Lại ba năm sau, trong Thiên Tứ Phủ.
- Các Thiên triều chung quanh Đại Tranh, đến bây giờ còn không muốn xuất binh sao? Tam thái tử thản nhiên nói.
Giờ khắc này, dường như trong nháy mắt Tam thái tử đã trưởng thành rất nhiều, không còn dễ kích động như những năm trước nữa.
- Vâng! Thuộc hạ không nghĩ ra là vì sao? Vì sao bọn họ không muốn diệt
đi cái tai họa Đại Tranh này? Một tên quan viên vô cùng lo lắng nói.
- Bọn họ không diệt được, hơn nữa, các Thiên triều này, nói không chừng
cũng có người của Đại Tranh lọt vào, bên ngoài không có chiến tranh, bên trong có thể đã sớm bắt đầu ám chiến. Tam thái tử lộ ra vẻ chua xót.
- Tam thái tử, chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Lảnh thổ phương nam, đã có hơn một nửa bị Đại Tranh đoạt được, nếu tiếp tục như vậy nữa, chúng
ta nhất định sẽ thất bại, có cần cầu viện triều đô không?
- Không cần, đến một bước này, có đi cầu viện cũng không còn ý nghĩa gì
nữa, ngày mai ta sẽ bắc thượng, cùng hai gã Cổ Tiên Diễn võ đường đến
thẳng tới triều đô Đại Tranh, ba Cổ Tiên chúng ta sẽ hoàn toàn phá huỷ
Xương Kinh! Tam thái tử giọng điệu phát lạnh. Vận triều chi chiến,
không đến lúc bất đắc dĩ ai cũng sẽ không làm cái loại chuyện vương với
vương quyết đấu. Một mặt là không thu thập được số mệnh đối phương, mà
quan trọng hơn là việc này chẳng khác nào tuyên cáo thiên hạ, vương này
cũng chỉ có cái dũng của thất phu, không đảm đương nổi Thống soái thiên
hạ. Nhân tài cũng tìm minh chủ mà đầu nhập, ai lại đi tìm một tên thất
phu?
Nhưng giờ phút này đã vạn bất đắc dĩ, giờ khắc này, Tam thái tử cũng
không chiếu cố được nhiều như vậy, sau khi trận chiến này diệt Chung
Sơn, Tam thái tử sẽ tới lãnh thổ quốc gia Vô Tướng, lánh đi cái vết nhơ
trong lòng này.
- Vâng! Các quan viên vô cùng trầm trọng.
Nếu như Tam thái tử không tiêu diệt được Chung Sơn, ngăn cản Đại Tranh
nện bước, về sau sẽ càng thêm dọa người. Hiện tại đã mất hết uy vọng
khắp thiên hạ, nhưng chức vị Thái tử thì vẫn còn, chỉ khi nào lãnh thổ
quốc gia phương nam hoàn toàn mất đi, có lẽ chức vị Thái tử cũng sẽ bị
thu lại. Xương Kinh.
- Thánh Vương, Niệm Bôn đã mang theo hai gã Cổ Tiên rời khỏi Thiên Tứ
Phủ, không tới 5 ngày nữa có thể đến Xương Kinh! Dịch Diễn cung kính
nói.
Có mệnh bài thông tin, Chung Sơn có thể bất cứ lúc nào biết được tin tức thiên hạ.
- Ừ!
5 ngày sau, ở ngoài Xương Kinh bỗng nhiên xuất hiện 3 thân ảnh.
Niệm Bôn một thân áo bào vàng, hai gã nam nhân mặc áo tím.
Ba người đến bên ngoài Xương Kinh, trong mắt Niệm Bôn lóe lên một cỗ lãnh ý.
- Xương Kinh có số mệnh Đại Tranh thiên hạ, nhị vị nên cẩn thận, chuẩn bị động thủ đi! Niệm Bôn lạnh lùng nói.
- Vâng! Hai người lập tức đáp.
- Vô Tướng Thánh đình Tam thái tử, tự tiện tiến vào Đại Tranh ta, ngươi
đây là tội gì? Trong hư không vang vọng một tiếng quát lạnh.
