Trường Sinh Bất Tử

Quyển 9 - Chương 25: Cơ hội!




- Giết ta?

Trong mắt Chung Sơn lóe ra hàn ý.

Cách đó không xa, trên mặt Tư Mã Tam Quang nhất thời lộ ra một cổ e ngại, mới vừa rồi uy lực của một kiếm kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Nghe đồn Thánh vương Đại Tranh này không phải là dùng đao sao? Nghe nói Đại Tiên Khí kia được thiên địa mạnh, cũng là một thanh đao a, kiếm ý mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Khủng bố như vậy?

Đây là khí tức của Tru Tiên Kiếm mô phỏng sao? Không sai, chính là khí tức mô phỏng Tru Tiên Kiếm, trước kia Tư Mã Tam Quang đã thấy, hoặc là nói Tư Mã gia có một cường giả có địa vị cao, chính là tế luyện Tru Tiên Tứ Kiếm mô phỏng.

Chính là khí tức này, thật giống như còn mạnh hơn so với khí tức của cái vị kia của Tư Mã gia.

Không thể nào, Tư Mã Tam Quang lập tức lắc đầu, ở Thanh Khâu, không ai mô phỏng Tru Tiên có thể hơn được vị kia.

Một chiêu quyết định thắng thua.

Kiếm của Tư Mã Tam Quang phát toái trong nháy mắt, Tư Mã Tam Quang cũng biết mình đã thua, mặc dù đánh lén, cũng không đánh lại Chung Sơn trước mắt, hắn không phải là bị Tư Mã Túng Hoành phong ấn sao? Tại sao lại không có chuyện gì?

Đi ra ngoài là chết, liều mạng cùng Chung Sơn cũng là chết.

Tư Mã Tam Quang quyết định trong nháy mắt, nhất thời nhét một quả Kim Đan trong tay vào trong miệng.

Đại Tiên Hộ Thể Đan, là vị phu nhân kia biếu tặng.

Đại Tiên Hộ Thể Đan, là đan dược cấp Đại Tiên, ăn Đại Tiên Hộ Thể Đan, có thể khiến cho thân thể chắc chắn phảng phất giống như Đại Tiên Khí trong vòng một canh giờ. Đồng thời kích thích tiềm năng toàn thân, khiến cho thực lực bạo tăng gấp mười lần.

Chung Sơn đối với người tới ám sát mình, căn bản không có sắc mặt hòa nhã, cũng muốn thử một lần cho biết thực lực của Tư Mã Tam Quang.

Đi ra phía trước, Chung Sơn đánh một chưởng vào bộ ngực Tư Mã Tam Quang.

Mà giờ khắc này, Đại Tiên Hộ Thể Đan của Tư Mã Tam Quang cũng đột nhiên vào bụng. Dưới sự kích thích của dược lực cường đại, da của Tư Mã Tam Quang nhất thời biến thành màu vàng óng ánh.

Đương!

Một chưởng đánh vào bộ ngực Tư Mã Tam Quang, Tư Mã Tam Quang rút lui khoảng cách năm trượng.

Nhưng cũng không có bị một chưởng của Chung Sơn đánh chết.

- Di?

Chung Sơn khe khẽ kinh ngạc.

Một chưởng này, cho dù không thể đánh chết Tư Mã Tam Quang, cũng có thể đẩy hắn lùi trăm trượng mới đúng, bởi vì tu vi của Tư Mã Tam Quang, đại khái mới là Địa Tiên đỉnh phong mà thôi.

Mặc dù Chung Sơn không có sử dụng Khai Thiên Chưởng, nhưng cũng không nhận được hiệu quả yếu như vậy a.

Mới vừa rồi hắn nuốt viên thuốc đó?

Chung Sơn vì để nghiệm chứng sự thật này, thân hình thoáng một cái, biến mất ở trước mặt Tư Mã Tam Quang, một chưởng hung hăng đập vào phía sau lưng Tư Mã Tam Quang.

Tư Mã Tam Quang hoảng sợ phát hiện, dù cho nuốt Kim Đan, cũng không phải là đối thủ của Chung Sơn.

- Không thể nào, tại sao lại như vậy?

Tư Mã Tam Quang hoảng sợ nói.

Tư Mã Tam Quang ăn Đại Tiên Hộ Thể Đan, thực lực tăng vọt gấp mười lần, nhưng vẫn không làm gì được Chung Sơn như cũ? Mặc hắn không ngừng công kích?

