Trường Sinh Giới

Chương 181: Hoan Hỉ Ranno




Thủy tinh đăng bên trong đại sảnh nguy nga phát ra ánh sáng chập chờn như mộng như ảo, bữa tiệc rất linh đình, các quý tộc cùng các nhân vật nổi tiếng liên tục nâng chén .

Ở đâu cũng có một vài người đang nhìn Tiêu Thần cùng với gã đại ca biến thái của Kanati. Kể cả đám người Cổ Áo, Hoffman, Lý Đông Ba, Chư Cát Không, Hải Vân Tuyết.

Lam phát mỹ nam tử rất tiêu sái, hướng đến một vài thiếu nữ xung quanh mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi, rời gót bước tới chỗ bọn Tiêu Thần.

"Tên biến thái kia gọi là gì ?" Tiêu Thần nhìn Hải Vân Thiên hỏi, không chú ý đến Kanati đang trừng mắt nhìn hắn.

"Cái này…khụ khụ. Hắn gọi là Tề Lạp Áo." Hải Vân Thiên ho khan một tiếng, dường như đang muốn nhắc nhở Tiêu Thần. Ngay trước mặt Kanati gọi đại ca của nàng là "Biến thái", nếu khiến cho cô gái xinh đẹp này nổi giận sẽ rất nguy hiểm.

"Ngươi mới là biến thái, cả nhà ngươi đều là biến thái." Nha đầu bảo bối của Mander gia tộc trừng đôi mắt to nhìn Tiêu Thần, trong miệng không ngừng nguyền rủa, đương nhiên là âm thanh rất nhỏ. Dù sao đây cũng là yến hội cử hành tại nhà của nàng. Nàng cũng không muốn làm náo loạn.

Tề Lạp Áo mỉm cười rất thản nhiên đi đến, hướng đến Tiêu Thần nâng chén mời.

Tiêu Thần cũng cười nâng chén, bất quá vẫn nhỏ giọng nói chuyện với Hải Vân Thiên: "Nhìn cũng không giống biến thái chút nào."

Nhìn Kanati lại nhìn đến tên biến thái dường như đã đi đến trước mắt. Hải Vân Thiên xấu hổ cười trừ, mà trên trán của Kanati đã xuất hiện một ít vết đen. Kéo Tề Lạp Áo làm nũng: "Đại ca… Hắn khi phụ ta, lại còn gọi ngươi là biến thái nữa."

Khí chất của Tề Lạp Áo rất phi thàm, vóc người cao lớn, thân hình khỏe đẹp nhưng không phải là dạng người cơ bắp. Có thể gọi là một mỹ nam tử. Một mái tóc dài màu xanh có tia sáng mờ lưu chuyển. Đôi mắt sáng ngời rất có thần. Có một cỗ khí chất rất ưu nhã và đặc biệt. Cho dù là đứng trong biển người cũng khiến cho người ta chỉ liếc mắt cũng liền chú ý đến.

Không thể không nói, là người tài hoa cao cao chót vót cùng với người bình thường có khí chất không hề giống nhau. Không hề nghi ngờ Tề Lạp Áo chính là người như thế, hắn mỉm cười rồi nhẹ nhàng vuốt cái mũi dễ thương của Kanati đang quát tháo kia: "Người khác không phải đều gọi ta là như vậy sao ? Khẳng định là do ngươi đang làm loạn rồi."

"Đại ca." Kanati kéo tay làm nũng nói: "Tên gia hỏa này xấu xa vô cùng, đã đả thương Lô Mộc Đạt đại ca ca. Xảo trá hơn Lu Muda đường huynh, tại ôn tuyền còn khi phụ ta nữa. Ngươi nhất định phải thay ta giáo huấn hắn."

