Trường Sinh Bất Tử

Quyển 8 - Chương 77: Hỗn Độn Chung kêu vang




Thần Nha Đạo Quân phất tay áo, 11 khối Bất Hủ Phong Bi thật lớn nổi lơ lửng bên cạnh người.

- Bất Hủ Phong Bi!

Thần Nha Đạo Quân trầm giọng nói.

Chung Sơn cũng không có làm khó, khẽ phất tay một cái, phía sau có người khiêng quan tài màu tím cực lớn kia đi ra.

Nhìn thấy quan tài tím, Thần Nha Đạo Quân co rụt đồng tử lại, không sai, chính là quan tài này.

Phía dưới thành trì, vô số dân chúng, vô số cao thủ nhìn một màn ở Nam Thiên Môn, mọi người không rõ là chuyện gì, nhưng đều nhận ra Thần Nha Đạo Quân và Diệp Khuynh Thành. Thánh thượng muốn trao đổi đồ vật gì với họ?

Là thật vậy chăng? Hay là Thánh thượng bố trí chuẩn bị phục kích Thần Nha Đạo Quân?

Mọi người chờ xem màn diễn.

- Trao đổi như thế nào?

Thần Nha Đạo Quân trầm giọng hỏi.

Thần Nha Đạo Quân là sợ Chung Sơn thu Bất Hủ Phong Bi rồi không chịu giao ra quan tài màu tím, cho nên phi thường cẩn thận.

Mà giờ phút này Chung Sơn lại nở nụ cười: “Trường Sinh Giới chủ muốn giết mình dễ như cắt cỏ, một nhân vật ngạo khí lăng vân như vậy, hiện tại bởi vì mình mà oai danh mất sạch. Ngay cả một chuyện trao đổi nho nhỏ, cũng biến thành sợ đầu sợ đuôi!”

Chung Sơn biết Thần Nha Đạo Quân là vì Khổng Tuyên, nguyên nhân lớn hơn nữa là nhiều lần thất bại ở trong tay mình, làm cho hắn đánh mất lòng tự tin!

Nếu là Thần Nha Đạo Quân trước kia, khẳng định sẽ rất ung dung ném 11 khối Bất Hủ Phong Bi lại đây, bởi vì, Thần Nha Đạo Quân ngạo mạn sẽ cảm thấy: ‘Ta giao cho ngươi Bất Hủ Phong Bi, nếu ngươi không giao cho ta quan tài màu tím, ta giết cả nhà ngươi!” đây là khí phách!

Thần Nha Đạo Quân vốn đã có khí phách! Đáng tiếc, nhiều lần thất bại, đã làm cho nhuệ khí của Thần Nha Đạo Quân biến mất. Trước mặt Chung Sơn, có chăng chỉ là một vẻ mặt ngưng trọng.

- Ha ha ha ha...

Chung Sơn cười ha hả một tràng.

Nghe tiếng cười to đó, Thần Nha Đạo Quân nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu rõ vì đâu.

Chung Sơn phất tay một cái, quan tài màu tím liền bị ném qua... biến thành Chung Sơn rất ung dung thoải mái.

Chung Sơn không sợ Thần Nha Đạo Quân nuốt lời, bởi vì ngươi vốn cũng không mang đi được, vì quan tài màu tím cực lớn này căn bản là không thu được vào trữ vật trang bị, chỉ có thể khiêng trở về.

Thần Nha Đạo Quân nếu không giao ra Bất Hủ Phong Bi, nhất định dẫn tới đám người Chung Sơn, Đế Huyền Sát ùa vào đánh, đến lúc đó vô tình làm hư hỏng quan tài màu tím, thì tội của Thần Nha Đạo Quân còn lớn hơn.

Nhìn Chung Sơn cười to, Thần Nha Đạo Quân bỗng nhiên hiểu ra. Liền vung tay thảy toàn bộ 11 khối Bất Hủ Phong Bi về phía Chung Sơn.

“Bốp!”

“Hốt!”

Đồ vật trao đổi cho nhau, Chung Sơn tâm tình thông thoáng, mà Thần Nha Đạo Quân, thì giờ phút này lại nghẹn trong lòng một cục tức.