Dấu một bàn tay ấn lên phía sau lưng Tư Mã Tam Quang, Tư Mã Tam Quang lảo đảo một cái, vẫn không có chuyện gì như trước.

- Đây là đan gì?

Chung Sơn mang theo một cổ ngạc nhiên nói.

Tư Mã Tam Quang làm sao sẽ phản ứng tới Chung Sơn? Quay thân lấy ra một thanh đại đao chém tới Chung Sơn, đáng tiếc, chuôi kiếm mới vừa rồi cũng không thể gây thương tổn được cho Chung Sơn, giờ phút này làm sao có thể đả thương Chung Sơn?

Chung Sơn đánh mấy lần nữa lên các bộ vị bất đồng trên người Tư Mã Tam Quang, đáng tiếc, vẫn không công mà lui như cũ.

Tư Mã Tam Quang, thật sự phòng thủ kiên cố, không cách nào rung chuyển.

Sau khi tiểu chiến, sự kiên nhẫn của Chung Sơn đã dần mất đi, một cước đá văng Tư Mã Tam Quang, tay phải phóng thích ra ngân quang nhàn nhạt, sương trắng nhè nhẹ tràn ngập chưởng bên phải, Chung Sơn chuẩn bị sử dụng Khai Thiên Chưởng.

Mà ngay trong nháy mắt này, Chung Sơn dừng tay lại, bởi vì Chung Sơn vừa cảm thấy một thân ảnh đang bắn nhanh từ đàng xa đến.

Tốc độ quá nhanh, thoáng cái đã đến phụ cận.

- A!

Một cái tát thanh thúy, Tư Mã Tam Quang bi kịch bị một cái tát đánh bay ra ngoài.

Là Cửu Vĩ Quận chúa? Chung Sơn liếc mắt một cái đã nhận ra được, quyến rũ như vậy, ở Thanh Khâu cũng chỉ có một mình nàng.

- Đánh người phải đánh mặt, như vậy mới đã nghiền, ngươi không biết sao?

Cửu Vĩ Quận chúa quở trách Chung Sơn, nói.

- Ách?

Chung Sơn có cảm giác mình đang nằm mơ.

- Ta mới vừa rồi đã thấy được, một kiếm kia của ngươi đích xác là lợi hại, nhưng tại sao về sau ngươi không sử dụng?

Cửu Vĩ Quận chúa hỏi

Chung Sơn khẽ nhíu mày, không nói gì.

- Ta biết, bởi vì hắn là Tư Mã Tam Quang, hắn đã hung hăng làm nhục ngươi một phen khi ngươi vừa tới Thanh Khâu, về sau còn tìm người đi hại ngươi, hiện tại lại tự thân động thủ, ngươi muốn hết giận, cho nên không muốn hắn chết nhanh, cho nên ngươi muốn hung hăng làm nhục hắn, không ngừng đánh hắn?

Cửu Vĩ Quận chúa rất tự đắc, nói.

Nghe lý do này, Chung Sơn cổ quái, Chung Sơn cũng không phải là người không có phân biệt tốt xấu như vậy, nếu không phải muốn nhìn hiệu quả của đan dược kia một chút, đã sớm dùng một cái tát chụp chết Tư Mã Tam Quang.

Bất quá, nếu Cửu Vĩ Quận chúa đã tìm cớ cho mình, được rồi, lấy lý do này đi.

Chung Sơn gật đầu, đồng thời đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, trong mắt nhẹ nhàng phát sáng.

Chung Sơn cũng không muốn luôn luôn bị hạn chế tự do, nhưng con tin vốn dĩ sẽ không tự do, vì vậy Chung Sơn liền nghĩ đến một biện pháp, làm cho mình bị vây ở đầu sóng ngọn gió, lại bị vô số người nhìn chằm chằm, có thể đủ để đạt được tự do.

Chính là chọc giận một nhóm người, sau đó lại mượn hơi một nhóm người, để cho hai đám người đối lập ẩu đả, chính mình thong dong làm chuyện của mình.

Chung Sơn làm chuyện thứ nhất, chính là đại náo nhà tù Thanh Khâu, Tư Mã Tam Quang nhất định gặp tai ương, đồng thời Tư Mã Túng Hoành có thể giận chó đánh mèo. Tiếp theo, chuyện thứ hai chính là hung hăng nhục mạ Tư Mã Thiên Quân.

