó."
Tiểu thú bất mãn than thở, tựa hồ vẫn không có ý dừng lại.
"Độc Cô Thiết Ngật Đáp." Kim Tam Ức thò đầu ra ngoài cửa sổ gọi lớn.
Cả nhà Độc Cô Kiếm Ma đi lên tòa tửu lâu này, Tiêu Thần sai hầu rượu lại bày ra một bàn tiệc rươu mới rồi hỏi: "Làm sao các ngươi cũng đi tới Nhân Gian Giới?"
"Bị các lão nhân trong nhà bắt tới."
Độc Cô Kiếm Ma tính cách không đổi, vẫn kiệm lời nên A Băng đành kể lại cặn kẽ tất cả.
"Chào chú, chúng ta lại gặp mặt ." San San linh lợi nhìn Tiêu Thần rồi sau đó rụt rè chỉ chỉ vào Kha Kha mà hỏi: "Cháu có thể sờ nó được không?"
Kết quả, Tuyết Bạch Tiểu Thú giống như bắt chước làm theo mà cũng thò một chân sờ sờ đầu nó làm mọi người cười to.
A Băng lo lắng hỏi: "Tiêu Thần, tình cảnh của ngươi làm người khác cực kỳ lo lắng. Bây giờ còn đi lại như vậy, không sợ gặp phải đại phiền toái sao?"
Độc Cô Kiếm Ma cũng lộ vẻ khác thường, nghi hoặc nhìn hắn.
Kim Tam Ức trở nên nghiêm chỉnh khó thấy, cũng không có nói lắp mà góp lời: "Bán Tổ cảnh giới không thể tưởng tượng , chúng ta hãy còn kém xa. Bây giờ còn không phải là thiên hạ của chúng ta."
"Ta trong lòng đều biết, không cần lo lắng cho ta." Tiêu Thần giơ lên chén rượu rồi mời: "Khó có dịp được gặp lại nhau, ta mời các ngươi một chén. Sau khi uống xong chén rượu này thì các ngươi có lẽ sớm rời đi, nếu không bị người thấy ngồi chung một chỗ với ta thì chỉ sợ sẽ gặp họa."
"Nói nói nói cái gì vậy, ta ta ta là loại người sợ chết sao?" Thấy Tiểu San San hoài nghi nhìn hắn, Kim Tam Ức chợt thấy có một cảm giác vô lực bèn nói: "Gần đây ta đi cùng một vị Long vương nào đó. Những ai muốn đụng đến ta thì trước hết hay suy nghĩ suy nghĩ đến phân lượng của mình đi."
"Định ra tay với ta thì cứ việc đến, Thiết Kiếm của ta đã sớm rung rung rồi." Độc Cô Kiếm Ma rất bình tĩnh, chỉ là dùng sức chộp lấy Thiết Kiếm.
Nghe hắn nói như thế, Tiêu Thần biết Độc Cô Kiếm Ma có lẽ đã qua cái thời của gã cuồng chỉ biết lấy kiếm làm cuộc sống.
Lúc chia tay, Tiểu San San len lén nói cho A Băng, nó bảo: "Mẹ, chú Tam Ức nói La Lỵ có ba cái tốt, nói dễ thương, thân thể mềm mại ... . ."
Độc Cô Kiếm Ma liền cầm lên Thiết Kiếm đuổi theo, nhưng Kim Tam Ức đã sớm bỏ trốn mất dạng, biến mất không thấy.
Tiêu Thần mang theo Kha Kha rời đi, nhưng trong lòng cảm giác có gì đó, cuối cùng cảm thấy tựa hồ có chuyện gì đang phát sinh. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, hắn đuổi theo hướng đi của nhà Độc Cô Kiếm Ma.
Bên ngoài thành Kim Lăng, trong một vùng hoang vu. Huyết vụ lảng bảng. Tử thi đầy đất.
Một bóng Ma Ảnh cao lớn đứng một mình giữa bãi đất trống, Thiết Kiếm trong tay không ngừng nhỏ máu mà tôn lên thân hình đặc biệt cao lớn cường tráng của hắn. Đúng là Độc Cô Kiếm Ma. A Băng đang bịt mắt San San. Nàng ôm nó vào trong ngực mà đứng ở cách đó không xa.
Tiêu Thần rất vừa lòng với linh giác của mình, không ngờ có khả năng đưa ra báo động, biết trước việc người khác gặp nguy hiểm.
