Một vài tên cao thủ bị đánh rớt từ trên trời xuống không rõ sinh tử, Bạc Sĩ vội vàng sai người tới cứu. Cho đến khi có tin chính xác báo lại, gã mới thở một hơi dài. Xem ra đối phương cũng là người có chừng mực, không muốn làm cho Ân Đô và Nam Hoang hoàn toàn đối lập nhau.
Bạc Sĩ bước ra giữa đấu trường, gã biết chỉ có thể tự mình xuất thủ. Nếu như cứ tiếp tục phái người xuất chiến chỉ tổ tăng thêm thương vong thôi.
"Xuống đây đánh với ta một trận đi!" Bạc Sĩ ngửa mặt lên trời hét lớn. Gã không phải là linh sĩ, nên trước mắt vẫn không thể ngự không phi hành được.
Trên không trung, một hư ảnh cầm Thiết kiếm phóng tới, một nhát kiếm kinh tài tuyệt diễm bổ ra như thiên ngoại phi thiên, một vệt sáng như cầu vồng mỹ lệ rực rỡ đồ sộ, chém thẳng về phía Bạc Sĩ.
Căn bản không cần dùng một lời nói nào. Thiết Kiếm đã đủ đại biểu cho cái tâm ý đó.
"Keng keng"
Âm thanh đinh tai nhức óc truyền khắp tràng chiến. Song thủ của Bạc Sĩ bảo quang lập lòe, tay nắm lại thành quyền, không ngừng oanh kích Thiết Kiếm. Hai người luân phiên nhau xuất ra (gian kích chàng xuất) một chuỗi hỏa tinh, năng lượng biến động mạnh mẽ làm người xem xung quanh phải không ngừng thối lui.
Cuộc quyết đấu đỉnh cao, thanh thế thực kinh người.
Bạc Sĩ tu vi cao cường, tại Ân Đô có tiếng tăm lừng lẫy, chính là bá vương của một phương. Mặc dù không phải đệ nhất cao thủ, nhưng tuyệt đối cũng thuộc nhóm đứng đầu.
"Hiện ra chân thân đi, nếu không ngươi chẳng phải là đối thủ của ta." Bạc Sĩ lạnh lùng quát, xung quanh toàn thân ngưng tụ vô tận quang hoa, như một thanh thiên đao sắc bén vô bỉ.
Không chút biểu tình, ảo ảnh bên cạnh Thiết Kiếm dần mờ đi, một bóng người từ bên ngoài bước vào tràng đấu.
Mọi người vô cùng sợ hãi, thật không ngờ chủ nhân của Thiết Kiếm cường đại lại ở ngay bên cạnh, họ liền nhao nhao nhường đường.
Người vừa đến thân hình cao lớn phương phi, tóc đen như mực, mục quang sắc bén như kiếm, thần tình lạnh lùng, có một cổ khí chất cực kỳ đặc biệt. Thiết Kiếm đang trôi nổi trên hư không phảng phất giống như do kiếm hồn biến thành.
"Ta tên Bạc Sĩ, xin hỏi các hạ là người phương nào?"
"Nam Hoang Độc Cô Kiếm Ma." Trong lúc nói chuyện, Thiết Kiếm đã bay vào bàn tay hắn.
"Quả nhiên là người của Độc Cô gia!" Bạc Sĩ gật đầu.
Xa xa, đám người Yến Khuynh Thành rất kích động. Mặc dù sớm đoán ra là hắn, nhưng bọn họ khó có thể bình tĩnh. Mặc kệ ngày thường giao tình như thế nào, dù sao cũng đến từ Nam Hoang. Trước đây Vũ Văn Phong thảm bại, Ân Đô thế gia tử đệ vô tình chế nhạo Nam Hoang cao thủ khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khuất nhục và phẫn nộ.
Hôm nay Độc Cô Kiếm Ma một thanh Thiết Kiếm mạnh mẽ xuất hiện, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, làm bọn họ đều cảm thấy phấn chấn kích động không thôi.
Yến Khuynh Thành dùng sức vung vung nắm tay, Tề Lạp Áo thở ra một hơi dài. Vũ Văn Phong lại càng cười lớn, có mừng rỡ, có kích động, nhưng trong lòng lại càng thêm nhiều chua xót. Ân Đô làm gã chịu sỉ nhục cùng khổ sở, gã thề một ngày nhất định sẽ trở lại đánh một trận!
Xa xa, Đại Thương tam công chúa đã đứng lên, rất rõ ràng, nàng cực kỳ coi trọng Độc Cô Kiếm Ma. Mà những thế gia tiểu thư ở bên cạnh cũng có những toan tính riêng của mình.
Cao thủ thanh niên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi như vậy, dù có tam công chúa cạnh tranh thì bọn họ cũng muốn ra tay tranh giành. Nếu như gia tộc của mình có một vị khách khanh như thế, vậy tương lai sẽ xuất ra một tuyệt đỉnh cao thủ. Chiêu mộ người này cũng không phải là không có khả năng, dù sao Nam Hoang Độc Cô gia cũng không phải là loại gia tộc hùng cứ một phương gì.
Tiêu Thần thu tất cả vào trong mắt, lòng rất bình tĩnh, không chút xao động nào. Ba năm trước đây hắn cùng Độc Cô Kiếm Ma không phân cao thấp, với thiên phú và tâm tính của gã nếu không đạt tới cảnh giới này thì đó mới là chuyện lạ.
