Trường Sinh Giới

Chương 249: Vong khước - cố quên




Tính cách một người rất khó thay đổi, trừ phi không ngừng lâm vào khốn cùng mà buộc phải điều chỉnh trong thời gian dài, nhưng hiệu quả cũng không đáng kể.

Tiều Thần liên tục thay đổi diện mạo, khí chất, rồi tới pháp quyết thần thông. Nhưng hắn bản tính thủy chung vẫn không thay đổi. Hắn là một người không thích bị trói buộc, không bị áp chế bởi bất cứ người nào, trên đời không có thứ gì có thể có thể vây khốn hắn. Ngay cả cái chết cũng khó làm hắn thay đổi.

Từ trong lòng đất đi ra, muốn trải nghiệm nhân sinh quan thế thái. Hắn muốn ở lại Ân Đô trong thời gian dài cho đến khi cảm thấy càn phải chuyển đi. Thân phận cũng sắp bại lộ, trước khi đi, hắn quyết định làm theo ý mình, cùng đối thủ đại náo một hồi. Coi như là một đoạn nhân sinh kinh nghiệm, xem như là một loại trải nghiệm tu luyện.

"Tiêu Thần, ta khuyên ngươi tốt nhất là nên sớm rời đi, nếu không nguy đến tánh mạng, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn." Triệu Lâm Nhi không hy vọng Tiêu Thần tiếp tục ở lại chỗ này. Nhìn hắn tự tin như thế, biết hắn khẳng định có thể tự bảo vệ mình. Nhưng nàng không nghĩ lại có thể chứng kiến Tiêu Thần trở thành nhân vật tiêu điểm, bị các thế lực khác lôi kéo. Nàng muốn khuyên hắn lặng lẽ rời đi, rồi chỉ đường cho hắn. Như vậy sau này mới dễ thu phục được cao thủ có tiềm lực vô hạn này.

"Không thể được". Tiêu Thần gằn từng chữ, cự tuyệt đề nghị của Triệu Lâm Nhi.

Triệu Lâm Nhi từ trên cao nhìn bao quát con người hắn, có vẻ có chút cường bạo, nhưng cảm nhận được khí thế từ trên người hắn, liền thành thật nói: "Ngươi quá cuồng vọng rồi, ngươi cho rằng mình là ai, có thể chống lại bán thần cùng cao thủ Hổ gia? Ngươi tốt nhất là nên sớm rời đi một chút, ta sẽ chừa cho ngươi một con lối thoát, tiền tài, mỹ nữ tùy ý ngươi sử dụng".

Kết quả đều không ngoài dự đoán, Tiêu Thần không đáp ứng nàng. Ngược lại hắn nhìn Triệu Lâm Nhi lên làm Thánh nữ như thế nào đây.

Lại nói về Triều Lâm Nhi, ít nhiều cũng là người của Hoàng gia Thiên Nữ, nhưng vì tới Trường Sinh giới, lại muốn ganh đua cùng quý tộc tiểu thư, thậm chí cả thiếu nữ xuất thân bình dân làm cho nàng cảm nhận sâu sắc tầm quan trong của quyền lực.

Thắng lợi cuối cùng có liên quan đến nhiều phương diện. Đầu tiên là dung mạo khí chất của nàng không thể nghi ngờ chính là đệ nhất mỹ nữ. Mặc dủ là ở Trường Sinh giới, có thể so cùng với nàng cũng không có bao nhiêu người.

Nhưng nguyên nhân chính là nàng có một thánh thú một sừng. mà căn cứ vào lão Tế tự thần của Thái Dương giáo xem xét phán quyết thì thánh thú một sừng đó lại là cùng chủng loại với vật cưỡi của con gái thần mặt trời trong truyền thuyết. Nó tượng trưng cho vinh quang và thuần khiết.

Khắp lục địa này, huyết mạch thánh khiết độc giác thú bất quá cũng chỉ có ba đầu mà lại là tuổi đã già. Nhưng không ngờ lại từ Long Đảo trở về có một con thánh thú một sừng nhỏ, đối với Thái Dương giáo thì điều đó như được phán xét trước ở trong Phúc âm. Bởi vậy có thể ra sức huênh hoang, Thái Dương Thánh nữ đã quay về mặt đất, than Mặt trời vẫn chăm chú theo dõi con dân của mình. Đối với Thái Dương giáo mà nói thì đó là một cơ hội khuếch trương Thánh giáo khó lòng có được.

