Trường Sinh Giới

Chương 287: Tiến lên đỉnh cao võ đạo!




"Cuộc đời ví thử chỉ như lúc buổi đầu gặp gỡ . . ."

Tiêu Thần đứng ở trước cửa sổ mà yên lặng ngắm nhìn dãy núi.

Năm đó, hắn ra đi từ Hồng Trần Phong Tuyệt Trần ở Côn Lôn , tiến vào Trường Sinh Giới, rất nhiều chuyện bởi vì thế mà làm lệch cuộc sống ban đầu.

Đến khi nhìn thấy trên giường gỗ cũng có khắc một nhóm chữ thì Tiêu Thần như bị sét đánh.

"Tất cả. . . lại mới bắt đầu!"

Xuân đẹp sớm tàn, hồng nhan chóng già, duyên tụ duyên tán, thế giới này có quá nhiều điều không như ý. Mỗi người cũng có rất nhiều điều bất đắc dĩ, nhưng không cách nào thay đổi.

Tiêu Thần yên lặng đứng hồi lâu, rồi sau đó bình tĩnh đi ra ngoài. Sau khi liếc mắt nhìn lại nếp nhà tranh lần nữa thì hắn dứt khoát đi xa.

Có một số việc nhất định không cách nào thay đổi nổi nên không cần suy nghĩ nhiều. Hắn tới đây là vì để cho phần mất mát kia hoàn toàn được phóng thích, hắn muốn lấy hết nghị lực để yêu cầu chính mình hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ.

Ra đi thì cuối cùng cũng đã ra đi, không cách nào thay đổi, mà cũng không cần thay đổi.

Tiêu Thần quyết định rút kiếm cắt đứt duyên trần.

"Tâm của ta đã tôi luyện đủ rồi sao?" Tiêu Thần thầm hỏi mình trong lòng, vì sao có vẻ hơi tuyệt tình vậy? Không ngờ lại muốn hoàn toàn cắt đứt với tất cả trong quá khứ.

Nếu như thời gian quay trở lại tám năm trước, nếu như hồi đó xảy ra chuyện như thế thì có lẽ hắn đã vô cùng đau lòng. Nhưng giờ phút này ngoại trừ một ít chua xót ra thì ngay cả một chút ướt át trong ánh mắt hắn lại đều nhanh chóng biến mất.

Hắn lơ đãng quay đầu, nhìn lại mình trước đây làm hắn cảm giác được hiện tại so với trước kia đã khác nhau rất lớn. Có lẽ là càng thêm kiên nghị, có lẽ là thật sự đã trở nên hơi vô tình.

Gió nhẹ nhàng thổi tới, những cánh hoa tàn tranh nhau múa lượn chắn tầm mắt của Tiêu Thần. Hắn vụt bay lên trời, thẳng tới một đỉnh núi cao.

Phong cảnh núi Nga Mi vô cùng xinh đẹp. Dõi mắt trông về phía xa thấy núi non xanh biếc, mây mù lảng bảng đẹp như tranh vẽ.

Núi Nga Mi quả thật là kiếm tiên trong truyền thuyết. Mặc dù đó là chuyện đã trước vô tận năm tháng. Tiêu Thần biết rõ cái gọi là kiếm tiên kia tất nhiên là người tu chân không nghi ngờ gì nữa. Hiện tại bọn họ đã rời khỏi Nhân Gian Giới, tiến vào Tu Chân Giới trong truyền thuyết.

Đột nhiên, Tiêu Thần thấy xa xa có bóng người đang Ngự Không mà đi, đó là . . . Người tu chân, đặc biệt Ngự Kiếm Thuật rất dễ phân biệt ra.

Bọn họ đến núi Nga Mi làm chi? Bỗng nhiên Tiêu Thần nghĩ tới một khả năng nào đó bèn không một tiếng động bí mật đi tới dãy núi.

"Rầm ầm ầm "

Một quả núi lớn ở phía trước bị xẻ đôi ra!

Thanh thế phi thường làm cho người ta sợ hãi. Quả núi lớn cao hơn một ngàn thước không ngờ bị một đạo kiếm quang bổ tới cắt đứt một đỉnh núi cao hơn trăm thước.

