Nghe thấy Thái Hạo xuất hiện, Xi Vưu hơi cau mày. Đó tuyệt đối là một vị Luyện Khí Sỹ cường đại. Nếu như những vị Luyện Khí Sỹ như Đại Vũ, Hậu Nghệ cũng xuất hiện, đến lúc đó không biết sẽ là địch hay là bạn?
Xi Vưu được Hiên Viên đại đế trợ giúp, nhớ lại một chút chuyện cũ đã xảy ra, thoáng suy tư trong chốc lát rồi lão quyết định đi tìm mấy người Luyện Khí Sỹ như Lão Tử để cùng hướng tới Nhân Gian Giới.
Những người này đều là Luyện Khí Sỹ được truyền thừa từ Thái cổ. Có người tiến vào Tu Chân Giới, cũng có người tiến vào Trường Sanh Giới, dù sao cũng quen biết. Nếu như gặp được, có lẽ sẽ bớt đi một phen khí lực.
Xi Vưu tại thời kỳ thượng cổ là tuyệt đại cường giả oai phong một cõi, nhớ lại dĩ vãng đỉnh cao năm tháng mà nội tâm bình tĩnh đã lại bắt đầu nổi sóng.
"Mấy ngày nay ngươi có thể thăm hỏi một chút bằng hữu, ta hiện tại đi mời người." Xi Vưu phá vỡ không gian, biến mất tại phía trên Thần đảo.
Đi gặp cố nhân sao? Tiêu Thần nội tâm phức tạp, nhưng muốn đến có lẽ... Sinh thời sẽ không bước vào Trường Sanh Giới, hắn liền có chút xúc động muốn đi tìm bạn cũ ngày xưa.
"Oa , rốt cuộc đuổi tới nơi."
"Tiểu thú thật đáng yêu a."
Hai tiểu La Ly mũm mĩm nhìn Kha Kha mà mắt lóe sáng, một bộ dạng kích động muốn cướp bằng được.
Tuyết Bạch Tiểu Thú không ý thức được chút nào lực sát thương của mình lớn ra sao, hàng lông mi dài chớp chớp, nghi hoặc nhìn hai tiểu la lỵ khả ái, nghiêng cái đầu đánh giá hai người.
"Ta muốn ôm một cái"
"Ta ôm trước". "Không. Ngươi đi ôm soái ca Dế Mèn, ta ôm tiểu khả ái trước."
Hai tiểu La Lỵ làn da sáng bóng như ngọc, mềm mại vô cùng. Giờ phút này lại bắt đầu tranh cãi làm Kha Kha trực tiếp phóng ra một đạo Thất Thải Hà Quang quét ra ngoài khiến bọn họ đứng im tại nơi đó. Rồi sau đó tò mò nhảy đến vai bọn họ, đầu tiên là véo mũi Linh Lung, lại giật giật vành tai Thỏ Thỏ "Y Nha" thì thầm một tiếng rồi quay trở lại bên cạnh Tiêu Thần.
Đây dĩ nhiên là ấu nữ của Hoàng Đế.Tiêu Thần nở nụ cười, đi qua đi lại cuốn mái tóc dài của hai tiểu La Lỵ đến lộn xộn, rồi sau đó mang theo Tuyết Bạch Tiểu Thú hướng lên bầu trời bay đi.
Trường Sinh đại lục mênh mông vô ngần, muốn tìm được người không nghi ngờ như tìm kim đáy biển, Tiêu Thần ngoài ý muốn nhận được một tin tức, làm cho tất cả những điều này tương đối dễ dàng.
Thần Nông thị trước kia từng nói với đại lục, muốn các môn phái chọn lựa tu giả trẻ tuổi kiệt xuất nhất. Tương lai sẽ có trọng dụng. Tin tức này vừa ra, tất cả đại lục Trường Sanh Giới sôi trào. Nguyên thủy Xiển giáo, Thông thiên Tiệt giáo, Phật đà Phật giáo, Thái dương thánh thần Thái Dương giáo... Cơ hồ tất cả môn hạ kiết xuất và đệ tử hậu bối của Bán Tổ đều báo danh.