Thần Nha Đạo Quân kiểm tra qua một lần quan tài màu tím, không sai, đúng là nó; bên Chung Sơn tự nhiên cũng kiểm tra Bất Hủ Phong Bi một phen: toàn bộ chính xác.

- Tốt lắm! Tiễn Trường Sinh Giới chủ! Ha ha ha ha...

Chung Sơn phất ống tay áo, thung dung đi vào Nam Thiên Môn.

- Cung tiễn Trường Sinh Giới chủ!

Quần thần cao giọng nói.

Mà tiếng nói cao giọng này nghe vào trong tai Thần Nha Đạo Quân lại vô cùng chói tai.

- Lăng Tiêu Thiên Đình, lên!

Trên Lăng Tiêu Thiên Đình, truyền đến thanh âm của Lục Kiến Bằng.

Lăng Tiêu Thiên Đình khổng lồ, lại lần nữa bay về phương bắc.

Dân chúng trong thành trì phía dưới đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái: Có cơ hội tốt như vậy, vì sao Thánh thượng buông bỏ không phục kích Thần Nha Đạo Quân? Ngay cả Diệp Khuynh Thành giờ phút này cũng là đầy mặt mờ mịt.

- Giới chủ! Vậy là xong rồi ư? Chung Sơn không có mảy may làm khó dễ ư?

Diệp Khuynh Thành không hiểu.

- Còn ngại không đủ mất mặt sao? Đi!

Thần Nha Đạo Quân trong lòng thực không thoải mái.

Trong Lăng Tiêu Thiên Đình.

- Thánh thượng! Vừa rồi vì sao không phục kích bọn họ? Chúng ta đã có năng lực đó mà?

Liễu Vô Song nghi hoặc hỏi.

- Hiện tại Thần Nha Đạo Quân, đã không đủ để ta lo lắng, còn giết ư? Là giết không chết, bọn họ muốn chạy trốn, ai cũng ngăn không được. So với đánh một trận vô dụng, không bằng thả bọn họ trở về cho ta sử dụng, quan tài màu tím cực lớn kia không thể giữ lại ở Lăng Tiêu Thiên Đình, mà Khổng Tuyên lập tức sẽ dưỡng lành thương thế. Mang về quan tài màu tím cực lớn kia, chính là mang về tai họa ngầm của chúng ta. Huyền nhi nói Khổng Tuyên trong vòng trăm năm sẽ không ra Trường Sinh Giới, ta tin tưởng lời nói của Huyền nhi!

Chung Sơn khẳng định nói.

- Dạ! Thánh thượng anh minh!

Liễu Vô Song lập tức đáp.

- Hơn nữa, Thánh thượng gióng trống khua chiêng ở trước mặt người trong thiên hạ trao đổi quan tài màu tím cực lớn như thế, còn có một mục đích trọng yếu khác!

Dịch Diễn ở một bên cười nói.

- Sao?

- Chuyện thiên địa rên rĩ, trời giáng mưa nước mắt, khẳng định rất nhanh sẽ truyền khắp thiên hạ, mà vừa rồi trao đổi quan tài, cũng bố cáo với khắp thiên hạ, vật ấy đã đến trong tay Thần Nha Đạo Quân. Thời điểm này, toàn bộ thiên hạ còn có yêu ma ám quỷ gì, cũng nên trồi lên mặt nước rồi!

Dịch Diễn cười nói.

- Ám quỷ?

Liễu Vô Song không rõ.

- Về sau sẽ biết!

Dịch Diễn cười nói bí ẩn.

Thần Nha Đạo Quân với Diệp Khuynh Thành, mang theo quan tài màu tím cực lớn bay về hướng Trường Sinh Giới.

Hai đại cường giả tuyệt thế khiêng một cái quan tài, ai dám ngăn cản, ai có năng lực ngăn cản? Chung Sơn không nhúng tay, trên Thần Châu còn có người nào có thể nhúng tay?

Một đường trầm mặc, mãi đến lúc còn cách Trường Sinh Giới không xa.

- Dừng lại!

Thần Nha Đạo Quân nhướng mày kêu lên.

- Giới chủ?

