Trường Sinh Bất Tử

Quyển 9 - Chương 133: Đầu cuối thời không




Xa xa, trên một đỉnh núi, Lạc Tinh Trần phảng phất có chút chết lặng nhìn một màn này.

Thánh Vương đã chết? Lạc Tinh Trần đến bây giờ đều có cảm giấc không tin, nhưng Thánh Vương chân chân thật thật đã không còn, hơn nữa số mệnh, công đức chú lên người mình cũng đã biến mất.

Thánh Vương thật sự đã chết rồi sao? Cứ như vậy mà chết?

Lạc Tinh Trần trong lòng không biết có tư vị gì.

Lúc này, có mấy cường giả hướng về phía Lạc Tinh Trần bay tới, Lạc Tinh Trần hít sâu một hơi, thân hình thoắt một cái biến mất tại chỗ. Chung Sơn thật đã chết rồi sao?

Trong khoảnh khắc ngã vào hắc động kia, Chung Sơn đúng là vô cùng suy yếu, theo lý thuyết, Chung Sơn nếu như ngã vào hắc động thì hoàn toàn không thể cứu, Chung Sơn bắt ép mình giữ thành tĩnh, nên muốn né tránh thời khắc sinh tử này, nhưng quá khó khăn.

Hắc động đại thế giới, mức độ nghiền ép lớn cỡ nào?

Nhưng ngay khi Chung Sơn muốn phản kháng, lồng ngực bỗng nhiên hơi hơi nóng ấm, từng vòng năng lượng màu xanh từ ngực hiện ra.

Là Chiêu Yêu Phiên! Chiêu Yêu Phiên Chung Sơn luôn giấu trong ngực.

Chiêu Yêu Phiên bắn ra vô số ánh sáng xanh, hình thành một cái kén lớn màu xanh, kén quang với tốc độ cực nhanh bao bọc toàn thân Chung Sơn.

Nằm ở trong quang kén, Chung Sơn lập tức cảm áp lực giảm đi, thanh quang chậm rãi thẩm thấu vào thân thể Chung Sơn, một loại cảm giác thoải mái không rõ bao phủ toàn thân.

Thoải mái đồng thời mỏi mệt lúc trước lập tức tràn ngập trong đầu, Chung Sơn hai mắt khép hờ, ngất đi.

Mà hắc động kia khi hoàn toàn điền bổ. Chung Sơn đã biến mất ở trước mặt mọi người.

Lạc Tinh Trần biến mất không thấy, tại một khe núi khác.

Doanh, Quỷ Cốc Tử, Bạch Khởi, ba người sâu đậm nhìn một màn này.

- Tiên sinh, đến lúc rồi? Doanh nhàn nhạt hỏi.

- Không sai, ngày đó ta làm ký hiệu ở trong Chiêu Yêu Phiên, sẽ không sai, Chiêu Yêu Phiên mang theo Chung Sơn, đang ở đi tới đầu cuối thời không! Quỷ Cốc Tử trịnh trọng nói.

- Đầu cuối thời không? Quả nhiên, chỉ có nơi đó mới xứng làm phần mộ của Nữ Oa! Doanh gật gật đầu.

- Bạch Khởi lưu lại, tiên sinh theo ta lập tức đi tới đầu cuối thời không! Doanh lại lần nữa nói.

- Vâng! Bạch Khởi lập tức đáp.

Quỷ Cốc Tử gật gật đầu.

Doanh và Quỷ Cốc Tử đạp bước biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại Bạch Khởi ở khe núi, Bạch Khởi nhìn bốn phía một cái, quay đầu đạp bước biến mất tại chỗ.

Lao tới đầu cuối thời không, trừ Doanh và Quỷ Cốc Tử ra, còn có Thánh nhân!

Nữ Oa giới, Chung Sơn đánh với Tuyết Mai lão tổ một trận, lập tức truyền khắp bốn phương tám hướng. Có rất nhiều người không nhìn thấy trận chiến đấu này, nhưng mỗi người nghe được đều nhiệt huyết sôi trào!

