Vong Trần làm phản cũng không thể thay đổi được điều gì, Huyết Hải Tu La Đại Trận tiếp tục mở rộng về hướng đông.
Biển máu cuồn cuộn rít gào đến, bên trong vô số Tu La, người trước ngã
xuống, người sau kế tục, chỉ cần Nhân Tôn vẫn còn, biển máu chính là
thần thoại bất bại.
Huyết lãng chưa tới, mùi tanh tưởi của biển máu đã ập vào mặt, một ít người tu vi thấp, lập tức choáng váng đầu.
Tứ Tương Đại Trận cũng không làm gì được Huyết Hải Tu La Đại Trận, kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Chỗ Tây Thiên môn trên Lăng Tiêu Thiên Đình, Dịch Diễn vung cờ lên, đại
quân nhao nhao tránh ra, bởi vì Phong Thủy Đại Trận mà Nê Bồ Tát chuẩn
bị đã xong.
Trên mặt đất, đột nhiên xé ra một cái lỗ lớn, ánh sáng vàng mãnh liệt xông lên tận trời.
Tiếp đó, mọi người rất nhanh thấy được đó là gì.
Một cái quả cầu lửa vô cùng khổng lồ, quả cầu lửa khổng lồ nghe mà rợn
cả người. Đường kính cao tới gần vặn dặm, đây là quả cầu lửa gì? Đây rõ
ràng chính là 1 mặt trời à!
Mặt trời vừa ra, mọi người ngã nhào trên mặt đất, mà xung quanh mặt
trời, mặt đất ầm ầm bị ngọn lửa hòa tan thành vô tận dung nham.
Mặt trời vọt về hướng Huyết Hải Tu La Đại Trận, phàm là nơi nó đi qua,
tất cả mọi vật trên mặt đất đều biến thành dung nham, dung nham cuồn
cuộn dưới sự dẫn dắt của mặt trời, quét về phía Huyết Hải Tu La Đại
Trận.
Quân đội Đại Tranh đã sớm trở nên kinh hãi, dưới mặt trời khủng bố, ở
khoảng cách rất xa có cảm giác như quần áo toàn thân bị hủy diệt vậy.
Ở dưới chúng tướng dẫn dắt, tất cả quân đội nhanh chóng lui sang hai bên.
Dung nham khủng bố phóng về phía biển máu.
Biển máu quá lớn, mặc dù mặt trời có đường kính mười vạn dặm, nhưng mà
so với biển máu khổng lồ còn không đủ so với, nhưng, mặt trời có một ưu
đãi, cực nóng, vô cùng nóng, biển máu chỉ cần tới gần, lập tức bị chưng
khô, Tu La còn chưa xông được lên thì đã bị cháy sạch sẽ, tự bạo lúc
trước đối phó Tứ Tương Đại Trận cũng không thi triển được.
- Nhất Nhật Nhất Phần Thiên Đại Trận?
Trên Tuế Mạt Thành, Khổng Tuyên hai mắt híp lại.
“Nhất Nhật Nhất Phần Thiên Đại Trận? Này, tiền bối, trận pháp này ở đại
thế giới cũng là mật trận a, sao lại xuất hiện ở trong này?
Khổng Liệt Thiên kinh ngạc nói.
- Mấy vạn năm, lần đầu tiên ta phát hiện, thì ra tiểu thế giới này thật sự không giống bình thường.
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
- Tổ sư, Huyết Hải Tu La Đại Trận ứng phó thế nào?
Thần Nha Đạo Quân hỏi.
- Huyết Hải Tu La Đại Trận không phải đơn giản như vậy, dù sao cũng là do Thánh nhân sáng chế, muốn phá? Không dễ đâu!
Khổng Tuyên lắc đầu.
Khổng Tuyên nhìn lại bốn phía một lần, lẩm bẩm:
- Chung Sơn quả nhiên có chuẩn bị, phía phương đông kia, không ngờ bị
các loại trận pháp che kín, Phong Thủy Trận, Tĩnh Trận, Chiến Trận,
không biết còn có Soán Mệnh Sư hay không, hừ, nếu như thời kì ta toàn
thịnh, một đạo Ngũ Sắc Thần Quang phóng ra, cho dù có ức vạn trận pháp
thì cũng bị quét sạch.
Dung nham khổng lồ rốt cục cùng biển máu va chạm vào nhau, biển máu bốc
hơi, vô tận sương máu xông lên tận trời, toàn bộ bầu trời đều bị nhuộm
đỏ.
Dung nham dần dần bị biển máu đông lại, trên biển máu cuồn cuộn, một
vầng mặt trời màu vàng không ngừng chìm nổi, không ngừng di chuyển.
Biển máu muốn mai một mặt trời, mà mặt trời lại muốn chưng khô biển máu, trong lúc nhất thời, hai môi trường quỷ dị giằng co với nhau.
Vô số tướng sĩ nhìn mà choáng váng, này, đây là chiến tranh sao? Thuần túy là so hung khí hai bên.
Lăng Tiêu Thiên Đình, Tây Thiên môn.