Niệm Bôn nheo mắt. Bị Chung Sơn phát hiện? Hắn làm sao lại phát hiện được?
Nhìn Xương Kinh phía xa, tại cửa Bất Tử Điện trong Xương Kinh, Chung Sơn dẫn dắt quần thần chậm rãi đi ra.
Sau khi ra ngoài, phía sau Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện một cái long ỷ, Chung Sơn ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn về phía Niệm Bôn.
Quần thần cung kính đứng hai bên.
- Chung Sơn! Niệm Bôn lạnh giọng nói.
Thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu, vẻ mặt Niệm Bôn vô cùng tàn nhẫn.
- Như thế nào? Tam thái tử lại vượt biên giới, lần trước để lại cho ta
Tâm đ*o Hỏa Liên, lần này, ngươi muốn để lại cái gì đây? Chung Sơn cười tà nói.
- Hừ, Chung Sơn, ngươi cứ mạnh miệng đi, cho dù ngươi mượn thế của thiên hạ Đại Tranh, cộng thêm Lạc Tinh Trần, lực lượng cũng chỉ tương đương
với hai Cổ Tiên, lần này, ta muốn hủy Xương Kinh, diệt Chung Sơn ngươi! Niệm Bôn lạnh lùng nói.
- Những lời này của ngươi, ta đã nghe qua vô số lần, nhưng không ai
thành công, loại này mạnh miệng không ở trước mặt ta nói, ta nghe mà
phát chán! Chung Sơn khinh thường nói.
- Chán? Ngươi sẽ vì những lời này mà trả cái giá thật lớn. Ra tay đi, bằng không ngươi sẽ không còn cơ hội nữa! Niệm Bôn nói.
- Ha ha ha! Những lời này do Vô Tướng Thánh Vương nói với ta còn được, ngươi? Còn kém xa! Chung Sơn khinh thường nói.
- Hừ, động thủ! Niệm Bôn trầm giọng nói.
Niệm Bôn dứt lời, hai nam nhân áo bào tím liền xuất thủ, chỉ thấy quanh
bọn họ đột nhiên hiện ra vô số ánh sáng xanh viếc, ánh sáng xanh chiếu
rọi, trong hư không đột nhiên rắn ra vô số dây mây che phủ bầu trời,
dường như sinh trưởng ở trong hư không này vậy, tất cả đều vọt về phía
Xương Kinh.
Xung quanh Xương Kinh đột nhiên xuất hiện vô số trận pháp, mà vô số dây
mây liền quỷ dị áp lên trên, tiếp đó nhanh chóng bao phủ bầu trời Xương
Kinh.
Trong giây lát đó, Xương Kinh khổng lồ giống như một quả trứng bị vô tận dây mây bao bọc, trên vùng trời Xương Kinh vô cùng âm u.
Sau khi vô số dây mây bao bọc Xương Kinh, tản phát ra áp bách kinh khủng, dường như muốn ép bể tất cả đại trận Xương Kinh vậy.
Chung Sơn quay sang Nê Bồ Tát khẽ gật đầu, Nê Bồ Tát thân hình thoắt lên một cái biến mất tại chỗ.
Bên ngoài, dây mây màu xanh biếc kinh khủng kia, dường như sinh trưởng trên từng quy tắc sinh địa vậy, tràn đầy Sinh lực bá đạo.
Bốn phương tám hướng đều là dây mây, đây là một loại thần thông, hai
cường giả áo tím kia đã nắm giữ thần thông. Thần thông vừa ra, không
quản pháp tắc và quy tắc. Cường lực trói buộc Xương Kinh, không chỉ là
vây khốn Xương Kinh, càng giam cầm vô số vận khí không cho Chung Sơn
điều động.
Niệm Bôn lộ ra nụ cười lạnh.
Nhưng vào lúc này, chỗ khe hở vô tận dây mây, đột nhiên phụt ra từng cỗ nước đen.
Nước đen bao phủ, dây mây nhanh chóng héo rũ, vô số hồn phách từ trong
nước đen hiện ra, giãy giụa vô cùng thê thảm. Gào khóc thảm thiết, thanh thấu thiên địa.
