Ra khỏi thư phòng của Khổng Liệt Thiên, Nhân Tôn từ đầu
đến cuối luôn giữ sắc mặt rất bình thản, nhưng trước đó thời điểm đối
thoại, vẫn là để Vong Trần bắt giữ được một tia thần sắc mừng rỡ.
Mừng rỡ, tuy rằng vẻn vẹn chỉ lóe lên một chút, nhưng đối với Vong Trần
vậy là đủ rồi. Bởi vì một tia vẻ mặt này, đã giúp Vong Trần đoán được
rất nhiều rất nhiều.
Đồng thời cũng nhìn ra được, mục đích cuối cùng của Nhân Tôn có lẽ dần dần sắp trồi lên mặt nước.
Trong thời gian kế tiếp, Vong Trần thỉnh thoảng trao đổi chuyện đối địch Tứ Tương Đại Trận với Nhân Tôn, các thời gian khác cũng âm thầm ẩn núp.
Thẳng đến một tháng sau, Nhân Tôn lĩnh đại lượng tu sĩ đi trước trên
đường tới chỗ giao giới hai giới, bỗng nhiên có một ngày lấy cớ rời đi
một đoạn thời gian, đương nhiên Vong Trần cẩn thận đi theo.
Tới một khu núi rừng vô cùng hẻo lánh, Vong Trần núp trong một góc theo dõi.
Xa xa, Nhân Tôn đứng trên một đỉnh núi.
“Ầm!”
Vang lên một tiếng nổ, bầu trời lập tức mây đen dầy đặc.
Vong Trần mở to hai mắt nhìn.
“Độ kiếp? Địa Tiên kiếp? Thời điểm này Nhân Tôn độ kiếp ư? Vì sao chọn
đúng lúc này? Chẳng lẽ thời cơ hắn đợi sắp tới?” Vong Trần nhíu mày suy
nghĩ.
“5000 năm, Nhân Tôn ẩn núp ở Thái Tuế Thiên triều sắp 5000 năm, rốt cuộc vì cái gì? Mà vật này, hiện tại sắp trồi lên mặt nước ư?”
“Chẳng lẽ là?” Vong Trần biến sắc!
Lăng Tiêu Thiên Đình bay hướng tới phương bắc.
Đây là chỗ tốt nhất của Lăng Tiêu Thiên Đình, triều đô có thể di chuyển, chuyển tới nơi đâu, Chung Sơn cũng có thể mượn dùng thế của thiên hạ
Đại Tranh.
Lần này, Chung Sơn với ảnh thân là hai, dụ hoặc Khổng Tuyên, Thần Nha Đạo Quân tới.
Trong thư phòng, Chung Sơn xem một số thư tín, Bảo Nhi ở một bên bồi tiếp.
- Lão gia! Những thư này là Thập Cửu đưa tới à?
Bảo Nhi hỏi.
- Không sai! Hắn nhìn ra mục đích của ta, phối hợp với mục đích của ta,
hắn khích Khổng Liệt Thiên đến quyết chiến một trận cuối cùng với ta, mà Khổng Liệt Thiên nhất định sẽ mời đến Khổng Tuyên và Thần Nha Đạo Quân! Giúp ta giảm bớt rất nhiều thời gian bố trí!
Chung Sơn buông lá thư, day day huyệt thái dương.
Bảo Nhi lập tức đứng ở phía sau Chung Sơn, xoa bóp huyệt Thái Dương cho Chung Sơn, mát xa cho Chung Sơn buông lỏng.
- Vì sao Thập Cửu làm như vậy? Chẳng lẽ hắn giống như Huyền nhi, có nỗi
khổ gì trong lòng? Đúng rồi, thuộc hạ của Khổng Liệt Thiên đều có một
Thần Ấn chữ ‘Yêu’, có phải vì vật đó chế ước hắn hay không?
Bảo Nhi nói ra phỏng đoán của mình.
- Khó mà nói chính xác!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vì cái gì?
Bảo Nhi nhíu mày hỏi.
- Muội không biết Chung Thập Cửu có thông minh bao nhiêu đâu, đối với
nắm bắt tính người, chúng thần Đại Tranh ta, chỉ có Tiêu Vong và Dịch
Diễn có thể so sánh với hắn. Cho nên hết thảy hành vi đều là nhìn theo
bên ngoài, ở thời điểm ta chưa xác định tâm tính hắn như thế nào, tất cả biểu hiện của hắn, các ngươi đều phải xem như không nghe không thấy!
