Trường Sinh Giới

Chương 231




"Thật đáng buồn đường đường là Nam Hoang Thiên Đế Thành…."

"Đúng là dải Man Hoang đã từng sản sinh ra một thanh niên cao thủ cũng coi là không tệ, có chút gì đó thật đáng buồn?"

Trên Cửu Lâu, vài tên thế gia đệ tử đả kích không chút lưu tình, căn bản là không coi cao thủ bên ngoài Trung thổ đáng để vào trong mắt.

"Ân Phong, ngươi quả thực đã luyện Minh Hỏa tới Ngũ trọng thiên sao?"

"Còn chưa tới, mới đạt Tứ trọng thiên đỉnh phong thôi. Nhưng mà thu thập vài tên man di này thì có thừa."

Đại Thương quốc cũng không phải là nơi mà Thiên La quốc phía nam có thể so sánh được. Bọn họ dùng võ lập quốc, tất cả môn phiệt thế gia đều xuất thân từ người tu luyện, mà tử tôn của bọn họ nhất định đều là cường giả.

Có lẽ những người có thành kiến với bọn thế gia đệ tử này đều cho rằng chúng thuộc loại nhị thế tổ ** bất học vô thuật. Đích xác trong số này có người như vậy, nhưng trong hoàn cảnh tu luyện tôn sùng cường giả như thế này thì đó chỉ là số ít. Số còn lại mặc dù tư cách thì cũng vậy nhưng tu vi chân chính thực sự rất khá.

Bọn họ khởi điểm tốt hơn người khác vì thu được những pháp môn tu luyện mặc dù không thể xem là Thiên Công Bảo Điển nhưng cũng không sai biệt nhiều lắm. Hơn nữa nền tảng gia tộc thâm hậu bởi vậy tu vi cao hơn so với người bên cạnh chẳng có gì là lạ.

Cũng giống như đạo lý đem một người công chúa so sánh với một nữ nhân thường dân xinh đẹp, đó cũng không phải là cố ý tô điểm cho đẹp thêm. Chỉ bởi vì hoàng đế đầu tiên có thể không anh tuấn nhưng ngài nạp phi tần đều là thiên hạ tuyệt sắc, như vậy con gái ngài làm sao có thể xấu xí được? Cứ như thế đời đời kế tiếp, người con gái xuất thân trong hoàng gia theo lý thuyết dung mạo tất nhiên không quá khó coi.

Chân chánh môn phiệt thế gia, tổ tiên của bọn họ đều là kỳ tài tu luyện, tử tôn hậu bối nếu được dạy dỗ có quy cách tu vi tự nhiên sẽ không quá kém, đây chính là bản chất của người có tiên thiên khởi điểm cao.

" Cái tên gia hỏa Tiêu Thần kia chết có phần đáng tiếc,nếu không sống tới bây giờ nói không chừng sẽ là nhân tài."

"Sao vậy? Lão gia hỏa nhà ngươi bắt đầu tìm kiếm môn khách trẻ tuổi sao? Ngươi có thể đi vùng đất Đại Tần, cổ Hán tìm xem. Nghe nói nơi đó có nhiều thanh niên cao thủ có tiềm lực không tệ, Ân gia các ngươi nếu mời chào bọn họ nhất định sẽ như thiêu thân lao vào lửa sẵn sàng góp sức cho các ngươi"

"Coi như hết rồi, nếu thật sự là cao thủ có tiềm lực thì dù ngươi không nói, ta cũng sớm mời chào rồi"

" Ôi, Nam Hoang, Tây Cương, Mạc Bắc xác thật đã xuống dốc , hôm nay không còn một người đáng lưu ý"

Mấy tên thế gia đệ tử như thể vô tình phê phán, cố ý hướng về mấy gian phòng trên lầu cười mát. Càng làm ra vẻ mặt trào phúng đảo qua tất cả mọi người ngồi ở gian ngoài khiến cho rất nhiều người tức giận không thôi. Nhưng cũng không còn cách nào khác. Không nói tới mấy người này tu vi thật sự phi thường, phía sau họ còn có thế lực môn phiệt to lớn,không phải người bình thường có thể đụng đến.

