- Cút ngay!
Huyết Kiếm Vương giận dữ quát.
Huyết Kiếm Vương vừa mới bị Phong Hành Vân đánh bại, thành trò cười của thiên hạ, đang tức giận hôn đầu, quay lại chỗ cũ, nhưng đã bị ba người chiếm giữ?
Mỗi một đỉnh núi đều là chỗ một thế lực, đều là cường giả tuyệt thế, đây không chỉ là tượng trưng thực lực, còn là tượng trưng thân phận.
Lúc Huyết Kiếm Vương rời đi, đã có rất nhiều người đánh chủ ý tới ngọn núi này, nhưng cuối cùng vẫn không ai dám lên. Dù sao Huyết Kiếm Vương vẫn là Cổ Tiên, cho dù bị Phong Hành Vân đánh bại, hắn vẫn vẫn còn là Cổ Tiên.
Cổ Tiên chính là tồn tại đỉnh cao ở Phong Trủng Cương Vực.
Bỗng nhiên bị ba kẻ không rõ lai lịch chiếm cứ, các thế lực vây xem đều nhíu mày, nhưng vẫn cười nhạo hả hê.
Vừa nãy Huyết Kiếm Vương đi ra khiêu khích đã sớm dẫn tới nhiều người chú ý, phần lớn ánh mắt đều tập trung tới đây.
Mọi người đều nhìn về chỗ Huyết Kiếm Vương.
Doanh nhàn nhạt nhìn Huyết Kiếm Vương, trong ánh mắt toát ra xem thường dày đặc, ánh mắt như đang nhìn con kiến. Sau đó, Doanh liền không để ý, tựa như Huyết Kiếm Vương không đáng cho hắn chú ý tới.
- Ta bảo các ngươi cút ngay, không nghe được hả?
Lúc này cảm xúc của Huyết Kiếm Vương đang trong bùng nổ, cũng không để ý tới ánh mắt của Doanh, mới vừa bị Phong Hành Vân đánh bại, đang trong nóng giận, nào lại để ý ánh mắt của Doanh? Hơn nữa vô số cường giả xung quanh đang nhìn, Huyết Kiếm Vương càng muốn trút giận trong lòng.
Doanh không để ý đến Huyết Kiếm Vương, Bạch Khởi sau lưng đã lên tiếng.
- Thánh Vương không muốn thấy các ngươi, ta cho các ngươi thời gian 5 nhịp thở, cút khỏi tầm mắt của Thánh Vương! Bằng không, ta cho các ngươi hình thần câu diệt!
Bạch Khởi thản nhiên nói.
Giọng điệu của Bạch Khởi vô cùng quái dị, rõ ràng là lời nói bình thường, nhưng lại nghe như sát khí kinh người, làm cho lòng người chợt phát lạnh.
Cuồng vọng!
Giọng điệu Bạch Khởi cực kỳ cuồng vọng, mọi người xung quanh nghe Bạch Khởi nói đều kinh ngạc. Ba người này có lai lịch gì? Một thần tử lại lớn lối như thế?
Nói thế nào Huyết Kiếm Vương cũng là Cổ Tiên, ngươi làm Cổ Tiên hình thần câu diệt? Nói chơi gì thế?
- Ha, ha ha ha! Làm ta hình thần câu diệt?
Huyết Kiếm Vương giận quá hóa cười.
Đường đường Cổ Tiên, lại bị người ta uy hiếp? Còn uy hiếp xem thường như thế?
Huyết Kiếm Vương mới chịu qua một lần, lần này không muốn nhịn nữa. Trong mắt toát ra giận dữ, rút ra huyết kiếm. Huyết Kiếm Vương không muốn nói nhảm, muốn dùng thủ đoạn sấm sét tạo lập uy danh Cổ Tiên của mình.
- Đã tới giờ!
Bạch Khởi lạnh giọng nói.
- Hình thần câu diệt? Ta cho ngươi hình thần câu diệt!
Huyết Kiếm Vương quát lớn.
Huyết kiếm trong tay vẽ ra sóng máu ngập trời, kiếm khí màu máu vô tận ầm ầm tràn về phía ba người Doanh.
Mọi người thấy thế, đều cảm thán. Ba người kia không sớm không muộn đi khiêu khích, lại đi khiêu khích lúc Huyết Kiếm Vương hoàn toàn nổi giận, không phải là muốn chết hay sao?
Sóng máu ngập trời, những người tu vi yếu nhìn thấy đều phát lạnh.
Cổ Tiên, Cổ Tiên thật mạnh, vừa rồi mình còn cười nhạo hắn? Không phải muốn chết hay sao?
Các cường giả xung quanh đều vội né tránh một kiếm kinh thế này.
Ầm....
Sau tiếng nổ lớn, bầu trời sáng ngời, mọi người chợt cảm nhận hơi lạnh thấu xương lan khắp cả người. Ánh sáng trắng tràn ngập sát khí, sát khí kinh khủng xông lên tận trời, chiếu rọi cả bầu trời.
Ánh sáng sát khí ầm ầm xé ra sóng máu, màu máu tan hết, ánh sáng trắng tan đi.