Diệp Khuynh Thành khiêng quan tài màu tím, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Trước mắt, là một địa phương rất hoang vu, nơi nơi là đồi núi đá trụi lủi.

- Bọn chuột nhắt nhát gan, ngay cả ta cũng muốn cướp? Ngại mình sống lâu à!

Thần Nha Đạo Quân trong mắt phát lạnh.

Vốn Thần Nha Đạo Quân đang nghẹn uất buồn phiền trong bụng, không ngờ về sắp đến Trường Sinh Giới lại gặp phải một tên cướp đường, cướp đường? Ngay cả ta đều dám cướp?

- Giới chủ! Người ở đâu?

Diệp Khuynh Thành nhướng mày kinh ngạc hỏi.

Bởi vì Diệp Khuynh Thành vốn không phát hiện có gì khác thường ở bốn phía!

Thần Nha Đạo Quân không để ý đến Diệp Khuynh Thành, mà tung ra một chưởng đánh vào hư không.

Một cái Đại Thủ Ấn màu vàng ầm ầm đánh tới núi đá phía trước mặt.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang động, hư không vỡ nát, ở chỗ hư không vỡ nát phun bắn ra một đoàn năng lượng vàng óng ánh.

Giống như một quang cầu màu vàng bị Thần Nha Đạo Quân tung một chưởng đánh nát, ầm ầm nổ tung.

- Diệp Khuynh Thành! Ngươi lui ra phía sau!

Thần Nha Đạo Quân trầm giọng nói.

- Dạ!

Diệp Khuynh Thành đáp.

Thần Nha Đạo Quân không phải lo lắng an nguy của Diệp Khuynh Thành, mà là lo lắng cho quan tài màu tím, bởi vì Thần Nha Đạo Quân cảm nhận được địch nhân đến rất cường đại.

- Thần Nha thật lợi hại, không ngờ đã đột phá đến Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai!

Một chưởng của Thần Nha cũng không có diệt cường giả trong hắc động, ngược lại, trong thiên địa loáng thoáng truyền đến một tràng âm thanh quỷ dị, tiếng nói khàn khàn, nghe không ra chút manh mối.

Thần Nha Đạo Quân co rụt đồng tử lại, vỗ lên trảm tiên hồ lô.

- Thỉnh bảo bối xoay mình!

Theo Thần Nha Đạo Quân gào to một tiếng, trong miệng trảm tiên hồ lô liền bắn ra một luồng hào quang bảy màu, bắn thẳng đến bên trong hắc động. Tốc độ cực nhanh, một đường nó đi qua, hư không lập tức vỡ nát thành một chuỗi hắc động.

Trảm Tiên Phi Đao sau khi giải phong ấn, mặc dù là Đế Huyền Sát cũng không dám chạm vào mũi nhọn, còn người nào có thể tiếp được?

“Boong...”

Hắc động khổng lồ trong tiếng chuông kêu vang mở rộng gấp trăm lần, không gian bùng nổ dữ dội, hiển nhiên bên trong đó đã xảy ra va chạm mãnh liệt, Trảm Tiên Phi Đao vừa chạm tới liền quay về.

Mà theo một tràng tiếng kêu này, bên trong hắc động cũng bắn vọt ra một nam nhân đeo mặt nạ màu vàng.

Trên đỉnh đầu nam nhân, lơ lửng một cái chuông lớn màu vàng đen rung động không thôi. Mà một kích Trảm Tiên Phi Đao vừa rồi, dường như chính là đã xảy ra một lần va chạm mãnh liệt với cái chuông lớn này.

- Thần Nha Đạo Quân? Trảm Tiên Phi Đao! Sau này chúng ta còn gặp lại!

Nam nhân đội cái chuông lớn cùng bắn vọt đi về hướng xa xa.

- Thỉnh bảo bối xoay mình!

Thần Nha Đạo Quân lại cao giọng quát.

Trảm Tiên Phi Đao lại lần nữa bắn mạnh đi, đảo mắt đến chỗ cái chuông lớn.

Cái chuông lớn ầm ầm biến thành lớn trăm trượng.

“Boong...”

Tiếng chuông kêu vang, Trảm Tiên Phi Đao va chạm trên chuông. Bốn phía không gian lại lần nữa hóa thành hắc động.

