Trường Sinh Bất Tử

Quyển 9 - Chương 67: Tính kế thời không đạo tràng!




- Vâng vâng, lúc ấy chỉ định bắn ngươi, nhưng hắn nói Đại Tranh Thánh vương giữ lại cũng là tai họa, mà lúc ấy các ngươi dựa chung một chỗ, tất cả, tất cả...

Hồng bào nam tử lắp bắp nói.

- Cho nên đã bắn cả hai chúng ta?

Tiên Tiên trừng mắt nói.

Hồng bào nam tử nào dám nhiều lời, nói đúng cũng không được mà nói không cũng vậy, đều là phải chết!

Chung Sơn lấy tay nắm lấy mũi tên màu vàng, ngón tay nhẹ nhàng vừa chạm vào, từng đợt từng đợt trùng kích thật giống như từ thân mũi tên kéo dài đến thân thể của mình, đau đớn thật sự quanh quẩn ở trong người.

- Mủi tên này là Lạc Tinh Trần luyện chế?

Chung Sơn thản nhiên nói.

- Đúng, đúng, là Giáo chủ tự mình luyện chế, ở trong chứa thuộc tính thời gian, thuộc về cực phẩm thần tiễn trong Đại Tiên Khí! Trừ Giáo chủ, cả Thời Không Đạo tràng chỉ có ba người có. Mỗi người chỉ có một cái!

Hồng bào nam tử nao núng nói.

Chung Sơn đưa tên ra, Nê Bồ Tát lập tức nhận lấy.

Chung Sơn nhìn về phía hồng bào nam tử, thản nhiên nói:

- Lạc Tinh Trần bế quan, tới ám sát Tiên Tiên khẳng định không phải là quyết định của hắn, nói đi, là ai?

- Này, này...

Hồng bào nam tử e ngại.

- Ngươi hiện tại không nói, ta cũng có biện pháp, ngươi muốn chịu nổi khổ da thịt, hoặc là nổi khổ luyện hồn đây?

Chung Sơn thản nhiên nói.

- Ta... Ta... Ta nói!

Hồng bào nam tử sợ hãi nhìn Vương Khô.

Bởi vì mới vừa rồi lúc bị bắt, hồng bào nam tử ddax cảm nhận được swj kinh khủng của Vương Khô, hồn phách thiếu chút nữa bị hắn bắt ra khỏi thân thể. Hắn là Khô Lâu bộ tộc?

- Ừm!

- Là... Là Giáo chủ phu nhân, Trần Tiểu Thiến! Nàng ra lệnh!

Hồng bào nam tử nói.

- Trần Tiểu Thiến? Ngươi là người của Trần Tiểu Thiến?

Chung Sơn thẩm vấn nói.

- Không, ta là thuộc hạ của phó Giáo chủ Trần Tử Hào.

- Trần Tiểu Thiến? Trần Tử Hào? Bọn họ vì sao phải giết Tiên Tiên?

Chung Sơn trầm giọng hỏi.

- Bởi vì, Trần Tử Hào cùng Trần Tiểu Thiến cũng là Lang tộc, Trần Tử Hào từng đi ngang qua nơi này, bị khí tức của vị Tiên Tiên tiền bối này chấn nhiếp, đều là Lang tộc, nhưng huyết mạch của Tiên Tiên tiền bối cao cấp hơn, sợ sau này bị Tiên Tiên tiền bối khống chế, tiếp theo sẽ phát tuyên thệ thần phục, cho nên muốn nhanh chóng giải quyết Tiên Tiên tiền bối!

Hồng bào nam tử nói.

- Trần Tử Hào? Trần Tiểu Thiến?

Chung Sơn trầm giọng nhìn về phía hồng bào nam tử.

- Nga, phó Giáo chủ là thân ca ca của Giáo chủ phu nhân, cho nên mới làm phó Giáo chủ. Rất được Giáo chủ tín nhiệm, rất nhiều đại sự trong giáo cũng là phó Giáo chủ chịu trách nhiệm!