Chung Sơn vỗ vỗ mu bàn tay Bảo Nhi nói.
- Được rồi, thật hy vọng hắn cũng giống như Huyền nhi!
Bảo Nhi gật gật đầu nói.
- Chỉ mong vậy đi! Trước trận quyết chiến cuối cùng, ta muốn làm tiếp một lần đột phá! Ở hậu cung muội quan tâm nhiều một chút!
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Trong mật thất Lăng Tiêu Thiên Đình.
Chung Sơn khoanh chân ngồi, đây là một lần đột phá cuối cùng trước khai chiến.
Phương pháp đột phá nhanh chỉ có một, cắn nuốt, cắn nuốt trọng bảo, hiện tại mặc dù Pháp bảo cửu phẩm cũng không có thể làm cho Bát Cực Thiên Vĩ sinh ra chút đột phá, lần trước Thiên Mạch Kiếm chỉ tăng một tầng, cũng chính là Thiên Tiên khí cũng vẻn vẹn chỉ có thể tăng một tầng mà
thôi... Chung Sơn còn có cái gì vượt qua trọng bảo Thiên Tiên khí đâu?
Lật tay một cái, Chung Sơn lấy ra Phương Thiên Ngọc Tỉ phóng ra trước mặt.
Tiếp đó lại lần nữa mở ra một hộp ngọc ở bên cạnh. Hộp ngọc vừa mở ra,
liền tỏa ra vô số tia sáng vàng chiếu sáng toàn bộ đại điện.
Bên trong, là một quầng sáng màu vàng.
Là đoàn ‘vận số’ khi huỷ diệt Bất Lão Giới thu được, còn có một cái
trọng bảo ở bên trong: mục tiêu của Chung Sơn chính là cái trọng bảo
kia.
Về phần ‘Vận Số’ của nhất nguyên.
Chung Sơn hai mắt khẽ híp lại, áp sát Phương Thiên Ngọc Tỉ về phía quầng sáng màu vàng kia.
Dưới thúc động của Chung Sơn, lập tức vô số ánh sáng vàng dường như bị
áp lực bức ra, tức thì ầm ầm nổ tung tràn ngập đại điện. Trong đại điện
tràn ngập vô số sương mù vàng, mà lại không tiết ra bên ngoài.
Bởi vì hạt châu nhỏ màu đỏ trên Phương Thiên Ngọc Tỉ tỏa ra hào quang
bảy màu sặc sỡ, chín con rồng chạm trên ngự tỉ dường như sống lại, há
mồm điên cuồng hấp thu sương mù vàng nổi lên ở bốn phía.
Chín con rồng đang cắn nuốt vận số?
Chung Sơn phi thường cẩn thận khống chế.
Đồng thời, trên vùng trời Lăng Tiêu Thiên Đình, số mệnh vô cùng tận cũng quỷ dị bốc lên vô cùng cuồng bạo, mà biển mây công đức ở phía dưới biển mây số mệnh, giờ phút này cũng bốc lên không thôi, giống như bỗng nhiên có một nguồn năng lượng mới bỏ thêm vào.
Ở trung tâm biển mây công đức và biển mây số mệnh, đột nhiên ngưng hiện ra một điểm sáng nhỏ vô cùng sáng lạn chói mắt.
Điểm sáng màu vàng đó càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, đồng
thời giống như kéo gần lại khoảng cách giữa hai biển mây công đức và số
mệnh.
Càng ngày càng gần, tiếp đó, đột nhiên chạm vào nhau.
Ở phụ cận hoàng thành, gần như tất cả quan viên đều nhìn lên bầu trời, nhìn một bức thắng cảnh vô cùng quỷ dị này.
Chạm nhau, mà điểm sáng màu vàng sáng lạn lúc đầu kia dường như một vật
dẫn, phàm là chỗ số mệnh và công đức chạm nhau, toàn bộ phát ra ánh sáng sáng lạn.
- Vận số? Không ngờ Thánh thượng có thể ngưng hiện ra vận số thuộc về chính mình?
Vương Khô kêu lên, mang theo vẻ kinh ngạc.
- Điểm phát ra ánh sáng sáng lạn chính là vận số ư?
Dịch Diễn ở một bên hỏi.
- Không sai! Đó chính là vận số, vận số thuộc về Đại Tranh, vận số thuộc về Thánh thượng!