Tiểu độc giác thánh thú xuất hiện làm cho vài giao phái đỏ mắt tìm kiếm một đoạn thời gian dài. Một khi có những người và vật lien quan đến Thần thánh tối cao của mỗi đại tôn giáo xuất hiện trên thế gian đều làm tăng danh tiếng của tôn giáo lên ở mức độ lớn. Điều này khiến cho thế lực của giáo phái tăng mạnh.

Đương nhiên. Triệu Lâm Nhi thuận lợi lên làm Thánh nữ có quan hệ vô cùng trọng yếu với hai người.

Một người trong đó là Lan Nặc. Nàng có tiềm lực vô hạn làm cho Giáo hoàng Thái Dương giáo cực kì khiếp sợ. Phải lấy danh dự, thân phận chí tôn của giáo phái mà long trọng tiếp đãi.

Chỉ trong thời gian ngắn, trong điều kiện linh khí thiếu thốn cực độ mà từ Nhân gian phá vỡ hư không tiến vào Trường Sinh giới. Lan Nặc thiên phú có thể nói là xứng danh thiên cổ. Trong lịch sử những người tiến nhập Trường Sinh giới đều lớn tuổi hơn nàng. Tuy tuổi nhỏ hơn nhưng ở đại lục Trường Sinh giới nàng cũng đã trở thành tuyệt đỉnh nhân vật khai tông lập phái một phương.

Lan Nặc sao có thể không được người khác coi trọng được chứ? Nàng lại còn là xử nữ, tự nhiên Giáo hoàng phải cân nhắc.

Người còn lại là Thụ nhân đến đại lục từ Long Đảo. Lúc ở Long đảo hắn đã lột xác thoát khỏi thể xác cây cối mà thành tu giả tóc xanh có máu thịt chân tay.

Hắn tại Long Đảo, đã sinh trưởng vô vàn năm tháng, hóa thành thụ nhân đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng. Lại có tâm tư thông linh vừa vặn tu luyện hơn một vạn năm. Nếu như không phải trên Long đảo bị thần lực bao vây thì tu vi của hắn đã sớm tiến vào cảnh giới vô thượng.

Dù vậy, ở trên Long Đảo hắn cũng tu thành hình người, Tất nhiện đó là thần thể, sau khi từ Long Đảo thoát ra, tới Trường Sinh đại lục dường như không còn gì ngăn cản được hắn. Tu vi phát triển cực nhanh, hầu như ngày đi ngàn dặm. Ngay cả Giáo hoàng Thái Dương giáo cũng không dám khinh thường hắn, cho rằng hắn là tiền đồ không thể hạn lượng.

Khi còn ở trên Long Đảo, Triệu Lâm Nhi cùng thần thể của Thụ Nhân giao hảo. Còn ở Trường Sinh đại lục thì hắn được tự nhiên ưu đãi chiếu cố mà chiếm ưu thế.

Lúc đầu, việc hạn chế Triệu Lâm Nhi trở thành Thánh nữ chính là nàng không phải lả tộc nhân của Phương Tây. Nhưng bởi vì Liên minh La Mã tông giáo sắp mở rộng ảnh hưởng của giáo phái, truyền bá giáo lí, nên có người đưa ra một đề nghị tạo bạo. Cùng với Hứa Mỗ tông giáo lập ra một phương đông tộc nhân là các nữ tử, đứng đầu là Thánh nữ, có vị địa vị ngày càng lớn và sự phát triển vô cùng mạnh mẽ. Cứ như vậy thì Triệu Lâm Nhi hoàn hảo thuận lợi leo lên chức vị Thánh nữ của giáo phái.

Phạm quốc là quốc gia có nhiều chủng tộc, trong đó hỗn huyết chiếm đa số.

Thái dương giáo bố cáo thiên hạ rằng Thái Dương Thần quang chiếu rọi khắp nơi. Chỉ cần là giáo dân của thánh giáo, bất kế là yêu ma, hay người đều được đối xử bình đẳng.

