- Tinh Thần Châu?
Thần Tú nhìn phương hướng Ám Hoàng rời đi, như có điều suy nghĩ.
- Thần Tú Đại sư, ngươi nhận biết Pháp bảo mới vừa rồi?
Tư Mã Thanh nghi ngờ nói.
- Nguyên bản Đại Tranh ở hàng ngàn tiểu thế giới, một trong lịch cổ thập bảo, Tinh Thần Châu, tin đồn một quả tinh thần ở đại thế giới luyện hóa mà thành!
Thần Tú nói chi tiết.
- Tinh thần?
Mọi người kinh ngạc.
- Khó trách!
Trưởng lão áo bào tím gật đầu. Nguyên lai là luyện hóa từ tinh thần, khó trách hai chưởng cũng không có làm gì được, mà tinh thần đó khẳng định
rất lớn.
- Hô!
Bầu trời có một đạo thân ảnh rơi xuống, Trung Dũng Vương mới vừa rồi đối phó với Si Mị Kỳ Thánh rơi xuống quảng trường.
Thấy vết thương ở cổ họng Uy Võ Vương, còn có đám người Trình Bạch Y xuất hiện, Trung Dũng Vương khe khẽ ngoài ý muốn.
- Thánh thượng!
Trung Dũng Vương nói.
- Si Mị Kỳ Thánh đã chết?
Tư Mã Thanh cau mày nói.
- Còn không có, bất quá cũng không xê xích gì nhiều, bị ta đánh trọng thương, hiện tại trốn chạy!
Trung Dũng Vương nói.
- Ừm!
Tư Mã Thanh gật đầu.
- Trình huynh, ngươi nhìn?
Tư Mã Thanh nhìn về phía Trình Bạch Y.
Vẻ mặt Trình Bạch Y âm trầm, nhưng vẫn là đè nén lửa giận trong lòng.
- Mã trưởng lão, ngươi còn có thể thúc dục thiên la địa võng chứ?
Trình Bạch Y nhìn về phía trưởng lão áo bào tím mới chiến đấu cùng Ám Hoàng vừa rồi.
Mã trưởng lão lắc lắc đầu nói:
- Thiên la địa võng là tổ sư ban cho Hoàng trưởng lão, ai cũng không dám tìm hiểu, nếu là tế luyện một lần nữa, ít nhất phải nửa năm thời gian!
Cổ Tiên tổ sư? Đám người Tư Mã Thanh khe khẽ ngoài ý muốn.
Sắc mặt Trình Bạch Y khó coi, không thúc dục được thiên la địa võng, làm sao bức bách nhị nữ bên trong? Kể từ đó, nhị nữ không phải là bị quản
chế, ngược lại là nhận được sự bảo vệ lớn nhất?
- Trình... Trình huynh? Chẳng lẽ ngoại trừ Hoàng trưởng lão mới vừa ở đây, không ai có thể thúc dục thiên la địa võng?
Tư Mã Thanh ngạc nhiên nói.
Trình Bạch Y im lặng, nhưng vẫn là vẫn gật đầu.
Tràng diện lâm vào lúng túng, phế đi khí lực lớn như vậy bắt Thái Sơ Thánh vương tới, không ngờ toàn bộ là vô ích?
- Mang tội thần của tiền triều đến!
Tư Mã Thanh lập tức hạ lệnh.
Bành!
Những quan viên của Thái Sơ bị phong ấn tu vi kia đột nhiên bị vứt trên quảng trường.
- Thái Sơ Thánh vương, nói đi, Hồ giới rốt cuộc mở ra như thế nào! Mỗi
khi qua năm hơi thở, ta giết một người, ngươi nói lúc nào, thì ta dừng
tay lúc đó!
Tư Mã Thanh hung á nói.
Ở bên trong thiên la địa võng, nhị nữ trừng mắt, há mồm thật giống như nói cái gì, nhưng không có chút thanh âm nào.
- Đã đến giờ, giết!
- A!!
Hét thảm một tiếng, một quan viên bị chém đầu
- Tư Mã Thanh ngươi không chết tử tế được!
- Tư Mã Thanh ngươi tên ác ma này!
...
