Trường Sinh Giới

Chương 209: Ngưng hoa châu




Ánh sao mờ mờ, mặt trăng ẩn mình sau đám mây đen chỉ lộ ra một vầng sáng nhỏ. Từ trên không trung nhìn xuống Thiên Đế Thành xinh đẹp như một tòa tiên phủ sáng rực rỡ.

Tiêu Thần bay nhanh như thần quang sớm biến mất trong tầm nhìn mọi người. Hắn triển khai Bất Tử Thiên Dực bay không ngừng, rời xa mặt đất, càng ngày càng cao. Cuối cùng biến mất hoàn toàn trong đám mây.

Trốn sau đám mây lặng lẽ điều tức trong chốc lát. Tiêu Thần bắt đầu suy nghĩ có nên hay không chạy khỏi Thiên Đế Thành?

Long Đằng từng nói chỉ cần hắn ra khỏi thành liền bị Hổ Thị và Hổ Nô hạ tử thủ. Tiêu Thần cũng không tin tưởng lắm, Thiên Đế Thành to lớn như vậy, bầu trời rộng lớn như thế thì người của Hổ Gia thật sự có thần thông phong ấn tứ phương sao?

Tiêu Thần đứng trong đám mây, cả người ẩn hiện như tiên nhân trong bức tranh. Ánh mắt lạnh lùng nhìn vầng trăng, tâm tư chuyển biến không ngừng. Âm thầm tính toán phương án rời khỏi nơi đây.

Làn da Hải Vân Tuyết dưới ánh trăng lộng lẫy như được tạo hình từ ngọc. Động lòng người vô cùng.

Nhưng tuyệt đại giai nhân thế này trong mắt Tiêu Thần chẳng khác nào một bức tượng gỗ mục. Hoàn toàn không để ý đến, đôi mắt hắn sắc bén như đao phong. Ngưng thần nhìn bâug trời đầy sao...

"Tiêu Thần ngươi thả ta ra. Ta sẽ giúp ngươi có được cơ hội bảo vệ mạng sống..." Khẩu khí của Hải Vân Tuyết rất bình tĩnh. Không vì bị bắt mà kinh hoảng, có vẻ tỉnh táo mà thong dong.

"Muốn thoát ư?" Tiêu Thần nắm thật chặt bàn tay Hải Vân Tuyết cười giễu cợt: "Vốn là đêm động phòng hoa chúc, phu thê chúng ta có lẽ rất sung sướng. Mặc dù có chút khác biệt nhưng có ánh sáng của trăng sao, có bóng đêm mong lung này xem ra cũng có một phen tình trí khác."

"Ngươi muốn giết ta?" Đôi mắt của Hải Vân Tuyết lạnh lùng nhìn Tiêu Thần.

"Vì sao ngươi lại nói vậy? Ngươi là quốc sắc thiên hương thì sao ta có thể nhẫn tâm xuống tay đây?" Khóe miệng Tiêu Thần vểnh lên, cười rất sáng lạn lộ ra hàm răng trắng như tuyết dưới ánh trăng trông rất trong suốt lộng lẫy. Nhưng đôi mắt lại không có chút ý vui vẻ nào, chỉ có hàn quang lãnh khốc.

"Bởi vì ngươi biết được chính mình không thể đào tẩu!"

"Nực cười. Thiên đại to lớn như thế thì ai có thể cản ta?"

"Hổ Nô và Hổ Thị đã lưu lại tinh thần lạc ấn trên người của ngươi. Mặc dù thiên địa rộng lớn nhưng cho dù ngươi chạy đi đâu bọn họ cũng có thể tìm được ngươi?" Hải Vân Tuyết rất bình tĩnh nói ra những lời khiến Tiêu Thần kinh hãi.

"Như thế nào có thể?"

Hải Vân Tuyết thản nhiên cười khiến cho tinh quang đầy trời phải thất sắc. Ngọc dung hấp dẫn: "Ta có thể nói cho ngươi phải phá giải như thế nào nhưng ngươi phải thả ta ra." Giống như là đưa ra một thỏa hiệp lại giống như đang yêu cầu trao đổi. Nhưng Tiêu Thần phòng bị với nàng quá sâu. Nữ nhân này có tâm cơ thâm trầm khó có thể khiến người ta tin tưởng được.