Sẵn có nhiều ưu điểm, Triệu Lâm Nhi lại được mọi người nhất trí ủng hộ, liền trở thành Thánh nữ đầu tiên của Thái Dương giáo.

"Lan Nặc … nàng ấy khỏe không?"

Triệu Lâm Nhi liếc nhìn Tiêu Thần, nói: "Đồ mau quên này … Lan Nặc tỷ tỷ rất tốt. Đến đại lục năm đầu tiên đã đạt cảnh giới Niết Bàn, trực tiếp phá vỡ hư không mà vào Trường Sinh cảnh giới rồi"

Tiêu Thần biết Lan Nặc tu chất tuyệt hảo, tốc độ kinh khủng như vậy cũng không làm cho hắn quá ngạc nhiên.

"Ta khi nào mới có thể đạt tới Trường Sinh cảnh giới nhỉ?"

Khi nghe hắn tự hỏi như vậy, tuyệt sắc mỹ nhân Triệu Lâm Nhi bĩu môi, nói: "Ngươi mau quên quá, Lan Nặc tỷ tỷ chính là tự mình phá vỡ hư không để tới Trường Sinh giới, chứ không giống với ngươi và ta từ bên ngoài tới đây. Nhân gian giới là địa phương nào chứ. Linh khí cực kì thiếu thốn, không thể trợ giúp người ta tu luyện đến cảnh giới Niết Bàn được. Lan Nặc tỷ tỷ thật không tầm thường chút nào, dưới tình huống như vậy vẫn có thể tạo thành kỳ tích, trở thành thiên tài ngàn năm có một. Tương lai thành tựu là vô lượng. Ngươi không thể so sánh được"

Tiêu thần cười không nói gì. Bởi vì tốc độ tu luyện của hắn cũng nhanh, trong giới thanh niên cũng được xem là một người mạnh mẽ, nếu còn oán giận thì chắc bị thiên lôi đánh xuống.

Hắn quả thật là một thiên tài tu luyện, ít nhất là cho đến bây giờ chưa thấy ai có tốc độ tu luyện nhanh như hắn.

Cũng chỉ có thiên tài trong thiên tài như Lan Nặc mới làm cho hắn không thể nhìn thấu mức độ thông minh trí tuệ của thiếu nữ đó.

"Lan Nặc đang ở chỗ nào?"

"Ngươi cuối cùng cũng còn chút lương tâm, không uổng công Lan Nặc tỷ tỷ nghe nói ngươi tại Thiên Đế Thành gặp chuyện không may liền âm thầm đi Nam hoang một chuyến. Đáng tiếc lúc đó ngươi đã biến mất. Nếu không, chỉ sợ bây giờ ngươi đã trở thành kỵ sĩ hàng đầu, thủ hạ của ta rồi"

Triệu Lâm Nhi vô luận có biến hóa như thế nào cũng vẫn mang khí chất cao ngạo. Biến hóa này có liên quan với xuất thân và kinh nghiệm của nàng làm cho Tiêu Thần không thoải mái nhưng cũng chẳng muốn cùng nàng so đo.

"Ha ha, nàng có phải từ Lan Nặc tỷ tỷ biết một chút gì đó? Nhưng nàng làm sao có thể so sanh với ta được. Hãy biểu hiện cho tốt một chút. Chúng ta đồng tâm hiệp lực tìm được chí bảo Thiên Nhai Chỉ Xích trước, sau đó tìm Lan Nặc tỷ tỷ."

Triệu Lâm Nhi bắt đầu tính kế mới, Tiêu Thần mặc dù mơ hồ đoán ra nhưng cũng chỉ cười cười không nói gì.

Không hỏi thêm tin tức Lan Nặc tỷ tỷ, Tiêu Thần cáo từ rời đi. Hắn tin tưởng vào thực lực của bản thân cũng như tiềm lực của mình. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Ra khỏi Hoàng gia lâm viên, Tiêu Thần một mực suy tư về một vấn đề. Như thế nào mới có thể làm cho bản thân tu luyện vượt cấp dễ dàng?

Cũng là cố gắng nỗ lực tu luyện, nhưng tùy tình huống, tùy người mà thành tựu bất đồng. Nguyên nhân chủ yếu là căn cốt mỗi người cùng với tư duy thiên địa. Muốn vận dụng khả năng tiềm tàng của mỗi người, cơ hội duy nhất đó chính là Niết Bàn.