Sau ba năm này, Tiêu Thần bởi vì thọ nguyên mất đi, tu vi tiến triển rất không thuận lợi. Bất quá bởi vậy nên tâm cảnh của hắn được trải qua một lần tôi luyện, rất khó nói là được hay mất nhiều hơn.
Nhưng mà Tiêu Thần so với ba năm trước đây càng tự tin hơn, cho dù là đối chiến với Độc Cô Kiếm Ma thực lực đại tiến kia đi nữa.
Hai người có khả năng đối đầu sao? Rất khó nói…
Không cần nhiều lời, đại chiến giữa Độc Cô Kiếm Ma và Bạc Sĩ đã bắt đầu.
Đây là một trận quyết đấu đỉnh cao!
Cảnh giới và có được thần thông đều là nhân tố mấu chốt cho thắng bại.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, tiến vào Thức Tàng cảnh giới, thần thông xuất hiện, chính là chìa khóa cho chiến thắng. Hoàn toàn không phải là mộng tưởng, bởi thần thông mạnh mẽ có thể bóp chết cường giả có cảnh giới cao hơn.
Ở chiến trường, thực lực hai đại cao thủ ngang nhau, kiếm khí trùng thiên, đao phá hư không, đại chiến vô cùng kịch liệt.
Từ trong đôi mắt Bạc Sĩ bắn ra hai đạo tử mang, gã di chuyển nhanh như lôi điện, tử khí mênh mông lượn lờ quanh khắp châu thân. Trường đao vạch lên từng đạo bạch quang, như sóng lớn cuồn cuộn, thế không thể chống đỡ.
Mà Độc Cô Kiếm Ma với thanh kiếm trong tay lại càng mạnh mẽ như kiếm thần tái sinh. Thiết Kiếm trong tay đánh vỡ hư không, từng đạo kiếm quang như sao băng xẹt qua bầu trời, sáng lạn như ngọc.
Trong nháy mắt, trăm hiệp đã trôi qua, hai người vẫn đang duy trì thế ngang nhau.
Xa xa, mấy vương tộc tử đệ cùng một vài phương thế gia tử đệ đang nghị luận.
"Nam Hoang Độc Cô gia vĩnh viễn không thể xem thường được."
"Độc Cô Kiếm Ma dù ở trong Đại Thương quốc cũng tính là thanh niên cao thủ đứng hàng đầu."
"Nhị ngốc tử tu vi lại tinh tiến, Tử Khí Đông Lai Huyền công gia truyền quả nhiên danh bất hư truyền."
"Ai mạnh ai yếu rất khó đoán trước a."
Sau hai trăm hiệp, Bạc Sĩ nở nụ cười lạnh nói: "Ngươi không có thần thông sao?"
Độc Cô Kiếm Ma lạnh lùng nói: "Một thanh Thiết Kiếm này đủ để ta trảm phá tất cả thần thông trên đời rồi."
"Ha ha…" Bạc Sĩ cười to, sau đó lạnh lùng nói: "Vậy, cuộc chiến này có thể kết thúc!"
Trong phút chốc, Tử Khí đầy trời, ngàn vạn đạo hào quang, tỏa ra muôn ngàn màu sắc. Vô tận Tử Khí Đông Lai bao phủ cả chiến trường. Chỉ thấy âm thanh Bạc Sĩ lạnh như băng quát: "Tử Ngục Không gian!"
Không gian như lắng đọng, vô tận Tử Khí vây lấy Độc Cô Kiếm Ma lại. Mặc dù Bạc Sĩ không hề tinh thông không gian pháp tắc, nhưng thần thông này lại có quan hệ chặt chẽ với không gian pháp thuật, có thể vây khốn một phương không gian.
Độc Cô Kiếm Ma đã bị vây khốn.
Bên ngoài truyền lại rất nhiều tiếng kinh hô.
"Đó là độc môn thần thông của Nhị ngốc tử."
"Đã có không ít cao thủ từng nuốt hận bên trong Tử Ngục Khôn gian. Thật đáng ngại a, Độc Cô Kiếm Ma bị vây khốn như thế, chẳng phải sẽ như cá ở trên thớt sao?"
Xa xa, ngay cả Đại Thương quốc tam công chúa cùng mấy giai nhân đều lộ rõ thần sắc lo lắng. Bọn họ không muốn Độc Cô Kiếm Ma gặp chuyện không may, dù sao hắn đã thể hiện ra tu vi siêu phàm. Nếu bại chết trong tay Bạc Sĩ, vậy quả thật là đáng tiếc.
Tiêu Thần lẳng lặng nhìn tất cả, hữu thủ giương lên, chuẩn bị thời khắc mấu chốt bắn ra Linh Tê kiếm ba. Đó là thần kỹ mà Tê Ngưu lão nhân ở Tịnh Thổ đã truyền thụ cho hắn. Bất quá rất nhanh hắn buông lỏng ngón tay ra.
"Kiếm chính là sinh mệnh của ngươi. Nay Thiết Kiếm đã rời tay, Độc Cô Kiếm Ma ngươi đã bại rồi!" Âm thanh lãnh khốc của Bạc Sĩ truyền ra, gã tăng sức đè áp của Tử Ngục Không gian càng thêm mãnh liệt.
Trong Tử Ngục Không gian, tử sắc quang hoa đã gần như hóa thành dịch thể lỏng, Thiết Kiếm đã bị đánh rơi xuống đất, giam ở một góc nhỏ. Độc Cô Kiếm Ma giống như hoàn toàn bị vây khốn, khó có thể động đậy một chút nào. Mái tóc dài đen nhánh cũng dựng thẳng đứng, mũi mồm của gã đã tràn ra từng tia máu. Lực lượng tử ngục không ngừng đè ép, khiến xương cốt toàn thân gã đều "Kẽo kẹt" kêu vang rung động.
