Trường Sinh Giới

Chương 283: Uy thế vẫn còn




Thôn nhỏ về đêm cực kỳ yên tĩnh, ánh trăng le lói ngoài cửa sổ, hương cây cỏ hòa quyện với mùi bùn đất, theo gió mà đến, còn có cả tiếng côn trùng kêu vui tai, miền sơn cước không tô điểm nhưng về đêm lại an bình đến thế.

Phụ mẫu đã ngủ, đây có lẽ là giấc ngủ sâu nhất của bọn họ tám năm trở lại đây, trong lòng Tiêu Thần tràn ngập rất nhiều cảm xúc. Nhiều nhất là cảm giác hổ thẹn với phụ mẫu, tám năm chưa từng tận hiếu, lưu lạc tại một thế giới khác, khiến cho một đôi lão nhân chịu bao nhiêu chua xót?

Nhìn thấy mái tóc bạc trắng của hai người, Tiêu Thần lại cảm thấy chua xót, năm tháng vô tình, không ai có thể ngăn cản, phụ mẫu tuổi đã cao còn bao nhiêu thời gian?

Tiêu Thần ngày nay, thân đạt cảnh giới Ngự Không, là một bán thần chân chính, nếu không có gì bất ngờ, nói là thiên hạ vô địch ở Nhân giới cũng không sai biệt lắm. Hắn khẽ đẩy cửa phòng, không một tiếng động tiến vào phòng phụ mẫu, ngón tay bắn ra hai tia sáng êm dịu, khiến phụ mẫu ngủ càng sâu hơn.

Tiêu Thần ngồi ở bên giường, hai tay không ngừng di chuyển, bức bách từng đợt tinh khí mệnh từ trong cơ thể mình ra. Ánh sáng màu trắng sữa giống như những gợn nước, êm dịu mà thánh khiết, được Tiêu Thần đưa vào trong cơ thể phụ mẫu. Sau đó hắn lại tiếp tục đả thông kinh mạch toàn thân của phụ mẫu, để cho tinh khí vận hành, chảy qua từng huyệt mạch, nhập vào máu thịt cùng xương cốt, lan trải toàn thân, dung nhập hoàn toàn vào thân thể của hai người.

Xong xuôi đâu đấy, Tiêu Thần nhẹ nhàng đóng cửa phòng lui ra ngoài, trở lại phòng của mình mà thủy chung không thể nào ngủ. Cuối cùng hắn lại đẩy cửa ra, nhẹ bay lên mái nhà, thưởng thức ánh trăng nơi thôn nhỏ. Tám năm đã qua, trong thôn không có thay đổi bao nhiêu, vẫn giản dị, chất phác như trước đây.

Tiêu Thần có cảm giác không chân thực, như vậy liền trở về rồi sao? Trường Sinh giới… tất cả mọi việc từng trải qua, phảng phất như một giấc mộng!

Có thể quên đi giấc chiêm bao đó sao?

Một giấc mộng tám năm…

Quên sao đây?

Có thể quên ư?

Nhất là có một chút gì đó khiến hắn rất lo lắng. Tại lỗ hổng không gian đó, có phải Thanh Thanh cũng bị quấn vào trong lỗ hổng không gian đó không? Hắn không biết…

Tiêu Thần bước đi giữa không trung. Nhìn bao quát thôn nhỏ. Lặng lẽ nghe tiếng côn trùng kêu.

Đã quá nửa đêm. Hắn giống như một u linh. Một mình bồi hồi dưới ánh trăng. Ẩn hiện tại vùng núi gần đó. Cuối cùng bay lên trời. Hướng phía thượng du Hoàng hà bay đi.

Hơn mười dặm bên bờ Hoàng hà. Một tòa đài cao sừng sững ngút trời đang được xây dựng. Chiếm đến vài dặm. Vẫn chưa hoàn thành. Nhưng cũng đã cao chừng hai trăm thước. Phát ra một loại uy áp to lớn cực kỳ. Tiêu Thần có thể càm giác được đài cao này tuyệt đối không đơn giản.

Công trình kiến trúc đồ sộ này không chỉ có hao người tốn của. Chỉ sợ đó cũng là một đàn tế vô cùng ghê rợn. E rằng bên trong cũng bố trí không ít trận pháp.