Trên mặt đất có chừng hai mươi mấy cỗ tử thi ngổn ngang, xem ra tu vi đều rất cường đại. Nhưng từ những vết thương bị mất mạng kia mà xét thì đều là bị Độc Cô Kiếm Ma một kiếm chém lìa đời. Có thể tưởng tượng ra sự dũng mãnh và khủng bố của hắn.
Quả nhiên. Sau khi có tình ý thì Độc Cô Kiếm Ma cũng không yếu đi, trái ngược lại thì công lực đột nhiên tăng mạnh. Kiếm pháp đã đạt đến cảnh giới chí cương chí dương cực cảnh, đã dung hợp Âm Dương để bước vào Lĩnh Vực hoàn toàn mới.
Một âm thanh to lớn vang lên trên bãi đất hoang: "Một thằng nhãi bị Độc Cô gia từ bỏ lại cũng dũng mãnh như thế. Nhưng mà ngươi nhất định bỏ mạng, dùng ngươi để dụ Tiêu Thần tới."
Năm tên trung niên dần dần hiện ra bóng dáng.
Tiêu Thần trong nháy mắt sáng tỏ. Sau khi chia tay hắn trực tiếp dùng Bát Tướng cực nhanh rời đi, hiển nhiên đám người này không đuổi theo kịp hắn nên sau đó đến vòng lại bao vây cả nhà Độc Cô Kiếm Ma.
Độc Cô Kiếm Ma lạnh lùng đối mặt năm vị trung niên mà mở miệng: "Còn không biết là ai sẽ bỏ mạng đâu."
"Ha ha. . ." Một người trong đó cười to rồi lên tiếng: "Nếu như bình thường ngươi có lẽ có năng lực đánh một trận cùng chúng ta. Nhưng mà giờ phút này cảnh giới Niết Bàn của ngươi vừa lúc dao động đến đáy sâu. Đã là cung căng hết sức thì làm sao mà không chết được?"
Cách đó không xa, A Băng trong nháy mắt biến sắc. San San mặc dù bị bịt mắt nhưng vẫn dịu dàng nói: "Cha vĩnh viễn bất bại."
Mặt đất run rẩy. Tiêu Thần thong thả cất bước mà đến. Trong tay hắn mang theo một thanh Chiến Kiếm, nhìn qua năm người rồi nói: "Muốn xông vào ta thì hà tất phải vận dụng hạ sách như thế."
Năm tên trung niên cả kinh, cảm giác giờ phút này lực lượng tựa hồ có hơi không đủ, không ngờ tới Tiêu Thần bỏ đi mà rồi quay lại.
"Ta tới giết bọn hắn." Tiêu Thần đi tới phía trước Độc Cô Kiếm Ma.
"Được." Độc Cô Kiếm Ma liền lui ra phía sau, không có bất cứ vẻ làm bộ gì. Hắn vừa mới sơ nhập cảnh giới Niết Bàn không lâu, lúc này đúng là tu vi đang dao động đến mức thấp nhất.
Năm tên trung niên bước về phía trước, đều tự xuất ra tu chân pháp bảo.
Tiêu Thần bảo Kha Kha lui lại đến bên cạnh cả nhà Độc Cô Kiếm Ma. Hắn sợ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, rồi sau đó hắn đi bước một về phía trước, tựa hồ căn bản không thèm để ý năm người.
"Ngươi. . ."
Năm người giật mình, giống như bị lún sâu vào vũng bùn, áp lực hào hùng bao phủ toàn bộ không giannày làm cho trong lòng bọn họ sinh ra dự cảm điềm xấu.
"Ngươi không giống giống như cảnh giới Niết Bàn . . ." Một người kinh ngạc không thôi nhìn Tiêu Thần.
"Ta vô địch Niết Bàn, với Trường Sinh thì bất bại." Tiêu Thần không hề bận tâm, nhưng khí thế đặc biệt ép người.
"Đối mặt Trường Sinh giả cũng không bại? Thật nực cười!" Một người hét lớn, chạy ra khỏi loại không gian như vũng bùn để xông về hướng Tiêu Thần.
Nhưng ngay sau đó hắn liền lộ vẻ mặt hoảng sợ, không ngờ bị cố định trên mặt đất, khó lòng có thể nhúc nhích lấy mảy may. Tiêu Thần một bước trăm trượng, Chiến Kiếm liền chém xuống, lập tức chẻ người kia làm hai nửa, Nguyên Anh đều không thể may mắn tránh thoát. Một vòi máu phun trào.