Thuế Phàm, Thức Tàng, Ngự Không, Niết Bàn, Trường Sinh đây là năm đại cảnh giới mà người ta hiểu biết.

Niết Bàn, như tên gọi của nó đối với người tu chân mà nói đều là mong muốn. Có thể làm cho người tu chân tái sinh một lần, phát triển cá nhân tới đỉnh cao.

Đương nhiên đa phần là thất bại tử vong.

Niết Bàn, đối với người tu chân là một sự kiện trong đại, cơ hội duy nhất trong đời. Nếu như tái sinh thành công, thiên tu và căn cốt sẽ phát sinh dị biến, có thể phát triển vô hạn, không thể nào tưởng tượng được.

Tiêu Thần lắc đầu. Bây giờ nghĩ vẫn còn sớm, hắn không tiến vào cảnh giới này cũng chính là vì bán thần cảnh giới, nhưng so với Niết Bàn thì vẫn còn rất xa xôi.

Trở lại khách điếm, thì Tiểu Bàn Tử ( mập mạp ) Ngưu Nhân đang chờ hắn. Mỗi lần thấy Tiểu Bàn Tử, Tiêu Thần đều cười.

Người này nhìn kỹ rất tuấn tú chỉ là khuôn mặt quá nhiều thịt, làm cho khí chất nam nhi đi mất hết, tạo cho người ta cảm giác thô lỗ.

"Tiêu Thần, ta chờ người lâu rồi đó, chúng ta đi Trầm Ngư Lạc Nhạn cung tham quan một chuyến thôi. Tới Ân Đô đã lâu rồi, cũng nên đi xem một lần"

Tiểu Bàn Tử mặt tươi như hoa, hai mắt tỏa sáng.

"Không được, hôm khác đi, thân phận ta bây giờ hết sức mẫn cảm, không ít người hoài nghi rồi. Đi như vậy sợ rằng lại mang đến phiền toái".

"Điều này cũng đúng, bất quá ta lại cảm giác là ngươi không muốn đi a. Nếu như muốn đi thì lẻn lẻn vào cũng không có vấn đề gì lớn chứ? Hắc hắc …." Tiểu Bàn Tử nở nụ cười, nói: "Có phải ngươi không thích Liễu muội muội … ta thì không có yêu cầu cao như vậy. Chỉ cần là mỹ nữ thì ta đều thích. Nếu không, ta thay ngươi đi xem một chút?"

Bề ngoài hắn nhìn đôn hậu, thành thật nhưng khi nói chuyện lại hoàn toàn trái ngược, Tiểu Ngưu làm cho Tiêu Thần không biết phải nói gì nữa.

"Nếu không hay là ta đi một mình" Tiểu Bàn Tử lại giục giã.

"Thôi, ngươi đi một mình đi" Tiêu Thần nâng chung trà lên, nhấp một ngụm nói: "Hỏi thăm nàng một chút có muốn trợ giúp gì không? Nếu có thì cứ việc nói, ta tự nhiên là hỗ trợ hết sức cho nàng".

"Hắc, những lời này ngươi tự mình đi nói đi" Tiểu Bàn Tử nhìn Tiêu Thần nói: "Ngươi xem Liễu muội muội xinh đẹp khả ái như vậy, có thể lấy làm vợ xem như là phúc tám đời, còn có Yến Khuynh Thành muội muội, phong hoa tuyệt đại, Nam hoang song châu. Đúng rồi lại còn có Băng muội muội xinh đẹp muôn phần, Tây Vực nổi danh là đại mỹ nữ. Như thế nào mà ngươi vẫn không một chút để ý. Nếu không thì ta liền đi tìm bọn họ tâm sự tình cảm?"

"Xuân còn chưa đến, Tiểu Ngưu của chúng ta hôm nay làm sao vậy?" Tiêu Thần mỉm cười nhìn Tiểu Ngưu.

"Ôi" Tiểu Ngưu thở dài một hơi, vô tình nói: "Nãi nãi ta phái người tới nói với ta, lần này ra đi không thể về không. Muốn giải quyết chung thân đai sự, người muốn có cháu nối dõi tông đường".

"Ngươi nhắm được người nào rồi, ta sẽ giúp ngươi làm mai mối?"

