Trường Sinh Giới

Chương 312: Tâm tình lột xác




Tiểu Kha Kha cố hết sức giữ chặt một đầu của Thông Thiên Tử Kiều làm cho Thanh Liên thiên nữ không thể thi triển cầu này.

Các vị Nguyên Thủy, Thông Thiên, Chuẩn Đề, Xi Vưu nhất loạt bước tới gần. Thanh Liên thiên nữ đến lúc này rốt cục biến sắc, nàng biết những người này muốn tiêu diệt mình.

Một mình đấu, nàng đã bại. Hiện tại là lúc đưa ra quyết định. Thân ở cảnh giới Bán Tổ , mỗi người đều rất quyết đoán, cần ra tay thì ra tay, giết người căn bản sẽ không thèm chớp mắt.

"Ta muốn lưu lại thân thể của Nhược Thủy . . ." Đây là nguyện vọng cuối cùng của Tiêu Thần. Linh thức của Nhược Thủy đã bị nghiền nát hoàn toàn, hắn không hề ôm quá nhiều ảo tưởng nữa.

"Một khối thể xác mà thôi, lưu lại có tác dụng gì." Thông Thiên giáo chủ hừ lạnh một tiếng.

Nguyên Thủy cũng gật đầu nói: "Nếu như lưu lại thân thể thì không cách nào giết chết Thanh Liên."

Việc đã đến nước này, các Bán Tổ căn bản không có khả năng thả cho Thanh Liên thoát được. Ngay cả là vì Thông Thiên Tử Kiều thì mọi người cũng không có khả năng cứ như vậy mà thu tay lại.

Chuẩn Đề cầm Thất Sắc Hung Kiếm nhắm ngay vào Thanh Liên, nhưng lại quay sang Tiêu Thần, bình tĩnh hỏi: "Giết hay không?"

Tứ kiếm của Thông Thiên giáo chủ bay lên, cũng hướng về phía Thanh Liên thiên nữ, kiếm phong lạnh lẽo vô bờ, hàn quang bắn ra bốn phía. Ngài bình tĩnh chờ hắn mở miệng quyết định.

Giết hay không?

Điều này đối với Tiêu Thần mà nói thì rất tàn nhẫn. Thanh Liên thiên nữ tuyệt đối không thể lưu, tha nàng là mối họa vô cùng. Nhưng còn .... thân thể của Nhược Thủy thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bởi vậy mà phải hủy diệt sao? Thật là một chút dấu vết cũng không lưu lại trên thế gian .

Làm sao bây giờ?

Hướng tới thân thể người từng yêu quí mà hươ dao mổ sao?

Đây là một nan đề "Ha ha. . ." Thanh Liên thiên nữ phá lên cười.

Tiêu Thần chưa từng có một khắc khó có thể lựa chọn giống như hiện tại vậy. Đây là một sự lựa chọn thống khổ mà lại gian nan. Hắn trở nên vô cùng trầm lặng, lẳng lặng suy nghĩ trong thời gian dài.

Nhược Thủy đã đi xa, không lưu thân xác ở chỗ này, lưu lại có tác dụng gì đây? Giết chết Thanh Liên thì mới có thể đủ cấp cho Nhược Thủy một cái công đạo, lấy mạng của Thanh Liên hiến tế Nhược Thủy!

Trầm lặng trong thời gian dài. Hắn cứ cân nhắc như vậy.

Cứ để cho thân thể nàng tan biến như thế đi, lưu lại cho Thanh Liên sử dụng là một loại làm nhục. Là một loại khinh nhờn.

"Sát. . ." Tiêu Thần rống lớn một tiếng, thống khổ đưa ra quyết định. Mái tóc rối bời dựng ngược, hắn nhắm hai mắt lại, khóe mắt đã ươn ướt, trên mặt có giọt lệ trượt xuống.

Trong khoảnh khắc hô lên như vậy, hắn cảm giác chính mình đã suy kiệt . Là kẻ vô tình sao? Lại đưa ra quyết định như vậy làm hắn có cảm giác ruột gan đứt từng khúc, trong lòng vô cùng khó chịu.