Đây là đối địch cùng Tư Mã gia.

Vốn là thế thành nước lửa với Tư Mã gia, Chung Sơn cũng là không hề cố kỵ nữa, đắc tội một thế lực, tự nhiên phải mượn hơi một thế lực khác, để hai thế lực thường xuyên va chạm, chính mình mới có thể thăng bằng ở bên trong mâu thuẫn, đạt được không gian tự do càng lúc càng lớn.

Cửu Vĩ Quận chúa trước mắt, rõ ràng chính là đối tượng cần lôi kéo, lần trước đánh cờ cùng Tư Mã Thiên Quân, có thể thấy được một chút.

Thấy Chung Sơn gật đầu, Cửu Vĩ Quận chúa đắc ý.

- A!

Tốc độ của Cửu Vĩ Quận chúa biểu hiện như quỷ mỵ, quá là nhanh, cho dù Chung Sơn cũng tự nhận là không bằng.

Một cái tát, Cửu Vĩ Quận chúa hung hăng đánh vào trên mặt Tư Mã Tam Quang.

Tư Mã Tam Quang bị đánh tới đầu óc choáng váng.

- Thấy không, đây mới là cảnh giới tối cao để nhục mạ người khác, đánh người, nhất định phải đánh mặt!

Cửu Vĩ Quận chúa hưng phấn kêu lên.

Tư Mã Tam Quang chẳng qua là thân thể trở nên mạnh mẻ, nhưng thực lực chân chính không có đạt tới cảnh giới Đại Tiên. Làm sao có thể là đối thủ của Chung Sơn cùng Cửu Vĩ?

Huống chi hắn cũng không dám đắc tội Cửu Vĩ Quận chúa, Tư Mã Tam Quang chỉ có thể chịu bị đánh một cách vô ích, lại không có phương pháp phản kháng, cũng không dám phản kháng.

- Tư Mã gia ta, sẽ không để cho ngươi sống tốt. Giết Tam thiếu gia, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tư Mã gia ta tất sẽ tịch thu nhà ngươi, tàn sát hết tử tôn của ngươi, để thê nữ của ngươi làm nô bộc, để cho thê nữ của ngươi cả đời làm đầy tớ của Tư Mã gia ta!

Tư Mã Tam Quang nảy sinh ác độc kêu lên.

Ầm!

Chung Sơn đạp tới một cước.

Tư Mã Tam Quang hét lên rồi ngã gục, Chung Sơn một cước dẫm ở trên mặt hắn.

- Vốn định cho ngươi thống khoái, nhưng cách nói chuyện của ngươi quá bỉ ổi!

Chung Sơn lạnh lùng nói.

Âm thanh chiến đấu rốt cục làm cho đại lượng thủ vệ ở tứ phương kéo tới. Đại lượng thủ vệ bình thường căn bản bất kể chuyện tình ở Chất Hoàng Phủ, chủ yếu là Cửu Vĩ Quận chúa tiến vào, một đám thị vệ sợ xảy ra chuyện nên mới tiến vào.

Hoàn hảo, Cửu Vĩ Quận chúa không có chuyện gì.

Chẳng qua là hai người dưới chân núi kia vô cùng cổ quái. Một người toàn thân màu vàng óng ánh, một người khác một cước dẫm ở trên mặt hắn, làm hắn không thể động đậy.

- Quận chúa!

Chúng thủ vệ cung kính nói.

Nhưng Cửu Vĩ Quận chúa căn bản không có để ý tới, mà là hai mắt sáng lên nói:

- Ta biết rồi, nguyên lai đánh vào mặt căn bản không phải là cảnh giới tối cao để nhục mạ người khác, hẳn là phải giẫm lên mặt! Giẫm mặt mới có khí thế.

Một đám thủ vệ nhận ra, đó là Thánh vương Chung Sơn suy mệnh? Còn người kia là Tư Mã Tam Quang?

Khi Chung Sơn sắc mặt âm trầm giẫm lên Tư Mã Tam Quang, Cửu Vĩ Quận chúa bỗng nhiên nhảy tới đây, hưng phấn kêu lên:

- Để cho ta tới thử một chút!

Đẩy Chung Sơn ra, đạp một cước xuống.