Nhân gian quả nhiên sắp xảy ra chuyện. Bằng không thì sao lại thế? Tiêu Thần bay quanh đài cao một vòng. Rồi sau đó tiếp tục bước đi trên không. Ngược dòng Hoàng hà mà lên.

Cơ hồ cứ cách mấy trăm dặm lại có một công trình bằng gỗ, có đài cao vút, có cung điện to, lại nối thẳng với cầu lớn Cao Thiên, Quốc Giáo Cửu châu thực hào phóng, xây dựng một công trình rầm rộ đến vậy, cuối cùng bắt thiên hạ dốc hết sức lực, mà để xây dựng cái gọi là Tổ Long đài, cầu Thông Thiên Tử, nhất định có âm mưu rất lớn.

Tiêu Thần không tiếp tục ngược dòng tới thượng du nữa, vì vậy lúc trời sắp sáng, hắn dùng Bát Tướng lấy tốc độ thật nhanh trở về nhà.

Sáng sớm, lại một lần nữa hưởng thụ bữa sáng của mẫu thân. Mặc dù rất đơn giản, nhưng lại khiến hắn cảm giác miệng đầy hương thơm, hơn hẳn tất cả mỹ vị nhân gian.

Mà lúc này bên ngoài đã truyền tới âm thanh gọi hàng, thúc giục mọi người trong thôn khởi hành, sáng sớm mỗi ngày đều sẽ có người đến từng thôn điểm danh, nếu có người không đúng giờ, tất nhiên sẽ bị nghiêm trị.

Phụ mẫu bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: "Con trốn trong nhà đi, không nên để người khác nhìn thấy." Hai lão nhân đẩy cửa đi ra.

"Con cùng hai người đi. Tới thượng du Hoàng hà nhìn xem, chậm nhất là ngày mai, giải quyết triệt để sự khốn khổ của người trong thôn."

"Không được!" Mẫu thân Tiêu Thần ngăn cản hắn, vừa mới đoàn tụ, sao có thể lại gặp chuyện không may chứ? Mặc dù Tiêu Thần không nói đến việc mấy năm nay đã đi đâu, nhưng hai lão nhân có lẽ cũng rõ ràng là hắn không giống hắn nữa, ánh mắt tựa hồ càng sắc bén, sợ hắn bốc đồng dẫn đến đại họa.

"Yên tâm đi, con biết nặng nhẹ mà." Tiêu Thần mỉm cười an ủi phụ mẫu.

Cuối cùng. Cả nhà cùng đi. Hai lão nhân sở dĩ đồng ý với hắn là bởi vì sợ bị người mật báo trong nhà còn có một trai tráng lao động. Sợ như thế sẽ hại Tiêu Thần.

Người dân trong thôn đều đã tập trung trước cổng thôn để chuẩn bị lên đường, một tên côn đồ sốt ruột không chịu được trợn mắt nói: "Tiêu lão đầu các ngươi mất hất kiên nhẫn rồi? Sao lại lề mề thế, tới trễ chỉ nửa khắc chung, nếu muốn chết thì hôm nay sẽ ném các ngươi xuống Hoàng hà!"

Tên du côn là thanh niên trai tráng, chính là lưu manh ở thôn bên, hắn phụ trách thôn này, mỗi ngày đều phải tới thúc giục, điểm danh. Hắn trừng mắt nhìn, lôi roi da ra để thị uy.

Hai mắt Tiêu Thần đột nhiên mở to, hai đạo hàn quang bắn ra, sức mạnh thần thức của bán thần so với người thường quả thật không có cách nào tưởng tượng, một cỗ áp lực đánh thằng vào trái tim tên côn đồ, khiến cho linh hồn của hắn run rẩy không ngừng, "Bùm" một tiếng ngã sóng soài trên mặt đất.

Tiêu Thần thu hồi ánh mắt, không thèm liếc hắn một cái, dẫn cha mẹ đi tới, người trong thôn xì xào bàn tán.

Tên lưu manh căn bản không hiểu vì sao lại bị như thế, nổi giận nhảy dựng lên quát to: "Ngươi… ngươi là ai? Sao ta chưa thấy ngươi bao giờ?"

Tiêu Thần quay đầu, lạnh lùng trợn mắt liếc hắn. tên côn đồ lần này thực sự cảm thấy được người trước mắt kia thật đáng sợ, ánh mắt đó dường như ẩn chứa một loại sức mạnh ghê gớm, nặng nề giáng xuống linh hồn hắn, lúc đó hắn cảm giác chịu không được, hai chân tự nhiên mềm nhũn, ngã sóng soài trên mặt đất.