Hồng bào nam tử nói.

- Không còn nữa?

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Không còn, không còn, chính là như vậy!

Hồng bào nam tử nói.

- Dẫn đi!

Chung Sơn vung tay lên.

Liễu Vô Song lập tức sai người mang hồng bào nam tử đi xuống, tội án xử trí dựa theo hình pháp của Đại Tranh.

- Tiêu Vong!

- Có thần!

Tiêu Vong bên cạnh lập tức đáp.

- Thời Không Đạo tràng, đã phái người tiến vào chưa?

Chung Sơn trầm giọng hỏi.

- Đã làm, một năm trước đã phái người bái nhập Thời Không Đạo tràng, chẳng qua là hiện tại vị trí không cao, còn đang leo lên!

Tiêu Vong nói.

- Không cần phải để ý đến vị trí, bảo hắn lập tức làm rõ ràng tất cả nhân tế quan hệ ở Thời Không Đạo tràng, cần cái gì, có thể điều động năm mươi vạn tiên thạch, phải nhanh, ta cần mau sớm thấy một phần mạng lưới liên lạc của Thời Không Đạo tràng!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Rõ!

- Thánh vương, ngươi chuẩn bị động thủ đối phó Thời Không Đạo tràng? Không đợi diệt tám đại Thiên triều cùng tứ đại Thánh Địa chung quanh trước sao?

Tiêu Vong cau mày nói.

- Không đợi, đợi không được, thần thông thời gian? Khó lòng phòng bị, phải nhanh chóng giải quyết, Thời Không Đạo tràng? Chúng ta cần hảo hảo tính kế một phen!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Nhưng là...

Tiêu Vong lại có chút bận tâm.

- Không cần lo lắng, đi làm đi!

Chung Sơn nói.

- Rõ!

Tiêu Vong gật đầu.

- Chung Sơn, nếu là phá hủy Thời Không Đạo tràng, ta làm tiên phong cho ngươi, nếu muốn giết ngươi, ai cũng đừng nghĩ sống!

Tiên Tiên nhất thời trở nên tàn ác, nói.

Nhìn Tiên Tiên một chút, Chung Sơn khẽ mĩm cười nói:

- Tốt, đến lúc đó cho ngươi làm tiên phong, bất quá, gần đây ngươi vẫn là nên củng cố truyền thừa vừa lấy được một phen!

- Ừm!

...

Chuyển Luân Cương Vực. Nam Phương!

Phạm vi bao quát của Vô Tướng Thánh đình, một mảnh lãnh thổ rộng lớn, bên trong lãnh thổ có một cái thủ phủ, Thiên Tứ Phủ!

Ở bên trong Thiên Tứ Phủ, giờ phút này có một gã nam tử tướng mạo cực độ khôi ngô đang ngồi, một đám thuộc hạ đứng trước mặt nam tử.

- Tam thái tử điện hạ, Bắc Phương đã trở nên hỗn loạn!

Một quan viên nói.

- Nga?

Tam thái tử cau mày nói.

- Đại Tranh Thánh đình, hôm nay một đối địch tám, bắt đầu phản kích tám đại Thiên triều, hơn nữa thật giống như bây giờ cũng bắt đầu động thủ đối với Thánh Địa chung quanh!

Quan viên kia nói.

- Tám đại Thiên triều? Sau khi bị công kích mười chín lần, mới bắt đầu phản kích? Vẫn là một đối địch tám mù quáng? Đại Tranh Thánh vương này thật là không biết nghĩ như thế nào, chẳng lẽ người của hàng ngàn tiểu thế giới đều phản ứng chậm lụt cùng ngu xuẩn như vậy sao?

Tam thái tử cười nhạo nói.