- Quận chúa, ngươi đây là?

Một thủ vệ mang theo vẻ mặt cổ quái nói.

- Hắn nhục nhã môn khách của ta, đó chính là nhục nhã ta, ta muốn hảo hảo bồi lại cho hắn, đè hắn lại cho ta, đừng để cho hắn động!

Cửu Vĩ Quận chúa kêu lên.

- Rõ!

Một đám thủ vệ im lặng xông lên.

Cùng nhau đè Tư Mã Tam Quang lại, tùy ý để Cửu Vĩ Quận chúa không ngừng giẫm lên.

Chung Sơn im lặng đứng ở một bên, mặc dù Chung Sơn chán ghét Tư Mã Tam Quang, nhưng cũng vẫn mặc niệm cho hắn, quá bi kịch.

Giẫm một hồi, Cửu Vĩ Quận chúa đã đủ nghiền, liền ngừng.

Mà Tư Mã Tam Quang bởi vì dược hiệu của đan dược chỉ có một canh giờ, cũng đã suy yếu, bị một đám thủ vệ mang đi.

- Chung Sơn, dọn dẹp đồ đạc một chút, đi theo ta đi!

Cửu Vĩ Quận chúa nói thẳng.

- Ách?

Chung Sơn còn chưa hiểu.

- Ta đã nói với Thánh vương, cho ngươi làm môn khách của ta.

Cửu Vĩ Quận chúa nói thẳng.

- Môn khách?

Chung Sơn nghi ngờ nói.

- Đúng vậy a, làm môn khách của ta, sau này ngươi cũng không cần ở nơi này giống như tù phạm, sau này theo ta lăn lộn, chỉ cần ngươi có khả năng, ta còn có thể làm môi giới tích công cho ngươi.

Cửu Vĩ Quận chúa cười nói.

- Môi giới tích công? Có ý gì?

- Ngươi không biết? Cũng đúng, ngươi từ hàng ngàn tiểu thế giới đi ra ngoài, cái gọi là tích công, chính là khi ngươi cống hiến cho Thái Sơ Thánh Đình đạt tới trình độ nhất định, có thể cho phép hồi triều một ngàn năm!

Cửu Vĩ Quận chúa nói.

- Nga? Phải tích bao nhiêu công?

Chung Sơn có hứng thú.

Có thể trở về? Trở về Đại Tranh?

- Đại đế Đế triều, cần tích lũy công tích của Hầu tước, Thánh thượng Thiên triều, cần tích lũy công tích của Công tước, ngươi là một Thánh vương, hẳn là công tích của Vương tước a!

Cửu Vĩ Quận chúa suy nghĩ một chút nói.

- Công tích Vương tước?

Chung Sơn im lặng một trận.

Vương tước, ở Thái Sơ, ngoài Thái Sơ Thánh vương, Vương tước chỉ có tam đại Thiên Vương lúc có lúc không kia. Trừ tam đại Thiên Vương này, chưa từng có những người khác nhận được.

- Ngươi có đi hay không?

Cửu Vĩ Quận chúa hỏi.

- Đi!

Chung Sơn lập tức đáp.

Trong nháy mắt, Chung Sơn đã cân nhắc hơn thiệt, làm môn khách, có thể đạt được tự do lớn hơn nữa, đồng thời đối với thân phận của Cửu Vĩ Quận chúa này, Chung Sơn cũng cực kỳ tò mò.

Chính mình chính là một Thánh vương, một người vô cùng nhạy cảm, giám thị cả ngày cũng không quá đáng, Thái Sơ Thánh vương tại sao lại để mặc cho Cửu Vĩ Quận chúa làm như thế?

Quyền hạn không can thiệp này, cũng quá lớn. Cửu Vĩ Quận chúa rốt cuộc là ai?

Cùng lúc đó, trong một cái tư trạch ở Thanh Khâu.

Tư Mã Túng Hoành cùng Tư Mã Thiên Quân đang đánh cờ.

- Nhị bá, ngươi nhìn, đây chính là quân cờ ban đầu Chung Sơn nhục nhã ta!

Tư Mã Thiên Quân giọng căm hận nói.

- Chung Sơn tu Đế Vương chi đạo, không ngờ trên đạo đánh cờ cũng có thành tựu như thế?

Nhìn bố cục Chung Sơn sắp xếp ngày đó, Tư Mã Túng Hoành nói.