Trường Sinh Giới

Chương 278: Tổ thần ?




"Hình chiếu của thế giới chân thật cuối cùng cũng quay về với hư vô, hư ảo cuối cùng cũng bị phá hủy..."

Thanh âm to lớn quanh quẩn khắp vùng trời, vô cùng uy nghiêm, tràn đầy lực lượng chấn nhiếp tâm hồn.

Tiêu Thần chấn động vô cùng, Trường Sinh giới là Hình chiếu của thế giới chân thật, toàn bộ thế giới đều là giả tạo sao?... Vậy hắn là cái gì?

Âm thanh dần lắng xuống, sa mạc mênh mông trở nên cực kỳ yên tĩnh, cứ như thể âm thanh vừa rồi chưa từng xuất hiện.

Sa mạc mênh mông trong nắng chiều như khoác lên một vầng hồng rực rỡ. Cát vàng chảy lẫn từng điểm sắc vàng, làm cho đường phân cách chân trời như một viền vàng nổi bật lên.

Im ắng như một mảnh đất chết, không có một chút sinh khí, nhưng vào thời khắc này lại xuất hiện một tòa thần miếu, một tòa đạo quan, một tòa thần đảo. Tiêu Thần lẳng lặng nhìn chúng, thế nhưng khó có thể tiếp cận vì có một lực lượng thần bí nào đó ngăn cản lại.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng phủ xuống, đầy trời sao lấp lánh, thế nhưng tất cả điều này là hư ảo sao? Hết thảy đều là thế giới hình chiếu sao? Tiêu Thần cũng không để điều này quấy nhiễu lâu, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một "Bản Ngã", trong hoàn cảnh này lặng lẽ tu luyện.

Ánh trăng như nước, nhiệt độ của sa mạc nhanh chóng hạ xuống, từ nhiệt độ có thể tan chảy sắt thép giảm xuống thành lạnh đến mức có thể làm đông cứng, vỡ vụn chúng. Bỗng nhiên một tiếng "Cót két" vang lên trong sa mạc hoang vắng, cửa của tòa thần miếu chầm chậm đẩy ra.

Sa mạc trống trải, vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh đột ngột, giống như một con cá nhảy lên phá tan mặt hồ đang yên tĩnh vậy.

Tiêu Thần mở mắt, như hai đạo thiểm điện vụt sáng trong đêm trăng.

Từ cửa miếu bước ra một hình bóng nhỏ nhắn nhưng trầm ổn. Cả người mặc áo cà sa, nhưng chỉ là bộ dạng ba bốn tuổi, cà sa hơn nửa là bị kéo lê trên mặt đất.

Đây là một đứa bé, hay chính xác hơn là một tiểu hòa thượng. Thế nhưng bộ dạng ba bốn tuổi đó lại có thể chống chọi lại được hoàn cảnh khắc nghiệt tại sa mạc này, ung dung mà điềm đạm bước ra cửa miếu. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Da hắn trắng nõn, trán cao, hai mắt lấp lánh hữu thần, lông mi dài, mũi thẳng tắp, môi đầy đặn. Thoạt nhìn thì đây là một tiểu đồng rất trung hậu, trong ngũ quan thì lỗ tai đặc biệt nhất. Người tuy rằng không lớn như hai tai lại đặc biệt lớn, rất có phúc tướng, *** tai dài gần chạm đầu vai.

Hắn tuy rằng thấy Tiêu Thần nhưng cũng không lộ ra vẻ giật mình mà bước qua Tiêu Thần, hướng về phía sâu trong sa mạc đi tới.

Tiêu Thần hết sức ngạc nhiên, thế nhưng cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng hắn.

Đúng lúc đó, đạo quán phía xa cũng mở cửa, một tiểu đạo sĩ ba, bốn tuổi ung dung bước ra. Mặc dù vẫn là một đứa trẻ thế nhưng lại toát ra vẻ từng trải, nhất là đôi mắt thâm thúy vô cùng, dường như có thể hiểu rõ mọi sự trên thế gian.