Thương quốc chính là một trong năm nước đại bá chủ, ở đây lại là kinh đô của nước Thương. Có nói đó là những đại thế gia ở trên đỉnh cao nhất của thiên hạ cũng không khác nhiều lắm.

" Thật ghê tởm, toàn bọn nhị thế tổ bất học vô thuật!" Gương mặt ngọc của Yến Khuynh Thanh phát nộ nghiến răng, khiến da thịt trắng như tuyết bới vì kích động mà nỗi lên như một rặng mây đỏ, ngọc thủ nắm chặt chuôi trường kiếm.

Tề Lạp Áo có thể nói là mỹ nam tử trong vạn người, tóc xanh như một làn sóng gợn, dung nhan tuấn mỹ khiến cho rất nhiều thiếu nữ lộ vẻ điên cuồng. Tại đại Thương quốc nam tử này ngày thường luôn lộ phong thái tự tin nay cũng khó có thể bảo trì vẻ bình tĩnh nên để lộ ra một nét giận dữ trên sắc mặt.

Đến cuối cùng hắn cũng không thể ngăn chặn được lửa giận đành nói: "Đếm xỉa gì, nhịn được là tốt. Tuyệt đỉnh thanh niên cao thủ Nam Hoang chúng ta chẳng qua cùng bọn họ xấp xỉ với nhau mà thôi. Nếu ở Ân đô đại chiến với bọn chúng ắt sẽ chịu thiệt thòi lớn."

" Nếu như có Độc Cô Kiếm Ma ở chỗ này, tất nhiên bọn chúng tuyệt không dám nói bừa bãi như thế." Yến Khuynh Thành rất tức giận kỳ thật nàng muốn nói ra một cái tên khác nhưng lời nói tới miệng lại đổi thành Độc Cô Kiếm Ma.

" Độc Cô Kiếm Ma sao, có lẽ được…." Tề Lạp Áo không khẳng định nhưng cũng không phủ nhận.

Hiển nhiên trong lòng hắn cũng nổi lên danh xưng của một kẻ khác.

Đó là một người khiến máu chảy một đêm làm cả tòa Thiên Đế Thành phải chấn động, cao thủ Thức Tàng cảnh giới chết mười mấy người, bán thần cảnh giới sơ sơ có năm người bị đánh gục. Tất cả đều do một thanh niên gây ra làm khiếp sợ cả Nam Hoang.

Từ đó về sau không có người nào gặp lại hắn. Nghe nói hắn đánh một trận cuối cùng dùng hết thọ nguyên, căn bản là vô phương sống sót. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã sớm không còn sống trên đời này.

Nghĩ tới đây Tề Lạp Áo thở dài một hơi.

Mà Yến Khuynh Thành cũng có chút ngẩn ngơ, cái tên kia khiến cho nàng hận tới tận xương tủy thật sự đã chết rồi sao? Mặc kệ tất cả những phẫn hận hắn gây ra, nhưng có một điểm nàng không thể không thừa nhận là hắn trưởng thành với tốc độ thật quá nhanh. Nếu đêm hôm đó hắn không chết, có lẽ tu vi của hắn đại để có thể cùng thanh niên cao thủ đỉnh phong của Trung thổ tranh hơn thua.

Trong một gian riêng ở Cửu lâu, Vũ Văn Phong đang nhíu mày nói:" Đa tạ các ngươi đã có ý tốt, nhưng mấy tên kia thật quá càn rỡ. Nếu ta không thể đem trảm giết một tên thật khó có thể nuốt trôi mối hận trong lòng!"

Hiện tại, Vũ Văn Phong đang đứng đối mặt với một cặp huynh muội, nam tướng mạo anh hùng, cặp lông mày rậm rạp như một đôi trường đao, hai mắt lấp lánh thần quang hiển nhiên là một cao thủ.

Mà bên cạnh hắn là một nữ tử cực kỳ mỹ lệ giống như một cây liễu giữa rừng thanh phong khiến người ta cảm giác nhẹ nhàng quyến rũ. Da thịt trắng như tuyết, hai mắt lấp lánh như sóng thu dập dờn, kiều diễm mỹ lệ động lòng khiến người khác thốt không nên lời.

