Trường Sinh Bất Tử

Quyển 9 - Chương 34: Tô đắc kỷ




Thanh âm vô cùng mờ ảo, không biết từ chỗ nào truyền đến, hình như bốn phía trời đất đều có thanh âm rên rỉ này vậy.

Một cái thế giới mờ mịt, liếc mắt một nhìn lại không thấy điểm cuối, Cổ Tiên mộ trủng rốt cuộc ở đâu?

- Chung Sơn, ngươi có nghe được tiếng gì hay không? Kẻ tự tiện động số trời, tử?

Cửu Vĩ Quận chúa nhíu mày nói.

- Ngươi cũng có thể nghe được?

Chung Sơn mày nhướng lên nói.

- Này tính cái gì!

Thái độ Cửu Vĩ Quận chúa một bộ rất khinh miệt.

Bỗng nhiên, Cửu Vĩ Quận chúa mở to cái miệng nhỏ, trong miệng bỗng nhiên phun ra một hạt châu nhỏ tỏa ra ánh sáng trắng mờ nhạt, hạt châu nhỏ vừa ra tới liền lơ lửng trên không trung, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.

- Đây là cái gì?

- Chính là thứ mà hơn một tháng trước chúng ta đi lấy a, là cha ta lưu lại cho ta. Quả nhiên ở trong này dùng được!

Cửu Vĩ Quận chúa nhìn hạt châu nhỏ trở nên hưng phấn.

Hạt châu nhỏ trôi nổi trên không trung, tiếp đó, bỗng nhiên di động, bắn nhanh về phương bắc.

- Đuổi theo!

Cửu Vĩ Quận chúa mặt vui vẻ nói.

Hai người hướng về phương bắc cấp tốc vọt đi, một lần bay này là suốt một ngày. Bốn phía vẫn là mưa máu mờ mịt rơi xuống, sương máu tràn ngập thiên địa, phân không rõ đông nam tây bắc. Rất khổng lồ, Cổ Tiên mật cảnh này không ngờ lớn như vậy?

Một ngày sau, Chung Sơn rồi đột nhiên cảm thấy tâm tình trở nên trầm trọng, một loại cảm xúc lây lan tâm tình Chung Sơn.

Chung Sơn đồng tử co rụt lại, tâm trí Chung Sơn kiên định biết bao, không ngờ bị một loại cảm xúc lây lan? Bi thống, tuyệt vọng, hối hận.

Chung Sơn lập tức ngưng thần lại.

Mới vừa bay qua một tòa núi lớn cao mười vạn dặm.

- Chung Sơn ngươi xem!

Cửu Vĩ Quận chúa cả kinh kêu lên.

Xa xa trên một cái quảng trường thật lớn, trung tâm quảng trường có một ngọn núi dựng đứng, còn có một khối cự bia.

Trên vách núi còn có một cánh cửa cực lớn, trên cửa có điêu khắc cảnh tượng hồ ly thật lớn.

Hồ ly thật lớn, nhưng hồ ly này lại có 9 cái đuôi, 9 cái đuôi vũ động thiên địa, tràn ngập một cỗ khí thế quát tháo thiên hạ.

Cửu Vĩ Hồ mặt vừa vặn ở cánh cửa khổng lồ trung ương, trái một nửa, phải một nửa, trái mắt tỏa ra ánh sáng trắng mở nhạt, mà mắt bên phải lại không còn.

Con mắt?

Hạt châu nhỏ phụ thân Cửu Vĩ Quận chúa lưu cho của nàng dùng tốc độ cực nhanh vọt về chỗ mắt bên phải Cửu Vĩ Hồ.

- Bặc!

Chung Sơn trong giây lát bay đến phụ cận, dùng tay tiếp lấy hạt châu nhỏ, ngăn cản nhỏ tiến vào mắt hồ ly.

- Chung Sơn, ngươi làm gì?

Cửu Vĩ Quận chúa lập tức nghi hoặc nói.

- Trước nhìn lại xem, đợi lát nữa mới để vào mắt Cửu Vĩ Hồ.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Được rồi!

Cửu Vĩ Hồ gật gật đầu.