Hắn cũng ung dung bước về phía sâu trong sa mạc.

Một cảm giác rất kì quái, mặc dù chỉ là đứa trẻ ba bốn tuổi thế nhưng từ thần thái cho đến động tác lại cứ như một lão ngoan đồng đã sống vô tận năm tháng, bình tĩnh vô cùng.

Xoạt.

Một đứa bé từ Thần đảo rất nhỏ trên bầu trời nhẹ nhàng hạ xuống, tóc dài đen nhánh như thác nước tung bay, đặc biệt là đôi mắt tràn đầy linh khí, hay chính xác hơn là sát khí, làm cho Tiêu Thần cảm thấy một luồng hơi lạnh thấu xương.

Hắn cũng ung dung bước về phía sâu trong sa mạc.

Cảm giác cực kỳ hoang đường, ba đứa bé già dặn đều không thèm liếc Tiêu Thần mà đều bước về phía sâu trong sa mạc.

Tiêu Thần đứng lên, đi theo bọn chúng. Tốc độ của ba đứa bé nhanh đáng sợ, Tiêu Thần tăng tốc đến cực hạn nhưng được vài trăm dặm thì mất dấu.

Tuy nhiên hắn lại có một phát hiện mới, phía trước là một địa vực hắc ám, không nhìn thấy điểm cuối. Chẳng lẽ đây là điểm cuối của Cổ Thần Hoang Mạc? Tiêu Thần cẩn thận quan sát, dường như chỗ đó là một không gian bị đứt gãy!

Hắn lặng lẽ trở về chỗ cũ, đến quá nửa đêm thì ba đứa trẻ mới trở về.

Sáng sớm, từng tia nắng chiếu xuống sa mạc mênh mông.

Một ngày mới lại đến, tuy rằng trời trong nắng ấm, thế nhưng khí tức trên bầu trời cứ như bị đè nén, dường như có thái cổ yêu ma muốn xuất thế.

"Thế giới hư ảo cuối cùng cũng bị hủy diệt..." Âm thanh to lớn ngày hôm qua lại một lần nữa xuất hiện.

Ngay sau đó, mây đen kéo kín trời, chặn lại toàn bộ ánh nắng bình minh.

Mây đen ùn ùn trên bầu trời như những ngọn núi trầm trọng, đè nén cực kỳ khó thở.

"Ầm ầm"

Sấm sét nổ vang, trong mây đen xuất hiện cả một chiến xa kim sắc đang di động, chính nó bổ ra từng đạo tia chớp, mênh mông cuồn cuộn năng lượng ba động.

"Xoạt"

Hào quang lóe lên, tòa cổ miếu đột ngột từ mặt đất mọc lên, như một khỏa sao băng lao vọt vào bầu trời xám xịt. Trong khoảnh khắc nó lao vào mây đen, bỗng oanh một tiếng thật lớn, đâm thẳng vào chiếc chiến xa kim sắc.

"Ù ù"

Bầu trời như bị nghiền nát, trong âm thanh đinh tai nhức óc, chiến xa kim sắc bị đánh rơi khỏi đám mây. Ngay sau đó, bóng người chớp động, mây đen quay cuồng, một đoàn vụ khí mù mịt đang cùng một tiểu hòa thượng va chạm trên bầu trời.

Một mảnh không gian dài hẹp bị tan vỡ, kéo dài đến tận bầu trời phía xa!

Giống như là mây đen ngập trời bị đánh tan, mặt trời phía Đông cũng biến mất, trên bầu trời hiển hiện ra tinh không vũ trụ, không gian gãy vỡ lao ầm ầm vào tinh không.

Ảo giác? Ảo ảnh? Tiêu Thần không có cách nào phân biệt rõ.

Mây đen lại bao phủ bầu trời trở lại, đoàn vụ khí mù mịt phát ra âm thanh to lớn hướng về phía tiểu hòa thượng quát: "Cần gì phải chống cự? Ngay cả thế giới này đều là hư ảo thì càng không cần nói đến ngươi! Ngươi vốn là hư vô, tan thành mây khói như vậy chính là kết quả cuối cùng rồi!"