Người dân xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, quốc giáo xây dựng rầm rộ, thu hút không ít lưu manh côn đồ, quản thúc trấn áp người dân, những người này ngày thường đáng hận nhất, vô pháp vô thiên, khi dễ mọi người, hôm nay cư nhiên lại như chuột thấy mèo, quỳ rạp xuống trước Tiêu Thần, thật sự là chuyện lạ.

Cũng không thấy Tiêu Thần động thủ? Sao lai khiến tiểu lưu manh này trở nên dễ bảo thế?

Những thanh niên cùng chơi đùa với Tiêu Thần từ nhỏ đến lớn thì hết sức vui mừng, nhao nhao bàn luận.

"Thần Tử mặc dù xa nhà nhiều năm, uy thế vẫn còn a. Năm đó hắn chỉ cần lườm một cái, bọn lưu manh quanh thôn tám, mười dặm đều im thin thit ngoan ngoãn mười ngày, nửa tháng. Mấy tiểu tử này mặc dù khi đó vẫn còn nhỏ, nhưng khẳng định là vẫn nhớ rõ Thần Tử."

Những người này đâu có biết rằng tiểu lưu manh này vừa bị thần thức chà đạp, bạo ngược.

Tên côn đồ nơm nớp lo sợ đứng lên, không dám hé răng thêm nửa câu, chán chường đi về phía trước, hắn đã biết được người trước mắt này đáng sợ như tà ma. Căn bản chọc không nổi.

Đoàn người đi hơn mười dặm, tới đài cao ở phía thượng du.

Mặc dù mặt trời vừa mới mọc, nhưng nơi này khí thế làm việc đã ngút trời, mười lăm vạn nô lệ trời chưa sáng đã bị gọi tới, thôn dân phụ cận so với những người kia thì vẫn còn may mắn chán.

Có thể nói làm hao tài tốn của, Quốc giáo rất đáng hận. Nhìn những nô lệ chân tay bị xích, mồ hôi không ngừng đổ, Tiêu Thần vì những người này mà bi ai, thở dài một hơi.

Tiểu lưu mạch tới nơi, chạy thật nhanh tới trước mặt một người mặt quân phục, nói: "Đại ca, có người làm nhục đệ… Đem hắn ném xuống Hoàng hà cho đệ trút giận!"

Mặc dù người kia mặc quân phục, nhưng căn bản khó có thể che lại khí chất du côn, hắn ác mồm ác miệng nói: "Hiện giờ còn có người dám trêu huynh đệ của ta? Muốn chết! Bọn điêu dân kia?"

"Tên hỗn đản đó gọi Thần Tử, rất đáng sợ, đệ thấy hắn rất khó đối phó. Có cần… phải gọi thêm huynh đệ tới không?" xem tại TruyenFull.vn

"Thần Tử?" Người mặc quân phục vội túm chặt lấy áo của đệ đệ mình, hỏi dồn dập: "Sẽ không phải là con trai của Tiêu lão đầu trở về rồi chứ?"

"Phải… Cùng đi với Tiêu lão đầu, huynh nhìn… bọn họ kìa!" Tiểu lưu manh có chút sợ hãi biểu tình của ca ca mình lúc này, vội vã chỉ về một nơi nào đó bên bờ sông.

"Là hắn, hắn thật sự đã trở về." Đại lưu manh trong lòng run run.

"Đại ca biết hắn, mau đi thu thập hắn, cho đệ trút cơn giận này, nhất định phải dìm hắn chết tươi."

"Dìm chết cái đầu ngươi ý!" Đại lưu manh tát cho tiểu lưu manh một cái, hùng hổ nói: "Ngươi biết hắn là ai sao? Lại… gây họa cho ta." Cảm thấy chưa hết giận, lại hung hăng đạp cho phát.

Tiểu lưu manh nhe răng nhếch miệng, giận mà không dám nói gì.

Đúng lúc đó, Tiêu Thần nhìn lại, đại lưu manh kiên trì hướng về phía đó cười cười, sau đó dắt tiểu lưu manh đi tới, vừa đi vừa nói: "Ngươi… biết rước họa cho lão tử rồi không. Ngươi biết hắn là ai sao?"