Phi kiếm quả là mạnh!

Tiêu Thần cũng lộ ra sự giật mình. Vào giờ khắc này hắn thực sự bắt đầu coi trọng Tu Chân Giả.

Ngọn núi bị cắt đứt, bên trong không ngờ là cái động tối om liếc mắt không nhìn thấy đáy. Nó giống như một quả núi lửa chết.

"Truyền thuyết là sự thực, đám người kia từ Nhân Gian Giới tiến vào Tu Chân Giới không có nói sai. Trường Mi tổ sư của bọn họ năm đó đúng là tọa trấn ở đây, cũng không biết bên trong có truyền nhân cuối cùng của Võ Giả bị phong ấn hay không."

"Lúc ấy truyền nhân kia của Võ Giả đã bị giết chết, phong ấn chỉ là thi thể mà thôi. Đến hôm nay chỉ sợ ngay cả xương cốt đều hóa thành tro bụi."

Trong khi nói chuyện, hơn mười Tu Chân Giả không ngừng thúc dục phi kiếm cứ dọc theo cái động kia mà xẻ quả núi ra.

Tiếng "Ù ù" không dứt bên tai, một quả núi lại bị bọn họ dùng lực lượng cường đại cứ vậy mà bổ đôi.

Cuối cùng, ở giữa quả núi hiện ra một cửa phong ấn, lúc này bọn họ mới ngừng động tác.

"Không sai, là phong ấn của Tu Chân Giả chúng ta! Thật không ngờ đã qua nhiều năm như vậy mà năng lượng phong ấn vẫn dao động mãnh liệt như thế. Nếu như không phải chúng ta có được phương pháp phá giải phong ấn thì e là rất khó mở phong ấn ra."

Hơn mười Tu Chân Giả cường đại bắt đầu cùng nhau hành động. Phá giải Ngũ Hành một hồi, phá giải bát quái một hồi, lại phá giải Cửu Cung một hồi . . . Ước chừng mất hơn một canh giờ thì bọn họ mới thở phào một cái mà nói: "Năm đó Trường Mi đã lợi hại như thế, thật đúng là đại nhân vật!"

"Hy vọng chúng ta không tới đây vô ích, chỉ có đào ra một đống xương cốt vụn mà thôi."

Sau một tiếng vang kinh thiên động địa, thân núi đã bị xé toạc kia hoàn toàn vỡ vụn làm những dãy núi liên quan ở chung quanh đều lay động kịch liệt. Phải sau một thời gian dài mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Hơn mười người Tu Chân Giả bụi bám đầy người từ xa xa bay trở về. Ai nấy đều đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, mới vừa rồi bọn họ đã bị chấn động rất mạnh, đều lộ ra vẻ kinh dị.

"Lực lượng quả là cường đại."

"Trường Mi thật là một hùng mạnh, mà truyền nhân của Võ Giả bị phong ấn kia xem ra cũng là nhân vật cực kỳ lợi hại. May mắn năm đó đã chết lâu rồi."

Bụi mù dần dần tan đi, quả núi biến mất để lộ ra một bãi đá lớn giống như là đàn tế thời Thượng Cổ cao ước chừng ba mươi trượng. Bên trên có bày ra một cái quan tài thủy tinh. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống nó tỏa ra từng luồng ánh sáng êm dịu.

Điều làm cho người ta giật mình và cảm thấy tà dị chính là, trên quan tài thủy tinh lại cắm một thanh phi kiếm, dòng máu đỏ tươi đang rơi ra từ khe hở ở cỗ quan tài thủy tinh kia.

Hơn mười Tu Chân Giả dựng tóc gáy, điều trước mắt chứng kiến thật sự rất kỳ quá. Người kia không phải sớm bị giết chết rồi sao, thi thể trải qua nhiều năm phong ấn như vậy, chỉ sợ cũng đã sớm hóa thành tro bụi. Nhưng vì sao . . . lại có những giọt máu đỏ tươi từ trong quan tài thủy tinh nhỏ giọt ra?