Hai người ở trên quảng trường nhìn lại, quảng trường khá bình thường, bí mật hẳn là đều ở trong tòa núi trung ương quảng trường này, còn có một khối bia đá kia.

- Trên tấm bia đá viết cái gì? Sẽ không phải là tên Cổ Tiên đấy chứ?

Cửu Vĩ Quận chúa nói. Đồng thời di chuyển tới tấm bia đá bên kia quan sát.

Chung Sơn cũng cầm lấy hạt châu nhỏ tỏa ra ánh sáng trắng đi qua.

Đi đến dưới tấm bia đá, Chung Sơn nhìn chữ trên tấm bia đá, bỗng nhiên biến sắc, trong lòng kinh hoàng.

Trên tấm bia đá viết:

Kẻ tự tiện động số trời, tử!

Nữ Oa nương nương, tử!

Chuẩn Đề Thánh nhân, tử!

Tiếp dẫn Thánh nhân, tử!

Thông Thiên Thánh nhân, tử!

Nguyên Thủy Thánh nhân, tử!

Thái Thượng Thánh nhân, tử!

Hồng Quân Nói tổ, tử!

Tử tử tử tử tử tử tử!

- - - -

Liên tiếp bảy chữ Tử, chính là nói bảy Thánh nhân. Mưa máu rơi lên tấm bia đá, tăng thêm một cỗ phong cách cổ xưa và thê lương.

Bảy Thánh nhân ngã xuống? Thánh nhân chết?

Đã sớm nghe nói bảy Thánh nhân này ngã xuống, nhưng ai cũng không biết chết như thế nào. Động số trời? Là tự tiện động số trời mà chết?

Chung Sơn vô cùng rung động. Bảy đại Thánh nhân, bảy đại Thánh nhân này không chỉ có riêng ở Phong Trủng Cương Vực nghe được, mà lúc còn bé, thời điểm ở trên địa cầu đã nghe nói bảy đại Thánh nhân này, Nguyên Thần ký thác hư không, bất tử bất diệt? Nhưng mà, khi đến đại thế giới mới biết được bọn họ đã chết, nhưng ai cũng không biết chết như thế nào.

Bảy đại Thánh nhân ngã xuống? Tự tiện động số trời?

- Chung Sơn, bên trên nói là thật sao?

Cửu Vĩ Quận chúa mang theo vẻ kinh hãi nói.

- Không rõ ràng lắm!

Chung Sơn ở trong rung động lắc đầu.

- Ngươi không phải Thánh Vương sao? Chuyện này cũng không rõ ràng à!

Cửu Vĩ Quận chúa bĩu môi nói.

Chung Sơn mặc dù có chút không nói gì, nhưng tâm thần lại tập trung đến ngọn núi lớn ở trung tâm quảng trường, bên trong rốt cuộc là cái gì? Vị Cổ Tiên này là ai?

Mang theo tâm tình trầm trọng, Chung Sơn đi đến cửa đá.

Tay cầm hạt châu nhỏ tỏa ra ánh sáng trắng nhẹ nhàng ấn vào trong con mắt hồ ly.

- Oanh.................!

Bầu trời nổ vang một tiếng, một luồng thiên lôi đỏ như máu từ trên trời giáng xuống, chém thẳng vào đỉnh tòa núi lớn này.

- Ầm ầm!

Mang theo thanh âm trầm trọng, đại điện chậm rãi mở ra. Trong đại điện bộ một mảnh tối đen, hình như giống như cửa vào tiểu không gian vậy.

Cửu Vĩ Quận chúa không đợi Chung Sơn quát bảo ngưng lại, một cước tiến vào, Chung Sơn chỉ có thể theo sát phía sau.

Đây là một hoàn cảnh tinh không, bốn phương tám hướng hình như có vô số hình chiếu tinh tú vậy, tại đây phụ cận hư không lại có thêm một con quái vật lớn.

Quái vật hồ ly cao nghìn trượng, không, là hài cốt hồ ly.

Một khối hài cốt hồ ly nghìn trượng lơ lửng ở trong hư không, sau lưng hài cốt này là 9 cái đuôi dài nghìn trượng, một con hồ ly chín đuôi.