Ai ai cũng nhận định Độc Cô Kiếm Ma đã bại, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết. Nhưng vừa lúc đó, Độc Cô Kiếm Ma lại há mồm ra quát lên như sấm: "Phá!"
Không thèm để ý tới Thiết Kiếm trôi nổi ở bên cạnh, thân ảnh hắn đột nhiên nhạt dần nhạt dần, rồi trong nháy mắt nở rộ quang mang trùng thiên.
"Dát băng dát băng!"
Âm thanh xương cốt kịch liệt va chạm vang lên.
Trong phút chốc, mọi người đều thấy thân thể của Độc Cô Kiếm Ma đã thay hình đổi trạng. Thân thể máu thịt đột nhiên trở nên trắng như giấy bạc, tất cả mọi người đều á khẩu vô ngôn.
Ngàn vạn đạo quang mang, ngàn vạn tia ánh sáng, thân thể trắng như giấy bạc của Độc Cô Kiếm ma bỗng nhiên nở rộ quang mang trùng thiên, vô cùng chói mắt, giống như thần kiếm đã xuất khỏi vỏ!
Trong Tử Ngục Không Gian xuất hiện một cái khe hở.
Đúng vậy, dùng Thân làm Kiếm, thân ảnh Độc Cô Kiếm Ma như một dải cầu vồng, từ trong Tử Ngục Không Gian gã lao ra.
Khí thế cương mãnh vô bỉ nhanh như sao băng rơi xuống!
Thẳng tắp hướng về phía Bạc Sĩ bổ tới, lấy thân làm kiếm, thần quang trùng thiên, quang mang mãnh liệt phút chốc chiếu sáng toàn mặt đất.
"Phanh"
Bạc Sĩ trúng phải một kích kinh thiên, trực tiếp bị chấn bay ra ngoài.
"Phốc"
Bạc Sĩ bay ra ngoài, đồng thời còn phụt ra một đống máu, rồi gã gục ngã ở ngay trong đống máu đó.
Biến cố này làm cho mọi người trợn mắt há mồm, khiếp sợ không thôi.
Uy thế vừa rồi của Độc Cô Kiếm Ma, thật là không thể chống đỡ.
Ngay sau đó bên bờ Nguyệt hồ vừa mới hoàn toàn câm lặng, mọi người bỗng ồn ào náo động vô cùng.
Hôm nay đến Hải Thượng Minh Nguyệt, ngoài tài tử giai nhân ra, phần lớn là các tu luyện giả. Vừa rồi đại chiến ở ngay gần, không ai so với bọn họ rõ ràng hơn Độc Cô Kiếm Ma kinh khủng thế nào.
Dù là Ân Đô, mấy phương cao thủ vương tộc cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
"Nhị ngốc tử lại bại thua, thật không tưởng tượng được!"
"Tử Ngục Không gian, dù Ân Đô cũng không có mấy người dám thử phá, hôm nay lại…"
Bạc Sĩ gắng hết sức chậm rãi đứng lên, lau vệt máu ở trên khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Vết sẹo trên mặt cùng vết máu phụ trợ làm gã trông có chút đáng sợ. Ánh mắt như ưng sói quét nhìn khắp bốn phía, chung quanh đang ồn ào náo động lập tức bình ổn trở lại.
Thân là hậu đại của vương tộc tại Ân Đô, Bạc Sĩ trong đám thanh niên đã xây dựng ảnh hưởng quá sâu sắc ấn tượng, lại là kẻ mạnh mẽ tàn nhẫn. Đối với người thường thì đây là kẻ nên đi đường vòng mà tránh. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Độc Cô Kiếm Ma, ngươi rất mạnh. Đó là thần thông của ngươi sao?"
Độc Cô Kiếm Ma lạnh nhạt nói: "Thần thông sao? Ta cũng không biết, chỉ biết thiên địa vạn vật, từng cọng cây ngọn cỏ, đều là kiếm của ta, bao gồm chính mình, khi cần cũng bao gồm cả ngươi."
Hiếm có, kẻ trầm mặc ít lời như gã lại nói nhiều như vậy.
"Dát băng dát băng"
Huyết nhục cùng xương cốt va chạm kịch liệt, Độc Cô Kiếm Ma trong phút chốc khôi phục lại nguyên trạng, rất khó tưởng tượng hắn làm sao lại khiến cho thân thể trắng như giấy bạc vậy.
Xa xa, Đại Thương quốc tam công chúa ánh mắt lóe sáng kỳ dị. Nàng đã sớm đứng lên, phân phó mấy tên cung nữ bên cạnh vài câu. Mà bên cạnh, những Ân Đô danh nữ cũng có tính toán, muốn mời chào Độc Cô Kiếm Ma. Vừa lúc đó, một tiểu cung nữ chạy tới, tay bưng khay ngọc, phía trên có một chiếc chén trà ngọc, cung kính đi tới trước Độc Cô Kiếm Ma, nói: "Tam công chúa ban thưởng một chén ngưng hinh ngọc trà."
"Ban thưởng? Ta không cần bất cứ kẻ nào ban thưởng!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy gia hỏa này quá mức kiêu ngạo. Đại Thương đế quốc tam công chúa ban thưởng trà cũng không tiếp. Phải biết rằng đối với thường nhân mà nói, đó là vinh hạnh bằng trời đó, ấy vậy mà gã lại có thái độ này.