Hai người này xưng hô huynh muội , tự xưng A Thủy, A Băng là người đến từ Tây Cương cũng tương tự mà có cảm giác khó chịu với mấy tên thế gia đệ tử, nhưng lại biết kìm chế được. Hai năm trước bọn họ từng cùng Vũ Văn Phong có vài lần gặp mặt nên liền cản Vũ Văn Phong không muốn hắn đi chịu chết.

Nhưng thấy vô phương ngăn cản nên hai huynh muội cũng không muốn nói gì thêm.

"Rầm"

Sau khi Vũ Văn Phong đi ra khỏi gian thì một cước đá văng cái bàn bay về phía mấy tên thế gia đệ tử. Mặc dù chỉ là một cái bàn gỗ nhưng trên mặt bàn có quang hoa lưu chuyển tựa như đã hoàn toàn hóa thành kim khí.

Cứ như thế mặt bàn ngàn cân trọng lượng do Vũ Văn Phong ngưng tụ lực lượng đánh ra . Nếu như chính xác bị bàn này đập lên thì xương dồng da sắt cũng phải gãy rời.

"Hắc!" Tên Ân Phong trong đám thế gia đệ tử cười gằn không cần quay mặt nhìn lại tùy ý phất tay áo bào. Một đạo ô quang lập tức bao trùm kín cái bàn gỗ.

Chiếc bàn gỗ mà Vũ Văn Phong ngưng tụ lực lượng tạo thành trong phút chốc lặng lẽ hóa thành tro bụi, cảnh tượng như thế khiến người trên lầu phải kinh hãi. Hắc sắc Minh Hỏa đáng sợ ngoài dự liệu của mọi người. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Mấy tên cùng tán gẫu với Ân Phong vô cùng kinh ngạc hỏi: " Không có khả năng là vẫn còn ở Tứ trọng thiên được?"

" Làm sao mà ta có cảm giác đã đi vào Ngũ trọng thiên rồi"

Vũ Văn Phong bước nhanh về phía trước nói: " Các ngươi quá khinh thường cao thủ nam hoang chúng ta, như vậy hãy đánh với ta một trận đi"

Đã ba năm trôi qua, Vũ Văn Phong hôm nay cũng không còn dừng lại ở cảnh giới Thuế Phầm Cửu trọng thiên nữa. Người khác trưởng thành rất nhanh,tu vi của hắn tiến bộ cũng cực nhanh. Nếu không hắn cũng không tùy tiện hướng đám thế gia đệ tử tuyên chiến.

" Hừ, Minh Hỏa mà thôi, dù sao cũng chỉ là cái tài vặt."

Tại chỗ cũ có vài đạo tàn ảnh còn lưu lại, Vũ văn Phong từ hư vô biến ảo ra từng đợt huyết sắc phủ xuống vùng phụ cận nơi Ân Phong đang đứng. Tiếng Man thú gầm thét trong phút chốc vang động Vọng Nguyệt lâu, phảng phất như có mấy luồng sấm sét đang giáng xuống.

Ân Phong vẫn thản nhiên vui vẻ, xoát một tiếng thoát khỏi nguy hiểm lao ra. Trong phút chốc bay ra ngoài ngạo nghễ lơ lửng ở trên Cửu lâu đối mặt với Vũ Văn Phong cất tiếng:"Nơi đây chính là chỗ tuyệt thế kiếm tiên Lý thái bạch đề thơ lên, chớ có phá hủy nơi này. Ta và ngươi lên trên Cửu lâu quyết chiến một phen.

"Hừ"

Vũ Văn Phong hừ lạnh một tiếng, giống như luồng sáng nhẹ nhàng lướt lên một lần nữa. Có thể thấy rõ ràng hơn mười đầu man thú hồn đang xoay quanh người hắn. Từ thân hình to lớn của chúng như muốn phá nát tầng gác tỏa ra sát khí kinh hoàng, động tác giống hệt chủ nhân cùng đồng thời bật mạnh đấn chỗ Ân Phong.