Thông Thiên giáo chủ mà hung danh vang dội Tứ Giới là người thứ nhất động thủ. Bốn thanh hung kiếm đồng thời bay lên, đồng thời bổ tới phía trước. Chuẩn Đề Đạo Nhân theo sát sau đó, Thất Sắc Hung Kiếm hào quang nở rộ mà chém xuống. Nguyên Thủy cầm Cổ Trượng, quét ngang tới xé rách không gian.

Bán Tổ nhất tề động thủ.

"Ngươi thực ác độc . . ." Thanh Liên thiên nữ nhìn chăm chú Tiêu Thần mà nói như thế.

Tiêu Thần bỗng dưng mở hai mắt ra, hắn thấy được vẻ tuyệt vọng của Thanh Liên. Nhưng mà vì sao thần thái này lại cực kỳ giống Nhược Thủy vậy? Đã không còn phong thái thiên nữ cường thế, khiến cho sự thất vọng, nỗi cô đơn, đau thương buồn bã, mơ màng . . . đã đan xen vào chung một chỗ. Dung nhan tuyệt mỹ kia tại sao làm cho lòng người nát tan như thế, trái tim hắn lập tức bắt đầu quặn đau. Tại sao lại như vậy?

"Sát!"

Bán Tổ cùng quát lên. Sát khí làm bầu trời vỡ vụn, khiến cho những vì sao trong không trung đều bị lay động.

Vào giờ khắc này, khắp Nhân Gian Giới đều bắt đầu rung chuyển mạnh.

Các Bán Tổ thật sự không có bất cứ lưu tình gì. Tất cả đều dốc hết toàn lực mà ra tay.

Tiêu Thần trơ mắt nhìn bóng người trên Thông Thiên tử kiều vỡ vụn, rồi sau đó hai mắt của hắn mờ đi. Chất lỏng trong suốt không ngừng lăn xuống mãi.

Đã từng là một giấc mộng, vì nàng mà khổ tu ở Trường Sinh Giới. Nay rốt cục trở lại nhân gian thì linh hồn đã tan vỡ, lấy vô tình pháp để dứt khoát cắt khỏi trái tim hình bóng đó. Cho tới bây giờ, trong khoảnh khắc nhớ lại chuyện cũ thì mặc dù không buồn bã, nhưng tâm lại đau thương.

Hắn có một cảm giác muốn khóc rống, nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

Cuối cùng là mộng ảo không tìm thấy, kết quả vẫn là công dã tràng.

Trong mơ hồ. . . hình bóng kia dần dần thấp thoáng hiện lên trong trái tim. Tiêu Thần hoảng sợ phát giác, trong khoảnh khắc nhớ lại thì nó lập tức biến mất. Có muốn lại cảm nhận tất cả những gì trong quá khứ đều không có khả năng .

Tuy rằng Trần Phóng từng nói với hắn những chuyện cũ này, đều bị một lực lượng thần bí cứ vậy nghiền nát đến khi không còn tồn tại .

Đây thật sự là một kết cục châm biếm mà lại tàn khốc, ngay cả chỉ nhớ lại chuyện cũ đều không có khả năng, đều thành một loại hy vọng xa vời.

Từng li từng tí hoàn toàn biến mất khỏi trái tim. Truyện được copy tại Truyện FULL

Có lẽ, sau này hắn cũng không biết đã từng có một thiếu nữ tên là Nhược Thủy từng xuất hiện trong đời hắn, trong trí nhớ của hắn.

Nghĩ tới đây, hắn lên tiếng đau thương.

Càng ngày càng mơ hồ , thực sự muốn lại quên đi. Hình bóng kia trong trái tim càng lúc càng xa, sắp sửa phai mờ.

Không nói gì buồn đau, ngay cả quyền nhớ lại đều không còn tồn tại.

Một kết cục không lời . . . Phá không nhi khứ diệc nan vong, kỷ phiên hàn thử sinh tử kiếp, chung nghênh lai liễu hồi quy nhật, đáo đầu lai khước mộng nhất tràng (Phá không đi sao cũng khó quên, kiếp sinh tử bao phen nóng lạnh. Rốt cuộc nghênh đón ngày trở về, kết quả lại là một giấc mộng). Mọi thứ tan thành mảnh nhỏ, tất cả hóa thành Hư Vô.