Đôi mắt trong veo như nước của thiếu nữ tóc xanh này ra sức trừng thật to, dùng sức cắn đôi môi hồng. Hàm răng trắng tinh, cái mũi xinh đẹp nhíu nhíu có chút đáng yêu. Nếu như không phải ít tuổi một chút, không thua Yến Khuynh Thành và Hải Vân Tuyết chút nào, chính là khỏa minh châu thứ ba của Nam Hoang.

Tề Lạp Áo không chút nào biến thái, nhìn bên ngoài rất có khí độ, khiến cho người ta rất dễ sinh hảo cảm. Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Tiêu Thần.

"Vị này chính là Tiêu huynh đây sao ? Mấy ngày hôm nay tiếng tăm của huynh ta nghe rất nhiều."

"Ngưỡng mộ đã lâu đại danh của Tề Lạp huynh. Rất hân hạnh."

Thấy bộ dáng đầy hào khí của hai người, Kanati bất mãn nói: "Đại ca ngươi lại không giúp ta…"

Kanati vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của muội muội nói: "Tốt rồi, không nên nghịch ngợm nữa, ta cũng với Tiêu huynh nói chuyện một chút. Ngươi qua bên kia nói chuyện với đám hảo tỷ muội đi."

"Đại ca…" Kanati bất mãn hô lên một tiếng. Thân thể mềm mại chuyển động rời đi.

Đám người Hoffman cùng Lý Đông Ba lộ ra sự thất vọng. Vốn cho rằng tên biến thái của Mander gia tộc sẽ ước chiến với Tiêu Thần. Thật không ngờ hai người lại khách khí với nhau.

Đi đến bên cạnh đám người Hải Vân Tuyết, Kanatu thở hổn hển nói: "Cái tên gia hỏa kia thật ghê tởm. Vân Tuyết tỷ tỷ, mới vừa rồi Tiêu Thần còn nói vóc người của ngươi quá dài đi."

"Hì hì…" Hải Vân Tuyết còn chưa nói gì thì bên cạnh đã có người cười nói: "Kanati ngươi vừa rồi chịu thiệt không ít mới đi đến bên đây tìm đồng minh. Tên gia hỏa kia ngay cả ánh mắt cũng không nhìn qua như thế nào lại nói vóc người Hải Vân Tuyết dài đây."

Mấy nàng mỹ nữ còn lại cũng khẽ cười cười.

"Tiêu huynh, chúng ta đi ra ngoài một chút ?" Tề Lạp Áo mở miệng yêu cầu.

Ánh trăng nhu hòa, chiếu sáng rõ.

Phía sau cổ bảo có một lâm viên , hương thơm của hoa cỏ nhẹ nhàng bay trong gió.

"Tiêu huynh có phải là người đến từ nhân gian giới ?"

"Vì sao lại đột nhiên hỏi như vậy ?"

Tề Lạp Áo đứng trên một cây cầu nhỏ, nhìn ánh sáng lưu chuyển dưới dòng suối nhỏ nói: "Ta không có ác ý, ta chỉ là muốn hỏi thăm một người thôi."

"Ồ, Là ai ?" Tiêu Thần đi dạo dưới bóng đêm, đi qua cây cầu đá nhỏ, bay lên một tòa đài cao. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao kia phảng phất như đang nhớ về Nhân Gian Giới.

"Một thiên kiêu tiên tử như mộng như ảo." Tề Lạp Áo nói đến đây thì trên mặt xuất hiện một tia khác thường, tâm thần có chút say mê, nhẹ nhàng nói tiếp: "Nàng gọi là Ranno. Ta muốn biết quá khứ của nàng."

Dưới ánh trăng sáng, thần thái Tề Lạp Áo như thần, nếu như là các thiếu phụ cùng các thiếu nữ trong đại sảnh nhìn thất chắn chắn sẽ ghen ghét và say mê.

Tiêu Thần có chút kinh ngạc. Tề Lạp Áo vậy mà đã gặp qua Ranno, hắn bình tĩnh hỏi: "Ngươi gặp nàng ta ở đâu ?"

