- Chiến, vì sao không chiến? Lần này, ta muốn trước mặt
toàn bộ người trong thiên hạ, nghiền ngươi xương thành tro, lấy để an ủi Quỳ Nhi trên trời có linh thiêng!
Chung Sơn hắng giọng nói.
- Thánh thượng!
Chúng thần nhìn về phía Chung Sơn, tỏ vẻ lúc này không nên lấy thân phạm hiểm.
Chung Sơn lắc đầu, quần thần không nói thêm lời.
- Cẩn thận!
Bi Thanh Ti bỗng nhiên nói.
Nhìn Bi Thanh Ti một chút, Chung Sơn gật đầu, bước ra.
Dịch Diễn nhanh chóng lấy tín hiệu cờ để đại quân thối lui. Đại quân lui về phía sau, bởi vì đây là chiến trường của Thánh thượng hai triều.
Tuế Mạt Thành, Khổng Tuyên thấy Chung Sơn bước ra, hai mắt híp lại nói:
- Còn có một!
- Tổ sư, còn có một cái gì?
Thần Nha Đạo Quân hỏi.
- Còn có một phân thân, Chung Sơn này quả nhiên là không đến cuối cùng, không dốc toàn lực!
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
- Tổ sư, chúng ta khi nào thì xuất thủ?
Thần Nha Đạo Quân hỏi.
- Xem trước một chút, xem một chút xem Khổng Liệt Thiên có thể ép Chung Sơn đến mức nào!
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Các tướng sĩ Thái Tuế Thiên triều cau mày nhìn phía xa, tu vi thấp căn
bản nhìn không thấy chiến trường nơi xa, chỉ có cường giả tu vi cao mục
lực khá xa mới có thể thấy, mặc dù hy vọng Thánh thượng của mình thắng,
nhưng là, Lăng Tiêu Thiên Đình của Đại Tranh ở chỗ này, Thánh thượng có
thể thắng sao? Chung Sơn có thể mượn thế của thiên hạ Đại Tranh a!
- Tướng quân, ngươi nhìn thấy gì? Thánh thượng cùng Chung Sơn đã đánh nhau chưa?
- Còn không có!
- Tướng quân, hiện tại tình huống nào?
...
Tướng sĩ Thái Tuế Thiên triều lo lắng cùng đợi.
Vương cùng Vương đối quyết, nói như vậy đây là quyết chiến cuối cùng a,
giờ khắc này, rất nhiều tướng sĩ mới ý thức tới sự trọng yếu của trận
chiến này, một đám ngăn chận lo lắng trong lòng, chậm đợi kết quả.
Tướng sĩ Thái Tuế Thiên triều lo lắng, tướng sĩ Đại Tranh Thiên triều
thì dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì bọn họ tin tưởng Chung Sơn, sùng bái
Chung Sơn, Thánh thượng của chính mình là vô địch, không ai có thể ngăn
được Thánh thượng.
Trong sơn cốc Bắc Phương, Thiên Thần tử hít vào một hơi thật sâu.
- Chung Sơn rốt cục rời khỏi Lăng Tiêu Thiên Đình, bất quá vẫn không thể vọng động, còn phải đợi, đợi Chung Sơn thật không còn một chút xíu dư
lực, mới ra tay!
Thiên Thần tử liếc mắt nhìn chằm chằm Thiên Linh Nhi một cái thật sâu.
Chung Sơn bước ra, bay đến trung tâm chiến trường, lăng không nhìn về phía Khổng Liệt Thiên đối diện.
Giờ phút này, trong tay Khổng Liệt Thiên nắm một thanh đại đao màu vàng, lạnh lẽo nhìn Chung Sơn.
- Có ý tứ? Vài thập niên trước chuôi đao này đã không chịu nổi một kích ở trước mặt ta, hiện tại lấy đi ra ngoài, chẳng lẽ muốn chịu sỉ nhục nữa?
Chung Sơn cười lạnh nói.