"Tại sao có thể như vậy?" Bốn người còn lại quá sợ hãi. Một người Trường Sinh giả lại bị lặng lẽ một kiếm chém chết, đơn giản mà rất nhanh như thế đích thực khiến cho quang cảnh chiến đấu rất kì quái .
"Trog vòng mười trượng, vạn vật lữ quán, trăm đại khách qua đường đều ở trong tay ta." Tiêu Thần vô tình cười lạnh rồi lại một bước trăm mét áp sát đến gần bốn người.
Chiến đấu là không thể tránh khỏi!
Nhưng liền lúc này có một thanh Thiết Kiếm từ ngang trời bay tới, một bóng dáng cao lớn từ trên trời giáng xuống, lưng quay về phía Tiêu Thần mà bảo: "Ta tới giết bọn hắn."
"Cha. . . cha. . ." Ở phía sau, Độc Cô Kiếm Ma ngày thường trầm lặng ít lời nay lộ ra một vẻ kích động khó thấy.
"Ông nội . . ." San San mặc dù bị bịt mắt, nhưng vẫn khẽ giọng gọi: "Mẹ nói ông nội sẽ không nhẫn tâm đuổi chúng ta ra khỏi Độc Cô gia ."
Một kiếm ngang trời, độc chắn cả bốn vị đại Trường Sinh, khí lạnh bốc thẳng đến tận trời cao.
Trong ánh hào quang rực rỡ, giữa sát khí ngút trời thì tu chân pháp bảo đang bay đầy trời đều bị nghiền nát, một thanh Đại Thiết Kiếm tung hoành trên không trung.
Kịch chiến ngắn ngủi, Độc Cô lão nhân một mình tiêu diệt bốn vị Trường Sinh giả. Cho đến lúc này lão mới xoay người lại đối mặt Tiêu Thần rồi khen: "Ngươi rất khá."
Dứt lời, lão đi về hướng một nhà ba người Độc Cô Kiếm Ma. Lĩnh Vực vô hình dao động phát ra, trong khoảnh khắc đã mang theo người đi xa.
"Độc Cô gia quả nhiên là phi phàm!"
Tiêu Thần thốt lên, nhưng mà gần nửa ngày sau thì hắn liền kinh hãi.
Mấy chục vị lưng đeo Đại Thiết Kiếm, trong một ngày liền tụ tập ở thành Kim Lăng. Uy áp cường đại hù dọa vô số tu giả bỏ chạy.
Tiêu Thần trong mơ hồ biết sắp phát sinh chuyện gì , bởi vì hồi ở Trường Sinh Giới thì hắn chính là người đã nghe nói đến "chuyện cũ huy hoàng" của gia tộc.
Quả nhiên, năm mươi vị lưng đeo Đại Thiết Kiếm đã trực tiếp đánh tới Tê Hà Sơn bên ngoài thành Kim Lăng. Kiếm khí tung hoành đầy kích động, Thiết Kiếm toả hàn quang chiếu sáng cả thành Kim Lăng.
Loạn thạch bay loạn không trung, ngọn núi bị chém bạt đi mà bay lên trời cao.
Tê Hà Sơn giống như gỗ mục bị bọn họ cứ vậy chẻ ra rồi bị san thành đất phẳng!
Trong khoảnh khắc tin tức làm rung động Cửu Châu.
Đó là một phân đà của Thần Cung Môn -- một trong mười Đại tông phái của Tu Chân Giới , cứ như vậy nó bị mấy chục vị lưng đeo Đại Thiết Kiếm của Độc Cô kiếm gia chém sạch.
Độc Cô nhất mạch của Nam hoang Trường Sinh Giới. Đây là một gia tộc khiêm tốn lại không người nào dám khinh thường. Khi đời sau của bọn họ vào đời rèn luyện, nếu như bị người ta đường đường chính chính giết chết thì bọn họ sẽ không hỏi đến, cũng sẽ không quản. Nhưng mà nếu như có cao thủ tiền bối âm thầm hạ thủ tiêu diệt, như vậy thì cứ chờ đợi họ tới. Trong lịch sử đã có một gia tộc định trêu vào Độc Cô gia như thế, kết quả là có mấy chục vị lưng đeo Đại Thiết Kiếm tìm tới tận nhà gia tộc kia. Chỉ cần một đêm là diệt tộc.
Gia tộc biến thái như thế nên tại Trường Sinh Giới tuyệt đối là không có một nhà nào tương tự.