Một Tu Chân Giả ỷ vào lá gan mà ném ra một món pháp bảo, một cái Ô Kim Chùy to ra rất nhanh như quảnúi nhỏ loại hướng về quan tài thủy tinh ném tới.

"Ầm "

Quan tài thủy tinh vỡ vụn, cũng không có bất cứ chuyện gì đáng sợ phát sinh. Chỉ lộ ra bên trong một khối xương trắng u ám đáng sợ.

"Sợ chuyện không đâu, xem ra Võ Giả này năm đó xác thật rất đáng sợ. Bị phong ấn vô tận năm tháng mà xương cốt vẫn còn, huyết dịch cũng không có hoàn toàn mất đi. Thật vô cùng đáng sợ."

"Đương nhiên, nghe nói năm đó phải hao tổn không ít cao thủ tu chân mới giết chết được hắn mà phong ấn tại đây."

"Xúi quẩy, ngoại trừ phi kiếm cắm ở trên quan tài thủy tinh ra, lại không có có một món bảo bối nào."

"Cũng tạm thỏa mãn, vốn là hướng về thanh phi kiếm này, chúng ta có thể lấy được cũng xem như vận khí."

Vừa nói chuyện, bọn họ vừa đi tới để lấy thanh phi kiếm đang tỏa ra ánh sáng chói mắt này, nó phóng ra năng lượng dao động cường đại dập dờn. Một người trong đó dùng sức đạp một cước lên cỗ xương trắng kia thì đúng lúc đó xảy ra chuyện làm cho người ta giật mình.

Bộ hài cốt bỗng nhiên ngồi dậy, "Phanh" một tiếng, một đôi cốt chưởng chắc chắn đánh vào hai chân kẻ kia. Ngay tại chỗ đánh nát bấy hai chân của Tu Chân Giả kia.

"A. . ." nguồn TruyenFull.vn

Tiếng kêu thảm thiết phát ra, nửa người trên của tên Tu Chân Giả trong phút chốc phóng lên cao, cả khuôn mặt đều méo mó mà kêu lên bi thảm. Còn những người khác thì trước tiên lui ra càng xa rồi cùng thi triển phi kiếm bổ về phía bạch cốt.

"Keng keng keng "

Những đốm lửa nhỏ bắn ra bốn phía. Phi kiếm có thể chém đứt quả núi lớn, nhưng khi chém tới bạch cốt không ngờ chỉ phát ra những trận âm thanh, căn bản khó có thể tổn thương nó chút nào. Hiện tượng này làm lạnh sống lưng hơn mười Tu Chân Giả có mặt.

"Chẳng lẽ nói . . . Võ Giả trong quá khứ thật sự rất lợi hại? !"

"Điều này sao có thể? Nếu như hắn còn sống thì sự kinh khủng kia sẽ đạt đến tình trạng như thế nào?"

"Cũng may, trên thế gian này đã không có Võ Giả thuần túy."

Hơn mười Tu Chân Giả cảm giác nơi đây rất quỷ quái, có hao hết khí lực cũng khó lòng phá hủy được bộ bạch cốt kia. Bọn họ cho rằng sở dĩ nó đột nhiên ngồi dậy, hơn phân nửa là bởi một tia oán giận của Võ Giả còn chưa tan đi.

Sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, mười mấy người mới cắt đứt một đỉnh núi, đem đè lên bộ bạch cốt rồi bọn họ vội vã rời đi.

Cho đến khi mười mấy người hoàn toàn đi xa, Tiêu Thần mớihiện hình ra từ xa. Hắn không thể không thừa nhận, mười mấy người vừa rồi không phải hắn có đủ khả năng đối kháng. Họ thật sự vô cùng cường đại.

Tiêu Thần huy động Hoàng Kim Thần Kích rồi bổ đỉnh núi đang áp chế ở trên bộ bạch cốt. Hắn dọn sạch đá vụn đi, lại một lần nữa làm lộ ra bộ bạch cốt kia. Cùng với những vết máu vương vãi.