Độc Cô Kiếm Ma là người thích tự do và khổ hạnh, sinh ra vì kiếm mà sống, công chúa hay thường nhân trong mắt gã đều giống như nhau, lúc điên lên thì lại càng lục thân bất nhận. Gã chán ghét cái mỹ từ "ban thưởng" này, trừ Thiết Kiếm trong tay, gã không thích tôn trọng bất cứ kẻ nào.
Xa xa, vị tam công chúa xinh đẹp tuyệt trần của Đại Thương đế quốc lại nở nụ cười, mặc dù có khăn che mặt nhưng cũng có thể lờ mờ thấy nụ cười khuynh quốc đó.
Những giai nhân đế quốc bên cạnh khẽ che chiếc miệng nhỏ, rồi nhìn nhau, hiểu ý cũng cười một tiếng. Độc Cô Kiếm Ma không tôn trọng công chúa, như vậy gia tộc bọn họ càng có cơ hội lôi kéo.
Lại một tiểu cung nữ vội vã chạy tới, cung kính nói: "Tam công chúa thỉnh Độc Cô công tử uống một chén trà Ngưng Hinh Ngọc."
Không nói một lời, Độc Cô Kiếm Ma tiếp nhận chén ngọc, ngửa đầu uống cạn, lưng đeo Thiết Kiếm sải bước rời đi.
Sao có thể để hắn rời đi chứ? Rất nhiều người rất coi trọng một thân tu vi ngạo nhân của hắn.
Tam công chúa còn chưa kịp sai người truyền lời, Bạc Sĩ đã mở miệng: "Chậm đã, thỉnh Độc Cô huynh dừng bước."
Độc Cô Kiếm Ma không nói gì, lưng vẫn hướng về phía Bạc Sĩ, dừng bước.
"Độc Cô huynh thực là một trang hào kiệt, nếu bỏ qua hiềm khích, ta xin cùng Độc Cô huynh kết giao thành bằng hữu."
Độc Cô Kiếm Ma không nói gì, nhưng Vũ Văn Phong ở xa xa lại quát: "Chúng ta chính là Nam Hoang man di."
"Ha ha…" Bạc Sĩ phá lên cười, nói: "Độc Cô huynh đã có tu vi như thế, ta cũng thu lại lời nói ngông cuồng khi nãy. Nam Hoang ngọa hổ tàng long, có Độc Cô huynh, ai dám nói không có cao thủ?!"
Độc Cô Kiếm Ma cũng không nói lời nào, tiếp tục bước dài về phía trước.
Bạc Sĩ phía sau la lớn: "Độc Cô huynh chớ vội, xin hãy nghe ta nói hết lời đã." Hắn vô cùng chân thành giải thích: "Đại Thương quốc ta phong tục rộng rãi, nam nhân đều có tính tình hào sảng, nói chuyện có chút ngay thẳng, nên khó tránh khỏi làm mếch lòng người khác. Nhưng ta có thể nói, chúng ta trước sau như một, không giở âm mưu quỷ kế, chỉ là ngay thẳng mà dễ đắc tội với người mà thôi. Lúc trước là do ta sai, thỉnh Độc Cô huynh không để bụng. Ta thực tâm muốn kết giao bằng hữu với ngươi, Bạc Sĩ ta từ nay sẽ không coi thường Nam Hoang nữa."
Thân là hậu nhân của vương tộc một phương, cầm được thì cũng buông được. Bạc Sĩ mặc dù đại bại, nhưng lại có lòng mến tài, muốn chiêu mộ Độc Cô Kiếm Ma.
Mặc dù khẩu khí rất lớn, nhưng phối hợp với khuôn mặt sẹo, cùng ánh mắt sắc bén, tổng lại làm cho người ta cảm thấy Bạc Sĩ là loại nhân vật kiêu hùng.
"Cuộc đời ta vì kiếm mà sống." Tựa hồ căn bản không muốn nói gì thêm, chỉ phun ra một câu, Độc Cô Kiếm Ma tức khắc rời đi.
Xa xa, rất nhiều thế gia tử đệ cũng đang nghị luận.
"Xem ra Độc Cô Kiếm Ma này thật không dễ thu phục a."
"Không để cho chúng ta sử dụng, vậy không bằng tìm một lão gia hỏa làm thịt hắn đi"
"Đánh rắm, đầu óc ngươi bị con lừa nó đá phải à? Đến lúc cả chục tên biến thái lưng đeo Thiết Kiếm xông tới giết, ngươi nhắm có đỡ nổi không?!"
Nam Hoang Độc Cô, gia tộc này tuy khiêm tốn, nhưng mọi người đều không dám khinh thường. Hậu đại của bọn họ nhập thế lịch lãm, nếu như bị người của thế hệ thanh niên quang minh chính đại giết chết, bọn họ sẽ không hỏi đến, cũng không thèm quản. Nhưng nếu là cao thủ tiền bối xuất thủ diệt sát, như vậy thì chuẩn bị mà đón chờ cuồng phong bạo vũ đi. Từng có vài gia tộc thử động đến Độc Cô gia, kết quả vài chục người lưng đeo Thiết Kiếm, tìm đến gia tộc đó, làm cho gia tộc đó tuyệt diệt hẳn.
Gia tộc biến thái như thế, cho dù là siêu cấp đại thế gia môn phiệt truyền thừa mấy ngàn năm của Đại Thương quốc cũng không ai nguyện ý mà trêu vào.