"Ta như thế nào tin tưởng được đây?"

Hải Vân Tuyết cười yếu ớt, đôi môi đỏ mọng bóng lưỡng hết sức mê người. Khẽ nhếch môi nói: "Vấn đề bây giờ là ta đang lo lắng ngươi như thế nào buông tha ta. Ngươi nắm giữ quyền chủ động thì sao còn lo lắng?"

Tiêu Thần cười gật đầu nói: "Được rồi. Ngươi nói đi."

"Ngươi dụng tâm cảm ứng thử trong thần thức hải có hay không có một làn sương mù trắng."

Tiêu Thần tĩnh tâm cảm ứng. Quả nhiên liền phát hiện một điểm dị thường liền gật đầu nói: "Không sai."

"Như vậy là được rồi. Đây là thủ đoạn đặt biệt của Hổ Gia. Đem tinh thần lạc ấn nhập vào trong cơ thể, cho dù là chạy khắp chân trời góc bể cũng bị bọn họ tìm ra. Muốn phái giả nó ngoại trực có được lựng cượng mạnh mẽ tuyệt đối để trùng kích tiêu tán mới được. Người ngoài không thể nào giúp đỡ được. Lực lượng hiện tại của ngươi không thể nào mạnh hơn Hổ Nô và Hổ Thị được. Biện pháp còn lại chính là dùng thần châu chế trụ tinh thần lạc ấn kia, khiến cho nó mất đi cảm ứng với Hổ Nô. Mà trong tay ta có một viên bảo châu tên là Ngưng Hoa. Không những có thể định trụ được bất cứ ba động nào của tinh thần lạc ấn còn có thể giúp ngươi tránh khỏi thần thức sưu tác. Ngươi có thể bình an đào tẩu."

"Ngươi nghĩ thật chu đáo."

Hải Vân Tuyết bình tĩnh mà nghiêm túc nói: "Bởi vì ta muốn sống sót. Ta biết một khi ngươi nguy hiểm thì sẽ giết ta tại chổ không lưu tình chút nào."

Đêm khuya yên tĩnh, trong Hải phủ. Những tân khách đã rời đi nhưng người của Hải gia khó có thể ngủ ngon giấc được. Đúng lúc này thì mấy lão nhân liền mở mắt vài đã cảm ứng khí tức của Tiêu Thần.

Xoát xoát.

Vài đạo nhanh ảnh bay ra bao vây Tiêu Thần vào giữa.

"Đừng khẩn trương, ta muốn đem đi một vài thứ ở đây." Tiêu Thần đem trường đao đặt trước cổ Hải Vân Tuyết. Nhìn mấy lão nhân kia nói: "Ta biết các ngươi có thể tạo ra một 'vực' giam cầm nhưng ta phải nói cho các ngươi biết rõ linh giác của ta nhạy cảm hơn người thường rất nhiều. Nếu như cảm ứng được một chút năng lượng ba động nào ta liền chém rơi đầu Hải Vân Tuyết."

Vài lão nhân cũng rút lui trong vô thanh vô tức.

Tiêu Thần ở trong không trung lưu lại một chuỗi tàn ảnh, chỉ trong phút chốc đã nhắm vào khuê phòng của Hải Vân Tuyết.

"Tiểu tử này đáng bị lăng trì..."

"Cứ để cho hắn càn rỡ trước đi..."

"Sớm muộn gì hắn cũng chết!"

Trong âm thanh có vẻ tức giận vô cùng nhưng không thể làm gì hơn.

Trong khuê phòng của Hải Vân Tuyết tràn ngập mùi hương thơm ngát giống như hoa lan. Bất quá bên trong tối đen không có ánh sáng. Tiêu Thần dẫn Hải Vân Tuyết đi đến nhưng chỉ trong phút chốc đã dừng lại bởi vì có một người đang đứng ở đó.

"Các ngươi đã tới rồi. Ta chờ rất lâu."