"Ta làm sao biêt con mẹ nó là ai?" Tiểu lưu manh vô cùng buồn bực, tức giận chửi một câu.

"ĐCM mày chứ!"Đại lưu manh tiếp tục đập cho tiểu lưu manh đến nỗi đầu óc choáng váng mà nói: "Kẻ tàn nhẫn nhất huyện phủ chúng ta có biết là ai không? Chính là hắn. Ngày trước hắn lườm nguýt mắt là đám lưu manh đã bò lăn ra nằm đất hết, thở mạnh cũng không dám. Ngươi lại muốn ta trêu chọc đến hắn? Chán sống muốn chết hả? Hắn lúc 13, 14 tuổi đã dám …"

Đại lưu manh đột nhiên ngậm miệng, bởi vì đã đi đến cách chỗ Tiêu Thần không xa, hắn đá cho đệ đệ mình một cái, cười lấy lòng nói: "Tiêu Thần huynh đệ đã trở về, người anh em này của ta không hiểu chuyện. Ngươi đại nhân đại lượng… không nên cùng hắn chấp nhặt."

Tiêu Thần rất bất đắc dĩ. Thấy lưu manh năm đó đều thành giám công, đã biết Quốc giáo này không phải là cái gì tốt đẹp. Dùng thế lực hung ác trấn áp thôn dân, có thể khẳng định không phải loại người lương thiện.

"Ngươi là Đại Chốc Đầu thôn bên cạnh?"

"Đúng, là đệ. Nhiều năm như vậy không gặp, các huynh đệ mười dặm tám thôn đều rất nhớ huynh."

"Nhớ ta? Là ngóng trông ta cả đời đừng trở về chứ gì!"

Tiêu Thần năm đó tuổi trẻ sức trâu, năm mười mấy tuổi chỉ trong một đêm đã vứt mười tên đại ác bá bản huyện ném xuống sông Hoàng Hà cho cá ăn, thường thường chỉ cần trừng mắt đã làm đám lưu manh tầm thường hãi hùng khiếp vía.

"Đâu dám, đâu dám …" Đại lưu manh vừa phủ nhận, vừa đạp "loẹt xoẹt" đệ đệ đang nằm trên đất, tiểu lưu manh bị đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt chảy ròng ròng, trong lòng mắng "Ca à, ta thấy cả tổ tông lưu manh hiện hồn về còn chưa dừng sao? Ca đừng có đạp ta nữa có được không? Mẹ nó, ca diễn có cần thật như vậy không, ai ui, đau chết ta!"

Tin tức không biết truyền ra ngoài như thế nào, rất nhiều giám công chạy tới, tới gặp Tiêu Thần, những người này năm đó đều là lưu manh, hiện giờ lại trở thành giám công của quan phủ, nanh vuốt của Quốc giáo.

Điều này làm Tiêu Thần không còn gì để nói, hắn nghiễm nhiên trở thành đầu lĩnh đám lưu manh, tụ tập thành một bang lưu manh ác bá, hắn thề hắn tuyệt đối chưa từng ra sức cố gắng, đều là lúc trẻ sức trâu mà thành.

Già trẻ lớn bé trong thôn Tiêu Thần bọn họ, ai nấy đều trợn mắt há mồm, làm cho Tiêu Thần hắn có cố cũng không giải thích được.

Chung quy chỉ có đám bằng hữu chơi với hắn từ bé cho đến lớn thì có hiểu một chút nội tình, có thể giải thích rõ ràng trước mặt dân thôn.

Uy thế vẫn còn… Nhưng mà, Tiêu Thần lại chẳng vui mừng chút nào, sao mà ngay cả hắn cũng cảm thấy mình giống tổ tông lưu manh? Nhìn đám người trước mắt, hắn trầm giọng nói: "Ta nghe nói Đại Tráng thôn chúng ta là bị giám công đánh chết?"

Đám lưu manh, ác bá lập tức vỗ ngực, nói: "Chúng ta mặc dù không phải là người tốt, nhưng mà không khốn nạn như vậy. Tuyệt đối không có bức chết người trong huyện nào. Đại Tráng là bị tên chết tiệt Bạch Nhãn Lang ở huyện bên cạnh kia đánh chết. Thật ra chúng ta định đến ngăn cản, nhưng mà thế mỏng lực yếu, chúng ta ở đây không ai dám xông đến."