Nước đen đi qua, dây mây đều héo rũ. Vô tận nước đen xông lên trời, tỏa
ra xung quanh, thần thông hai cường giả áo tím lập tức bị nước đen phá.
[CHARGE=3]Thiên địa lập tức sáng sủa, dây mây đều biến mất.
Trong hư không xuất hiện một mảnh Hắc Hải, Hắc Hải hình thành một cái
biển, trên đỉnh sóng biển, giờ phút này có một thân ảnh áo bào đen đang
đứng. Nê Bồ Tát!
Hắc Hải dưới chân Nê Bồ Tát, cũng chính là do nước đen lúc trước tạo
thành, vô số quỷ hồn ở trong nước đen bốc lên, nhìn qua cực kỳ tà ác. -
Đây là? Niệm Bôn mí mắt kinh hoàng.
Ai vậy? Không phải Chung Sơn, cũng không phải Lạc Tinh Trần, vô tận
thiên đằng vừa rồi chính là một loại thần thông cực kỳ lợi hại, không
ngờ đảo mắt bị người phá? Hắn là ai vậy?
- Niệm Bôn, Vô Tướng Thánh Vương không có dạy ngươi sao? Trước khi không tỉ mỉ thăm dò người khác, tốt nhất không nên tùy tiện khiêu khích, bởi
vì như vậy chỉ là muốn chết, ngươi đối với Đại Tranh ta hiểu biết được
bao nhiêu? Chung Sơn cười lạnh nói.
- Tam thái tử, đây là, ngũ trọc trong Chúng Sinh Trọc. Chúng Sinh Trọc
bên trong Chuyển Luân Điện! Một gã nam nhân áo bào tím kinh hãi nói.
- Cái gì? Đó là Chúng Sinh Trọc? Niệm Bôn kinh ngạc nói.
- Vâng! Nam nhân áo bào tím cau mày nói.
Niệm Bôn nhìn lại Nê Bồ Tát, lại nhìn về phía Chung Sơn.
- Chung Sơn, ngươi thật to gan, ha ha ha ha, ngươi thật là to gan. Niệm Bôn vẻ mặt có chút quái dị cười to nói.
- Lá gan ngươi cũng không nhỏ! Chung Sơn khinh thường nói.
- Chuyển Luân Điện, Chuyển Luân Điện trong Thập Điện, không ai dám đụng
vào, Chuyển Luân Cương Vực vì sao không có thế lực lớn, chính là sợ cái
Chuyển Luân Điện này, đúng rồi, trước đó không lâu các ngươi thả Quắc
Thạch Phụ đi? Nghe nói Quắc Thạch Phụ cừu địch khắp thiên hạ, cũng chính là bởi vậy cho nên phong ấn tại Chuyển Luân Điện mới không người người
nào muốn thả hắn ra, Đại Tranh ngươi đúng là đảm phách, dính dáng tới
Chuyển Luân Điện, càng điều động Chúng Sinh Trọc! Niệm Bôn nhìn có chút
hả hê nói.
Nghe Niệm Bôn nói vậy, Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
Quắc Thạch Phụ? Ngày trước Thánh nhân sợ lây dính nhân quả của Đại Chu,
cho nên mới để mặc Quắc Thạch Phụ? Không đúng, lúc ấy đã cảm giác có
chút không đúng, hiện tại xem ra dường như không chỉ những thứ này.
Chuyển Luân Điện? Chuyển Luân Điện trong Thập Điện? Đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà đám Thánh nhân không muốn dính dáng tới?
- Nê Bồ Tát, đánh hạ! Chung Sơn kêu lên.
- Vâng! Nê Bồ Tát cung kính nói.
Khi nói chuyện, Hắc Hải khổng lồ dưới chân bao trùm tới ba gã Cổ Tiên,
đồng dạng, trong hư không cũng càng ngày càng nhiều nước đen phun ra, vô số Chúng Sinh Trọc bị dẫn ra. Từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía
ba người Niệm Bôn.
Đây là lần đầu tiên Nê Bồ Tát ra tay từ khi phá giải Chuyển Luân Điện.