Tiêu Thần trong lòng hoàn toàn cô quạnh, sắc mặt tiều tuỵ, giống như đã già đi trăm năm trong phút chốc.

Đã không có nguời ấy trong trí nhớ. Cay đắng, một kết cục không lời, một kết thúc vô tình. Nhưng mà loại cảm giác cô đơn đau khổ lại vĩnh viễn in dấu vết ở trong đầu của hắn.

Ngay cả kỷ niệm cũng không có, nhưng loại cảm giác mất mát đau thương này lại vĩnh viễn khắc trong trái tim, đây là một loại hành hạ đáng sợ. ===

Xa nhau trên Thông Thiên tử kiều, đời này kiếp này Tiêu Thần đều sẽ cảm giác cực kỳ đau thương.

Một thoáng rung động, bóng dáng Thanh Liên thiên nữ tiêu tan. Tất cả Bán Tổ vây quanh cây cầu đá. Chiếc cầu có thể mở lối đi thông tới Hồng Hoang thiên giới thì không ai không muốn.

"Ơ. . ."

Có người phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Trên Thông Thiên tử kiều kia, có một gốc cây Liên Hoa khắc đá trông giống như đúc, phảng phất nó thật sự đã sinh trưởng ở nơi này.

Trên Thông Thiên tử kiều vốn không hoa văn hình vẽ, nhưng là giờ phút này lại có thêm một bức khắc gốc cây Liên Hoa.

"Đây là. . . bản thể của Thanh Liên thiên nữ sao? !"

"Nàng ta là một mặt khắc đá trên Thông Thiên tử kiều? !"

Ngay cả là Bán Tổ mà tất cả cũng biến sắc, một mặt khắc đá trên Thông Thiên tử kiều sau khi trải qua năm tháng vô tận sau khi đã hình thành khí tức. Cây cầu này thật sự là khó lường!

Trên cây cầu đá cổ xưa tràn ngập cảm giác năm tháng tang thương, giờ trên mặt nó lại có những bức hoạ đao, kiếm, kích ... thực rõ ràng mà lại chân thật. Có thể tưởng tượng trong năm tháng vô tận trước kia từng có các đại cường giả quyết chiến ở trên cầu. Đó hẳn là. . . Không phải những người đẳng cấp Bán Tổ.

Bởi vì pháp bảo của mấy vị Bán Tổ khó có thể lưu lại dấu vết sâu như thế trên cầu đá .

Ba thanh Chiến Kiếm cắm vào trên cầu đá vẫn không nhúc nhích, mấy vị Bán Tổ cũng không hề nhổ đi. Sau khi bay lên cây cầu đá, tất cả đều lâm vào trong im lặng.

"Đó là. . ."

Trong lòng Tiêu Thần run lên. Hắn thấy bên cạnh bức khắc Liên Hoa kia vẫn còn có một bóng dáng mông lung, đau thương buồn bã, bất lực, thương cảm, tuyệt vọng, cô đơn, mơ màng . . . Đó là bức khắc thân thể của Nhược Thủy, bức khắc làm cho lòng người tan nát.

Tại sao lại như vậy? Thân ảnh của nàng như thế nào lại khắc ở trên Thông Thiên tử kiều? Thiên ý như thế, không muốn hắn quên sao? Trong lòng Tiêu Thần phát run, hắn vươn tay nắm chắc thanh Chiến Kiếm trong Thất Nhạc Viên, run rẩy đi tới trước bức khắc đó, tĩnh tâm ngưng thần. === rồi khoét bức khắc kia của nàng.

Các Bán Tổ chung quanh với ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn thấy hắn không làm hư hao chủ thể cầu đá thì mới không nói gì.

Tiêu Thần cất bức khắc của Nhược Thủy vào Thất Nhạc Viên. Đối mặt với ánh mắt ai oán, tuyệt vọng kia, không ngờ hắn run rẩy từng đợt, khó có thể nhìn thẳng vào nó.