- Đây cũng là địa phương mà thuộc hạ trăm mối vẫn không có cách giải, theo lý thuyết, Đại Tranh này sau khi khai thiên tích địa, thực lực cũng không mạnh, nhiều nhất chỉ mạnh hơn một chút xíu so sánh với Thiên triều bốn phía, bị tiến công mười chín lần coi như là chịu nhục a, nhưng cho dù phản kích, cũng có thể tiêu diệt từng bộ phận, nhưng hắn vẫn một đối địch tám, còn khiêu khích một đám Thánh Địa?

Một quan viên cau mày không dứt, nói.

- Bất kể nói thế nào, thời khắc chú ý Đại Tranh, nếu có động tĩnh, lập tức cho ta biết!

Tam thái tử trầm giọng nói.

- Rõ!

- Niệm Du Du đã tới lãnh thổ quốc gia của Vô Tướng sao?

Tam thái tử cau mày hỏi.

- Dựa theo thời gian xem ra cũng sắp tới!

Lại một quan viên nói.

- Niệm Du Du luôn luôn đợi đến sau khai thiên mới bằng lòng đi, trong ánh mắt cũng có ý niệm không nỡ, này có cái gì không đúng, đại ca bảo ta hảo hảo điều tra chuyện này, các ngươi điều tra thế nào?

Tam thái tử trầm giọng nói.

- Vẫn không có tin tức, thời gian ngắn ngủi, muốn tiến vào Đại Tranh tra rõ tất cả về Niệm Du Du, không phải là dễ dàng như vậy! Bất quá chúng ta đã tận lực.

Quan viên kia lập tức nói.

- Gia tăng điều tra, đại ca đã chờ tin tức của chúng ta!

- Rõ!

- Còn có nửa năm trước, Chuyển Luân Cương Vực, sự kiện vạn lang thần phục, có tin tức không?

Tam thái tử hỏi.

- Cái này có tin tức, vẫn có liên quan cùng Đại Tranh!

- Nga?

- Chí Tôn Lang tộc của Đại Tranh, Đế Tiên Tiên, vượt qua một lần lang tổ lột xác.

Quan viên kia nói.

- Lang tổ lột xác?

Con ngươi Tam thái tử co rụt lại.

- Rõ!

- Tổ lang huyết mạch? Xem ra, ta phải Bắc thượng một chuyến!

Tam thái tử lộ ra vẻ hưng phấn nói.

- Nhưng, Tam thái tử, Nam Phương đang trong thời giểm mấu chốt, chúng ta đang khai chiến cùng bốn Thiên triều, trong vòng một hai năm này nhất định phải có ngài trấn giữ mới được!

- Được rồi, vậy thì chờ chiến sự bên này bình định rồi, ta sẽ Bắc thượng!

- Rõ!

...

Chuyển Luân Cương Vực, Thời Không Đạo tràng.

Cả vùng đất rộng lớn, tứ phương xây hàng loạt kiến trúc.

Vờn quanh dãy núi, linh khí đầy đủ, mà một tòa núi cao nhất ở trung tâm, lại càng có công đức đầy trời, sáng loá.

Ở một tòa cung điện vắng vẻ, ngoại giới thiết trí hàng loạt trận pháp, mà bên trong lại có một cái giường lớn, phía trên có hai thân thể lăn lộn, nhiều tiếng thở gấp thật giống như tiếng nhạc động nhân vang dội cả đại điện.

Một lúc lâu sau, hết thảy đều tĩnh lặng lại. Nam nhân nằm ở nơi đó, nữ nhân gục ở lồng ngực nam nhân.

- Trần Tử Hào, ngươi lớn mật, không biết ta là phu nhân Giáo chủ sao? Ngươi dám khi dễ ta?

Cô gái yêu kiều rên rỉ.

- Giáo chủ phu nhân? Ta liền thích khi dễ Giáo chủ phu nhân!

Nam tử cười tà nói.

- Nhưng, ta là muội muội ngươi a!

Cô gái một trận điềm đạm đáng yêu.