" Tiểu Hàn, Tiểu Hải thôn chúng ta là chết như thế nào, còn cả mười mấy người trong thôn cũng chết không rõ ràng."

Tên ba người được nhắc đến đều là đồng bọn của Tiêu Thần lúc còn bé, lần này trở về thật không ngờ lại nghe được tin dữ của bọn họ.

"Cũng là do bọn giám công huyện bên cạnh làm. Chẳng có cách nào, bọn họ thế lớn lực lớn, thường xuyên ức hiếp người khác, áp bức người huyện lân cận xung quanh."

Tiêu Thần im lặng một lúc, nói: "Ta hỏi các ngươi có cách nào để cha mẹ ta cùng các bằng hữu khỏi bị khổ dịch không?"

"Chuyện này… cứ giao cho bọn ta đi, bá phụ bá mẫu sau này không cần phải đến." Đám lưu manh ai nấy đều vỗ ngực cam đoan. "Ý ta là toàn bộ người trong thôn."

"Chuyện này… thật sự là làm khó chúng ta tồi, một hai người thì còn được, nhưng mà toàn bộ người trong thôn… Chúng ta làm gì có quyền hành nhiều như vậy, nếu mà còn cố tình làm thì chúng ta ngày mai phải nhảy sông Hoàng Hà tập thể. Trừ phi…"

"Trừ phi cái gì?" Tiêu Thần lạnh lùng nhìn lướt qua đám lưu manh, ác bá.

"Lên trên cao đút lót thử xem, cũng không phải không có trường hợp đặc biêt, có thôn đã được miễn khổ dịch rồi."

"Ồ." Tiêu Thần gật đầu. Phẩy tay, để đám đầu lĩnh lưu manh này lui đi.

Đám ác bá cùng lưu manh đều tự tản đu, nhìn những thôn dân đứng gần đó trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng vừa rồi triệu tập đại hội lưu manh chứ, ánh mắt nhìn về phía tổ tông lưu manh Tiêu Thần đều rất kỳ quái.

Bị đại ca của mình đánh vẫn chưa dừng lại, tiểu lưu manh tức giận, không ngừng oán thán: "Đại ca, ca cũng có quá sợ phiền phức, hắn ta lợi hại thì đã sao? Hiện giờ đã không còn là lúc xưa, chúng ta có thể tìm người đến xử lý hắn!"

Đại lưu manh nghe đến đây không khỏi tức giận vung tay lên, xoay tay túm lấy má tiểu lưu manh. Lại tung chân đạp "loạt xoạt" bốn cái, mắng; "Tư tưởng không xa nổi thì ngươi cút ra xa cho ta, không biết trời cao đất rộng là gì. Ngươi không thấy vừa rồi tất cả ác bá tới đây đều thuộc sở hữu của hắn? Trừ phi ngươi có thể tìm được những người có chỗ dựa, không thì cứ thành thật ngồi ngốc ở đây. Bằng không ta tự mình ném ngươi mẹ nó xuống Hoàng Hà."

Đúng lúc đó, có người nhỏ giọng nói: "Đám Bạch Nhãn Lang huyện bên cạnh đang đến đây." Đám kia hùng hùng hổ hổ đi tới, thỉnh thoảng còn vung roi da rong tay hung hăng đánh thôn dân đang làm việc ở gần đó.

Ngay lúc đó, chuyện làm cho người ta trợn mắt há mồm đã xảy ra. Tên cầm đầu Bạch Nhãn Lang cứ như bị trúng tà, nhảy xuống Hoàng Hà, bọt sóng vừa nổi thì biến mất không thấy tăm hơi. Chuyện càng ký quái vẫn còn ở phía sau, phía sau đám ác bá, lưu manh cứ một người tiếp theo một người, cứ như ma quỷ, ánh mắt ngây ra, tất cả đều nhảy vào sóng biển cuồn cuộn của Hoàng Hà, vòng xoáy thoáng hiện. Chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy vết tích những người này.

Ngay trước mặt tất cả mọi người… không ai đẩy bọn họ, không ai áp bức bọn họ, đám lưu manh, ác bá huyện bên cạnh nhảy sông tự vẫn tập thể. Chuyện này lập tức tạo thành một chấn động mạnh, tất cả thôn dân cùng nô lệ đều vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Mà Tiêu Thần … đám lưu manh ở huyện thì đều hít một hơi lạnh, trong lòng không ngừng run run.