Tuyệt thế yêu hồ.

Đồng thời có 1 cổ uy áp kinh khủng áp bách xuống, áp Chung Sơn có loại cảm giác không thở nổi.

Một loại cảm giác vô cùng trầm trọng.

Đây là một cái hài cốt Cửu Vĩ Hồ, vậy nếu là Cửu Vĩ Hồ chân chính thì sao?

Đều đã hóa thành xương khô, chết không thể chết lại.

Nhưng, quỷ dị luôn xuất hiện ở trong thời điểm mọi người buông lỏng cảnh giác, thời điểm đã nhìn ra hài cốt Cửu Vĩ Hồ chết không thể chết lại, một đôi mắt hồ ly kia bỗng nhiên phóng ra ánh sáng xanh biếc!

Ánh sáng xanh biếc xuất hiện trong nháy mắt, đại đao Trường Sinh liền xuất hiện ở trong tay Chung Sơn, Chung Sơn đầy mồ hôi lạnh nhìn hài cốt Cửu Vĩ Hồ khổng lồ này.

- Mật cảnh mở ra, ta cũng chỉ còn lại có một đống hài cốt này, ôi! Mấy chục vạn năm rồi sao, sợi tàn niệm này của ta rốt cục cũng đợi được. Ta cũng có thể giải thoát rồi.

Chỗ hài cốt Cửu Vĩ Hồ, bỗng nhiên phát ra một thanh âm nữ nhân, trong thanh âm lộ ra vẻ vui mừng, lại có vẻ bi thương.

- Ngươi là ai?

Cửu Vĩ Quận chúa có chút khẩn trương hỏi.

- Ta? Cái tên ở Hồ tộc kia, ta đã quên, thần hồn của ta từng sống nhờ vào thân của một nữ tử, ta tên là...!

Sợi tàn niệm này hình như tiến vào hồi ức.

- Ta tên là, Tô Đắc Kỷ!

Tàn niệm dường như rơi vào mộng cảnh tuyệt đẹp.

- Tô Đắc Kỷ?

Cửu Vĩ Quận chúa hình như không quen cái tên này.

Nhưng mà trong nháy mắt Chung Sơn nghe được tên này, đồng tử đột nhiên co rụt lại,? Tô Đắc Kỷ? Hại nước hại dân Đắc Kỷ? Không thể nào?

Tô Đắc Kỷ không phải bị giết sao? Không đúng, bị giết hẳn là cái thân thể này, nàng nói thần hồn nàng từng sống nhờ vào thân thể một nữ tử.

- Ngươi là tân Cửu Vĩ?

Tô Đắc Kỷ tàn niệm nghi hoặc nói.

- Ta là Thanh Khâu Thái Sơ Thánh Đình Cửu Vĩ Quận chúa!

Cửu Vĩ Quận chúa rất thẳng thắn nói.

- Không ngờ điêu linh như thế, trời làm bậy, có thể sống, tự làm bậy không thể sống a, nương nương, đây là kết quả ngươi hy vọng sao?

Tô Đắc Kỷ giọng điệu trong tràn ngập một cỗ oán hận và rên rĩ.

- Làm bậy? Nương nương? Ngươi là nói Nữ Oa làm bậy sao?

Cửu Vĩ Quận chúa nhíu mày nói.

- Không được vô lễ với nương nương!

Tô Đắc Kỷ giọng điệu giận dữ.

- Ách!

Cửu Vĩ Quận chúa không biết nói gì. Về phần Chung Sơn, thì không xen mồm vào.

- Tân Cửu Vĩ, ngươi không ngờ không có nhận được lịch đại kế thừa Cửu Vĩ Thiên Hồ, vậy thì ta thay mặt kế thừa cho ngươi, nhớ kỹ, ngươi là Chí Tôn Hồ tộc, hiệu lệnh thiên hạ, không hồ không theo!

Tô Đắc Kỷ trịnh trọng nói.

- Ách?

Cửu Vĩ Quận chúa nhíu mày, tiếp đó nhìn lại Chung Sơn. Hình như không muốn Chung Sơn biết bí mật nàng là Hồ tộc vậy.