- Thánh thượng, Nê Bồ Tát ở bên trong mặt trời kia, không bị sao chứ?
Dịch Diễn nhíu mày hỏi.
- Mười năm trước, Nê Bồ Tát đã bắt đầu bày trận, yên tâm đi, Nê Bồ Tát không sao đâu!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Ở trung tâm chiến trường, hoàn toàn là chiến trường giữa Nê Bồ Tát và
Nhân Tôn quyết đấu, phong thuỷ chi chiến, không phân rõ hư thật, nói nó
hư, thì cái gì cũng không có, nói nó thật, lại rất là thật, khiến cho
người ta khó có thể xem hiểu.
Biển máu càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh, đại dương mênh mông vô
biên vô hạn. Mặt trời ở bên trong không ngừng bốc hơi, nhưng, cũng không chưng hết nước biển.
Suốt một ngày trôi qua, cũng chưa phân ra thắng bại.
- Nhất Nhật Nhất Phần Thiên Đại Trận, không chỉ như vậy chứ?
Trong biển máu bỗng nhiên truyền đến thanh âm Nhân Tôn.
Ngay tại giờ khắc này, một màn quỷ dị đã xảy ra.
- Uỳnh, uỳnh.................!
Trên toàn bộ biển máu, đột nhiên xuất hiện ngọn lửa ngập trời, trong
nháy mắt ngọn lửa bao phủ tất cả mặt biển, ngọn lửa khổng lồ vừa xuất
hiện, toàn bộ biển máu bốc hơi nhanh hơn, nhanh chóng hạ xuống.
- Vút!
- Oanh.................!
Trên biển máu, biển lửa vô tận chợt tắt, sau đó đột nhiên hóa thành quả cầu lửa, lại là một mặt trời.
Trong nháy mắt mặt trời mới xuất hiện, ầm ầm đập xuống một phía, một tiếng nổ khủng bố vang lên.
Tiếng nổ ầm ầm khiến cho sóng biển ngập trời.
- A.................!
Ở trung tâm sóng máu, truyền tới một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Mặt trời mới vừa biến mất, toàn bộ biển máu ầm ầm chìm xuống mười trượng.
Trên biển máu bỗng nhiên nổi lên một thi thể mặc hoàng bào.
- Nhân Tôn? Nhân Tôn đã chết?
Trên Tuế Mạt Thành, Khổng Liệt Thiên kinh ngạc hô lên.
- Sinh cơ không còn!
Thần Nha Đạo Quân hai mắt híp lại.
Hoàng bào thi thể đột nhiên bị lửa cháy sạch, nhưng mà biển máu vẫn chưa chìm xuống.
- Sao lại thế này? Biển máu vì sao vẫn còn?
Khổng Liệt Thiên nhíu mày nói.
- Huyết Hải Tu La Đại Trận, một khi người chủ trận chết đi, hồn phách
của hắn sẽ bị đại trận lây nhiễm, hóa thành Tu La trong trận, cùng với
địch nhân đồng quy vu tận. Lúc này chỉ sợ đã là trận tài rồi.
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
- Ách, người đã chết, đại trận còn có thể tiếp tục?
Khổng Liệt Thiên kinh ngạc nói.
- Đây là Phong Thủy Trận, khác với trận tầm thường, rất nhiều Phong Thủy Trận đều dùng người chết làm trận cơ.
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
Nhân Tôn đã chết? Đại trận bởi vì Nhân Tôn chết mà càng mạnh hơn?
Đám thuộc hạ phía sau Khổng Liệt Thiên hai mặt nhìn nhau, nhưng ai cũng không có tư cách xen mồm vào.
- Đại trận kia còn có thể kiên trì được bao lâu?
Khổng Liệt Thiên hỏi.
- Chỉ cần không bị phá trận, chắc là bảy ngày. Người chết còn kiên trì được 7 ngày mới kết thúc?
Khổng Tuyên trầm giọng nói.
- Vậy đợi bảy ngày nữa!
Khổng Liệt Thiên trầm giọng nói.
Nhân Tôn đã chết? Trên Lăng Tiêu Thiên Đình, Chung Sơn trong mắt hiện
lên vẻ không tin, nhưng mà vừa rồi thi thể đã nổi lên, còn bị Nê Bồ Tát
phá huỷ hoàn toàn, chẳng lẽ là giả bộ?
Việc này chỉ có thể hỏi Nê Bồ Tát mới biết được, hắn là người thể ngộ sâu sắc nhất, vậy chờ một chút đi.
Huyết Hải Tu La Đại Trận càng ngày càng cuồng bạo, không chết không ngừng giằng co với mặt trời của Nê Bồ Tát.
Trong quân doanh phía nam Đại Tranh.
Vong Trần đợi một ngày, một ngày này, trong lòng Vong Trần không biết có bao nhiêu biến hóa, suy nghĩ vạn điều, thậm chí Vong Trần còn có cảm
giác tâm lực hao lực quá độ.
Mang theo vẻ sợ hãi, Vong Trần nhìn lại Chung Sơn chỗ Tây Thiên môn chỗ.