Ở bên cạnh bức khắc hắn lập một tấm bia đá, khắc vào đó hai chữ Nhược Thủy. Cho dù sau đó không lâu mà trí nhớ không còn tồn tại thì hắn cũng vẫn biết tên của thiếu nữ này.

Làm xong những việc này. Tiêu Thần bỏ Chiến Kiếm vào Thất Nhạc Viên, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mệt mỏi như vậy. Hắn vô lực nói với Kha Kha: "Để cây cầu đá lại, chúng ta đi thôi."

Tiểu thú cũng sắp không thể chịu đựng nổi. Mặc dù Thất Nhạc Viên phi phàm, nhưng chủ nhân của nó bao năm qua cứ để hoang phế nên tu vi cũng không hề được đề cao, khó có thể thu cây cầu đá vào.

"Oanh "

Trong thời khắc Kha Kha buông Thông Thiên tử kiều ra. Cây cầu này phát ra một cỗ năng lượng dao động ngập trời, không ngờ đẩy lui cả mười một vị Bán Tổ ra xa. Nhưng ngay sau đó bọn họ lại vọt tới, hình thành vòng tròn vây quanh.

Tiêu Thần không muốn đi tranh đoạt cây cầu này. Thứ nhất là không đủ sức tranh giành, thứ hai là không còn lòng dạ nào. Vĩnh viễn để lại đây nỗi đau thương vô bờ, hắn cảm giác khắp thiên địa đều một màu xám xịt nên căn bản không muốn dừng lại lâu hơn ở chỗ này, dù chỉ trong chốc lát.

Bay đến bên cạnh Thái Hạo lão nhân, sau đó nhìn thoáng qua Thanh Thanh vẫn còn điềm tĩnh ngủ say, Tiêu Thần mang theo Kha Kha hóa thành một đạo hào quang bay về phương xa.

Xi Vưu truyền âm nói: "Nếu có việc thì đi Thường Dương Sơn tìm ta, không lâu sau ta sẽ đi vào trong đó cứu một vị bằng hữu thoát khốn."

Thái Hạo cũng đồng thời truyền âm cùng Huyền Vũ lão tổ, bọn họ sẽ hợp lực truyền thụ pháp quyết cho Thanh Thanh. Nếu có việc thì có thể đến hải ngoại tìm kiếm.

Nguyên Thủy thì lạnh giọng truyền âm nói: "Nếu người của Thanh Liên thiên nữ tìm đến báo thù thì tự có bọn ta ngăn cản. Từ nay về sau hai bên không thiếu nợ nhau, nhân quả như vậy là kết thúc."

Tất cả các vị như Thông Thiên giáo chủ cùng Chuẩn Đề Đạo Nhân cũng gật đầu nói phải. Tiêu Thần còn chưa kịp trả lời thì họ đã một mạch bay về hướng Cửu Châu.

Bóng dáng của Nhược Thủy rốt cục đã hoàn toàn biến mất trong trái tim hắn. Nhưng hắn vẫn cảm giác được nỗi đau thương cực kỳ khó tả, sau này hắn chỉ biết là đã mất đi một người rất quan trọng, nhưng lại quên đó là ai .

"Y nha. . ." Tiểu thú nhẹ nhàng tóm lấy một lọn tóc dài của Tiêu Thần, hơi lo lắng nhìn hắn.

Về nhà, vào giờ khắc này Tiêu Thần chỉ có một ý nghĩ. Đó chính là trở lại nhà mình, trở lại gia đình ấm áp kia.

Sơn Ngoại Sơn ở cửa thôn sau khi nhìn thấy Tiêu Thần thì cười ngây ngô.

Cha mẹ Tiêu Thần thấy hắn trở về thì vô cùng vui mừng. Khi hắn phiêu bạt ở bên ngoài thì các lão nhân lo lắng nhất, huống hồ Tiêu Thần từng mất tích tám năm.

Suốt trong ba tháng tiếp theo, Tiêu Thần cũng không đi tìm đám người Liễu Mộ, Nhất Chân, một bước cũng không ra khỏi cửa nhà. Hắn trở nên mờ mịt, cảm giác hiện tại đã mất phương hướng, tựa hồ đã không có mục tiêu phấn đấu, như thể một chiếc thuyền đơn độc giữa biển khơi.