Nghe được lời của Chung Sơn, sắc mặt Khổng Liệt Thiên trầm xuống, đúng
vậy, chính là nơi này, đại đao trong tay bị bại, lại dùng một lần nữa,
hẳn là không có bao nhiêu hiệu quả, nhưng là...
Lúc Khổng Liệt Thiên đang muốn nói gì, Chung Sơn lật tay, lấy miếng Phương Thiên Ngọc Tỉ kia ra.
- Ngự tỉ Thiên triều của ta, của ngươi đâu? Có phải lần trước bị đập hư hay không?
Chung Sơn giễu cợt cười to nói.
- Phải không? Vậy thì thử một chút đi!
Khổng Liệt Thiên chẳng biết tại sao, bỗng nhiên cười tà một tiếng.
Lật tay, Khổng Liệt Thiên cũng lấy ra ngự tỉ của mình, giờ phút này ngự
tỉ đã bất đồng với dĩ vãng, hiện lên luồng sáng thất thải, còn chưa đánh ra, cũng cảm giác được một cổ khí tức mênh mông áp bách tới.
Không phải là ngự tỉ lần trước?
Tuế Mạt Thành.
- Tổ sư, ngự tỉ kia của Khổng Liệt Thiên không phải là ngươi cho hắn đấy sao?
Thần Nha Đạo Quân cau mày nói.
- Không sai, đó là một ngự tỉ Thánh đình, sau khi Thánh đình bị tiêu
diệt, rơi vào trong tay ta, lấy ngự tỉ Thánh đình tế luyện thành ngự tỉ
Thiên triều, mặc dù Khổng Liệt Thiên chỉ luyện hóa trong thời gian ngắn
ngủi, thì cũng không phải là ngự tỉ Thiên triều bình thường có thể so
sánh, ngự tỉ kia của Chung Sơn sẽ vỡ tan!
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
- Đại!
Khổng Liệt Thiên kêu to một tiếng, ngự tỉ thất thải trong tay nhất thời
hóa thành to lớn vạn dặm, như một đại ấn ngất trời, che phủ bầu trời,
đại ấn kinh khủng, tản mát ra một cổ cường uy mênh mông.
- Thật to!
Người thấy cái ngự tỉ này, không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi, căn cứ theo
lịch sử ghi chép, ngự tỉ Thiên triều lớn nhất cũng chỉ có vạn trượng,
hơn nữa càng lớn lực lượng càng tản mạn, nhưng ngự tỉ Thiên triều trước
mắt này là chuyện gì xảy ra? To lớn vạn dặm? Vạn dặm?
Cơ hồ tất cả mọi người là ngẩn ngơ. Cho dù một chút người tu vi thấp ở Tuế Mạt Thành, cũng thấy được miếng ngự tỉ ở nơi xa kia.
Hai mắt Chung Sơn lạnh lẻo, Phương Thiên Ngọc Tỉ trong tay nhìn trời ném đi.
- Trướng!
Chung Sơn hét to một tiếng, Phương Thiên Ngọc Tỉ tăng trưởng khủng bố, ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người một cái đại ấn ngất trời xuất
hiện.
To lớn vạn dặm, lại là to lớn vạn dặm?
Thấy đại ấn của Chung Sơn, Khổng Liệt Thiên mặt liền biến sắc, Khổng Tuyên nơi xa hai mắt cũng là nhíu lại.
- Trướng nữa!
Phương Thiên Ngọc Tỉ trên đỉnh đầu tăng một vòng lớn lần nữa, ước chừng
có hai vạn dặm, cơ hồ tất cả mọi người nuốt nuốt nước miếng. Này, này,
ta hoa mắt sao?
- Đi!
Chung Sơn gào to một tiếng, Phương Thiên Ngọc Tỉ hung hăng đi qua đập phá.
- Đi!
Khổng Liệt Thiên vẫn kinh ngạc, thấy vậy, cuống quít quát lên.
Không có gì hàm lượng kỹ thuật, thật giống một người cầm một viên gạch ném qua, chẳng qua là gạch này quá lớn, quá lớn.
Oanh!