Cũng không phải bao che khuyết điểm, nhưng nếu không theo quy cũ, xuất thủ lung tung ư, Độc Cô gia từ trước đến giờ đều chiếu theo phương châm: giết ngươi, không cần thương lượng!
Đại Thương quốc tam công chúa phái người ngăn cản Độc Cô Kiếm Ma, muốn mới hắn tới chùa ven Nguyệt hồ. Bên cạnh càng có không ít người chờ để lôi kéo thanh niên cao thủ có tiềm lực vô hạn này.
Mặc khác, mấy phương Vương tộc tất cả cũng nhao nhao nghị luận.
Lúc này, Đại Thương quốc tam công chúa đang chuẩn bị tự mình đi tới cùng Độc Cô Kiếm Ma nói chuyện.
Nhưng vừa lúc đó, một tiếng quát to truyền đến: "Độc Cô Kiếm Ma chậm hẳng đi!"
Một đạo lam quang từ trong đám người bay ra, xông vào giữa đấu tràng.
Độc Cô Kiếm Ma xoay người lại, hờ hững nhìn tên này, không nói một câu.
"Đánh bại Bạc Sĩ không phải là đánh bại cao thủ chân chính của Ân Đô. Hôm nay ta sẽ đánh bại ngươi!" Nam tử áo lam diện mạo tuấn mỹ, một số nữ tử nếu mà so sánh với gã cũng phải buồn bã thất sắc.
Xa xa, Bạc Sĩ vô cùng ảo não.
"Là người của Tề vương nhất mạch. Đây không phải mắng chửi người ta sao." Bạc Sĩ mặc dù thua, nhưng cũng là cao thủ hàng đầu của Ân Đô. Gã rủa thầm:"Tên gia hỏa này nói thật là khó nghe."
"Hôm nay ta muốn đánh với ngươi một trận, nhớ kỹ tên của ta gọi là…" Mỹ nam tử áo lam còn chưa nói xong, Độc Cô Kiếm Ma đã đánh tới, như một vệt lưu quang, chiếu sáng khắp cả bầu trời.
"Đang đang đang"
Vài tiếng Thiết Kiếm giao kích vang lên, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Thiết Kiếm đem nam tử áo lam chém làm hai nửa, thi thể ngã quỵ trên đám cỏ, máu tươi tuôn ra ồ ạt.
Cho đến lúc này, Độc Cô Kiếm Ma mới mở miệng ra nói: "Người chết thì không cần phải biết tên."
"Giết hay lắm!"
"Sớm nhìn cái Nhị thế tổ này không thuận mắt. Tên ngu ngốc này cả ngày lên mặt ra oai, rõ ràng thực lực rỗng tuếch, lại luôn cho rằng mình không có ai xứng là đối thủ."
Đối với nam tử vừa bị giết, ngay cả Ân Đô thế gia tử đệ cũng không có mấy người đồng tình với gã.
Mấy phương Vương tộc trừ thế lực Trần Vương ra, thấy kết quả đó đều là cười rộ lên.
Trần Hàng Cẩm giọng lạnh lùng nói: "Ai cho cái tên hỗn đản này ra ngoài?"
"Là hắn tự náo động, mới vừa rồi không ngăn cản kịp."
"Đồ chết tiệt!" Trần Hàng Cẩm có chút tức giận. Ngay cả Bạc Sĩ cũng không phải đối thủ của Độc Cô Kiếm Ma, cái tên gia hỏa này lại đến gây loạn, thật sự làm người bên cạnh thấy xấu hổ.
Trần Hàng Cẩm ngưng trọng nhìn thanh huyết kiếm của Độc Cô Kiếm Ma, tối hậu liền làm một quyết định ngoài dự đoán của mọi người, bước dài tiến vào tràng đấu.
"Trần huynh, ngươi không nên đi"
"Không sao đâu!" Trần Hàng Cẩm quyết đoán cắt đứt lời của mấy người phía sau, bước dài về phía trước.
Trần Hàng Cẩm thoạt nhìn không giống tu luyện giả, chưa nói tới tướng mạo tuấn tú, da dẻ thì trắng nõn, dáng người lại nho nhã như một tên bạch diện thư sinh. Những người hiểu gã đều biết, tuy trẻ tuổi nhưng hành sự vô cùng độc địa.
"Độc Cô Kiếm Ma, ta muốn đánh một cuộc với ngươi."
Độc Cô Kiếm Ma lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.
"Người thua phải vô điều kiện làm một chuyện trong khả năng cho người thắng, thế nào?" Trần Hàng Cẩm trấn tĩnh thong dong nói ra chuyện cá cược.
Việc này, Độc Cô Kiếm Ma trực tiếp dùng Thiết Kiếm để đáp lại, lập tức bổ tới một kiếm, hàn quang chiếu rọi tứ phương.
Xa xa, sắc mặt Bạc Sĩ vô cùng khó coi, gã tức giận chửi: "Đồ vô sỉ, Trần Hàng Cẩm đã nhìn ra, Độc Cô Kiếm Ma mặc dù phá được Tử Ngục Không Gian của ta, nhưng bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ. Con mẹ nó chứ"
"Cái gì, Độc Cô Kiếm Ma đã bị thương ư? Cái tên tiểu bạch kiếm này thật là kẻ giỏi lợi dụng sơ hở a." Người ở phe Bạc Sĩ tất cả đều tức giận không thôi, trong đó có một người tức giận hô to: "Tiểu Hàng Hàng, mười tuổi vẫn đái dầm…"
Lời nói vang lên rõ ràng bên tai mấy ngàn người, nhất thời chúng nhân đều được một dịp cười to khoái trá.