Là Hải Vân Thiên. Trong mắt hắn có chút bất đắc dĩ, có chút thương cảm nhìn Tiêu Thần nói: "Ta chỉ biết tỷ tỷ sẽ đưa cho ngươi Ngưng Hoa Châu mà."

Lời vừa dứt hắn liền vươn tay ra, một viên minh châu từ trong lòng bàn tay tản ra ánh sáng nhu hòa đem bàn tay chiếu sáng gần như trong suốt.

Tiêu Thần lặng yên không nói gì. Hải Vân Thiên dù sao cũng là bằng hữu của hắn trong thành này. Tình cảnh này không thể nói nhiều được.

Trực tiếp đi đến, Hải Vân Thiên đưa minh châu trong tay mình cho Tiêu Thần nói: "Như thế thì người của Hổ Gia sẽ không bắt được hành tung của ngươi. Hy vọng ngươi không đã thương tỷ tỷ của ta." Nói đến đây thì Hải Vân Thiên đột nhiên xoay người, đưa lưng về Tiêu Thần nói: "Mặc kệ sau này như thế nào thì ta sẽ nhớ kỹ ta đã từng có một bằng hữu như ngươi!"

"Ta cũng sẽ nhớ..." Nói đến đây thì thân hình Tiêu Thần lui nhanh về sau, một đạo huyết quang từ phía trước bắn nhanh đến. Hải Vân Thiên lại dùng trường kiếm đâm Tiêu Thần. Che giấu kỹ càng như vậy với không có chút năng lượng ba động nào. Quả thực đủ tàn nhẫn mà.

Xoát.

Quang mang trên trường đao thoáng hiện, Tiêu Thần vẽ trên cổ Hải Vân Tuyết một vết máu khiến cho mấy lão nhân đang âm thầm muốn triển khai 'Vực' muốn giam cầm Tiêu Thần vội vàng dừng lại.

"Ta nói rồi, linh giác của ta vượt qua người bình thường. Các ngươi ngàn vạn lần không nên thi triển thần thông làm gì. Như ậy chỉ khiến cho Hải Vân Tuyết chết nhanh hơn mà thôi. Hải Vân Thiên...Tốt lắm, ngươi che giấu rất sâu. Rốt cuộc cũng đã hành động..." Tiêu Thần thu hồi Ngưng Hoa Châu rồi mang theo Hải Vân Tuyết bay lên cao. Chỉ trong chút chốc đã biến mất.

"Hống..."

Tiếng hổ gầm rung trời vang vọng khắp trời đất, phía trước truyền đến những cơn sóng năng lượng mạnh mẽ cực kỳ. Rồi sau đó phía sau cũng truyền đến một tiếng huýt sáo dài. Lại có thêm cao thủ phá không bay đến.

"Tại sao hết lần này đến lần khác lại khéo như vậy? Dường như là đang chờ ta mà!" Tiêu Thần biến sắc, vội vàng mang theo Hải Vân Tuyết lao xuống đất. Thân thể di động nhanh như ánh sáng, chỉ nháy mắt đã tiếng vào khu dân cư phức tạp.

Ngưng hoa châu vừa đạt được đến tay thì Hổ Nô và Hổ Thị cũng giết đến. Hai đạo thân ảnh nhanh như điện quang, chỉ trong nháy mắt đã đi đến trên bầu trời Hải Gia.

"Như thế nào đột nhiên lại biến mất?" Lão ẩu Hổ Hô tính cánh dữ dằng, đứng trên không trugn nhìn khắp nơi. Một đôi mắt của lão nhân khoảng sáu bảy mươi tuổi phát ra tinh quang lòe lòe, trên bầu trời đêm vẽ ra từng tia điện quang lạnh lùng.

"Tiêu Thần đoạt được ngưng hoa châu nên có thể chế ngự được tinh thần lạc ấn của các ngươi." Hải Vân Thiên sau khi chăm sóc cho miệng vết thương thì đã không còn trở ngại nữa, ngẩn mặt nhìn hai đại cường giả trên bầu trời nói: "Bất quá ngưng hoa châu được được chúng ta động tay chân. Hải gia chúng ta có thể tìm được hắn. Các ngươi không nên lỗ mạng, hắn trốn không thoát đâu."