Không nghĩ rằng gia tộc này trở về Nhân Gian Giới mà vẫn làm theo chuẩn tắc này. Kẻ nào muốn đối phó xấu xa với con cháu bọn họ thì chỉ có một hậu quả, sẽ bị mấy chục người lưng đeo Đại Thiết Kiếm đồng thời ra tay, giết ngươi không có thương lượng.
Mặc dù, bề ngoài xem ra Độc Cô Kiếm Ma cùng gia tộc đang cãi lộn, nhưng từ đó có thể thấy được Độc Cô gia tuyệt đối khác đời, không cho phép người ngoài nhúng tay vào chuyện của gia tộc bọn họ.
"Ta X, Độc Cô gia rất biến thái ! Tê Hà Sơn có đông đảo cao thủ, không ngờ chỉ chưa đến nửa khắc chung liền bị diệt sạch."
"Ta @#¥ . . . Biến thái a!"
"Nếu như ta có bối cảnh gia tộc như vậy thì còn phải sợ ai."
"Ta X, quá cường hãn , hoàn toàn làm cho người ta không còn nói được lời nào ."
Tin tức truyền khắp thiên hạ, tu giả ai cũng kinh ngạc, nhất là thế hệ trẻ tuổi, đó thật sự là vừa thèm vừa ghen tị.
Tiêu Thần sau khi đi theo mấy chục vị lưng đeo Đại Thiết Kiếm , chính mắt thấy tất cả thì hắn cũng có cảm giác không nói nổi như vậy. Hắn cảm giác chính mình đã có địa vị đủ mạnh, nhưng đem so với các nhân vật tiền bối của Độc Cô gia thì hắn cảm giác tác phong của mình rất hoà nhã.
Mà ngay cả tiểu thú Kha Kha cũng mắt tròn xoe, kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện đương nhiên không có khả năng như vậy là đã xong. Thần Cung Môn chính là một trong mười Đại tông phái của Tu Chân Giới. Ngay cả khi tổ sư của bọn họ còn chưa vượt Giới mà đến thì trong đám môn hạ cũng có nhiều cường giả.
Tổng đàn Thần Cung Môn nằm trên Thái Sơn, tới phiên cao thủ của phái hoàn toàn phẫn nộ, tuyên bố muốn làm cỏ Độc Cô gia tộc.
Cho nên đám đệ tử trẻ tuổi của phái như Phương Thiên Khải thì càng vô cùng buồn bực. Tất cả đều chờ lệnh ra ngoài tìm kiếm bóng dáng của người Độc Cô gia.
Nhưng mà, mọi chuyện lại lần nữa ra ngoài dự liệu của mọi người. Mấy chục vị lưng đeo Đại Thiết Kiếm đã chủ động xuất hiện, trực tiếp xông lên trên Thái Sơn.
Tin tức truyền ra, tất cả thiên hạ kinh ngạc. Gia tộc này quá mạnh mẽ, sự biến thái làm cho người ta lạnh toát sống lưng.
"Thần Cung Môn tuyệt đối xong đời !"
"Không thể nào? Thần Cung Môn chính là một trong mười Đại tông phái của Tu Chân Giới, ngay cả khi chỉ có một bộ phận cường giả tiến vào nhân gian thì cũng sẽ không cho phép thất bại."
"Thất bại? Ta cho ngươi biết Thần Cung Môn khẳng định là sẽ bị diệt toàn bộ!"
Tu giả thiên hạ tất cả nghị luận xôn xao. Những tu giả hiểu rõ Độc Cô gia thì chắc chắn Thần Cung Môn sẽ bị diệt toàn bộ.
"Nói cho các ngươi hay, mấy chục thanh Đại Thiết Kiếm kia không ai chống đỡ được. Đừng xem người Tu Chân Giới vốn là chơi đùa với kiếm, nhưng so cùng đám người hung hãn của Độc Cô gia kia thì quả thực chỉ là trò cười. Tạm thời, ta nghe nói Độc Cô Cầu Bại đã trở lại nhân gian. Nếu như Thần Cung Môn không có Bán Tổ xuất hiện thì tuyệt đối không có kỳ tích xảy ra."
Giờ phút này, Tiêu Thần đi theo phía sau mấy chục vị lưng đeo Đại Thiết Kiếm, hắn cũng đi tới Thái Sơn.
"Bọn họ diệt toàn bộ người của Thần Cung Môn, chúng ta diệt toàn bộ linh đan thần dược của Thần Cung Môn."
"Y nha. . ." Kha Kha hùa theo ra sức gật đầu.