Tỷ như Bạc Sĩ có biệt hiệu không hay là Nhị ngốc tử, Trần Hàng Cẩm cũng bị người ta nắm đuôi, bởi vì năm đó lên mười tuổi rồi mà vẫn còn đái dầm, cho nên Ân Đô thế gia tử đệ ở sau lưng vẫn dùng lời như vậy để cười gã.
"Tiểu Hàng Hàng, mười tuổi vẫn đái dầm…"
Người ở xung quanh, cũng có người nhân đó giễu cợt thêm nữa.
Ân Đô thế gia tử đệ khác cũng cười ngả cười nghiêng, mà Đại Thương quốc tam công chúa cũng cố nén cười lại. Giai nhân mĩ lệ bên cạnh càng không cần phải nói, đã sớm cười rung người, nước mắt cũng nhanh chảy cả ra.
Giữa sân tràng, gương mặt trắng nỏn của Trần Hàng Cẩm trong phút chốc bỗng trở nên tím tái, quét ánh mắt lạnh lùng về phía mấy ngàn người đang xem. Nhất thời rất nhiều người cố kỵ cúi đầu, không dám cười đùa.
Phân tâm như vậy, trực tiếp bị Độc Cô Kiếm Ma chém rớt nửa đoạn ống tay áo, một cánh tay suýt nữa cũng bị chém rơi.
"Cửu U Minh Vương Bảo luân!" Trần Hàng Cẩm đã thực sự nổi giận. Tiếng cười vừa rồi làm hắn bực tức vô cùng, trực tiếp dùng thần thông cực mạnh của mình.
Ma vân cuồn cuộn như ô vân phệ nhật, hắc vụ trong phút chốc bao phủ cả chiến trường. Một cái bảo luân (vòng ngọc) to như cối xay, như mặt trời trong bóng đêm u tối, xuất ra ngàn vạn đạo quang hoa mãnh liệt, đánh về phía Độc Cô Kiếm Ma.
Mấy phương Vương tộc tất cả đều giật mình đứng lên. Cửu U Minh Vương công, chính là tuyệt học bí truyền của Trần gia, mà Trần Hàng Cẩm này lại tu luyện thành thần thông của mình – Minh Vương Bảo Luân. Từ khi luyện thành, các đối thủ đều khó có thể đỡ được Bảo Luân chỉ trong chốc lát.
Bảo Luân ở trong minh vụ phát ra quang mang sắc bén như đao, đạo đạo ánh sáng phô thiên cái địa chụp xuống, đem Độc Cô Kiếm Ma bao phủ lại.
Thiết kiếm ngang trời, không ngừng chém xuống, chống đỡ những tia thần quang quét qua. Độc Cô Kiếm Ma trong lòng kinh hoàng, gã biết nếu để một đạo quang mang đó chạm vào, thì đồng nghĩa gặp nguy cơ sinh tử.
"Minh Vương Bảo Luân!" Trần Hàng Cẩm hét lớn, gương mặt trắng nõn tràn ngập huyết sắc. Trên bầu trời, Bảo Luân to như cối xay nháy mắt phình to như căn phòng, chậm rãi ép xuống.
Chấn động kịch liệt vang lên, sau đó trong nháy mắt sản sinh ra từng đạo khe hở lớn, nó hoàn toàn do áp lực to lớn ở trên không trung mà tạo thành.
Minh Vương Bảo Luân treo trên đỉnh đầu Độc Cô Kiếm Ma không quá ba thước, tất cả quang mang vừa xuất hiện liền tụ lại, bao phủ Độc Cô Kiếm Ma ở bên trong đó. Thiết Kiếm đã sớm văng ra ngoài, nếu không phải hộ thể cương khí đã khởi động, thân thể của gã sớm đã bị biến thành một cái bánh thịt nát rồi. (Thiết Kiếm của tay này như đồ chơi vậy, hơi tý là vứt)
Trần Hàng Cẩm cười lạnh nói: ""Độc Cô Kiếm Ma, ngươi bại rồi!"
Những người đang xem đều cảm thấy ngạc nhiên. Minh Vương Bảo Luân thật sự quá cường đại, mấy phương Vương tộc tất cả đều biến sắc.
"Trước kia tiểu bạch kiểm này cùng Nhị ngốc tử không phân cao thấp, xem ra gần đây hắn lại có đột phá, sợ rằng đã tới Thức Tàng cảnh giới Ngũ trọng thiên đỉnh phong, có lẽ đã tiến vào Lục trọng thiên, hiện giờ chỉ sợ mạnh hơn Nhị ngốc tử không ít."
"Quả nhiên là vậy, Minh Vương Bảo Luân quả thật kinh khủng."
Đối với chuyện này, Bạc Sĩ cũng không thèm để ý. Bọn họ là Ân Đô tử đệ, trước giờ đều là cạnh tranh mà tiến bộ. Hôm nay kém một chút tịnh không có nghĩa là ngày mai cũng thế. Gã đang muốn xem xem Độc Cô Kiếm Ma có thể chống đỡ nổi hay không.
Độc Cô Kiếm Ma thân thể lại trở nên nhàn nhạt, xương cốt phát ra kẽo kẹt, thân thể rất nhanh biến thành bạc.