Chém xong phi đao bay trở về, nam nhân kia tiếp tục chật vật chạy trốn ra hướng xa xa.

Lần này, Thần Nha Đạo Quân không có đuổi theo, mà chỉ híp mắt nhìn.

Hiển nhiên, người kia không địch lại Thần Nha Đạo Quân, mà Thần Nha Đạo Quân cũng không dám đuổi theo, bởi vì Thần Nha Đạo Quân sợ đây là kế dương đông kích tây, còn có người nào khác muốn cướp quan tài màu tím.

- Hỗn Độn Chung, là một trong mười đại pháp bảo?

Thần Nha Đạo Quân nheo mắt lẩm bẩm.

- Hỗn Độn Chung... Xưa nay không biết ở trong tay ai, hiện tại rốt cục lộ mặt rồi!? Giới chủ! Chúng ta...

Diệp Khuynh Thành nhíu mày nói.

- Trở về Trường Sinh Giới!

Thần Nha Đạo Quân nói rất quyết đoán.

- Dạ!

Diệp Khuynh Thành ứng đáp.

Qua thời gian hai ngày, ở phụ cận chiến trường Hỗn Độn Chung đối chiến với Trảm Tiên Phi Đao mới chậm rãi đi ra một bóng người.

Bóng người này vẫn luôn ẩn giấu mình ở đây, hai ngày này dường như hắn sợ đám người Thần Nha Đạo Quân sẽ đi vòng lại, nên chưa dám vọng động: là Vong Trần của Thái Tuế Thiên triều.

Vong Trần nhìn theo hướng Trường Sinh Giới, rồi nhìn lại hướng đi của người trên đỉnh đầu lơ lửng Hỗn Độn Chung, hai mắt dần dần híp sát lại.

- Hỗn Độn Chung? Nhân Tôn?

Vong Trần nhíu mày lẩm bẩm.

“Chẳng lẽ là vì cỗ quan tài màu tím kia?” Vong Trần suy tư một hồi.

Suy tư một lúc, Vong Trần không dám lưu lại lâu, dưới chân đạp một bước bắn vọt đi về hướng Thái Tuế Thiên triều.

Âm phủ, chỗ Hoàng Tuyền Hải.

Hơn nửa tháng rồi, Thiên Thần Tử vẫn còn đang nhìn, Hoàng Tuyền Hải liên tục chìm xuống, càng ngày càng mờ nhạt, Thiên Thần Tử cũng dần dần thấy được quái vật trong Hoàng Tuyền Hải: một con Khổng Tước, một con Khổng Tước cực lớn tới ngàn dặm, Khổng Tước đang hấp thu lực lượng của Hoàng Tuyền Hải, nó đang uống Hoàng Tuyền lực?

Đây rốt cuộc là quái vật gì? Từ đâu ra, chẳng lẽ là dương gian? Dương gian từ khi nào ẩn giấu một con quái vật lớn như vậy?

Thời điểm sắp đến một tháng, rốt cục, Hoàng Tuyền Hải đã nhìn thấy đáy, Hoàng Tuyền Hải khổng lồ bị con Khổng Tước to lớn kia uống sắp cạn.

“Ầm ầm...”

Vạn Trượng Địa Ngục mất đi Hoàng Tuyền Hải, đất rung núi chuyển.

“Ré...”

Khổng Tước ngẩng đầu nhìn lên trời hót vang một tiếng, cuối cùng một chút nước trong Hoàng Tuyền Hải toàn bộ bị hút vào trong miệng, mà dường như Khổng Tước còn chưa đã khát, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Tuyền Lộ nối thông thiên địa kia.

Khổng Tước lại há mỏ, trong miệng nó lại truyền đến một lực hút to lớn.

“Ré...”

Hoàng Tuyền Lộ thông thiên rung chuyển dữ dội, Khổng Tước đang cắn nuốt Hoàng Tuyền Lộ ư? Ngay cả Hoàng Tuyền Lộ nó cũng có thể ăn ư?

Hoàng Tuyền Lộ rung chuyển, trời sụp đất nứt, đất rung núi chuyển, Thiên Thần Tử vội tránh ra thật xa, không dám nhúc nhích chút nào...