Sau này sẽ đi con đường nào?

Trở nên mạnh hơn, đến mức mạnh nhất sao? Hắn đột nhiên mất đi loại động lực này.

Hắn uể oải chán chường, lâm vào một loại trạng thái vô lực.

Cha mẹ Tiêu Thần nhìn vào mắt hắn mà sốt ruột ở trong lòng, bọn họ cảm thấy được sự mất mát của Tiêu Thần. Mặc dù mỗi ngày hắn đều miễn cưỡng vui cười, nhưng với sự tương thông trái tim bẩm sinh của mẫu tử và phụ tử , bọn họ làm sao mà không cảm nhận được loại vui vẻ cay đắng này.

Cha mẹ hắn mạnh mẽ đẩy hắn ra khỏi cửa nhà. Còn đám bạn bè chơi đùa thưở thiếu niên như Đại Chu, Tiểu Hổ, Nhị Băng, Tú Tài, Đầu Trọc cương quyết lôi kéo hắn đến huyện thành đi dạo hội chùa.

Đóng cửa ở trong nhà suốt ba tháng, nay đột nhiên đi tới những nơi náo nhiệt người đi lại tấp nập lập tức khiến cho tâm hồn Tiêu Thần đang tĩnh lặng chợt rung động vài cái từ cực tĩnh đến cực động. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tiêu Thần bất thình lình lĩnh ngộ được chút ít. Tĩnh cùng động vào giờ khắc này lại rõ ràng dứt khoát như thế, từ một loại hoàn cảnh đột phá sang một loại hoàn cảnh khác, ngay cả tất cả tâm trạng cũng khác đi trong phút chốc.

Trong suốt một tháng tiếp theo, hắn thường xuyên bị cả đám bạn bè lúc còn bé kéo ra ngoài. Đi Hoàng Hà bắt cá, đến đồng hoang săn thú, lặn lội tới sa mạc xa xôi, vào Bách Thảo Đường nghe đọc sách.

Tâm hồn mê muội của Tiêu Thần bắt đầu từ từ kiên định, hắn dần dần lại tìm thấy bản thân.

Một nữ nhân rất quan trọng trong cuộc đời hắn đã biến mất, đã quên đi dáng điệu của nàng. Nhưng con đường vẫn còn phải đi, tại sao lại để tâm trạng dừng lại đúng thời khắc "Mất đi" kia? Tiêu tan thì tiêu tan, suy sụp tự trách cũng vô dụng, hắn vẫn còn phải tiếp tục đi về phía trước.

Có lẽ cỗ lực lượng thần bí đã tự động trợ giúp hắn cắt đứt hình bóng cô gái kia cũng là để hắn tiếp tục đi tới.

Tâm tình Tiêu Thần lại từ từ phát sinh lột xác, rất có cảm giác thấy một sức mạnh đang vén mây mù ra hai bên để nhìn thấy mặt trời.

"Là vô tình cũng được, là kiên định cũng tốt, đường còn phải đi, ta quyết định sẽ lại bắt đầu."

Có Bát Tướng cực nhanh, hắn sáng đi Đông Hải, chiều tới Tây Cương, băng qua sa mạc, lượn khắp thảo nguyên. Trong thời gian ngắn ngủn hai tháng tiếp theo này, tâm tình hắn đã xảy ra sự lột xác chân chính.

Thưởng ngoạn hoa xuân trăng thu, đi vào chiến trường sát khí ngút trời đều có một loại cám giác khác hẳn. Đi dọc dãy phố xá sầm uất kéo dài, vượt đoạn đường sa mạc hoang vu đã mang lại một loại trải nghiệm khác. Ngắm dòng suối nhỏ róc rách, quan sát biển cả gầm thét, nhất định phải có một loại thấu hiểu.

Mấy tháng qua chưa bao giờ tu hành, nhưng mà tu vi của Tiêu Thần lại tăng vọt, tâm tình cũng tăng lên, cảnh giới tu vi đã đến mức lột xác. Không ngờ hắn đã bước vào Ngự Không cảnh giới Lục trọng thiên.