Truyền nhân cuối cùng của Võ Giả, không ngờ cũng bỏ mạng. Tiêu Thần tuy là nắm giữ thần thông trong tay, nhưng hắn cũng luôn tự cho mình là Võ Giả. Khi thấy bộ xương trắng trước mắt này thì trong lòng hắn cũng nổi lên những đợt sóng cồn, cảm thấy buồn đau cho Võ Giả.

"Xoạt "

Bộ bạch cốt đột nhiên ngồi thẳng dậy, những đốm dao động tinh thần yếu ớt dập dờn tràn ra. Tất cả những giọt máu đỏ tươi trên mặt đất lơ lửng bay lên rồi tụ tập về hướng bạch cốt.

"Ngươi. . . Đã đến. . . Người nhận truyền thừa võ ấn ký rốt cục đã đến. . ."

Tiêu Thần mới đầu vô cùng giật mình. Nhưng lập tức bình tĩnh trở lại. Hắn lẳng lặng đứng thẳng trước bộ bạch cốt.

"Võ vĩnh viễn bất diệt . . . Võ Giả. . . Mới là mạnh nhất, bọn họ hao hết tâm lực diệt sạch chúng ta. Đó là bởi vì. . . sợ hãi chúng ta!" Tinh thần dao động yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể gián đoạn.

"Bọn họ là chỉ Tu Chân Giả sao?" Ở trong hoàn cảnh này, Tiêu Thần biểu hiện rất bình tĩnh, không có chút e ngại và sợ hãi nào.

"Không phải. . . Bọn họ bao gồm Tu Chân Giả trong đó . . . Tất cả những người của các môn phái tu luyện . . . đã liên thủ diệt sạch Võ Giả."

Tiêu Thần bình tĩnh hỏi: "Bọn họ nói là Võ Giả yếu nhất, bị lịch sử đào thải . . ."

"Nói bậy! Vu oan. . . Lịch sử luôn nằm trong tay người thắng . . . Bọn họ có khả năng sửa đổi tất cả . . ." Tinh thần dao động yếu ớt gián đoạn một lúc, thời gian lâu sau mới nói tiếp: "Võ Giả, trước kia kì thật bị kẹt trong hoàn cảnh xấu. Nhưng một khi có thành tựu thì sẽ thành vô địch trong đối kháng với tu giả đồng cấp! Cái gọi là tu chân pháp bảo liền giống như đống sắt vụn, không chịu nổi một kích. Thân thể chúng ta đã vượt qua tất cả chí bảo trên thế gian. Ta là một Bán Tổ, nhưng đủ sức diệt bảy tên Bán Tổ các loại môn phái tu luyện . . ."

Tiêu Thần lẳng lặng lắng nghe nó nói mà không có xen mồm.

"Sở dĩ chúng ta bị diệt . . . Đó là bởi vì Tổ Thần của chúng ta bỏ mạng . . . Tất cả môn phái tu luyện nhất loạt công kích chúng ta." Nói tới đây, không ngờ từ trong hốc mắt bạch cốt có nước mắt lăn xuống. Đây thật sự rất kỳ quái. Rõ ràng nó chỉ là bạch cốt mà thôi, vậy nước mắt đến từ đâu?

Tiêu Thần cảm giác được loại tuyệt vọng bi thương này, trong lòng như nổi sóng, phảng phất có nước mắt lăn xuống.

Tuyệt vọng, mất mát, cực kỳ bi ai . . . Đan xen vào với nhau.

"Không có thời gian . . . Không thể nhiều lời, ta chỉ là một nỗi oán giận không tiêu tan mà thôi. Kiên trì đến bây giờ . . . Chỉ để tự mình nhen nhóm chiến huyết cho người truyền thừa võ ấn ký . . ."

Nói tới đây, những giọt máu tươi tụ tập trên bộ bạch cốt bỗng nhiên bắn tung ra, toàn bộ đánh sâu vào trên thân thể Tiêu Thần.

Vào giờ khắc này, Tiêu Thần đột nhiên cảm giác nhiệt huyết mênh mông, trong lòng hào hùng vạn trượng. Huyết mạch Võ Giả ngủ say bị kích hoạt, chiến huyết đang sôi trào, hắn có một cơn kích động ngửa mặt lên trời hét vang. Vào giờ khắc này hắn cảm giác thiên địa vạn vật đều nằm trong lòng bàn tay, có một khí thế đủ nuốt sơn hà!