"Một năm trước, trong Thiên Đế Thành may mắn được gặp qua một lần. Nhưng đã mất đi dấu vết của nàng. Như là tiên tử từ chín tầng trời vậy, Vội vã gặp qua một lần sau đó không có bất cứ tin tức nào." Tề Lạp Áo thấp giọng hồi tưởng lại. "Ta biết một nữ tử như nàng vĩnh viễn không có thuộc về bất cứ một ai, ngay cả thần cũng không xứng với nàng."

Được người trong giới tu luyện gọi là "biến thái". Trước mặt mọi người mang theo một bộ dáng tiêu sái thế nhưng Tề Lạp Áo giờ phút này lại có khí chất rất khác thường ngày, có một tia tiếc nuối cùng mất mát, sự thương cảm không thể nào che giấu được.

"Ranno. Anh kiệt của Viên Hoàng Cửu Châu. Phong tư tuyệt thế, kỳ tài ngút trời, hai mươi tuổi cầm kiếm hỏi thiên hạ, khó tìm được đối thủ." Tiêu Thần nói không nhanh không chậm, bình tĩnh vô cùng. Ngẩn đầu nhìn bầu trời như đã xuyên thấu không gian nhìn Nhân Gian Giới nói: "Tu luyện "Thần dẫn" trong truyền thuyết, tu vi bị phế bỏ một nửa, gần như lâm vào trong tử cảnh. Sau đó lấy đại trí tuệ tìm phương pháp phá vỡ sanh tử kiếp. Dứt khoát đóng băng trong sâu dưới vạn trượng. mười ba năm sau kì tích phát sinh. Ranno phát ra sức sống vô tận, đi ra khỏi băng quật. Thanh xuân vĩnh trú. Công phá tử quan thành công, phảng phất như chỉ trong nhát mắt, đóng băng mười ba năm, năm tháng hữu tình, hồng nhan bất lão ."

"Truyền thuyết, linh khí dưới nhân gian giới rất là thưa thớt. Nhưng nàng lại có thể trong một thời gian ngắn có thể phá toái hư không. Quả thật là một cô gái kỳ tài ngút trời!" Tề Lạp Áo cảm khái không thôi: "Hôm nay có thể đi vào Trường Sinh Đại Lục. Có thể nói là cá nơi biển rộng, chim trên trời cao. Không biết nàng rốt cuộc đạt đến trình độ nào. Nhưng ta tin tưởng chỉ trong vòng mười năm, nàng sẽ trở thành một thần của thế giới này. Có lẽ, không cần đến mười năm. Ba năm, hai năm, thậm chí là một năm cũng có thể."

Đây chính là sự thật. Nhân Gian Giới từ xưa đến nay có được bao nhiêu người có thể thoát khỏi sự trói buộc để đi vào Trường Sinh Giới đây ? Nhưng đã là người có thể phá toái hư không tất nhiên là kỳ tài thiên cổ."

Hiện nay rất nhiều thế lực danh tiếng trên Trường Sanh Giới đều có tổ sư khai phái đến từ Nhân Gian Giới.

Mỗi khi nghĩ như vậy, Tiêu Thần tự hỏi Nhân Gian Giới thiếu thốn linh khí như vậy vì sao lại có thể sinh ra không ít nhân vật kinh thiên động địa đây ? Những người đó mặc dù đã đến Trường Sinh Giới cũng đồng dạng ngạo thị chúng nhân. Cuối cùng thì nhân gian giới mới thích hợp nhất sao ? Hoặc có thể nói trong quá khứ xa xôi kia Nhân Gian Giới đã từng là một thiên địa của các anh kiệt đây, linh căn tồn tại.

"Còn nữa không, Ta đã biết được rất nhiều." Tề Lạp Áo đứng trên cây cầu đá nhỏ kia. Nhìn đóa hoa hồng phía trước kia. Một đá hoa nở rực rỡ, mùi hương say người lưu động.