Điều này làm cho Tiêu Thần hiểu càng sâu sắc. Trong lúc vô tri vô giác, hắn tiến hành một hành trình Luyện Tâm.

"Nhân sinh ai có thể suốt đời hát vang?" Đây là sự lĩnh hội lớn nhất của hắn.

Nếu như không có làn mây đen âm u vần vũ kia thì làm sao có được cầu vồng bảy sắc hiện lên chói sáng. Nếu như không có ánh nắng chiều lờ mờ kết thúc, thì làm sao có ánh ban mai phồn thịnh tái sinh. Nếu như không có nhân sinh xám xịt nơi đáy thung lũng, có thể nào tôn lên cõi lòng cao vời vợi ngắm nhìn xuống những quả núi nhỏ.

Thay đổi một loại ánh mắt, thay đổi một loại tâm trạng, lại xem xét quá khứ , tất cả đều làm sinh ra sự khác nhau rất lớn.

Thấy tinh thần Tiêu Thần lại sáng bừng, cao hứng nhất chính là Kha Kha. Tiểu quỷ ôm Âm Mộc Sâm Quả mà bắt đầu hài lòng ăn, không hề ngủ vùi ngáy khò khò giống như dĩ vãng nữa.

Toàn thân tràn ngập lực lượng mênh mông, Võ thể của Tiêu Thần càng tiến thêm một tầng. Mặc dù trên Cửu Châu linh khí ít ỏi, nhưng mà Võ Giả thuần túy hoàn toàn chỉ là khai quật lực lượng của chính mình nên cũng không cần linh khí bên ngoài. Do đó đối với Tiêu Thần nó không có ảnh hưởng.

Hắn muốn trở nên càng mạnh hơn, cho gần đến mức tuyệt đỉnh, nhìn xem vạn vật bên dưới. Đây là mục tiêu của hắn.

Một nữ nhân trong cuộc đời đã bay theo gió, tuy vẫn còn sự chua xót nhàn nhạt, nhưng mà đã không còn sa vào quá khứ nữa. Hiện tại hắn cảm giác tâm không còn bị gông cùm xiềng xích, không gì có thể ngăn cản hắn đi lên võ cảnh cực đạo.

Đây là một thời đại lớn, khi mà Võ, Chú, Hồn, Khí sớm muộn gì cũng sẽ đồng loạt tái hiện trên thế gian. Giữa cơn phong ba thì hắn không có cách nào tránh né, chỉ có thể vào đó mà tranh đoạt.

Khi Tiêu Thần lại gia nhập giới tu luyện thì hàng loạt tin tức lại đổ dồn về chỗ hắn.

Long vương đánh nhau khắp nơi, máu nhuộm ngàn dặm hải vực. Tất cả Tiểu Long vương năm đó ở Long Đảo đều hiện ra hết ở nhân gian. Chúng đều tự có thế lực lớn tương ứng duy trì để đại chiến với Nhân Gian Giới, tranh giành long khí Thủy Tổ Long, cướp đoạt ngôi vị Tổ Long.

Đại Vũ trong Tu Chân Giới, cùng các hậu duệ cấp Bán Tổ giáng xuống nhân gian. Họ cùng đám người Chuẩn Đề, Nguyên Thủy, Thông Thiên không ngừng cọ sát, nhưng mà lại không cho phép khai chiến. Hiện họ đang chiêu tập rộng rãi các môn đồ, có dấu hiệu truyền đạo ở nhân gian giới.

Xi Vưu dồn ép Thường Dương Sơn, định giải cứu một vị Thượng Cổ Chiến Thần đã bị phong ấn vô tận năm tháng, nhưng mấy lần mất công quay về.

Thế hệ trẻ tuổi của Tu Chân Giới cùng Trường Sinh Giới lúc nào cũng đối kháng, không ngừng tranh phong từ Cửu Châu đến đến hải ngoại, có dấu hiệu sẽ mở lôi đài tranh đoạt ngôi vị đệ nhất đế vương thế hệ trẻ tuổi.