Vương Khô cảm thán nói.
- Vận số có ích lợi gì?
Dịch Diễn hỏi.
Vương Khô nhìn lại Dịch Diễn nói:
- Lập tức ngươi sẽ biết!
- Hả!
Đế Huyền Sát, Nê Bồ Tát, cùng mọi người nhao nhao đi ra ngoài, ngửa đầu
nhìn trời, nhìn số mệnh và công đức kia liên kết lẫn nhau.
Số mệnh chung quy là nhiều hơn rất nhiều rất nhiều, đợi đến lúc tất cả
công đức hao hết, số mệnh vẫn còn lại rất nhiều. Vận số hình thành ánh
vàng rực rỡ kia toàn bộ di chuyển về phía trung tâm, di chuyển về phía
chỗ vô số thần tướng quan viên kia.
Trong lúc nhất thời, quan viên thần tướng Đại Tranh trên biển mây số
mệnh, lập tức phóng ra vô số ánh sáng màu vàng, vô cùng chói mắt. Thậm
chí, thần tướng Chung Sơn trước nhất chẳng những ánh sáng vàng bắn ra
bốn phía, trên đỉnh đầu lại lóng lánh ra một vầng sáng bảy màu vô cùng
rực rỡ.
Gần như tất cả quan viên đều biến sắc, tiếp đó trên mặt đều lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
Vận số, Chung Sơn có được vận số thuộc về chính mình, tuy rằng vận số
này còn rất ít, nhưng Chung Sơn cảm nhận sâu sắc được biến hóa cực lớn.
Công đức giao hòa với số mệnh biến thành vận số, đã không còn lại gì.
Mà Chung Sơn cảm thụ bản thân, tốc độ tu luyện 250 lần lúc đầu, trong nháy mắt đạt tới 400 lần!
400 lần, tốc độ tu luyện khủng bố 400 lần. Mà cả triều quan viên cũng
khẳng định bị vây trong loại ngạc nhiên vui mừng này. ‘Thượng vị thân’
của Chung Sơn lúc này có được tốc độ tu luyện gấp 400 lần, mà những
“trung vị thân” Dịch Diễn, Đế Huyền Sát, cũng cùng theo nước lên thì
thuyền lên, mỗi người đều đạt tới tốc độ tu luyện 40 lần. Điều này đối
với mọi người đích thật là một mối ngạc nhiên vui mừng thật lớn.
Công đức, số mệnh triệt tiêu biến mất, ngược lại là một loại hỗ trợ lẫn
nhau, thậm chí Chung Sơn còn có một loại cảm giác kỳ diệu, thông qua nắm giữ những vận số này, dường như trong mơ hồ cảm nhận được một thứ gì
đó, nhưng, nói không rõ là đạo lý gì, chỉ có về sau chậm rãi tìm tòi.
Phương Thiên Ngọc Tỉ cắn nuốt số mệnh nhất nguyên, đồng dạng cũng giúp
Chung Sơn lĩnh ngộ phương pháp dung hợp vận số, bên trong số mệnh đầy
trời xen lẫn rất nhiều vận số. Chung Sơn có vận số của chính mình, mà
trên Phương Thiên Ngọc Tỉ giờ phút này cũng tràn ra một số tia sáng bảy
màu.
Phương Thiên Ngọc Tỉ, càng thêm quý báu.
Lật tay thu hồi Phương Thiên Ngọc Tỉ, trước mặt Chung Sơn nhiều ra một trái cây màu trắng.
Trái cây? Bằng cỡ nắm tay, xinh đẹp giống như mắt mèo, vô cùng chắc chắn như bảo thạch. Về phần vì sao nói là trái cây, bởi vì nó đang tỏa ra
mùi thơm mờ nhạt, mùi thơm như trái táo.
Nắm lên trái cây màu trắng, Chung Sơn khẽ nhíu mày: Đây rốt cuộc là trái gì? Tiên quả của đại thế giới ư?
Có lẽ trái cây này có diệu dụng gì đó thật lớn, nhưng Chung Sơn đâu có
thời gian quản được nhiều như vậy, sau khi nhớ kỹ hình dạng, liền đưa
cho Bát Cực Thiên Vĩ một ngụm nuốt vào.
Quả nhiên là trọng bảo, Chung Sơn chỉ cảm thấy một luồng năng lượng
khủng bố nhanh chóng được Bát Cực Thiên Vĩ đưa vào trên thân mình.