Chúng quan sợ hãi rống lên, nhưng Tư Mã Thanh căn bản không để ý tới mọi người, mà là nhìn về phía bên trong thiên la địa võng.
Bên trong, Cửu Vĩ Quận chúa nổi giận, vẻ mặt tức giận, há mồm thật giống như đang nói chuyện, nhưng không có thanh âm!
- Tiếp tục giết!
- Chờ một chút!
Mã trưởng lão bỗng nhiên kêu lên.
Mọi người nhìn về phía Mã trưởng lão.
Sắc mặt Mã trưởng lão có chút cổ quái, nhìn thiên la địa võng, cổ quái nói:
- Thật giống như chúng ta nói chuyện, các nàng có thể nghe được, mà thanh âm của các nàng lại không truyền ra.
- Quên đi, không cần hỏi, ta có biện pháp mở Hồ giới ra!
Thần Tú bên cạnh suy nghĩ một chút nói.
- Đại sư có biện pháp?
Ánh mắt Tư Mã Thanh sáng lên.
- Không sai, những năm này ta đã xem qua phong thủy Thanh Khâu, cũng nghĩ đến một biện pháp, nhưng cần hy sinh một chút!
Thần Tú suy nghĩ một chút nói.
[CHARGE=3]- Cái gì?
- Ta có thể dùng Phong Thủy Trận mở cửa vào Hồ giới ra, nhưng là, muốn
tiêu hao mãn thiên khí vận này, còn cần dân chúng toàn thành!
Thần Tú thản nhiên nói.
Thần Tú nói rất bình tĩnh, nhưng mọi người tuyệt không bình tĩnh, tiêu
hao mãn thiên khí vận còn chưa tính, còn có dân chúng toàn thành?
Chân mày của tất cả mọi người nhíu chặt lại, cuối cùng cùng nhau nhìn về phía Tư Mã Thanh.
Trong mắt Tư Mã Thanh âm tình bất định, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:
- Tốt, vậy làm phiền đại sư!
- Ừm!
Thần Tú gật đầu.
...
Ba ngày sau, ở ngoài Thanh Khâu, Chung Sơn mang theo Thiên lão lấy tốc độ nhanh nhất, rốt cục chạy đến!
Nhưng là đến bên ngoài Thanh Khâu, Chung Sơn cùng Thiên lão ngừng lại,
hai người nhìn Thanh Khâu trước mắt, trong mắt cũng hiện lên một cổ kinh hãi
Đây là Thanh Khâu sao?
Cách khoảng cách rất xa, cũng có thể nghe được âm thanh kêu khóc vô tận, vô cùng thảm thiết.
- A!
- Cứu ta!
- Ô ô!
...
Cả Thanh Khâu cũng bị sương khói huyết sắc bao phủ, hơn nữa sương khói
huyết sắc thật giống như còn đang không ngừng sôi trào, gầm thét xông
lên trời. Đại lượng huyết thi như ẩn như hiện trong huyết vụ, còn có Quỷ Hồn không cách nào đầu thai.
Cả Thanh Khâu thật giống như một cái Luyện Ngục, không trung phía trên
mây đen giăng đầy, từng đạo lôi điện hiện lên, nhìn qua cực kỳ âm trầm.
Cái này?
Chung Sơn bất khả tư nghị nhìn cảnh sắc này, là ai? Khí phách thật là
lớn, Thanh Khâu ít nhất cũng có tám trăm ngàn nhân khẩu a, toàn bộ dùng
để luyện trận? Đây là tội nghiệt nhiều tới mức nào a!
- Thiên lão, có biết cái này không?
Chung Sơn hỏi.
Sắc mặt Thiên lão cũng là biến hóa, cuối cùng kinh ngạc nói:
- Thánh vương, ngươi khẳng định Phong Thủy Sư bên trong là Thần Tú?
- Sao vậy?
- Không đúng, có cái gì đó không đúng?
Thiên lão lắc đầu.
- Không đúng chỗ nào?
- Đây là Phong Thủy Trận không sai, nhưng không phải là Thần Tú bố trí
a, hoặc là nói Phong Thủy Trận này hẳn là thượng cổ hung trận. Nhị Thập
Tứ Đô Thiên Thần Sát Đại Trận!