Tiểu hòa thượng cực kỳ bình tĩnh, không hề bận tâm nói: "Hư ảo cùng chân thật ai có thể nói rõ. Nhất Hoa nhất Thế giới, nhất Thảo nhất Thiên đường, nhất Diệp nhất Bồ Đề, nhất sa nhất cực lạc, Nhất phương nhất tịnh thổ, Nhất tiếu nhất trần duyên. Nhất niệm nhất thanh tĩnh... Đồng dạng như vậy, toàn bộ thế giới cũng có thể như một ngọn cỏ."

"Hay cho một cái Phật Đà, ngươi dám châm chọc ta?! Đối với chúng ta mà nói, thực lực chính là thực lực. Cho dù tâm niệm của ngươi có cao xa đến mức nào, cuối cùng vẫn chỉ là hư ảo!" Trong màn sương mịt mù truyền ra âm thanh to lớn: "Thế giới này phải bị hủy diệt. 24 thanh Chiến Kiếm cần phải quay về"

"Hủy diệt cũng chính là một khởi đầu..." Tiểu hòa thượng trầm ổn bình tĩnh nói.

"Ha ha.." Trong sương truyền ra tiếng cười to: "Thế giới này đã không còn Tổ Thần thủ hộ, Bán Tổ cũng lần lượt ngã xuống, lấy gì để chống cự? Chỉ cần một Tổ Thần tới từ thế giới chân thật là đủ để hủy diệt tất cả nơi đây, huống hồ còn hơn mười vị Bán Tổ hỗ trợ, Trường Sinh Giới hư ảo cuối cùng cũng trở về với cát bụi. Chỉ bằng Phật Đà, Nguyên Thủy, Thông Thiên các ngươi có thể ngăn cản được hay sao?"

Trong khi đang nói chuyện thì ở bên ngoài vài trăm dặm, không gian đứt gãy mịt mù, ầm ù tiếng động vang lên không dứt, mây đen cuồn cuộn che lấp cả mặt trời, hơn mười cỗ xe kim sắc phá không bay đến.

Đất trời rung chuyển!!!

"Xoạt xoạt"

Từng đạo Hỗn Độn kiếm khí xuyên phá mây đen, từ thần đảo giữa không trung phóng tới, hung hăng đâm vào một cỗ chiến xa kim sắc phía trên. Một đứa trẻ ba bốn tuổi nhảy xuống, mục quang phát ra từng tia sát khí lạnh băng.

Ngay sau đó, đạo quan cũng đột ngột từ sa mạc lao lên làm vỡ nát một chiến chiến xa kim sắc ở phía xa.

Ở phía dưới, Tiêu Thần cực kỳ giật mình, tiểu hòa thượng hóa ra lại là Phật Đà, tiểu đạo sĩ là Nguyên Thủy, sát khí lăng lệ lại chính là Thông Thiên giáo chủ. Chính là những người mà 3 năm trước hắn đã tự tay chặt đầu...

"Hủy diệt hư ảo..."

Hơn mười chiếc chiến xa trong mây truyền ra một cỗ uy áp mạnh mẽ, dường như khiến cho cả Cổ Thần Hoang Mạc đều trở nên rung động.

Phật Đà, Nguyên Thủy, Thông Thiên đồng dạng phát ra uy áp ngợp trời, đối kháng lại mười cỗ chiến xa trong mây đen.

Ngay lúc đó, hư không không ngừng bị chấn nát, một mặt trời chói mắt xuất hiện trên bầu trời, chính là Thái Dương Thánh Thần, tuy nhiên chân thân của hắn bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ tóc vàng ba tuổi.

Trong khoảnh khắc đó, một đứa trẻ mặc hắc y, quanh thân được bao phủ bằng mây đen cũng xuất hiện, chính là Ma Tôn Satan

Sau đó Tây Phương tộc Tam Thánh Linh cũng dùng thân thể trẻ con hiện ra.

Chuẩn Đề đạo nhân cũng xuất hiện dưới hình dạng trẻ con.