"Muốn dùng thân làm kiếm sao? Vô dụng thôi, ngươi chém không được đâu!"
"Phốc"
Độc Cô Kiếm Ma phun ra một ngụm máu lớn, lấy thân làm kiếm thất bại, áp lực cường đại không ngừng nghiền áp, bức bách gã một lần nữa hiện ra chân thân.
"Ngươi bại rồi!" Trần Hàng Cẩm cười lạnh.
"Là ngươi bại!" Vừa lúc đó, Độc Cô Kiếm Ma lại mở miệng.
Trần Hàng Cẩm quát to một tiếng "không hay" rồi đột nhiên rút lui, đồng thời đánh vỡ trường bào. Mặc dù như thế, truờng bào vỡ vụn của chính mình lại giống như vô số phi kiếm trảm về phía gã.
Hộ thể cương khí hiện ra, ngăn chặn vô số thanh "tiểu kiếm", nhưng giờ khắc này Minh Vương Bảo Luân đã mất đi khống chế, trong nháy mắt trở nên mờ nhạt, tiêu tán mất dạng. Độc Cô Kiếm Ma như một đạo ánh sáng tử vong vọt tới, trong phút chốc đánh bay Trần Cẩm Hàng.
Chúng nhân mắng chửi tưng bừng, Độc Cô Kiếm Ma dĩ nhiên đang lúc nguy cấp lại chuyển bại thành thắng, thắng hoàn toàn, làm rất nhiều người đều phấn khích hò hét.
"Hự …"
Thổ ra một ngụm máu, Trần Hàng Cẩm lảo đảo đứng lên, lộ vẻ sầu thảm nói: "Ngươi đến tột cùng là người như thế nào?"
"Thiên địa vạn vật, từng cọng cây ngọn cỏ đều là kiếm của ta, không chỉ bao gồm thân thể ta, thậm chỉ bao gồm thân thể ngươi." Độc Cô Kiếm Ma lau vết máu trên khóe miệng, đem Thiết Kiếm trôi nổi bên cạnh nắm trong tay.
Tu luyện đến cảnh giới cực hạn, ngay cả thân thể người khác cũng có khả năng thành kiếm của mình, vậy quả là biến thái và kinh khủng! Mọi người đều biết đó chính là kiếm ý chân chính thăng hoa.
"Nói đi, muốn ta làm chuyện gì."
Độc Cô Kiếm Ma cũng không nói gì, lần này lưng đeo Thiết Kiếm, trực tiếp hướng ra ngoài tràng đấu. Thắng liên tiếp hai thanh niên cao thủ hàng đầu, hắn quả thật đã bị trọng thương, vô phương tái chiến.
Xa xa, Đại Thương quốc tam công chúa tự mình đến đón, toàn bộ những Ân Đô quý nữ cũng đi tới.
Hiện khắp toàn tràng vô cùng ồn áo náo nhiệt, không ít tu luyện giả gần như sùng bái nhìn Độc Cô Kiếm Ma.
"Ha ha… Tam công chúa tổ chức Thư Kiếm Trà hội, ta sao có thể không đến."
Từ Hải Thượng Minh Nguyệt truyền đến một tiếng cười to, một đám thế gia tử đệ như quần tinh ủng nguyệt (sao vây quanh trăng), đang cùng một thanh niên đi tới.
Âm thanh hít một ngụm khí lạnh nhất thời vang lên, hiển nhiên rất nhiều người biết và vô cùng cố kỵ tên này.
"Sao hắn lại về đế đô được nhỉ? Không phải là đang lãnh binh xuất chiến sao?"
"Nhân vật tàn nhẫn đó là một trong đế đô tứ kiệt!"
"Sở Hành Cuồng, một trong bốn thanh niên đáng sợ nhất Ân Đô. Hắn theo đuổi tam công chúa không phải chỉ một hai năm. Lần này hắn trở về là muốn gây chuyện, hắc hắc, cứ chờ mà xem kịch đi!"
"Sở Hành Cuồng, sao ngươi lại trở về?" Đại Thương quốc tam công chúa chân nhẹ nhàng cất bước, ngọc thể thon thả, thể hiện những đường cong vô cùng mỹ diệu. Mặc dù có khăn che mặt, nhưng từ đôi mắt trong như thu thủy, có thể tưởng tượng ra dung mạo tuyệt diễm.
"Ha ha… Khấu kiến tam công chúa. Ta được đặc ân của Đại soái phê chuẩn cho trở về Ân Đô, chính là vì không muốn bỏ qua Thư Kiếm Trà hội của công chúa." Sở Hành Cuồng tướng mạo anh vũ, thân hình đường đường, tiêu sái mang theo vài phần hào khí, khí chất rất sát phạt.
Bất quá Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm tựa hồ đối với hắn đều không có hảo cảm, ngầm hừ lạnh vài tiếng.
Tam công chúa khẽ cười, nói: "Ngươi đường xa mệt nhọc, trước tiên ngồi một bên nghỉ ngơi đi."
"Không mệt, nhìn thấy công chúa, một thân phong trần của mạt tướng đều tựa hồ biến mất." Tên gia hỏa này có thể nói là to gan lớn mật, làm rất nhiều người bất mãn hừ lạnh, nhưng không ai dám trực diện đối đầu. Đế đô tứ kiệt, đây chính là nhân vật tàn nhẫn trong những người tàn nhẫn. Đừng nói là vô địch trong đám thanh niêm Đại Thương quốc, mà thiên hạ vô địch thủ cũng không sai biệt lắm.