Thiên lão nói.
- Nhị Thập Tứ Đô Thiên Thần Sát Đại Trận? Thượng cổ hung trận? Thượng cổ? Có bao nhiêu thượng cổ?
Chung Sơn nghi ngờ nói.
Nhìn Chung Sơn, Thiên lão suy nghĩ một chút nói:
- Cái đại trận này, Thiên gia ta có ghi lại, lúc ấy Thiên gia vẫn còn nở mày nở mặt, lúc vào đại thế giới đã phát hiện ra, mà khi Thiên gia ta
xuống dốc, nó cũng biến mất biệt tích, nghe đồn đã thất truyền, nhưng
hiện tại Thần Tú làm sao có thể bày ra?
Chung Sơn gật đầu.
- Ngươi nhìn cái gì?
Chung Sơn nghi ngờ truyền âm cho Huyễn Cơ. Bởi vì giờ khắc này khuôn mặt Huyễn Cơ cũng cực kỳ ngưng trọng.
- Tà tính nặng nề!
Huyễn Cơ nói.
- Tà tính?
- Để cho ta thử nghĩ xem, loại tà tính này ta đã xem qua!
Huyễn Cơ cau mày suy tư.
- Ta nhớ ra rồi!
- Cái gì?
- Là nguyền rủa, là nguyền rủa cường đại, năm đó lúc Hạo Mỹ Lệ nguyền
rủa, chính là loại tà tính này, cái này giống như lúc nàng nguyền rủa,
hơn nữa còn đậm hơn, tà tính hơn! Nguyền rủa thật cường đại!
Huyễn Cơ kinh ngạc nói.
...
Không đề cập tới Chung Sơn đang nhìn Thanh Khâu, ở hoàng cung Thanh
Khâu, thấy Thần Tú làm phép, một đám người đã sớm sợ ngây người.
Quần thần sợ hãi, ngay cả Trình Bạch Y cũng lộ ra một tia kinh ngạc,
cùng Mã trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được một trận ngưng
trọng từ trong mắt đối phương.
Ba ngày ba đêm trôi qua, vô tận số mệnh cùng huyết vụ xoay tròn, từ từ đẩy ra một cái cửa ra vào trong hư không.
Cửa vào càng lúc càng lớn, số mệnh tiêu hao cũng càng ngày càng nhiều,
tiêu hao huyết nhục cùng hồn phách của người dân Thanh Khâu cũng càng
ngày càng nhiều. Vô tận số mệnh cùng huyết vụ không ngừng đè ép cửa vào
kia.
Trong nháy mắt khi cửa vào mở ra, ánh mắt Tư Mã Thanh sáng lên, tràn ngập sự kích động.
Cửa vào vừa mở, một cổ hắc khí quỷ dị dâng lên. Hắc khí toát ra, huyết
vụ bốn phía rối rít né tránh, thật giống như hắc khí kia vô cùng bá đạo.
- Nguyền rủa? Đây chính là nguyền rủa của Hồ Tộc năm đó?
Thần Tú khe khẽ kinh ngạc.
- Truyền thuyết là thật, nguyên lai truyền thuyết là thật!
Tư Mã Thanh nuốt một ngụm nước bọt, nói.
- Truyền thuyết gì?
Trình Bạch Y nghi ngờ nói.
- Nghe đồn, năm đó Hồ Tộc không biết đắc tội một Chú Ngôn Sư cường đại
như thế nào, Chú Ngôn Sư kia lấy tánh mạng làm đại giá, tiến hành nguyền rủa Hồ Tộc đời đời kiếp kiếp, thời đại Hồ Tộc Thanh Sơn, chính là suy
sụp từ khi đó, lúc ấy Chí Tôn Hồ tộc, cường đại kinh thiên động địa,
cũng không làm gì được nguyền rủa này, về sau liều mạng trả giá, mới
phong ấn phần nguyền rủa này, không nghĩ tới sẽ phong ấn tại Hồ giới, Hồ giới vừa mở, phần nguyền rủa này lần nữa phủ xuống trên người Hồ Tộc
trong thiên hạ.