"Quên đi, tiêu chuẩn của ta vừa phải, ta tự giải quyết được. Chỉ là lo cho ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn bảo trì mãi loại trạng thái không muốn liên qua đến đàn bà?" Nói tới đây, Tiểu Nguu bắt đầu đứng lên chăm chú phân tích: "Không đúng như vậy, ta từng nhớ Liễu Như Yên muội muội ở trên Long Đảo cùng ngươi quan hệ không tệ, còn có Yến Khuynh Thành muội muội, từng bị ngươi khi dễ …."

Cuối cùng thì Tiểu Ngưu nghi ngờ hỏi: "Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"

"Ta hả, dạo chơi khắp nơi nhìn hoa ngắm cảnh. Cứ đi đi mãi tới khi mỏi gối chùn chân. Đến khi nào mệt mỏi thì ghé chốn yên bình, từ đó về sau nghỉ ngơi"

"Phong cách du ngoạn hồng trần của ngươi dường như là tuyệt đối khiến cảm giác mãi mãi trôi qua, cái kiểu chỉ đứng xa xa mà ngó vạn hoa khoe nở" Tiểu Ngưu đứng dậy nói: "Ta đi thăm Liễu muội muội, quay về sẽ gặp ngưới" Đi tới cửa hắn đột nhiên xoay người lại cười nói: "Tiêu Thần có dũng khí cùng ta đánh cuộc, liệu khi con cái bạn đồng lứa chúng ta đã biết đùa nghịch hỗn hào mà ngươi vẫn còn đang bay nhảy không nhỉ".

Tiểu Ngưu đi rồi, Tiêu Thần lắc đầu cười, nhưng cũng suy nghĩ một chút.

Đối với tình cảm, có thể tránh né sao?

Tuyệt thế vưu vật Liễu Như Yên từng đem chính mình như là lễ vật đưa cho hắn. Hắn không cự tuyệt cũng không có nói gì ( còn tu để làm gì nữa đây ). Yến Khuynh Thành từng bị hắn bắt được, đối mặt với tuyệt sắc giai nhân vô song nhưng hắn chưa từng có ý gì, chỉ là những lời nói vu vơ mà thôi. Đối mặt với Thiên Nữ hoàng gia cao ngạo Triệu Lâm Nhi, vì để làm mất mặt Thánh nữ của nàng, hắn mới làm càn, động chút chân tay, xem như là đùa giỡn.

Nhưng trên hết thảy … dường như chỉ là bên ngoài, nội tâm có rung động hay không, hắn cũng không biết chính xác.

Lúc đầu tiến vào Trường Sinh giới, hoàn toàn chỉ bởi vì vấn đề sinh tồn mà làm cho hắn không có thời gian lo lắng đến vấn đề tình cảm. Còn như bây giờ thì sao?

"Chẳng lẽ ta thật sự đang cố sức né tránh sao?" Tiêu Thần tự nói.

Hắn đột nhiên phát giác, chính mình thật sự đang chạy trốn vấn đề này. Có thể là đùa giỡn phong trần, có thể chòng ghẹo với mỹ nữ, nhưng cuối cùng vẫn không thể động tâm.

Thích, thương một người rất dễ dàng, có lẽ là trong một nháy mắt. Nhưng nếu muốn quên một người thì thật sự rất khó, có lẽ là cả đời.

Là bởi vì sự sợ hãi sẽ lại phải quên thêm lần nữa, nên không muốn lặp lại, mới không dám động tâm?

Tiêu Thần đột nhiên hiểu ra vấn đề, có lẽ lí do thật sự làm không thể động tâm bởi vì sợ nỗi đau trong quá khứ lại xảy ra một lần nữa.

Nhân gian đích xác rất khó quên, nhưng Tiêu Thần hiểu rõ tu hành chính là tu tâm. Hắn nhất định phải quên người cũ, phải giải quyết triệt để vấn đề tình cảm, cũng xem như là một loại khảo nghiệm tu luyện. Hôm nay phát giác ra nguyên nhân, hắn cảm giác không thể tránh né, phải chính thức đối mặt mà không phải là "tung bay một đời lãng tử".

Nhưng là phải bắt đầu như thế nào, hắn vừa không thể lựa chọn, mà dường như cũng chẳng có ai chính thức làm cho hắn động tâm ( dứt khoát mắt tên này cận lòi).