Đại Tranh Thánh Vương, Chung Sơn! Cái tên Chung Sơn này trong lúc nhất thời mọi người đều biết, đồng thời mọi người lại sinh ra một nghi hoặc, chính là Chung Sơn rốt cuộc chết chưa?

Loại tình huống đó, Chung Sơn hẳn phải chết, nhưng mà, từ lúc Chung Sơn bắt đầu bước vào Nữ Oa giới, mọi người không thể không thừa nhận, Chung Sơn luôn luôn sáng tạo kỳ tích, đầu tiên là dùng cảnh giới Thiên Tiên độc đấu hai Cổ Tiên, diệt Thái Ất! Diệt Nhan Hồi! Diệt mấy ngàn đệ tử Nho môn, chiến một trận mà thành danh.

Tiếp đó, đối mặt với Nhập Úng Khốn Long Đại Trận, ở trước mặt Tổ Tiên Nhiên Đăng, Hoàng Long cường thế, còn có Tử Tiêu Giáo chủ mà yên bình mang đi Càn Khôn Đỉnh. Mỗi ngày càng thêm mạnh!

Tiếp đó, Tuyết Mai lão tổ lần đầu tiên tìm tới cửa, tùy tiện mang ra một tên thuộc hạ, giết chết hai gã cường giả tuyệt thế của Tuyết Mai lão tổ. Lại khi mọi người đang tranh Chiêu Yêu Phiên, thiết kế giết chết các đệ tử Tuyết Mai lão tổ.

Lại tới cuối cùng chiến một trận với Tuyết Mai lão tổ, nhiều lần làm ra hành động kinh người, khiến Tuyết Mai lão tổ chịu nhiều đau khổ. Một người như vậy, thật sự chết rồi sao? Dù sao ai cũng không thấy được thi thể Chung Sơn.

Tuy rằng trong lòng mọi người khẳng định Chung Sơn đã chết, nhưng luôn ôm một tia tâm lý may mắn, chính là Chung Sơn còn sống. Nhưng vậy có thể được sao?

Nữ Oa giới truyền khắp cái tên Chung Sơn!

Dương gian, trên Lăng Tiêu Thiên Đình, gần như mọi người đều trầm mặc nhìn trời.

Số mệnh đã không còn? Số mệnh Đại Tranh Thánh đình đâu? Vô tận công đức Đại Tranh Thánh đình đâu? Không còn? Hết thảy đều không còn?

Thánh Vương băng hà?

Gần như mọi người đều khó tin nhìn trời, không chỉ là số mệnh đã không còn, cho dù số mệnh công đức trên người mình cũng không còn, Thánh Vương thật sự băng hà.

- Thánh Vương, ngươi sao lại đi rồi........!

Một cựu thần bỗng nhiên kêu khóc quỳ lạy.

- Thánh Vương.................!

Rất nhiều đại thần đều quỳ lạy, cùng nhau kêu khóc lên.

Thanh âm cảm thiên động địa, thị vệ chung quanh từng người sắc mặt trở nên trầm trọng, từng người đều quỳ lạy.

Chuyện này giống như một bệnh dịch vậy, từ bắt đầu hoàng cung, kéo dài khắp nơi, khắp nơi đều là tiếng kêu khóc, vô số dân chúng quỳ lạy. Thánh Vương băng hà, thiên hạ đại ai!

Trước Trường Sinh Điện, Đại tướng quân Lâm Khiếu, ngửa đầu nhìn trời vẻ mặt đầy khó tin.

Thủy Kính ngạc nhiên nhìn trời, quạt lông trong tay cũng ngừng phe phẩy, khó tin nhìn bầu trời rỗng tuếch.

- Khóc cái gì mà khóc.................!

Bỗng nhiên, một tiếng quát lớn cắt đứt mọi người kêu khóc.

Mọi người nhìn lại, Thủy Vô Ngân trợn trừng hai mắt nhìn về phía mọi người.

[CHARGE=3]- Đứng lên cho ta! Thủy Vô Ngân quát.

- Tử Thần Vương, Thánh Vương băng hà, chúng ta...! Một cựu thần vẻ mặt đầy thương tâm nói.