Xung quanh chợt biến thành cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Người ở gần đều cảm thấy khó thở, mỗi người đều trừng to mắt, da đầu tê dại.
Giữa không trung, Huyết Kiếm Vương vẫn là Huyết Kiếm Vương, chỉ là lúc này trên mặt có một đường chỉ máu kéo thẳng, máu đang phun ra từ đường chỉ đó.
Người ở gần thì không thở nổi, người ở xa cũng mí mắt run rẩy, thanh huyết kiếm của Huyết Kiếm Vương lúc này bị chém làm hai, hơn nữa còn là cắt thẳng ở giữa, một đường kéo từ mũi kiếm đến chuôi kiếm.
Thần quang trong mắt Huyết Kiếm Vương vẫn còn giữ vẻ hung ác, nhưng lúc này đã không còn ý thức.
Thân thể rơi khỏi không trung, một chia làm hai, trong nháy mắt bị chém dọc làm hai phần. Còn bốn đệ tử của hắn cũng đều rơi xuống, bốn Đại Tiên đều bỏ mình.
Ở trước mặt bọn họ, trong tay Bạch Khởi là một thanh đại đao màu bạc, tỏa ra sát khí dày đặc. Huyết Kiếm Vương chính là bị một đao chém làm hai, về phần bốn tên Đại Tiên sau lưng, có lẽ bị sát khí của Bạch Khởi giết chết.
Vù!
Bạch Khởi thu hồi đại đao.
Còn trong nháy mắt Huyết Kiếm Vương cùng bốn đệ tử chạm đất, lập tức nổ tung, hóa thành bụi phấn tiêu tán.
Bọn họ không chỉ bị Bạch Khởi giết chết, còn bị sát khí của Bạch Khởi nghiền nát, nghiền thành bụi phấn?
Người xung quanh đều nuốt nước miếng.
Bạch Khởi quay trở lại sau lưng Doanh, bộ dáng cung kính.
Cảnh tượng này làm rất nhiều người cực kỳ rung động. Hung nhân, đây là hung nhân tuyệt thế.
Hung nhân tuyệt thế chỉ là thần tử, vậy Đế Vương đằng trước còn hùng mạnh cỡ nào? Còn có người luôn bao trong áo bào đen kia.
Mọi người phản ứng lại, nhìn ba người toát ra sợ hãi sâu sắc.
Người xung quanh liên tục lùi lại, ý nghĩ chiếm lấy ngọn núi cũng bị ném đi đâu, giành đỉnh núi với ba tên hung nhân kia? Muốn chết!
Ngọn núi chỗ Doanh lập tức trống cả mảng lớn, đồng thời mọi người đều biết, Nữ Oa giới lần này nhất định không đơn giản như đã nghĩ.
Dường như Nữ Oa nương nương đã sớm tính trước, Nữ Oa giới?
Còn chưa vào Nữ Oa giới, đã có Cổ Tiên bỏ mạng, một khi tiến vào, không biết sẽ còn xảy ra biến đổi kinh thiên gì.
Còn nữa, rốt cuộc tổ ba người kia là ai?
Xa xa, chỗ của Chung Sơn.
- Mẹ của ta ơi, ba tên biến thái gì kia? Bọn họ cùng tới tranh giành Pháp bảo của Thánh nhân? Chúng ta còn giành cái rắm gì nữa!
Tô A Phật líu lưỡi nói.
Đã gặp mạnh mẽ, chưa thấy qua mạnh đến cỡ đó, Bạch Khởi nhẹ nhàng một đao cũn chấn trụ Tô A Phật.
- Đi!
Chung Sơn nói
Nói rồi, Chung Sơn bỗng nhiên bay lên, Tô A Phật cùng Cửu Vĩ Quận chúa tự nhiên đi theo.
Hai người không rõ, nhưng nhìn đường bay của Chung Sơn dường như đi thẳng tới chỗ ba hung nhân kia, Tô A Phật lập tức trợn to mắt.
- Chung... Chung Sơn, ngươi làm gì? Bay nhầm hướng rồi!
Tô A Phật lập tức hô lên.
- Không nhầm!
Chung Sơn lắc đầu.
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi cũng muốn cướp núi? Nhưng ngươi không thể tìm bọn họ? Chung Sơn, đừng bay nữa, đừng bay mà!
Tô A Phật hoảng sợ hét lên.
Đoàn người Chung Sơn bay lên trời cũng dẫn tới vô số cường giả xung quanh chú ý, nhìn ba người bay lên, mọi người đều kinh ngạc.
Làm gì? Ba người kia muốn làm gì? Bọn họ cũng muốn cướp đỉnh núi? Đấu với ba tên hung nhân kia?
Xa xa, trên một đỉnh núi, Tử Tiêu Giáo chủ đang xem lại những gì vừa diễn ra, lúc này nhìn thấy Chung Sơn bay lên, liền nhíu chặt mày?
- Chung Sơn? Hắn muốn chết?
Tử Tiêu Giáo chủ kinh ngạc.
Không chỉ Tử Tiêu Giáo chủ, phàm là người quen biết Chung Sơn, lúc này đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Bọn họ muốn làm gì?