- Cũng không phải là thật, nếu không phải vì lừa gạt tên hỗn đản nào đó, ta sẽ để bảo bối của ta giả mạo muội muội sao, để nàng trong tay tên khốn kiếp kia? Những năm này, trong lòng của ta cũng không dễ chịu a!

Vẻ mặt Trần Tử Hào lấy lòng nói.

- Coi như ngươi còn có lương tâm!

Cô gái ném ra một cái mị nhãn.

- Đó là đương nhiên, ta không đối tốt với ngươi, chẳng lẽ còn có người khác đối tốt với ngươi sao? Ngươi trông cậy vào Giáo chủ đầu gỗ kia?

Trần Tử Hào cười tà nói.

- Ừm, hắn chính là một khối đầu gỗ, suốt ngày chỉ biết tu luyện, đúng rồi, hiện tại sự vụ trong Đạo tràng, ngươi nắm giữ thế nào?

Cô gái hỏi.

- Trong Đạo tràng? Thời Không Đạo tràng này, trừ Lạc Tinh Trần còn là Giáo chủ trên danh nghĩa, hiện tại cơ hồ đều là ta nắm giữ, nửa năm trước, duy nhất chỉ có người đệ tử trung với Lạc Tinh Trần kia, đi ám sát Đại Tranh, cũng không phải đã chết rồi sao? Đạo tràng này, không bao lâu nữa sẽ thành họ Trần!

Trần Tử Hào cười nói.

- Trần? Ngươi là đối thủ của đầu gỗ kia sao?

Cô gái khinh thường nói.

- Ta không phải, nhưng hắn cũng không phải là vô địch a, sẽ có người xuất thủ.

Trần Tử Hào cười tà nói.

- Nga? Người nào?

- Nam Phương!

- Vô Tướng Thánh đình ở Nam Phương?

- Không sai, đến lúc đó chỉ cần chúng ta nhẹ nhàng an bài, Vô Tướng Thánh đình bố trí tốt mai phục, chờ đến khi Lạc Tinh Trần nhảy vào là được!

Trần Tử Hào cười nói.

- Nhưng là, bọn họ có thể tính kế chúng ta hay không?

- Bọn họ dĩ nhiên sẽ tính kế chúng ta, ta cũng không phải là ngu ngốc, yên tâm, không được bao lâu nữa ta chính là Cổ Tiên, một khi đạt tới Cổ Tiên, hơn nữa chấp chưởng Đạo tràng, sẽ có vô tận công đức cho ta sở dụng, Vô Tướng Thánh đình tuyệt đối không làm gì được ta! Bất kể như thế nào, ngươi cũng vẫn là Giáo chủ phu nhân.

Trần Tử Hào khẳng định nói.

- Ừm!

Cô gái lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

- Bất quá, lần trước đệ tử ngươi phái đi qua bắn chết Giáo chủ Đế Tiên Tiên, cuối cùng không ngờ thất bại, điều này làm cho ta có loại dự cảm xấu!

Trần Tử Hào cau mày nói.

- Có dự cảm xấu gì, rất rõ ràng là hai tên ngu ngốc kia khẳng định bị phát hiện, sau đó bị tất cả cường giả của Đại Tranh vây công. Cứ như vậy chết hết a!

Cô gái nói.

- Nhưng ta vẫn còn có chút lo lắng, không biết tại sao!

Trần Tử Hào cau mày nói.

- Yên tâm, đợi đầu gỗ kia xuất quan, ta để cho hắn đi giết chết Chung Sơn, còn giết chết Đế Tiên Tiên nữa! Hắn nhất định sẽ nghe lời ta.

Cô gái nói.

- Ngươi thật là bảo bối của ta, nói đúng lời trong lòng ta, tới đây, ca ca ta thưởng cho ngươi!

Trần Tử Hào hưng phấn nói.

- Chán ghét!

Cô gái vui mừng kêu.

Trong đại điện lần nữa quanh quẩn từng đợt tiếng vang khó nghe.