- Ai nói Thánh Vương băng hà? Ai nói Thánh Vương băng hà..........!

Thủy Vô Ngân nói liên tục hai lần, lần thứ hai lại quát lớn lên khiến trong lòng mọi người nhảy dựng lên. - Chỉ là số mệnh bị Thánh Vương lấy đi mà thôi, ai nói Thánh Vương băng hà? Còn có người nói Thánh Vương băng hà, ảnh hưởng dân tâm Đại Tranh, chém............! Thủy Vô Ngân quát lạnh.

Quần thần giật mình một cái!

- Thánh Vương không có việc gì, từ Tử Thần Vương ta, cho tới dân chúng, người dám sinh sự nói xấu Thánh Vương băng hà, chém........ Thủy Vô Ngân lại lần nữa gào to đạo. - Vâng! Quần thần sợ hãi đứng dậy.

Đúng vậy, số mệnh đã không còn, nhưng không thể nói rõ Thánh Vương đã chết a, đây là thời điểm nguy cơ, có kêu khóc thì sẽ làm rối loạn dân tâm Đại Tranh!

- Thủy Kính, bổn vương hiện lệnh cho ngươi lập tức trấn an dân chúng Lăng Tiêu Thiên Đình, trấn an dân chúng thiên hạ! Thủy Vô Ngân hạ lệnh.

- Vâng! Thủy Vô Ngân lập tức đáp.

- Lâm Khiếu, bổn vương hiện tại lệnh cho ngươi, bảo vệ quân tâm, là Đại Tranh, là bảo vệ quân tâm cho Thánh Vương, bảo vệ cho thiên hạ! Thủy Vô Ngân lại lần nữa hạ lệnh.

- Vâng! Lâm Khiếu lập tức đáp.

- Bãi triều! Thủy Vô Ngân gào to một tiếng.

- Vâng! Quần thần nhao nhao lui trở về.

Chỉ còn lại một mình Thủy Vô Ngân, chậm rãi đi trở về Trường Sinh Điện, đóng cửa Trường Sinh Điện, trong Trường Sinh Điện, Thủy Vô Ngân nhìn Cửu Long Thiên Ỷ của Chung Sơn, bỗng nhiên quỳ xuống, trong mắt ứa ra nước mắt, có chút sợ hãi nói:

- Thánh Vương, ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện gì! Đại Tranh đến thời điểm nguy cấp nhất rồi, Vô Ngân nhận lời Thánh Vương, thay mặt Thánh Vương thủ chặt Đại Tranh, nhất định giúp ngài thủ tới cuối cùng. Đại Tranh thiên hạ, ai cũng đừng muốn lấy được.

Ở ngoài Lăng Tiêu Thiên Đình, đồng dạng tụ tập vô số thảm tử các thế lực lớn, từng thám tử đều thấy được một màn số mệnh trên Lăng Tiêu Thiên Đình biến mất, giờ khắc này, vô số thám tử đều lộ ra vẻ kinh ngạc, tiếp đó, không chút do dự, nhanh chóng đem tin tức truyền đi bốn phương tám hướng. Cho Đại Tranh lúc nguy cấp, thêm một mồi lửa.

Âm phủ, Xương Kinh.

Chuyển Luân Cương Vực thống nhất, Đại Tranh Xương Kinh là trung tâm trong đó.

Nơi này ngày hôm nay, trên vùng trời Xương Kinh, vô cùng số mệnh bốc lên, trong lúc bốc lên lại quỷ dị biến mất toàn bộ.

Vô tận số mệnh Đại Tranh biến mất, vô tận công đức biến mất?

Trong lúc nhất thời, mọi người ở Xương Kinh đều đi ra chỗ ở, bởi vì mọi người đều cảm thấy số mệnh trên người mình biến mất.

Làm sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Số mệnh đã không còn? Hỏi Thánh Vương? Thánh Vương đâu? Mọi người nghi hoặc, quần thần khẩn trương, từng người tới thẳng hoàng cung.

- Thánh Vương đâu?