Một nhóm lớn đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất được đưa đến trung thổ bắc bộ Đại Hạ Quốc - Thần Nông sơn.
Thần Nông thị mặc dù không có xuất hiện, nhưng trên vách đá dựng đứng tạiThần Nông sơn có ghi lại không ít bí pháp tu luyện, tụ tập đại lượng nhân tài mới xuất hiện.
Nguy nga Thần Nông sơn bao la hùng vĩ tú lệ, các vách núi đá dựng đứng đều tụ tập tu giả trẻ tuổi, nơi này nghiễm nhiên trở thành một nơi thánh địa tu luyện. Tiêu Thần ánh mắt hơi chậm lại, kia không phải Hải Vân Tuyết sao? Người mặc toái hoa quần, đầu gài ngũ thải phượng châm, rực rỡ xinh đẹp, chung quanh là một nhóm người trẻ tuổi tu giả như những vì sao bao quanh trăng sáng, lấy nàng làm trung ương, giống như mọi người cùng thăm dò tuyệt học trên thạch bích.
Có thể nhìn ra địa vị của nàng tại Hổ gia tăng lên rất nhiều, cũng khác nhau rất lớn với dĩ vãng. Phong thái ung dung đẹp đẽ quý phái càng hiện ra tự tin, ngôn ngữ khéo léo, đôi mắt tinh xảo, thật sự trở thành một phượng hoàng trong đại thế gia.
Chà, đó là..... Tiêu Thần sửng sốt, cách Hải Vân Tuyết diễm lệ không đủ trăm mét, thân ảnh quét thuộc chiếu vào mắt, kia không phải Kim Tam Ức sao?
Tên này sát thủ dưới ánh mặt trời giờ phút này lại có bộ dáng nghiêm trang, tại một mặt khác vách đá đang đứng chăm chú quan sát tìm hiểu, giống như có điều hiểu ra, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Tiêu Thần nở nụ cười. Cái tên hèn mọn bỉ ổi gia hỏa thật đúng là có tài giả bộ, chỉ sợ là đang có chủ ý tới Hải Vân Tuyết đi. Tên giết hổ chuyên nghiệp này hơn phân nửa lại muốn ra tay, hiện tại bất quá đang ngụy trang dò xét mà thôi.
"Đồ bủn xỉn ...." Tiêu Thần âm thầm truyền âm, lập tức kinh động Kim Tam Ức. Hắn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Thần thì vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh.
"Mấy năm không thấy, tu vi của ngươi lại tăng lên rất nhều."
"Ngươi ngươi ngươi.... còn còn còn.... còn sống?" Kim Tam Ức kinh ngạc vô cùng, lắp bắp nói, Giết giết giết nhiều như vậy bán tổ, còn còn còn... sống như vậy nhàn nhã, thật sự là họa họa.... Tai họa để lại ngàn năm."
Giống như hai luồng khói nhẹ nhàn nhạt, hai người đi tới đỉnh núi cao nhất phía trên, trò chuyện về chuyện cũ
Nam nhân bủn xỉn này mấy năm nay lăn lộn phát tài phát lộc, hiện tại đã trở thành ngôi sao mới nổi sáng nhất của tổ chức sát thủ , gần như có xu thế làm thiếu minh chủ.
Sau khi biết được mọi chuyện của Tiêu Thần, hèn mọn nam cứng họng, nói "Cư cư cư....cư nhiên lại có khả năng vượt vượt vượt ... vượt Giới chơi đùa. Này này.... lần này ta và ngươi đi Nhân Gian, nhất định phải mang ta theo. Nhiều như vậy tu tu tu.... tu chân pháp bảo có khả năng đoạt, thật sự thật sự khắp nơi rất rất .... làm cho người ta muốn đến."
"Người muốn đi làm vật hi sinh sao? Ta đến Trường Sanh Giới là vì thỉnh Bán Tổ, một vạn người như ngươi đi cũng không đủ giết." Tiêu Thần đả kích không chút lưu tình.
"Ta ta ta cũng không phải đi trêu chọc đến Bán Tổ. Ta ta ta là đi đánh cướp, vậy vậy vậy đám người tu giả trẻ tuổi không phải bay bay bay ngông nghênh sao? Hắn hắn bọn rất cần người như ta với ngươi đi giáo huấn." Kim Tam Ức vẫn hèn mọn như trước, hai mắt trộm phát sáng.