" Ha ha" Ân Phong cười khẩy, động tác như mây trôi nước chảy giống như người đã tập qua vũ kỹ mặc dù hắn là một tên linh sĩ. Những động tác cực kỳ tiêu sái giúp hắn né tránh thoát được mấy lần công kích của Vũ Văn Phong.

Xoẹt.

Hắn vẫy tay một cái, U Minh hỏa từ bốn phương tám hướng tập trung lại quây Vũ Văn Phong vào trong. Hắc sắc hỏa diễm ( ngọn lửa đen) tựa như có thể nấu gang luyện thép phàm là những vật hữu hình đều có thể bị hóa thành tro. Mặc dù là một loại linh thuật nhưng tu luyện tới bực này cũng biến hóa thành một loại thần thông chân chính.

Xoẹt xoẹt.

Vũ Văn Phong bị bất ngờ chưa kịp đề phòng, Hắc sắc hỏa diễm đã đã thiêu đốt khu vực huyết sắc xung quanh hắn làm cho ba đầu man thú bên cạnh hắn bị đột thành tro bụi.

Vừa đối mặt một lần đã bị tổn thất nặng nề điều này làm tâm thần hắn không khỏi chấn động. Nếu nói về tu vi hắn tuyệt không thua kém đối phương nhưng thần thông của Ân Phong quá kỳ lạ ngay cả hồn phách cũng có thể luyện hóa thật vô cùng đáng sợ.

Lúc này A Thủy , A Băng, Yến Khuynh Thành, Tề Áo Lạp đều đi ra khỏi phòng. Trên Cửu lâu hơn mười người toàn bộ lui ra hai bên lẳng lặng quan sát trận quyết đấu.

" Đại Nhật U Minh Liên!" Ân Phong nhẹ nhàng quát thần thái lộ vẻ nhẹ nhàng tuyệt không có chút căng thẳng nào.

Một vầng thái dương màu đen xuất hiện tại Cửu lâu. Mặc dù chưa chạm vào Vũ Văn Phong nhưng một lần nữa thiêu đốt khu vực huyết sắc xung quanh hắn.

Hắc thái dương tà dị vô cùng hóa thành một nụ hoa sen có một không hai. Nó nở rộ phát ra một vầng hắc sắc, cánh hoa màu đen làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi.

"Không tốt, đó là tuyệt học của Ân gia, có thể thiêu đốt chân nguyên linh khí của tu giả." Hai huynh muội a Thủy a Băng cùng nhỏ giọng nói. Sau đó bọn họ hướng tới Vũ Văn Phong hô:"Vũ Văn huynh coi như bỏ qua đi, không cần phải cố tranh đấu quá làm gì."

"Hắc!"Vũ Văn Phong không chút kinh hoảng nhỏ giọng quát lạnh:"Vạn thú ma quyết, họa loạn thiên địa". Xung quanh hắn xuất hiện vô tận thú ảnh giương nanh múa vuốt phát ra những tiếng gấm rống rung trời khiến cả tòa Vọng Nguyệt lâu rung động.

U Minh Hỏa diễm đụng độ với vô tận thú ảnh, mặc dù không ít thú ảnh bị đột thành tro nhưng vẫn có không ít thú ảnh lao tới Ân Phong.

"Ngàn đóa Liên Hoa!"

Cùng với âm thanh do Ân Phong phát ra, nhiều đóa hắc liên nở rộ mang theo những tiếng phựt phựt. Ân Phong lùi về phía sau, còn Hắc sắc liên hoa liên tục phá bảy tầng thú hồn thiêu đốt đến chéo áo khiến hắn không thể không lui lại phía sau.

"Ha ha... Ánh sáng đom đóm mà cũng đòi tranh sáng với ánh trăng sao"

Ân phong cười lớn nói.

Bên cạnh hắn mấy tên thế gia đệ tử cũng đứng lên tùy tiện cười phụ họa.

" Ân huynh quả nhiên bất phàm, mặc dù tu vi thật sự còn ở cảnh giới Thức Tàng Tứ trọng thiên nhưng uy lực của Minh Hỏa đã hoàn toàn biến hóa thành thần thông thật sự quả thực làm cho lòng người kinh sợ. Có thần thông bậc này chỉ sợ chiến đấu với cao thủ Thức tàng Lục trọng thiên cũng chỉ có thắng không bại"

"Nam hoang đúng thật là hết nhân tài ,haha…."