Tùy ý … Mà không phải tận lực, cứ như vậy mà tu hành đi.

Tiêu Thần triển khai Bát Tương Thế Giới, lưu lại trên đường một tàn ảnh, người bình thường không thể nào thấy được bóng dáng của hắn, trong phút chốc đã đi được hơn vài dặm.

Truyền thuyết thì Ân Đô là một chốn di tích cổ xưa, là một chỗ an nghỉ của thần. Thậm chí mấy vị Tổ thần cũng từng lưu lại dấu vết nơi đây.

Không bao lâu sau thì Tiêu Thần đi tới một địa danh cổ nổi tiếng ở Ân Đô. Khu thành Tây này có một mảng rừng đá, trong rừng có một gốc cây hóa đá lớn. Tương truyền Tổ thần từng ngồi dưới góc cây này hơn chín ngày. Ba gian phòng ốc ở đây vốn là gốc đại thụ sống, từng xanh tươi qua vạn năm. Chẳng biết vì sao vẫn không thể tu thành thần thụ, sau đó lại chết khô, cuối cùng hóa thạch.

Phiến thạch lâm này rất rộng rãi, người bình thường rất dễ dàng bị lạc trong đó. Chỉ có người tu hành mới có cơ hội tới nơi này. Nhưng năm tháng vô tận, người tu hành tới ngày càng ít. Bởi vì số người có thu hoạch điều gì tại đây cũng không nhiều, gần đây chỉ là số rất ít mà thôi.

Tiêu Thần đi tới dưới gốc cây đá lớn nhất nhìn lên cành cây khô đã hóa thạch che trời, sau đó yên lặng ngồi xuống đất.

Hắn ở chỗ này cũng không phát hiện thấy bất cứ điều gì, nhưng lại không muốn rời đi, muốn học theo Tổ thần, ngồi ở đây chín ngày.

Ngày thứ nhất, trời quang gió nhẹ, thạch lâm yên tĩnh lạ thường.

Ngày thứ hai, mây đen che kín bầu trời nhưng không đổ mưa, thạch lâm như bị áp lực vô hình.

Ngày thứ ba, mưa to ngút ngàn, trời đất như chìm ngập trong nước, không thấy đâu là bờ.

Ngày thứ tư, mưa vẫn tiếp tục nhưng chỉ còn lây rây lắc rắc.

Ngày thứ năm …

Ngày thứ bẩy, trời đã bắt đầu tối, Tiêu Thần vẫn cứ như cũ, không có chút thu hoạch gì. Nhưng lại cảm giác được khí trời cực kì dị thường. Cho dù cũng không có bất cứ thu hoạch gì khác nhưng mà hắn cũng không hề có cảm giác uể oải.

Sử sách ghi lại gần đây nhất cũng chỉ có mấy người tại nơi này có thu hoạch. Hắn không thể thu được cơ duyên tai nơi này cũng là điều bình thường.

Ngày thứ tám, trong thành Ân Đô khắp nơi sôi sục, vài cao thủ thanh niên cực mạnh mà các đại tông phái lấy mật pháp bồi đưỡng đã về tới. Mà mấy vị cường giả Đại Thương đế quốc trong truyền thuyết xấp xỉ như nhau cũng chạy tới.

Mấy đại cao thủ của Hổ gia cũng trong ngày này chạy tới Ân Đô.

Tiêu Thần vẫn như vậy, ngồi dưới gốc cây, lòng không dậy song. Hắn đang suy nghĩ vì sao Tổ thần lại chọn ngồi ở chỗ này, vì sao truyền thuyết lại nói Ngài từng ngồi chỗ này chín ngày không nhúc nhích? Nhưng cũng không lưu lại bất cứ thứ gì, dù là lời nói hay dấu vết chữ khắc.

Ngày thứ chín, hắn vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Đêm đen như mực, thoáng cái đã bao trùm tất cả. Cho đến quá nửa đêm, không gian yên tĩnh không tiếng động, Tiêu Thần giống như đang ngủ say nhưng trong lúc này hắn lại mơ hồ nghe thấy một âm thanh, như là có người nói chuyện với nhau vậy.

"Luyện chế thiên địa đồng lô …".