Bốn lão nhân của Hải Gia vô thanh vô tức xuất hiện trên không trung.

"Hắc hắc, như lúc trước đã thỏa hiệp rồi, chúng ta biết sẽ phải làm gì. Long Đằng đáng chết, nếu nhu không có hắn là trở ngại thì việc này sao có thể phát sinh được. Bất quá Tiêu Thần sống hay chết cũng không còn quan hệ gì với hắn nữa. Hắn cảm giác được cùng với mấy đại gia tộc các ngươi chơi đùa đã không còn ý nghĩa gì."

"Một tạp chủng mà!" Gia chủ Hải Gia Hải Phiên Vân oán giận.

Tứ phương phóng đi. Người của Hải Gia bay về hướng tay không kinh động Tiêu Thần, bọn họ muốn đem hắn khốn trụ lại. Một đêm này Thiên Đế Thành không có khả năng sẽ bình tĩnh được. Rất nhiều đại gia tộc đều chăm chú nhìn tất cả. Đối với bọn họ thì trò vui này mới bắt đầu thôi.

Trong một khu bình dân, Tiêu Thần lạnh lùng lấy đao phong đặt lên cổ Hải Vân Tuyết nói: "Gia tộc các ngươi có thể cảm giác được hành tung của ta? Các ngươi đã động tay chân lên nhưng hoa châu rồi?"

Máu tươi từ trên cổ Hải Vân Tuyết chậm rãi chảy xuống. Hải Vân Tuyết lẳng lặng nói: "Ngưng tụ lực lượng rót vào Ngưng hoa châu đánh nát quang đoàn bên trong liền có thể ngăn cản được liên lạc với ngoại giới."

Tiêu Thần theo lời làm theo nhưng lực lượng trong cơ thể giống như là nước sông vỡ đê, điên cuồng chảy vào trong Ngưng hoa châu. Muốn ngăn cản cũng không thể làm được. Nơi đó giống như là hắc động đang điên cuồng cắn nuốt lực lượng. Tiêu Thần giống như một bức tượng gỗ đứng yên tại chỗ.

Hải Vân Tuyết không có bất cứ do dự nào, thân ảnh như ánh sáng lọt khỏi tầm tay của hắn.

"Hừ! Công dụng của Ngưng hoa châu thật tốt . Chờ cho lực lượng của ngươi khô cạn ta sẽ cho ngươi nếm đủ trăm loại cực hình!" Hải Vân Tuyết lau đi vết máu trên cổ, dung nhan xinh đẹp vô cùng mà lại lạnh như băng. Thần quang trong đôi mắt rét lạnh.

"Hừ!" Tiêu Thần phát ra một tiếng hừ lạnh, mạnh mẽ đánh vỡ ngưng hoa châu.

"Như thế nào có thể? Ngươi tu luyện chính là công pháp gì?" Hải Vân Tuyết giật mình vô cùng, vội vàng lui về phía sau nhưng nàng cũng không lo lắng quá. Bởi vì cao thủ trong gia tộc đã chạy đến. Một lão nhân đã thủ hộ trước người nàng.

"Ngay cả ác long ta cũng có thể luyện hóa thì nói chi một hạt châu!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hải Vân Tuyết cười tươi nói: "Quan trọng là nó đã tranh thủ thời gian cho ta. Tiêu Thần ngươi chết chắc rồi!"

"Hải Vân Tuyết ngươi thật sự rất đang sợ. Hảo kế..." Tiêu Thần không chút kinh hoảng nào cả. Việc đã đến nước này rồi thì có hối hận cũng muộn.

Hải Vân Tuyết trả lời một cách bình tĩnh mà lãnh khốc: "Ngươi là một nhân tài khó có được. Nếu không phải vì đắc tội Hổ Gia thì có thể cho ta sử dụng. Đáng tiếc..."

"Ha ha..." Tiêu Thần cười lớn: "Xem ra tối nay ngươi muốn giết chồng rồi. Chẳng lẽ ngươi không sợ người không thiên hạ nhạo báng ngươi ác độc sao?"