Tiêu Thần suy nghĩ một chút, thấy rằng hắn đi cũng không sao. Tên gia hỏa này nếu như tại Cửu Châu hải ngoại tu luyện như đã nói, nhất định có một ngày có thể đi tới Trường sanh giới, có khả năng tự mình phá toái hư không trở về.
"Này này đây là cái gì, ngươi ngươi ngươi nuôi tiểu bạch hổ sao? Buổi tối chúng ta ăn long hổ đấu, đêm nấu cách thủy."
Hèn mọn nam vừa dứt lời, đã bị Kha kha ảo não bắn một đạo thất thải hà quang lên người, làm hắn té ngã người đầy bụi đất.
"Này.... đây là cái con Na Na năm đó ở Thất Lạc Viên ...." Hiếm thấy hắn kích động một lần, trợn mắt há mồm.
Không riêng Kim Tam Ức ở Thần Nông sơn. Không lâu sau Tiêu thần lại gặp một vị cố nhân -- Ngưu Nhân.
Từ đôi mắt Tiểu bàn tử Ngưu Nhân dáng điệu ngây thơ ngẫu nhiên xuất hiện tinh quang, biểu hiện tu vi của hắn đã đạt tới một cảnh giới cực cao . Biết được tình huống trước mắt của Thanh Thanh, hắn chỉ lên trời mắng: "Nếu như Thanh Thanh phát sinh việc gì ngoài ý muốn, Lão tặc thiên ta nguyền rủa ngươi sinh hài tử liền ko có mắt."
Ngưu nhân tính tình vẫn giống ngày xưa, mới nhìn thì thô lỗ. Nhưng kỳ thật phi thường khôn khéo.
Tiêu Thần ngoài ý muốn từ Ngưu Nhân lại biết được một tin tức tốt, Liễu Mộ nhiều năm mất tích đã xuất hiện, cùng với Nhất Chân hòa thượng cũng đi tới Thần Nông sơn.
"Liễu Mộ hắn... còn sống?" Tiêu Thần vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
"Ta đi tìm bọn họ." Ngưu Nhân hiện lên ngưu giác thật lớn rồi bỗng nhiên biết mất không thấy.
Không lâu sau, một đường không gian thông đạo xuất hiện phía trên ngọn núi. Ngưu Nhân, Nhất Chân xuất hiện trước, phía sau đúng là Liễu Mộ đã từ biệt tám năm. Sắc mặt tái nhợt giống tám năm trước, có chút bệnh trạng, nhưng không che dấu được vẻ khôi ngô cùng khí khái của hắn.
"Liễu Mộ, mấy năm nay ngươi đi nơi nào?"
Nhất Chân cùng Liễu Mộ sau khi thấy Tiêu Thần rất kích động, Liễu Mộ thở dài nói: "Tám năm ta vào sinh ra tử...."
Bởi vì Long vương nhiều người mơ ước, Liễu Mộ tám năm trước suýt hồn phi phách tán, cho đến tám năm sau mới tỉnh lại.
" Như thế nào ta cảm giác tu vi của ngươi đã đạt tới một tình trạng phi thường kinh khủng. Hôn mê tám năm vẫn có thành tựu như vậy ..." Tiêu Thần phi thường kinh ngạc.
"Ta là Linh sỹ, tám năm qua mặc dù khó có thể cử động, nhưng tâm thần của ta một mực ở trong trạng thái tu luyện, cùng tử vong tranh đấu, tinh thần cảnh giới đề cao chính là chủ yếu nhất để thăng cấp của Linh Sỹ. Không phân biệt ngày đêm khổ tu, tự nhiên không có chậm trễ tu vi tăng lên"
Còn có một điểm nữa, đó chính là tổ mẫu của Liễu Mộ cả ngày vì lưu thông huyết mạch cho Liễu Mộ nên lấy cường đại tinh thuần nguyên khí rèn luyện khí lực hắn. Tám năm qua thân thể của hắn chẳng những không héo khô, ngược lại càng thêm cường tráng, căn bản không giống một tên Linh Sỹ.