Hắc lãng ngập trời, cường thế vô cùng, mang theo Chúng Sinh Trọc, Nê Bồ
Tát với tu vi Thiên Tiên không ngờ độc đấu ba gã Cổ Tiên.
- Oanh.................!
Vô tận nước đen bao bọc ba gã Cổ Tiên, bên trong phát sinh công kích cực lớn, Niệm Bôn làm thế nào cũng không nghĩ tới, Chúng Sinh Trọc không
thể lay chuyển kia, ai cũng không dám vọng động, giờ phút này không ngờ
lại bao vây mình.
Vốn cho rằng Lạc Tinh Trần đã mạnh nhất Đại Tranh, làm sao Đại Tranh lại có cường giả quỷ dị như vậy chứ? Nê Bồ Tát? Phong Thủy Sư của Đại
Tranh? Hắn sao lại mạnh như vậy?
- Oanh.................!
Dưới sự hợp lực của ba gã Cổ Tiên cũng phá mở được Chúng Sinh Trọc. Vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía Nê Bồ Tát.
- Chúng Sinh Trọc còn không vây được ta, chỉ là ngươi thật không muốn
sống sao, phàm là người sau khi điều động Chúng Sinh Trọc, mệnh sẽ không còn tới trăm năm, ngươi chết chắc rồi! Niệm Bôn nhìn Nê Bồ Tát lạnh
lùng nói.
Nê Bồ Tát không để ý tới Niệm Bôn, thấy Chúng Sinh Trọc không thể làm gì ba người, tay biến ảo pháp quyết, đột nhiên nước đen vốn tối như mực
dần trở nên đỏ lên, một cỗ tanh máu gay mũi phả vào mũi.
Đầy trời Hắc Hải chậm rãi biến đỏ, dường như biến thành một biển máu vậy.
- Phiền Não Trọc trong Ngũ trọc? Phiền Não Trọc? Một gã cường giả áo bào tím mí mắt kinh hoàng.
- Phiền Não Trọc? Niệm Bôn cả kinh kêu lên.
Biển máu nhuộm trời, phàm là không gian bị biển máu lây dính, đều đột
nhiên phát ra tiếng vang xuy xuy, dường như không gian cũng bị nhiễm bẩn vậy. Trong biển máu vô số quỷ hồn không ngừng giương nanh múa vuốt đánh tới đám người Niệm Bôn.
- Không có khả năng, một mình Thiên Tiên ngươi, làm sao có thể điều động Phiền Não Trọc? Ngươi vì sao không bị chết? Niệm Bôn không tin nói.
Hiển nhiên Niệm Bôn đối với Ngũ trọc cũng có hiểu biết, nhưng Nê Bồ Tát trước mắt lại một lần nữa lật đổ nhận tri của hắn.
Đột nhiên, một mảng lớn biển máu úp về phía ba người, ba người tốc độ
cực nhanh, nhoáng lên một cái đã biến mất tại chỗ, nhưng mà có một tên
chọn hướng không đúng, vừa vặn nghênh đón một mảnh biển máu.
- Oanh...!
Người áo bào tím kia đột nhiên bị biển máu bao bọc.
Nê Bồ Tát trong mắt sáng ngời, tay vê vê, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái ấn lớn trong suốt từ trên trời hung hăng ấn lên biển máu.
- Oanh.................!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư không ầm ầm rung chuyển. Thiên địa trở nên lay động.
Đại ấn biến mất, một mảng lớn biển máu cũng biến mất, mà người áo bào tím bị biển máu bao phủ cũng không thấy.
Không thấy?
- Ngươi giết hắn? Tên áo bào tím còn lại khó tin nói.
- Chuyển Luân Ấn, trách không được, trách không được, ngươi được Chuyển
Luân Điện thừa nhận? Chuyển Luân Điện Sứ? Niệm Bôn kinh hãi nói.
- Ngươi cũng biết Chuyển Luân Ấn? Nê Bồ Tát ngoài ý muốn nói.
- Thập Điện? Điện thứ sáu mở ra, điện thứ sáu, Chuyển Luân Điện mở ra? Niệm Bôn kinh hãi nói.