“Ầm!”
Trong cơ thể Chung Sơn vang lên một tiếng nổ nặng nề...
Hai ngày sau, Chung Sơn bước ra đại điện. Thiên Cực Cảnh tầng thứ chín!
Trái cây màu trắng có thể so với Thiên Tiên khí sao? Một quả trái cây
trực tiếp giúp Chung Sơn tấn công đến Thiên Cực Cảnh tầng thứ chín! Tuy
rằng vẻn vẹn chỉ tăng một tầng, nhưng càng tu luyện về sau nhu cần năng
lượng càng nhiều! Lực lượng của Chung Sơn lại lần nữa tăng lên rất
nhiều.
Hai năm sau, tại địa phương cách chỗ giao giới hai giới âm dương không xa, Lăng Tiêu Thiên Đình ngừng lại.
Quân đội Đại Tranh từ bốn phương, rất nhanh hội tụ tới, xây dựng cơ sở
tạm thời ở phương đông; còn ở phương tây, đại quân Thái Tuế Thiên triều
cũng không ngừng tăng lên, hai bên ở sau thành lũy giằng co với nhau,
những ngày quyết chiến sắp tới rồi.
Trên một khe núi ở hướng đông Lăng Tiêu Thiên Đình.
Thiên Thần Tử lúc này đã hoàn toàn nhìn không ra nhân dạng, lớp da ngoài đã tan rã hết sạch, máu thịt bầy nhầy, chỉ có thể trùm kín trong áo bào đen, nhìn ra Lăng Tiêu Thiên Đình xa xa.
- Quyết chiến rồi sao? Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục sắp bắt đầu rồi! Khụ khụ...
Thiên Thần Tử vừa nói vừa ho khan.
Ở hướng tây Lăng Tiêu Thiên Đình, là đại doanh tiền tuyến của Nhân Tôn và Vong Trần trú đóng.
- Nhân Tôn tiền bối! Đại trận chuẩn bị như thế nào rồi?
Vong Trần hỏi.
- Đại trận của ta này, cần trăm vạn sinh mệnh tu giả để tế trận, trận
thành biển máu, vừa vặn thích hợp với công pháp của ngươi. Chỉ đợi bắt
đầu chiến đấu, tử vong đủ số 100 vạn tu giả, đại trận tự thành. Đến lúc
đó còn cần Vong Trần Tướng quân làm chủ trận, làm gương cho binh sĩ!
Nhân Tôn lạnh nhạt nói.
- Nghĩa bất dung từ!
Vong Trần cười nói.
- Ừm!
Trong một tòa thành ở hậu phương.
Khổng Liệt Thiên đứng trên thành lâu, nhìn ra hướng xa xa, trên mặt lóe
lên ánh tự tin, Thần Nha Đạo Quân đứng bên cạnh, cùng với Khổng Liệt
Thiên nhìn ra xa.
- Khổng Tuyên tiền bối khi nào có thể đến?
Khổng Liệt Thiên hỏi.
- Tổ sư sẽ đến, ngươi không nên nóng vội!
Thần Nha Đạo Quân sắc mặt lạnh lùng nói.
- Ta không phải lo lắng điều này, ta là lo lắng giẫm lên vết xe đổ, lần
trước Trường Sinh Giới bỏ không bị mất đồ vật này nọ, lần này sẽ không
mất tiếp chứ?
Khổng Liệt Thiên cười hỏi.
- Lần trước tổ sư không có phòng bị, lần này tổ sư thiết kế ổn thỏa hàng vạn hàng ngàn cấm chế, không người nào có thể lấy trộm được nữa!
Thần Nha Đạo Quân trầm giọng nói.
- Vậy là tốt rồi! Một trận chiến cuối cùng, Chung Sơn cũng đến ở phụ
cận. Chỉ cần Chung Sơn vừa chết, thiên hạ sẽ không còn ai cản được thế
lực của ta, không tới bao lâu, có thể thống nhất thiên hạ!
Khổng Liệt Thiên tự tin nói.
- Ừm! Lần này, Chung Sơn nhất định phải chết!
Thần Nha Đạo Quân nói, trong mắt lóe lên tia sáng ác độc.
Bóng ma Chung Sơn này không trừ đi, về sau sẽ trở thành tâm ma ảnh hưởng rất lớn cho việc tu luyện của Thần Nha Đạo Quân.