Nhìn thấy ánh mắt kia của Cửu Vĩ Quận chúa, Chung Sơn không biết nói sao, đừng nhìn ta như vậy? Từ ngày đầu tiên ta nghe được cái tên Cửu Vĩ này, ta đã đoán được rồi!

- Chung Sơn, ngươi đi ra ngoài đi, hộ pháp cho ta!

Cửu Vĩ Quận chúa nói.

Chung Sơn thật sâu nhìn qua hài cốt Tô Đắc Kỷ khổng lồ, gật gật đầu nói:

- Cũng tốt, ta ở bên ngoài chờ đợi, tận lực cản trở người bên ngoài cho ngươi, tuy nhiên, cũng chỉ có thể làm hết sức, nếu như đám cường giả Si Mị Kỳ Thánh muốn tiến vào, ta sẽ không ngăn được!

- Ừ!

Cửu Vĩ Quận chúa gật gật đầu, lật tay lấy ra ba vật.

Một sợi dây chuyền, một cái nhẫn, một bộ quần áo lụa mỏng của nữ nhân!

- Ba cái Đại Tiên khí này cho ngươi, trừ Si Mị Kỳ Thánh ra, toàn bộ cản lại!

Cửu Vĩ Quận chúa nói thẳng.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu, chậm rãi lui ra ngoài.

Trong lúc ra ngoài, Chung Sơn lại lần nữa nhìn thật sâu Tô Đắc Kỷ, Chung Sơn cảm giác được, Tô Đắc Kỷ hình như muốn nói điều gì, chỉ là lời nói đến miệng cũng không nói ra được, rõ ràng là có ngoại nhân hắn ở đó.

Vậy chờ một chút đi, không biết nàng rốt cuộc vì sao mấy chục vạn năm còn giữ lại một tia tàn niệm kia.

- Ầm!

Cửa lớn ầm ầm đóng lại.

Trên quảng trường, Chung Sơn nhìn lại ba cái Đại Tiên khí trong tay. Không khỏi xấu hổ, tán tu Đại Tiên, chỉ vì một cái Đại Tiên khí mà không có, mà Cửu Vĩ Quận chúa vừa đưa ra là ba kiện.

Ba cái Đại Tiên khí? Này dùng như thế nào? Tế luyện một chút, Chung Sơn tế luyện sau đó thì sao? Quần áo lụa mỏng nữ nhân? Một sợi dây chuyền thơm phức? Một cái nhẫn?

Nghĩ đến khi đối chiến, chính mình mặc quần áo lụa mỏng nữ nhân, đeo sợi dây chuyền và nhẫn thơm phức, Chung Sơn không khỏi thấy ớn lạnh cả người.

Mặc kệ, dù sao Cửu Vĩ Quận chúa gia đại nghiệp rất lớn. Bát Cực Thiên Vĩ bỗng nhiên xuất hiện, một ngụm đem nuốt ba cái Đại Tiên khí vào. Tiếp đó trở lại Nê Hoàn Cung của Chung Sơn.

Năng lượng khổng lồ rất nhanh tiêu hóa, Bát Cực Thiên Vĩ cũng đem năng lượng chuyển hóa quán nhập vào thân thể Chung Sơn.

Chung Sơn nhắm mắt, hít thật sâu mấy hơi, toàn lực tăng cường tu vi. Một nén nhang sau, Chung Sơn mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ không nghẹn lời.

Ba cái Đại Tiên khí, chỉ tăng được 1 tầng? Thiên Tiên tầng 4?

Lúc này mới Thiên Tiên tầng 4, lại phải cần 3 cái Đại Tiên khí, sau này những vậy thì còn như thế nào?

Ngay lúc Chung Sơn suy nghĩ tu luyện rối rắm, một đạo thiên lôi màu tím khổng lồ từ trời đánh xuống, bắn thẳng đến chỗ Chung Sơn. Phảng phất phải trong nháy mắt muốn giết chết Chung Sơn vậy, thế tới cuồn cuộn.

- - - - - oOo- - - - -