- Thánh Vương ở đâu?

- Chúng ta muốn gặp Thánh Vương!

... Trước Bất Tử Điện, các đại thần lo lắng hô lên, rất nhiều thị vệ ngăn ở trước điện, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.

- Nhao nhao ồn ào, còn ra thể thống gì! Bỗng nhiên một tiếng gào to truyền đến.

Mọi người nhìn lại, là Dịch Diễn bước ra.

Dịch Diễn gào to một tiếng, quần thần lập tức câm miệng, chỉ có mấy người tước vị khá cao người hô lên: - Dịch tướng quân, chúng ta muốn gặp Thánh Vương!

- Đây là nơi nào, các ngươi quy củ để ở đâu? Dịch Diễn kêu lên.

- Chúng ta, ta, bầu trời số mệnh sao lại không còn, chúng ta muốn gặp Thánh Vương, xin Thánh Vương giải thích nghi hoặc cho bọn ta! Cựu thần kia lập tức nói.

- Thánh Vương đang bế quan, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, số mệnh, công đức? Chờ Thánh Vương xuất quan, tự nhiên sẽ xuất hiện, tự nhiên sẽ chú lên người các ngươi? Nhao nhao ồn ào tới Bất Tử Điện, các ngươi muốn tạo phản sao? Dịch Diễn hai mắt trợn trừng nói.

- Không dám, chúng ta không dám! Chúng thần lập tức sợ hãi.

- Từ đâu đến, trở về nơi đó, an tâm làm tốt trách nhiệm của mình, chờ Thánh Vương xuất quan! Dịch Diễn trầm giọng nói.

- Vâng! Chúng thần lập tức đáp, tiếp đó chậm rãi rút lui.

Những hạ thần này rút lui, còn giữ lại một ái đại thần.

Nê Bồ Tát, Nam Cung Thắng, Triệu Sở Hướng, Tiêu Vong đều nhìn về phía Dịch Diễn, Dịch Diễn mang theo mọi người đi tới một tòa đại điện an tĩnh.

- Thánh Vương đây là thế nào? Triệu Sở Hướng lập tức hỏi.

- Thánh Vương bỗng nhiên nói phải bế quan, ở trong Bất Tử Điện bế quan. Tiếp đó liền xuất hiện cảnh tượng trước mắt! Dịch Diễn lắc đầu.

- Thánh Vương sẽ không xảy ra chuyện, muốn hay không......! Triệu Sở Hướng hỏi.

- Không cần, Thánh Vương khẳng định có chừng mực hơn ta và ngươi, tuy rằng một màn này chưa từng có qua, nhưng mà trước mặt Thánh Vương, cái gì mà không có khả năng phát sinh? Kiên nhẫn chờ! Dịch Diễn khe khẽ thở dài nói.

Hiển nhiên trong lòng Dịch Diễn cũng tràn đầy lo lắng.

- Trong khoảng thời gian này vất vả cho Triệu tướng quân, thủ vệ tốt Bất Tử Điện, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, quyết không cho phép! Dịch Diễn trịnh trọng nói.

- Có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ bước vào một bước! Triệu Sở Hướng lập tức khẳng định nói.

- Cũng may Chuyển Luân Cương Vực đã thống nhất, kể từ đó, cũng không tồn tại người vận triều khác nhân lúc cháy nhà hôi của! Tiêu Vong cảm thán gật gật đầu.

- Đúng vậy, âm phủ đã thống nhất, dương gian không biết sẽ như thế nào đây, ta nghĩ, hiện tại Thủy Vô Ngân, Thủy Kính và Lâm Khiếu bọn họ nhất định áp lực rất lớn! Dịch Diễn gật gật đầu cảm thán nói.

Âm phủ, ảnh thân vì bản thể hôn mê cho nên trong thời gian ngắn cũng biến mất, chỉ đợi bản thể tỉnh lại, ảnh thân mới có thể lại lần nữa xuất hiện. Mà âm phủ hiển nhiên không cần Chung Sơn lo lắng, duy nhất chật vật chỉ còn lại dương gian Đại Tranh.