"Không có. Ranno là một nữ tử bí ẩn."

"Đối mặt với một nữ tử như vậy. Tiêu Thần có động tâm không ?"

"Chưa đến mức độ như vậy, không hi vọng xa vời. Tương lai của chính mình ta muốn từng bước tìm hiểu." Tiêu Thần rất bình tĩnh, không muốn nói nhiều về vấn đề này.

Tề Lạp Áo mỉm cười, rồi sau đó khí chất nhanh chóng biến đổi. Thần thái mất mát kia dần dần biến mất, khôi phục lại thần thái ung dung tiêu sái nói: "Kỳ thật ta rất muốn cùng với ngươi đánh một trận. Chỉ là hôm nay lại không phù hợp. Không bằng văn chiến một trận đi ?"

"Được thôi!"

Tiêu Thần trên quan tinh xoay người đối diện với Tề Lạp Áo.

"Cuộc chiến thần thức!" Nói đến đây mái tóc dài màu xanh của Tề Lạp Áo bổng nhiên bay về phía sau. Ánh mắt cả người trong nháy mắt trở nên lăng lệ vô cùng, bắn ra hai đạo kiếm quang.

Một cỗ áp lực từ tinh thần truyền đến. Như là áp lực của hồng hoang mãnh thú hướng đến Tiêu Thần bay đến. Cuồng bạo mà thảm liệt.

Giống như có ngàn vạn linh hồn kêu rên lại giống như là có vạn vạn con sóng lớn đang gào thét. Thanh thế to lớn vô cùng.

Tiêu Thần trong phút chốc liền hiểu được danh tiếng biến thái của Tề Lạp Áo. Bên ngoài rất nho nhã nhưng khi chiến ý bạo phát ra lại cuồng dã như một dã thú. Biến thái lăng lệ và cường đại.

Lấy tu vi thần thức mà nói thì Tề lạp Áo đã không còn ở phạm trù của thuế phàm cảnh giới nữa, thần thức được ngưng luyện như được thực chất hóa. Không thể ngăn cản được.

Tiêu Thần trầm tĩnh như núi. Thần thức lại giống như biển lớn. Trước cơn sóng lớn không hề sợ hãi. Cho dù ngươi có ngàn thần kiếm, vạn cơn sóng lớn kéo đến thì tất cả đều giống như trăm sông đổ biển cả thôi. Thâm bất khả trắc. Uy lực không thể đo lường được.

Hai người âm thầm đối chiến khiến cho cây cỏ xung quanh bị đánh nát. Sau đó vô thanh vô tức hóa thành tro bụi, nơi đây giống như chưa từng có bất cứ thực vật nào, chỉ là mảnh đất trần trụi mà thôi.

"Ầm ầm!"

Cây cầu nhỏ được tạo nên bởi những tảng đá trắng như ngọc đã hoàn toàn vỡ nát. Tề Lạp Áo bay ngược lại, khuôn mặt có chút tái nhợt. Quan tinh thai cũng bị vỡ nát, lung lay muốn sụp xuống. Trên mặt Tiêu Thần đầy mồ hôi, bay lên một tòa đình khác.

Tiếp theo một đạo thần quang sáng chói từ hai người bộc phát ra, đó chính là lực lượng thần thức.

Thần quang sáng chói.

Khiến cho ánh trăng sao trên bầu trời trở nên ảm đạm hơn nhiều.

Tinh thần ba động giống như là sóng biển.

Đây có thể nói chính là một trận đánh hung hiểm vô cùng, nếu như có gì ngoài ý muốn thì thần thức lập tức bị đập tan, từ nay về sau trở thành một người vô dụng.

Qua hơn nửa khắc sau mới bình tĩnh trở lại.

Hai người không còn bất kỳ cái gì có thể ngăn cản, đình thai hóa thành cát bụi, dòng suối khô cạn. Con đường lát đá trắng trở thành một phiến bình địa, vô thanh vô tức lún xuống hơn mười mét.