Hải Vân Tuyết không tức giận, thân nahr giống như đám mây tiên mờ ảo, lẳng lặng trả lời: "Vốn muốn để cho người của Hổ gia đưa ngươi đi. Nhưng ta cảm giác được ngươi rất đáng sợ. Nhất định phải tận mắt nhìn ngươi chết đi nếu không với thiên tư của ngươi mà nói thì mười năm sau không chừng có thể danh chấn thiên hạ. Ta cũng không muốn cho chuyện này phát sinh cũng không muốn bị người khác nói này nọ."

Bốn lão nhân của Hải Gia đã đến rồi, tứ phương bị phong vây. Tiêu Thần không có cơ hội đào tẩu nào cả.

Tiếng cười to truyền đến. Hổ Nô và Hổ Thị cũng bay đến, lão ẩu hung tợn nói: "Mặc dù không thể bắt được tiểu thú kia nhưng bắt được ngươi cũng đủ rồi!"

"Các ngươi xem ta là vật gì?" Tiêu Thần hừ lạnh nói: "Bối phận như vậy lại đi vây công một tiểu bối không sợ thiên hạ nhạo báng sao? Hổ gia danh chấn trung thổ? Các ngươi thật sự là để mặt mũi ở đâu vậy?"

Lảo ẩu Hổ Nô nhất thời trở mặt, lạnh lùng nói: "Tiểu tử ngươi miệng lưỡi lợi hại. Hổ gia làm việc luôn vậy thì ai dám nói gì?"

"Thì ra là vô sỉ đã trở thành truyền thống của các ngươi." Tiêu Thần tràn đầy kinh thường.

Bị một hậu bối nhục nhã như vậy khiến cho người của Hổ gia giận dữ muốn tiêu diệt Tiêu Thần tại chổ.

"Còn có Hải Gia các ngươi nữa? Một gia tộc xảo trá, bác danh trục lợi, tạo ra một chuyện chê cười lớn như vậy. Hắc hắc, ngày mai chuyện viên minh châu của Hải Gia sát chồng sẽ truyền khắp Nam Hoang. Vài đại gia tộc khác đang chờ để cười mặt mặt các ngươi đó chứ. Ha ha..."

Hải Phiên Vân nghe vậy liền lạnh lùng nói: "Tiêu Thần ngươi bớt sàm ngôn đi. Ngươi chia rẽ nhục mạ chúng ta có thể tránh đượ cái chết sao?"

Tiêu Thần cười to nói: "Ta biết rõ sẽ chết nhưng ta không có sợ. Đáng tiếc không thể chém được các ngươi. Thủy chung vẫn có chút tiếc nuối."

Hổ Nô và người của Hải Gia đều quát lạnh.

"Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết chúng ta?"

"Ngưoi bất quá chỉ mới vào Thức Tàng Cảnh Giới mà thôi. Muốn giết chúng ta sao? Chờ kiếp sau đi."

Tiêu Thần giương trường đao lên trời, âm thanh lạnh như băng nói: "Nếu như thời gian lùi lại ba mưo năm, mấy lão bất tử các ngươi có dám nói lời đó với ta? Nếu như chúng ta cùng thế hệ thì ta chỉ cần một tay thôi cũng đủ giết chết tất cả các ngươi."

"Cuồng vọng!"

"Tiểu tử không biết sống chết."

Đám người Hổ Nô mặc dù phẫn nộ nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu thời gian thụt lùi lại ba mươi năm thì bọn họ không có can đảm động thủ với Tiêu Thần. Điều này cũng là lý do khiến bọn họ phải tru diệt Tiêu Thần, không cho tiểu tử này bất kỳ cơ hội nào. Nếu không tương lai sẽ là một phiền toái rất kinh khủng.

"Ha ha..." Tiêu Thần cười to, miệt thị bọn họ: "Nếu như các ngươi thụt lùi lại ba mươi năm trước thì ta giết các ngươi dễ dàng như giết một con gà. Bây giờ, đám hậu duệ các ngưoi có ai dám tranh đấu với ta?"