Tiểu lưu manh bị đánh kia thất thanh hô lên: "Là hắn… nhất định là hắn… hắn là ma quỷ!"

Kết quả câu nói kế tiếp đã bị đại lưu manh đánh quay trở về miệng.

"Con mẹ nó ngươi im mồm đi! Hiện giờ mới biết sợ hãi? Mười mấy năm trước, chuyện như vậy, đã không phải là lần đầu, lần hai, lần ba xảy ra…"

Vừa lúc đó, giọng nói của Tiêu Thần đột ngột mà âm thầm vang lên sau lưng bọn họ: "Trước kia là ta trừ bạo an dân, hiện giờ… ta xem cho vui, cái gì ta cũng không biết. Nói lung tung sẽ chết người đó."

Tiểu lưu manh máy móc gật đầu, thiếu chút nữa là tiểu ra quần.

"Dạ dạ phải…" Đại lưu manh cũng gật đầu thật mạnh.

Tiêu Thần nhìn qua đại lưu manh, nói: "Đại ngốc tử ngươi rất có nhãn lực, cố làm cho thật tốt, sau này đừng có khi dễ dân làng."

"Dạ, dạ!"

Cha mẹ của Tiêu Thần được cả đám đầu lĩnh lưu manh đưa trở về nhà, nhưng không rời đi, đều khóc lóc, khóc rồi quỳ xuống dập đầu.

Còn về những người trong thôn Tiêu Thần, mặc dù vẫn lưu lại bên bờ sông Hoàng Hà, những vẫn không quay lại làm việc, chỉ cần có người ở chỗ này là được.

Thôn chúng ta sao không có một tổ tông lưu manh nhỉ? Đây là tiếng lòng của thôn dân thôn khác.

Thấy những điều này, Tiêu Thần chỉ thở dài một hơi, trước mắt hắn cũng chỉ có thể giải cứu thôn dân mình, còn tổng thể vẫn không có khả năng thay đổi ngay lập tức.

Nhoáng một cái, Tiêu Thần đứng bên bờ sông Hoàng Hà đã biến mất, chớp mắt sau xuất hiện ở Châu phủ, lướt qua phủ khố của Châu phủ nổi danh ác bá tài chủ, cầm theo một lượng lớn vàng bạc châu báu, rồi sau đó xuất hiện ở sân sau phủ nha.

Sau khi Tiêu Thần rời đi, từ phủ nha truyền ra mệnh lệnh, miễn cưỡng bức lao động ở thôn Tổ Long huyện Vũ Minh Uy.

Khi tin tức truyền về thôn, thôn dân hoan hô vang trời, thật sự không thể tin được chuyện này là thật.

Sau khi trở về, Tiêu Thần lại một lần nữa tới bờ Hoàng Hà, sau khi tận mắt nhìn thấy đài Tổ Long, cầu Thông Thiên, hắn cảm thấy chuyện này thật không đơn giản, trong lòng nảy ra một phỏng đoán kinh người.

Chẳng lẽ… Hoàng hà là một con Tổ Long? Hắn cảm thấy ý nghĩ của mình thật điên cuồng, sông Hoàng Hà dàu hơn năm nghìn km nếu là một con Tổ Long… quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Nhân Gian giới hình như không chỉ đơn giản vật! Tiêu Thần cảm thấy dường như Nhân Gian giới tràn ngập những bí mật không muốn người khác biết được.

Nếu như Hoàng Hà là một con Tổ Long, như vậy trấn áp Hoàng Hà là khối Thiên Bi kia… Tiêu Thần cảm thấy cần phải mau xem xét khối Thiên Bi đang chìm dưới đáy sông kia.

Đúng là khối Thiên Bi đã giúp Tiêu Thần có thành tựu như ngày hôm nay, nếu như không có mặt trên thiên đồ Cổ Pháp, hắn đã không có khả năng thành tự như hiện tại.

Ngoài ra, hắn vẫn còn thấy nghi hoặc, vì sao thôn bọn họ lại gọi là Tổ Long thôn?

Dọc theo Hoàng Hà đi theo dòng chảy, rất nhanh đã đến đoạn sông Hoàng Hà trước cửa thôn, Tiêu Thần từ trên nhảy xuống nước sông đang cuồn cuồn.