Va chạm khủng bố, hai cái ngự tỉ ngất trời cũng không chịu thua, lần đập đến này, cường thế ngập trời. Mang theo một cổ chấn động khủng bố, chấn cho mọi người bên ngoài trong lòng cũng là nhảy lên.
Không gian bốn phía ngự tỉ nhanh chóng rung chuyển, đại địa chấn động, thiên địa đều đang dao động.
Nơi hai cái ngự tỉ chạm vào nhau, xuất hiện một cái hắc động khổng lồ,
hắc động bao phủ một mảnh đất nới hai cái ngự tỉ chạm vào nhau.
Từng trận không gian rung chuyển, khiến cho vô số tướng sĩ thối lui. Chỉ có những cao thủ chân chánh kia, nhìn chằm chằm hắc động, nháy mắt cũng không nháy mắt một cái.
Mười tức đã qua, hắc động cũng không có khôi phục, hai cái ngự tỉ lại áp vào nhau.
Sắc mặt Khổng Liệt Thiên vô cùng khó coi, mà Chung Sơn lại lộ ra một tia cười tà, lấy tay đánh ra một chiêu, Phương Thiên Ngọc Tỉ thu nhỏ lại,
trở lại trong tay Chung Sơn, bị Chung Sơn vung tay lên rồi thu vào.
Chung Sơn thua? Mọi người kinh hãi nhìn một màn này.
Không trung chỉ còn lại có một cái ngự tỉ che trời, là ngự tỉ của Khổng
Liệt Thiên, hắc động chậm rãi biến mất, từ từ bộc lộ ra ngự tỉ vô cùng
cường thế kia.
Nhưng là, một thoáng khi hắc động tản đi, có người đã há to miệng, bởi
vì phía trên ngự tỉ thất thải bỗng nhiên xuất hiện vết nứt.
Ca ca ca ca ca...
Vết nứt kéo dài, tiếp theo phát ra vô số thanh âm ca ca, trong nháy mắt, phía trên ngự tỉ hiện đầy vết nứt giống như mạng nhện.
Vết nứt? Vô tận vết nứt? Ngự tỉ thất thải sắp tan vỡ?
Khổng Liệt Thiên lấy tay vung lên, ngự tỉ thất thải nhỏ đi hạ xuống
trong tay, nhưng là, giờ phút này ngự tỉ thất thải đã chịu không được
mảy may va chạm. Bởi vì chỉ cần có va chạm nho nhỏ nữa, ngự tỉ sẽ toái
diệt.
Khổng Liệt Thiên có cảm giác đầu mũi chua xót, Chung Sơn quá vô sỉ! Tên
lường gạt! Đại lừa gạt! Ngự tỉ Thánh đình a, không ngờ đảo mắt đã bị hắn hủy thành như vậy, hắn là cố tình, cố ý gạt ta dùng bảo vật này.
- Tổ sư, tại sao lại như vậy? Đây không phải là ngự tỉ Thánh đình sao?
Hẳn là kiên cố nhất trong giới ngự tỉ a, tại sao lại bị ngự tỉ của Chung Sơn đụng nát? Tại sao lại như vậy?
Thần Nha Đạo Quân cau mày nói.
Khổng Tuyên híp mắt nhìn về phương xa, dần dần ngưng trọng nói:
- Ngự tỉ Thánh đình ở giới này, đích xác là ngự tỉ đứng đầu, nhưng là,
Thánh đình đã hủy diệt, khí số đã hết, khí số vốn là tràn ngập bên trong đã hao hết, vẫn vô cùng chắc chắn như trước, muốn một kích đụng vỡ ngự
tỉ Thánh đình đã hết khí số, bên trong ngự tỉ kia khẳng định cũng có khí số, không ngờ Chung Sơn đã hòa tan khí số vào bên trong ngự. Chung Sơn
rất yêu nghiệt.
- Khí số? Lại là khí số! Khí số thật trọng yếu như vậy?
Chân mày Thần Nha Đạo Quân nhíu chặt lại.