Tam công chúa không để ý đến hắn, cũng một vài mĩ nữ Ân Đô, hướng về phía Độc Cô Kiếm Ma đi tới.
Sở Hành Cuồng cười to, bước nhanh tới trước, nói: "Ngươi chính là Nam Hoang Độc Cô Kiếm Ma sao? Đánh bại cả Ân Đô cao thủ…" Nói đến đây, gã quét mắt nhìn về bốn phía, hừ lạnh nói: "Sau khi tứ kiệt chúng ta rời Ân Đô, các ngươi thật làm cho Đại Thương quốc ta mất mặt quá thể, lại bị Nam Hoang man di đánh bại, đúng là phế vật!"
Lời này vừa nói ra, lập tức làm rất nhiều người tức giận. "Con mẹ nó, có ý gì. Ca ca lão tử nếu còn sống sẽ làm thịt ngươi."
"Vênh váo cái đếch gì, hắn cũng không phải Ân Đô đệ nhất cao thủ." Tức giận không thôi, nhưng mặc dù mọi người bất mãn, cũng không ai dám trực tiếp đấu với hắn.
Mặc dù rời Ân Đô một đoạn thời gian, nhưng ảnh hưởng vẫn còn đó. Sở Hành Cuồng quét nhìn khắp bốn phía, không có người nào dám đối lại ánh mắt khiêu khích của gã.
"Ta mà không trở lại, mặt mũi Đại Thương quốc đã bị đám tiểu tử các ngươi làm mất sạch." Sở Hành Cuồng cười lạnh, rồi xoay người lại, đối mặt với Độc Cô Kiếm Ma nói: "Trong vòng tám chục chiêu, nếu ta không chém được ngươi, sẽ tự tuyệt trước mặt mọi người."
Nhìn Sở Hành Cuồng phía trước, Độc Cô Kiếm Ma trầm mặc chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi hướng mục quang về phía đám người bên ngoài trường đấu.
"Cái đồ không biết xấu hổ, Nhị ngốc tử cùng tên đái dầm đã làm Độc Cô Kiếm Ma bị thương nặng, hiện tại ngươi mới đến đòi đấu, thật là công bằng quá a."
"Giờ phút này đến nhặt tiện nghi, đồ vô sỉ."
"Bọn Ân Đô tứ kiệt chó chết."
Không biết bởi vì Đại Thương quốc phong tục thoải mái, mọi người ngay thẳng, hay vì những người này vô cùng hận Sở Hành Cuồng. Mặc dù gã này vì Ân Đô thế gia tử đệ mà lấy lại thể diện, lại bị mọi người mắng chửi té tát.
Sở Hành Cuồng không tức giận như mọi người tưởng, hắn hừ lạnh nói: "Ta Sở Hành Cuồng cùng người khác quyết đầu, có bao giờ không công bình sao?"
Mọi người lập tức trầm mặc. "Hừ, đem Thất Chuyển Kim đan đến đây, đưa cho Độc Cô Kiếm Ma. Đảm bảo hắn trong nháy mắt phục hồi như cũ, khi đó ta sẽ cùng hắn đánh một trận!"
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại. Mặc dù không ít người ghen ghét Ân Đô tứ kiệt, nhưng không thể không thừa nhận thực lực cường đại của họ.
"Không cần." Vừa lúc đó, Độc Cô Kiếm Ma đang yên lặng không nói gì đột nhiên mở miệng: "Ta nói rồi, ta không phải Nam Hoang đệ nhất cao thủ. Các ngươi muốn tranh hư danh đó ư, ta nhường cho người mạnh hơn ta cùng đánh với ngươi."
Toàn trường lập tức một trận ồn ào xôn xao cả lên.
Mọi người vô cùng giật mình. Thân thủ Độc Cô Kiếm Ma như thế đã làm cho mọi người chấn động rồi, vậy sức mạnh của Nam Hoang đệ nhất cao thủ như thế nào, chẳng lẽ thật sự có thể địch lại Ân Đô tứ kiệt sao?
Trọng yếu là Nam Hoang đệ nhất thanh niên cao thủ cũng đã tới đây sao?
Giờ phút này, ngay cả Đại Thương quốc tam công chúa đều lộ vẻ kinh ngạc, đôi mắt đẹp tựa như sóng gợn, quét qua đám người ở bên ngoài. Những đôi mắt đẹp khác của Ân Đô quý nữ cũng không ngừng quét tới quét lui trong đám người.
Yến Khuynh Thành, Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong đều ngạc nhiên. Bọn họ khó mà tưởng tượng ra được người Độc Cô Kiếm Ma đang nói là ai, chẳng lẽ là người thần bí nhất Triệu Trùng Dương?
Tin tức kia quả nhiên ngoài dự liệu! Sau một hồi ồn ào, toàn trường lại trở nên yên tĩnh.
"A? Nam Hoang đệ nhất thanh niên cao thủ cũng đến à, sao ta chưa nghe qua người vậy?" Sở Hành Cuồng cặp mắt phát ra hai đạo quang mang như điện, giờ phút này chiến ý trùng thiên, gã nói: "Hắn ở nơi nào?"
"Ở nơi này!" Độc Cô Kiếm Ma chỉ Thiết Kiếm về phía trước. Xoẹt
Nơi đó, người đang quan chiến liền lui hết sang hai bên cạnh. Nói giỡn sao, nếu bị nhận lầm, chết không có chỗ chôn thây a!
Sân tràng, chỉ lưu lại một thanh niên vóc dáng cao ngất.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đó.