- Đó là Đại Tranh Thánh Vương, Chung Sơn, ta biết hắn, tỏa sáng nổi bật ở Ngạo Lai Hải!
Ở xa xa có một người hô lên.
- Nhưng Đại Tranh Thánh Vương đến đây làm gì? Không phải tìm chết hay sao?
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Chung Sơn bay đến trước mặt Doanh.
Mọi người đều ngừng thở, sẽ đánh tiếp?
Mà lúc này, Doanh lại không mặc kệ như lúc nãy, mà lại cười nhàn nhạt.
Trời đất lâm vào yên tĩnh, mọi người đều ngây ra.
- Mắt chó của ta mù rồi, ta thấy cái gì?
Một con cẩu yêu kinh hồn hô lên.
- Hắm cười? Hung nhân kia đang cười?
Nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Doanh cười nhạt thân thiết với Chung Sơn, tươi cười chợt lóe một cái.
- Doanh! Đã lâu không gặp!
Chung Sơn cười nói.
Tô A Phật cả người mồ hôi lạnh đi theo sau Chung Sơn, đã sớm làm xong chuẩn bị bỏ trốn, chỉ cần hung nhân kia nói "cút". Tô A Phật có thể dùng nhân cách đảm bảo, hắn sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng lại không chờ tới chiến đấu, mà là Đế Vương tươi cười, sắc mặt Tô A Phật nháy mắt ngây ngốc.
Ba người đáp xuống đỉnh núi.
Dường như là Bạch Khởi ra tay, xung quanh sáu người hình thành kết giới cách âm, người bên ngoài không thể nghe được người bên trong nói chuyện gì.
- Đại Tranh Thánh đình, quả nhiên ta không nhìn lầm!
Doanh gật đầu nói.
- Lần này đến đây vì di bảo của Nữ Oa?
Chung Sơn có chút thắc mắc hỏi.
Lắc đầu, Doanh thản nhiên nói:
- Không phải!
Không phải? Tô A Phật cùng Cửu Vĩ Quận chúa đều lộ ra vẻ không tin, đến Nữ Oa giới không phải là vì Pháp bảo của Thánh nhân, vậy là vì cái gì?
Tuy nhiên Chung Sơn lại tin, bởi vì Doanh không cần nói dối, Pháp bảo của Nữ Oa? Nếu không phải là vì di bảo của Nữ Oa, vậy là vì cái gì?
Chung Sơn không hỏi tiếp, bởi vì Doanh lộ ra như vậy đã là nể mặt hắn, còn thêm nữa, Doanh không thể nói.
Tuy nhiên thực lực của Doanh cũng làm Chung Sơn ngày càng cảm thán, quá kinh khủng! Thực lực Đại Tần quá dọa người. Bạch Khởi có thể miểu sát Cổ Tiên? Vậy thực lực của Doanh như thế nào?
Người còn lại ở sau lưng Doanh, Chung Sơn có thể phỏng đoán, Đại Tần Phong Thủy Sư, Quỷ Cốc Tử!
Tổ hợp hùng mạnh này đã đến, nhất định xung quanh còn có những thế lực hùng mạnh khác.
Chung Sơn quay đầu nhìn một vòng xung quanh.
Bên ngoài, phần lớn người đều không hiểu nhìn Chung Sơn, dù sao vừa nãy còn nghĩ hai bên sẽ đánh lên, nhưng đảo mắt lại bắt tay nói chuyện cũ?
Trong mắt nhiều người tràn đầy hâm mộ, ghen tỵ cùng thắc mắc.
Chung Sơn nhìn hết một vòng.
Ở xa xa, Chung Sơn thấy được người Thái Sơ Thánh Đình, Thái Sơ Thánh Vương Si Mị Kỳ Thánh dẫn theo một ít nhân viên trọng yếu đứng trên một đỉnh núi.
Ở đỉnh núi khác, Tử Tiêu Giáo chủ dẫn theo đông đảo người Tử Tiêu Đạo tràng đứng trên đó, chỉ là Tử Huân không ở đó, Trình Bạch Y kia cũng không tới.
Ở đỉnh núi khác, Thái Ất Thánh Vương mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn Chung Sơn.
Trên đỉnh núi khác, Nhan Hồi, đệ tử Khổng Tử ngày trước khai thiên muốn giết mình! Nhan Hồi dẫn theo một đám đệ tử mặc kiểu nho, đứng trên đỉnh núi hiếu kỳ nhìn Chung Sơn.
Ở ngọn núi nằm giữa Thái Ất Thánh Vương và Nhan Hồi, một rất gầy yếu mặc cà sa, dẫn theo các hòa thượng nhìn về phía Chung Sơn. Chung Sơn nhìn tới, hòa thượng gầy yếu kia khẽ gật đầu.
- Đó là Phong Trủng Cương Vực Nhiên Đăng Đạo tràng Nhiên Đăng Cổ Phật, ngày trước cũng như Thái Ất Thánh Vương, là đệ tử của Nguyên Thủy Thánh nhân!
Cửu Vĩ Quận chúa giải thích.
Nhiên Đăng Cổ Phật?