"Thức Tàng có gì hơn người? Hổ gia chúng ta cũng không thiếu thanh niên cao thủ như vậy đâu?" Hổ Nô tức giận nhìn Tiêu Thần nói: "Nhiều lời cũng vô ích. Bây giờ ta sẽ giết ngươi!"

"Chậm đã. Ta đi giết hắn!" Lúc này trong đám người có một thanh niên hét lớn tiến vào. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Thần nói: "Ta là Hổ gia thanh niên cao thủ Hổ Phong. Như ngươi mong muốn. Đồng thế hệ đến giết ngươi."

Xoát.

Kiếm quang toát ra ánh sáng rực rỡ như trăm ngàn lưu tinh trụy lạc, vẽ ra từng đạo quang quang sặc sở đoạt mắt. Phô thiên cái địa phủ xuống, trong nháy mắt đã bao phủ xung quanh Tiêu Thần.

Mọi người đều kinh ngạc. Dĩ nhiên lại xuất hiện một thanh niên cao thủ nhưu vậy? Rõ ràng là hắn đang sắp sửa hoặc là đã trùng kích vào Thức Tàng cảnh giới rồi.

Nhưng mà mọi người còn chưa kịp than thở thì kinh biến đã xảy ra. Tiêu Thần đon đỡ trăm đạo kiếm quang kia vọt tới. Tất cả kiếm quang đều bị đánh bay ra ngoài không thể tổn thương hắn. Trường đao sở hướng không thể ngăn cản! Đao mang như là một đạo cầu vồng kinh thiên. Nhất phá bách phá, chặt đứt trăm ngàn kiesem quang. Huyết lãng trùng thiên, một đầu người phá không bay lên.

Thi thể không đầu của Hổ Phong chỉ đứng trong chốc lát liền ngã xuống vũng máu. Máu tươi như dòng suối phun đang chảy.

Tất cả những việc này xảy ra rất nhanh. Lưu loát phi thường, căn bản không thể để cho người ta tin tưởng vào ánh mắt. Một thanh niên cao thủ có tiềm lực vô hạn lại bị Tiêu Thần chém giết đơn giản vậy sao?

"Ta nói rồi. Nếu là thụt lùi ba mươi năm thì ta giết tất cả các ngươi dễ dàng như giết một con gà đất, một con chó sứ. Không chịu nỗi một kích." Tiêu Thần đứng trong gió, tóc dài theo gió mà động nhưng trong lòng lại bình tĩnh vô cùng. Trường đao hướng thiên, ánh mắt nhìn bọn họ.

"Hổ Phong..." Hổ Nô hét một tiếng. Nàng thật không ngờ một đời thanh niên cao thủ của gia tộc lại bị hắn giết dễ dàng như vậy, cả nàng cũng không kịp cứu viện. Nàng không phải là trực hệ của Hổ gia mà chỉ là một lão nô mà thôi. Bây giờ trực hệ đệ tử của Hổ gia đã chết mất một người. Tất cả những tội này đều rơi xuống thân thể nàng. Hơn nữa chuyện tiểu bạch hổ chết thảm lại khiến nàng hận Tiêu Thần vô cùng.

Đôi mắt của Hổ Thị cũng lạnh lùng vô cùng, âm thanh âm hàn: "Người này tuyệt không thể lưu. Thần thông của hắn vừa mới lĩnh ngộ ra nếu ta đoán không nhầm thì chính là Dong Binh Luyện Thể. Một thần thông hi hãn. Nếu như tu vi đủ thâm sâu có thể dong luyện..."

Tất cả mọi người của Hải Gia đều nhìn Tiêu Thần cảnh giác. Rất nhiều người đều đánh giá không thể mời chào thanh niên này vào gia tộc là một tổn thất rất lớn. Dĩ nhiên vừa mới phá nhập vào thức tàng cảnh giới lại có được thần thông đáng sợ như vậy. Nếu tu luyệnh nữa thì...

Có lẽ mười năm sau thật sự không danh chấn thiên hạ là chuyện không có khả năng. Như vậy lại khiến cho bọn họ phải giết Tiêu Thần, quyết không thể để cho bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.

Xa xa, những cao thủ của đại gia tộc khác đều đứng lẳng lặng nhìn thấy tất cả.