Liễu Mộ mất tích tám năm, Tiêu Thần mất tích bốn năm. Nhất Chân thành đại truyền nhân của Phật Đà, mọi người, mọi người đều tự nói lại sự việc mình đã trải qua.
Cuối cùng, mấy người cũng biết mục đích chuyến đi đến Nhân Gian lần này của Tiêu Thần, cũng muốn theo hắn đi Nhân Gian. Bởi vì bọn họ căn bản cũng chưa muốn về, muốn đi mở mang tầm mắt, cùng người tu chân tranh phong một phen, xem ai mạnh ai yếu.
Đứng ở trên ngọn núi, mấy người đang nói lại chuyện xưa. Bỗng nhiên Tiều Thần thấy xa xa trên một tòa vách đá dựng đứng, một đạo thân ảnh mỹ lệ khẽ vẫy Tử Thiên Dực bay qua. Đó là Yến Khuynh Thành. Muốn tiến lên chào hỏi, nhưng nghĩ lại việc hai người không hòa thuận từ trước, hắn dừng lại, có những người từ từ theo trí nhớ từ từ mất đi.
Đang lúc Tiêu Thần cùng Liễu Mộ, Nhấn Chân, Ngưu Nhân, Kim Tam ức đi tới thần đảo xa xôi thì thất kinh. Trong hư không xuất hiện vài đạo thân ảnh mơ hồ, phảng phất hòa cùng thiên địa làm một thể. Mấy người này đã từng xuất hiện ở Thất Nhạc Viên. Lão Tử, Phật Đà, Nguyên Thủy, Thông Thiên, Chuẩn Đề, Tôn Vũ, Trang Chu, Xi Vưu, tám vị Bán Tổ đều ở tại nơi này, thật sự làm cho người ta khiếp sợ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Xi Vưu không phải cùng Nguyên Thủy có cừu oán sao? Vì sao có thể mời hắn tới, mà Hoàng Đế nhưng lại không thấy xuất hiện? Tiêu Thần rất kinh ngạc. Tại bên cạnh hắn, Tuyết Bạch Tiểu Thú đã trợn tròn mắt, nó đối với những Bán Tổ này không có nửa phần thiện cảm.
Hiển nhiên, trừ bỏ một hai người ở ngoài, những người khác đều không phải đi cứu viện, mà là có mục đích khác. Nếu như có cả vị lão gia tử bên trong Tịnh Thổ, chín vị Bán Tổ phủ xuống nhân gian, tất nhiên sẽ tạo nên một cơn sóng gió động trời.
Xi Vưu nói: "Chư vị ba ngày sau tại Cấm Kỵ Chi Hải ngoài Long Đảo gặp lại."
Còn lại bảy vị bán tổ thân ảnh từ từ mờ đi, hoàn toàn biến mất không thấy.
Mà ở phía sau, mấy người Tiêu Thần chiếm được một đại tin tức, mấy vị Bán Tổ không chỉ tự mình đi Nhân Gian Giới còn muốn dẫn theo môn đồ đệ tử, những người đó hiện tại phải đi triệu tập môn nhân.
Càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, những người trẻ tuổi tuấn kiện tập trung tại Thần Nông sơn cũng phải đi Nhân Gian. Xi Vưu mơ hồ tiết lộ, đây là ý muốn của Thần Nông thị. Tương lai Trường Sanh Giới có lẽ sẽ thực sự tan biến, nên một nhóm người tiến nhập Nhân Gian để lưu lại hạt giống hy vọng.
Ba ngày sau, bên ngoài Cấm Kỵ Chi Hải, ngoài môn đồ của chín vị Bán Tổ còn có cả những tu giả xuất hiện trên bầu trời.
"Y Nha y nha..." Cùng với tiếng hô hoán của Tuyết Bạch Tiểu Thú, trong kim sắc đại hải có một chiếc thất thải thần thuyền vượt sóng mà đến, mênh mông long khí mãnh liệt ba động.
Tiêu Thần biết Nhân Gian Giới thật sự sắp đại loạn, cử động cứu binh của hắn, dĩ nhiên dẫn phát sóng gió như vậy, thật sự không biết là phúc hay họa.