"Đúng! Võ Giả chân chính cần phải có loại khí thế này, kiêu ngạo với thế gian, thách thức thiên hạ. Võ. . . Vĩnh viễn bất diệt, Đấu Chiến Thánh giả thật sự là chúng ta!" Tinh thần dao động yếu ớt đã hoàn toàn gián đoạn, cỗ bạch cốt kia trong nháy mắt tan thành tro bụi.

Sau một thời gian dài Tiêu Thần mới bình tĩnh trở lại, hắn ra tay đánh rớt vô số những tảng đá lớn để an táng Bán Tổ Vô Danh ở nơi này.

Võ buồn đau, võ bi ca, võ bi thương. . . kết cục của Võ Giả cuối cùng đã kết thúc như thế.

Tiêu Thần cảm giác được có lẽ phải thực sự tu luyện võ ấn ký !

Thông qua võ ấn ký, Tiêu Thần biết, nếu muốn trở thành Võ Giả tối cao kia thì phải có một trái tim kiên định.

Có lẽ. Lúc này chính là một cơ hội.

Cắt đứt với tình duyên trong quá khứ, quên đi tất cả mọi thứ trước kia. Đây có lẽ là khảo nghiệm thứ nhất đối với hắn, cưỡng bức xóa đi bóng dáng một người ở trong lòng!

Ba ngày sau Tiêu Thần xuất hiện ở Kim Lăng. Trước miếu phu tử bên bờ sông Tần Hoài, nơi đã từng lưu lại tiếng cười của hắn cùng Nhược Thủy. Hắn lại tới đây để nhớ lại, và để nói lời chia tay với quá khứ.

Nếu đã không cách nào từ đầu trở lại, hắn quyết đoán lựa chọn tự mình quên đi, mà hồi ức cuối cùng thì hắn dùng kiếm để chặt đứt với quá khứ! Chỉ có thực sự đối mặt với quá khứ thì mới có thể chân chính chặt đứt mọi thứ trước kia.

TRước miếu phu tử, dòng người đông đúc nhốn nháo. Tiêu Thần cảm giác phảng phất giống như cách một thế hệ. Những tiếng cười nói râm ran, từng li từng tí giống như trước mắt. Hắn không có mục đích chậm rãi đi về phía trước. Cho đến khi vẻ mơ màng trên mặt dần dần mất đi, ánh sáng kiên định trong đôi mắt càng ngày càng rõ thì hắn cắt bỏ mọi thứ ở Kim Lăng.

Ba ngày sau, Tiêu Thần đi tới Yến Kinh ở phía bắc. Tại một con phố bán món ăn bình dân náo nhiệt phồn hoa, hắn gọi một bàn lớn các món quà bánh đặc sắc. Có cái là hắn thích ăn, có thứ là Nhược Thủy thích ăn. Cứ ngồi ở đây suốt một ngày, dấu vết của hình bóng đó trong lòng dần dần nhạt đi. Tiêu Thần quên mọi thứ ở Yến Kinh.

Đúng vậy. Chân chính xóa đi mọi thứ ở nơi này, đó không phải là lừa gạt chính mình. Mà là dùng nghị lực khó có thể tưởng tượng để tự chém chết trái tim!

Mấy ngày sau, Tiêu Thần lại đi tới đại thảo nguyên ở cực bắc, cưỡi một con ngựa đầu đàn ngựa hoang. Tiêu Thần rong ruổi trên đại thảo nguyên bát ngát mênh mông mà nhớ lại từng chuyện cũ ở chỗ này.

Trong khoảnh khắc nhớ lại chuyện cũ chém giết trên thảo nguyên, trong lòng hắn đau xót mà hiện lên một ý nghĩ: chẳng lẽ ta đã trở nên rất vô tình rồi sao? Những người mình từng yêu quý lại trở thành lò tôi luyện để tiến lên đỉnh cao nhất của võ đạo. Cứ vô tình cắt đứt hết ký ức để khảo nghiệm chính mình, rồi sẽ tới một ngày phải hối hận sao?