- Rống.................!
Đúng lúc này, trong quân doanh lập tức truyền đến tiếng hoan hô, Vong Trần tập trung nhìn vào, Nhân Tôn đã chết?
Nhìn thi thể Nhân Tôn, tiếp theo bị Nê Bồ Tát đốt cháy sạch sẽ, trong mắt Vong Trần hiện lên vẻ không tin là thật.
- Nhân Tôn đã chết? Không có khả năng, hắn còn có rất nhiều con bài chưa lật còn chưa bại lộ!
- Hắn còn có Hỗn Độn Chung, hơn nữa hắn đã độ kiếp rồi, hắn là Địa Tiên, làm sao có thể chết?
- Chẳng lẽ chính là vì nó?
Bỗng nhiên trong lòng Vong Trần sáng ngời, hình như đoán được điều gì vậy.
Vong Trần bóp chặt nắm tay, tiếp đó nhìn thật sâu về phía Chung Sơn xa xa, lui về trong đại điện.
Sau một nén nhang, Dần Lạc Nhật bỗng nhiên đến. Ở trong đại điện cẩn thận dò xét một vòng, mày nhíu chặt lại.
Mà lúc Dần Lạc Nhật chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy Chung Sơn ở chỗ đại điện, hoặc là nói phân thân của Chung Sơn.
- Thánh thượng, không thấy Vong Trần!
Dần Lạc Nhật lập tức nói.
Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu, nhìn đại điện một vòng, khe khẽ thở
dài. Chung Sơn không để ý tới Dần Lạc Nhật nữa, đạp bước biến mất ở đại
điện.
Tại một khe núi phương nam, Vong Trần rời khỏi quân doanh phía nam, nhận định phương hướng, một vết máu ở mi tâm phóng ra vô số huyết quang.
Huyết quang cuồn cuộn, bao phủ toàn thân Vong Trần, trong nháy mắt Vong Trần nhìn qua như một cái huyết cầu vậy.
- Huyết quang độn pháp, độn.................!
Trong huyết cầu truyền tới một tiếng hô to, tiếp đó huyết cầu nhoáng lên một cái chợt biến mất tại phía chân trời, tốc độ cực nhanh, nghe mà rợn cả người.
Sau khi huyết cầu rời đi, trong khe núi bỗng nhiên xuất hiện 1 người.
Chung Sơn, lại là phân thân Chung Sơn.
Chung Sơn nhìn thân ảnh huyết cầu đi xa, thở dài một hơi thật sâu. Tiếp đó đạp bước biến mất tại chỗ.
- - -
Bảy ngày sau, ngoài Trường Sinh Giới.
Trong một khe núi có bảy tám cái cung điện tạm thời. Mỗi một cung điện,
bên trong đều có một ít cường giả ở tạm. Trong một cái cung điện trong
đó, có ba người. Thủy Kính, Thi tiên sinh, Thiên lão.
- Thủy Kính tiên sinh, Thánh thượng giao nhiệm vụ chỉ huy Trường Sinh Giới cho ngươi, khi nào thì bắt đầu?
Thiên lão hỏi.
- Lần này, khác với lần trước, chúng ta khác với lần trước, Khổng Tuyên
cũng khẳng định có chuẩn bị, ý của Thánh thượng là, chờ Thánh thượng và
Khổng Tuyên chính thức giao thủ. Thời điểm Khổng Tuyên và phân thân
chính thức ra tay, chúng ta lại ra tay, chúng ta bị Khổng Tuyên coi là
kẻ yếu, vậy để cho những kẻ yếu chúng ta hoàn toàn phá hủy Trường Sinh
Giới đi!
Thủy Kính cười nói.
- Vậy chỉ còn cách có chờ tín hiệu Dịch Diễn phát ra!
Thiên lão gật gật đầu nói.
- Ừ!
Ngay lúc này, bỗng nhiên một thân ảnh nữ nhân áo đỏ bay lại, Kiếm Hồng!
- Đại nhân!
Kiếm Hồng kêu lên.
- Chuyện gì vậy?
Thủy Kính nhíu mày hỏi.
- Cửa Trường Sinh Giới, bỗng nhiên xuất hiện 1 người, đỉnh đầu có một
cái chuông lớn màu vàng, là người đến bất thiện, Kiếm Hồng chưa dám kinh động, đặc biệt đến bẩm báo đại nhân!
Kiếm Hồng nói.
- Chuông lớn màu vàng đen?
Thiên lão mày nhướng lên.
- Đinh........................!
Đang trong lúc mọi người nhíu mày, một tiếng nổ vang lên, thanh chấn bầu trời, chấn động khủng bố, chân cho khe núi chỗ mọi người rung lên, rất
nhiều núi đá sụp đổ.
- Hỗn Độn Chung?
Thiên lão ánh mắt sáng lên.
Hỗn Độn Chung? Chủ nhân Hỗn Độn Chung xuất hiện? Mọi người nhìn nhau,
đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ ngưng trọng. Tiếp đó nhao nhao
bước ra khỏi cung điện.