Hư không liên tục bị chấn nát, cung chủ Thiên Ma cung đời thứ nhất, Từ Hàng Kiếm Trai Tiên tử đời thứ nhất, Bạch Hổ Thánh Hoàng tất cả đều dùng thân phận trẻ con mà hiện ra.

Thánh khí trong tay Tiêu Thần từng kiện từng kiện bay đi, cuối cùng không còn lại cái nào, tất cả bán tổ bị hắn chém đầu đều xuất hiện tại đây dưới hình dạng trẻ con. Nếu không phải vẫn còn Thánh Thụ bảy màu trong khoảnh khắc xuất hiện trên đỉnh đầu hắn xuất ra từng tia ánh sáng bảy màu thì chỉ sợ rằng Tiêu Thần đã bị nướng chín bên trong sa mạc nóng bỏng này.

"Các ngươi bố cục dụ chúng ta đi Trường Sinh Giới. Thế nhưng tất cả đều phí công thôi. Thế giới hư ảo không có Tổ Thần rất nhanh sẽ bị sụp đổ, tất cả trở về với cát bụi."

Hồ Điệp vỗ cánh. Trang Chu hiện ra, sóng tinh thần dao động truyền ra: "Mộng điệp, Điệp mộng một hồi, làm thế nào để phân biệt thực cùng hư? Ngược lại mà nói, các ngươi cũng có thể chỉ là một giấc mộng."

"Vậy khai chiến đi!" Hơn mười chiếc chiến xa đồng thời truyền ra âm thanh to lớn.

"Rống..." Một tiếng thét dài, Bạch Hổ Thánh Hoàng thân dài một thước bỗng nhiên hóa lớn, hổ trảo giống như một ngọn núi lớn hướng về một chiếc chiến xa bổ tới.

Thông Thiên Giáo chủ đỉnh đầu hiện kiếm trân, tứ phương trấn bốn thanh hung kiếm, phóng ra từng đạo Hỗn Độn kiếm khí, xông về chiếc chiến xa gần nhất, sát khí lạnh lẽo xông thẳng lên trời cao.

Thất Bảo Diệu Thụ trong tay Chuẩn Đề đạo nhân liên tục quét ra từng đạo Thất Thải quang hoa đánh tan tất cả mây đen tới gần chỗ hắn, bao gồm cả một chiếc chiến xa cũng bị đánh lộn ngược ra ngoài.

Thái Dương Thánh Thần tay cầm Thánh thạch, quang hoa chiếu rọi thập phương, đánh tan một mảnh mây đen lớn, sau đó cũng lao về một chiếc chiến xa.

Nguyên Thủy tay phải xách trường kiếm, tay trái cầm Ngọc Như Ý, chém nát một chiếc chiến xa, đang cùng đoàn sương mù mờ mịt đại chiến.

Tiêu Thần trong lòng rối bời, khó có thể bình tĩnh trở lại. Hiện tại là một tràng đại chiến cấp Bán Tổ, thậm chí là Thần Tổ quyết định kết cục của Trường Sinh Giới.

Ngay lúc đó, hắn nghe thấy một âm thanh như tiếng thở dài: "Cái cần tới thì không tới, cái không cần thì lại tới. Đây là một cục diện thất bại."

Từ vài trăm dặm bên ngoài không gian đứt gãy truyền đến một cỗ năng lượng dao động ngợp trời, nháy mắt đã lan tớn nơi đây.

Phật Đà, Nguyên Thủy, Thông Thiên, Chuẩn Đề, Thái Dương Thánh Thần tất cả đều biến sắc, bọn họ biết rằng Tổ Thần phe đối phương đã tới!

Thế nhưng ngay tức khắc, ở hướng Nam Cổ Thần Hoang Mạc, tức là Trường Sinh Giới đại lục cũng truyền tới một cỗ dao động khó tả, trong khoảnh khắc cũng xuất hiện.

"Tổ Thần?! Trường Sinh đại lục làm sao lại có thể có Tổ thần?!"