Chính giữa hai người là một cái rãnh thật lớn.

"Thức tàng ?" Tề Lạp Áo kinh dị nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần không có trả lời, suy tư trong chốc lát liền nói: "Thần thức của ngươi đã bước vào thức tàng lĩnh vực ?"

"Thần thức của ta đương nhiên cường đại. Bởi vì ta chính là một linh sĩ."

Mấy thiếu gia của các đại gia tộc đều lắc lắc đầu, Hoffman tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, như thế nào lại không tiếp tục. Con mẹ nó, tên hỗn đản này lại mạnh như vậy. Thật muốn cho hắn chết. Tên biến thái của Mander gia tộc lại không thể chiếm được tiện nghi chút nào. Thật sự khó tin được."

Lý Đông Ba thở dài nói: "Quả thực khiến cho người ta kinh hãi, người nào có thể thu thập hắn đây ? Nghe đồn nhân vật ở sâu trong Nam Hoang cùng hắn có chút giao tình."

"Có giao tình thì sao ?" Hung quang trong mắt của Hoffman chợt lóe lên nói: "Nếu muốn làm cho hắn chết đi vẫn có biện pháp mà vị kia trong Nam Hoang không hề biết được."

"Đừng khoác lác." Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo, một công tử còn trẻ tuổi nói: "Ta từng nghe lão gia tử nhà ta nói các lão gia tử nhà các ngươi vốn muốn ra tay nhưng tại sao lại rút lui lại đây ?"

"……." Tiếng nghiến răng của Hoffm truyền đến, hắn độc ác nói: "Gia tộc của ta chết năm vị Thức Tàng cao thủ, điều này không thể không bỏ qua được, sớm muộn gì ta cũng phải tìm hắn."

Bọn người Yến Khuynh Thành, Hải Vân Thiên, Chư Cát Lượng, Hải Vân Tuyết, Kanati cũng nhìn được cuộc chiến thần thức vừa rồi.

Chư cát mập mạp trêu chọc: "Nha đầu bảo bối của Mander gia tộc, đại ca ngươi hôm nay dường như không có tâm trạng a. không hợp với danh tiếng vô địch biến thái."

"Mập mạp ngươi ít khiêu khích đi, có tin hay không ta đánh cho ngươi rơi răng đầy đất." Kanati trừng mắt nhìn mập mạp. Bất quá bởi vì khuôn mặt vui vẻ cộng với dáng người mềm mại như nước làm bộ dáng hung ác quả thực có chút đáng yêu.

"A. Kanati, đại ca ngươi rõ ràng không có ý ra tay. Như thế nào lại có thể đánh bại được Tiêu Thần đây ?" Bên cạnh có cô gái đối với Tề Lạp Áo có sự sùng bái mù quáng. xem tại TruyenFull.vn

"Hoa si!" Một âm thanh lạnh lùng theo sau bóng người cao lớn ôm theo một thanh thiết kiếm đi đến đại sảnh.

"Ngươi…" Hai từ "đứng lại" của cô gái kia liền bị Kanati ngăn cản lại.

"Ngươi không muốn sống nữa sao ? Có biết hắn là ai không ?"

"Là tên hổn đản nào ?" Thiếu nữ đó tức giận vô cùng.

Vài tên thiếu phụ cùng thiếu nữ khác cũng rất tức giận.

"Hắn là Độc Cô Kiếm Ma! Yến hội hai năm trước, đại tiểu thư của Lưu Gia vênh mặt hất cằm với hắn bị hắn trực tiếp dùng kiếm chém rơi đầu." Tạp Na Ti nhỏ giọng nói.

"A. Là hắn!" Hiển nhiên tất cả các nữ nhân ở đây đều biết danh tiếng Độc Cô Kiếm Ma. Ngay lập tức liền im lặng không lên tiếng.