Cưỡi long mã, tung hoành trong thiên địa, Tiêu Thần ngửa mặt lên trời hét vang, cuối cùng dứt khoát cắt đứt mọi thứ nơi này, vĩnh viễn xóa đi khỏi trái tim.

Trong ba tháng tiếp theo, rất nhiều địa phương ở Cửu Châu đều xuất hiện dấu vết của Tiêu Thần. Hắn nhiều lần đi qua những nơi đã từng tới cùng với Nhược Thủy, đối mặt với quá khứ, để cắt đứt quá khứ!

Hôm nay hắn sắp sửa đi đến nơi cuối cùng --- Hoàng Hạc lâu, để hoàn toàn chặt đứt quá khứ.

Dáu vết trong lòng đã gần như hoàn toàn xóa đi, Tiêu Thần tựa hồ hoàn thành một lần lột xác mà đi lại thong dong rồi bước lên Hoàng Hạc lâu.

"Tiêu Thần. . ." Ở trước cửa sổ lầu năm có bày một bàn, một người trong mấy tên nam nữ trẻ tuổi đứng lên, khi nhìn về phía Tiêu Thần thì lộ ra vẻ khó có thể tin nổi. Tiêu Thần ngoái đầu nhìn lại thì nhận ra người kia, chính là bạn cũ Trần Phóng của hắn ở "Nhất tự Kiếm Môn" .

Tiêu Thần bước dài đi tới, chào hỏi cùng bọn họ.

"Thật là ngươi, Tiêu Thần. . . Tám năm nay ngươi đi đâu? Nhược Thủy đợi ngươi suốt bảy năm!"

"Nhược Thủy là ai?"

"Ngươi. . ." Trần Phóng chỉ vào Tiêu Thần nói không ra lời, cuối cùng phẫn nộ quát: "Làm sao ngươi có thể như vậy?"

Một nữ nhân ở bên cạnh ngăn cản Trần Phóng đang nổi giận. Không ngờ nàng có con mắt thứ ba dựng thẳng. Mặc dù không tính là cực xinh đẹp, nhưng mà cả người đã có một khí chất cực kỳ đặc biệt, phảng phất có thể tẩy hoá tâm linh người ta, làm cho người ta có cảm giác vô cùng thư thái trong lòng.

Con mắt thứ ba dựng thẳng đóng mở khiến cho những luồng sáng êm dịu bay ra. Nàng thở dài một hơi mà bảo: "Đây là một nam nhân vô tình, là một nam nhân làm cho người ta đau lòng. Vừa rồi ta hoảng hốt thấy được một hình ảnh, hắn vung kiếm tự chém . . . Đáng tiếc hắn quá mạnh nên ta không cách nào thấy rõ chân tướng."

Vào giờ khắc này, Tiêu Thần gần như hoàn thành việc lột xác cuối cùng để trở nên vô tình, vung kiếm hoàn toàn chém đứt bóng dáng của Nhược Thủy.

Đến khi bóng dáng cuối cùng bị Tiêu Thần hoàn toàn xóa đi, hắn giống như từ trên trời cao vạn trượng rơi xuống, giống như trong lòng trống rỗng tới cực điểm, cảm giác thấy có một thứ rất quý trong đời bị hắn hoàn toàn vứt bỏ.

Nhưng ngay sau đó trong đôi mắt hắn lại bắn ra hai đạo thần quang trong veo, tràn ngập sự tự tin cường đại. Hắn vung Tuệ Kiếm chém đứt ràng buộc trong lòng. Không phải quên, mà là hoàn toàn chặt đứt, cắt đứt với từng người mình yêu. Điều này cần nghị lực lớn lao mà người thường khó có thể tưởng tượng, mà hắn . . . Thật sự đã thành công .

Võ!

Khi trong lòng hiện ra chữ này thì hắn cảm giác toàn thân đều tràn ngập lực lượng, hắn muốn tiến lên đỉnh cao võ đạo!

Hắn nhìn về phía mấy người trước mặt, giọng bình tĩnh đều đều mà hỏi: "Nhược Thủy là ai?" .