Mấy người này hoàn toàn không để ý tới sắc mặt tái xanh của Vũ văn Phong càng không lưu lại cho hắn một chút thể diện nào mà cố ý hướng mắt về Tề Lạp Áo quét tới.

Khi nhìn thấy Yến Khuynh Thành, ngọn lửa trong mắt bọn họ không thể che dấu nhưng cũng chưa có hành động gì khác. Với họ dù sao những kẻ này cũng không phải là sao sáng Nam Hoang, dù thấy sắc đẹp vô song cũng đích thực không có khả năng tranh đoạt.

Nếu làm như vậy sẽ bị những thế gia đệ tử khác xem thường, hạng giá cơm túi áo khi nam phách nữ cũng không phải không có nhưng là loại người này sẽ bị thế gia đệ tử chân chính khinh miệt coi thường.

Đối với bọn hắn quang minh chính đại chinh phục mới thực sự là thủ đoạn đúng đắn nhất.

Ta thừa nhận bọn ta có chút ngông cuồng nhưng bọn ta có thực lực chân chính đánh bại ngươi để ngươi không còn gì để nói.Chúng ta có thể háo sắc nhưng sẽ bằng thủ đoạn chân chính chinh phục chứ không dùng thủ đoạn bức hiếp người khác.

"Tái chiến" Vũ Văn Phong cực kỳ phẫn nộ bước lên phía trước.

"Ngươi sao… không được" Ân Phong phe phẩy lắc ngón tay nói:"Nói thật cho người biết, ta hiện tại ở cảnh giới Thức Tàng Tứ trọng thiên nhưng thực lực chân chính có thể đối kháng cao thủ Lục trọng thiên. Thấy ngươi cũng là một nhân tài hãy góp sức cho Ân gia ta đi. Sau này đi theo ta, ta bảo đảm vinh hoa phú quý hưởng không hết."

Vũ Văn Phong giận dữ tiến tới một bước, vạn thú rít gào vô tận thú ảnh từ người hắn lao ra hướng tới Ân Phong quét tới.

"Hắc liên trán phóng( nở rộ)!"

Ân Phong nhẹ nhàng quát một tiếng. Một đóa Hắc sắc liên hoa xuất hiên trên không trung. Tiếng xoẹt xoẹt không ngừng bên tai, tất cả thú hồn đều bị luyện hóa sạch sẽ.

Vũ Văn Phong bị Minh Hỏa đánh bay ra ngoài. Phía sau bọn thế gia đệ tử cười lớn, bọn họ đích thực có thực lực để tùy tiện.

Ân Phong thần sắc lạnh nhạt nói: "Ta muốn thu phục ngươi nhưng ngươi không chịu thì chớ trách ta hạ sát thủ!"

Lúc này a Thủy a Băng bước tới túm lấy Vũ Văn Phong đang giận dữ nói:" Đừng hành động theo cảm tính. Người này rất đáng sợ, mặc dù cảnh giới của ngươi không thua kém hắn nhưng thần thông lại có chỗ không giống địch"

" A, nguyên lai là huynh muội a Thủy a Băng đến từ Tây Cương. Ha ha, hạnh ngộ ngưỡng mộ đại danh của a Băng tiểu thư đã lâu, sớm biết được tiểu thư chính là quốc sắc thiên hương mỹ nữ. Hôm nay gặp mặt so sánh với bức họa còn muốn đẹp hơn vài phần."

Phía sau mấy tên thế gia đệ tử ngả ngớn nở nụ cười.

Tiêu Thần ngồi tại chỗ cách mấy tên đó không xa, thu tất cả sự việc vào trong mắt. Nhưng mà hắn cũng không tỏ vẻ gì, tựa hồ tất cả chuyện này cùng hắn không chút quan hệ.

** nhị thế tổ: Phá gia chi tử, xuất phát từ danh xưng đứa con của Tần Thủy Hoàng làm nhà Tần diệt vong.