- Khí số dĩ nhiên trọng yếu, đối với một cái linh vật mà nói, khí số
chính là hết thảy, có khí số, ngay cả trời cao cũng sẽ che chở ngươi,
khí số hao hết, trời cao sẽ vứt bỏ ngươi, trở thành một vật chết.
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
- Khí số chính là tất cả?
- Mỗi sinh linh, mỗi Tử Linh, chỉ cần tồn tại, thì có khí số của mình,
đây là trời cao ban cho, ngươi không phát hiện được khí số của bản thân, nhưng nó quả thật tồn tại ở trong số mệnh của ngươi, khí số vượng, cả
người sẽ càng thông thuận, trời cao che chở, dưới tình huống chiến lực
giống nhau sẽ trăm trận trăm thắng, ngươi căn bản không phát hiện được,
chỉ có số ít người mới có thể phát hiện, hơn nữa nghĩ biện pháp tích lũy khí số. Trong vận số trong vận số ngự tỉ Thánh đình đã hết, tự nhiên
không địch lại ngự tỉ có khí số kia của Chung Sơn!
Khổng Tuyên giải thích.
Càng giải thích, Khổng Tuyên càng ngày càng ngưng trọng, bởi vì Khổng
Tuyên phát hiện Chung Sơn này có nhiều bí mật lắm, hoặc là nói, trong
hơn mười năm sau khi đánh một trận lần trước, Chung Sơn không ngờ đã
trưởng thành cường đại tới mức ngưng tụ khí số, bất khả tư nghị.
Bên trong chiến trường.
- Không chịu nổi một kích, Khổng Liệt Thiên, ngươi để cho ta quá thất vọng!
Chung Sơn lắc đầu, tiếp tục đả kích nói.
Chung Sơn không ngừng chê cười, Chung Sơn đang ép Khổng Liệt Thiên.
- Ngươi!
Khổng Liệt Thiên vô cùng tức giận nhìn Chung Sơn.
- Ngươi cũng có hôm nay?
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Hừ, là bản thân ngươi muốn chết!
Khổng Liệt Thiên cả giận nói.
- Người nào muốn chết còn không nhất định a!
Khổng Liệt Thiên mặt âm trầm, bị nhục nhã trước mặt người thiên hạ,
trong lòng Khổng Liệt Thiên đã bịt kín một tầng khó chịu, trước kia hoàn toàn có thể bóp chết con kiến đang vênh váo tự đắc ở trước mặt mình,
Khổng Liệt Thiên lại càng không thoải mái, thậm chí mới vừa rồi nghư
Chung Sơn nói, liền muốn chuẩn bị phá ngự tỉ Thánh đình mà chính mình
không dễ dàng đoạt tới tay chút nào.
Giờ khắc này, Khổng Liệt Thiên không muốn che đậy nữa.
Lật tay ra, nơi lòng bàn tay Khổng Liệt Thiên bỗng nhiên toát ra đại
lượng hắc khí, hắc khí bao phủ lòng bàn tay, ở trong hắc khí, loáng
thoáng xuất hiện một cây quạt nhỏ màu đen hình tam giác.
Nơi xa, sắc mặt Chung Sơn nghiêm túc, con ngươi co rụt lại nhìn lòng bàn tay Khổng Liệt Thiên, đi ra, Hắc Phiên đã đi ra, một loạt nhục nhã lúc
trước, chính là vì cây quạt nhỏ này, nếu như không phải là vì cây quạt
nhỏ này, Chung Sơn đã sớm một chưởng đánh Khổng Liệt Thiên thành bị
thương nặng.
Hắc Phiên? Không sai, là Hắc Phiên kia, chính là Hắc Phiên!
Có lẽ là nhìn vật nhớ người, lúc Chung Sơn thấy cái Tiểu Hắc phiên này,
hai mắt từ từ biến hồng. Không có nước mắt, chỉ có một cổ bi thương, Quỳ Nhi, ngươi chính là bị cái Hắc Phiên này hại chết. Ngươi vẫn còn chứ?
Hồn phách của ngươi còn có thể tồn tại không?