Trường Sinh Bất Tử

Quyển 8 - Chương 75: Nhân tôn




Lăng Tiêu Thiên Đình, Chung Sơn để cho Cáp Mô Lại chạy.

Cáp Mô Lại chạy ra khỏi Lăng Tiêu Thiên Đình, hình như đang nằm mơ vậy, có thật thả ta đi sao? Mang theo cảm giác như trong mơ, Cáp Mô Lại điên cuồng bay đi, căn bản không dám quay đầu lại liếc nhìn một cái.

Cáp Mô Lại đi rồi, trên Lăng Tiêu Thiên Đình.

- Phụ thân, vì sao chỉ đổi Bất Hủ Phong Bi? Vì sao không để cho bọn họ dâng luôn Hãm Tiên Kiếm lên?

Chung Thiên nghi hoặc hỏi.

Đúng vậy, quan tài màu tím cực lớn chỉ là một cái thi thể như vậy đã cực kỳ tôn quý, với tính cách của Thánh thượng vì sao không đổi nhiều thêm vài thứ chứ?

- Bất Hủ Phong Bi là điểm mấu chốt, nếu như ngay cả Hãm Tiên Kiếm đều muốn thì quá tham rồi.

Một bên Dịch Diễn giải thích nói.

- Ồ?

- Chúng ta là đổi với Thần Nha Đạo Quân, không phải đối với Khổng Tuyên!

Dịch Diễn trịnh trọng nói.

- Có ý gì?

- Khổng Tuyên vẫn chưa trở lại Trường Sinh Giới, bây giờ đổi từ tay Thần Nha Đạo Quân chỉ được như vậy thôi, nếu như tham quá, Thần Nha Đạo Quân sẽ không để ý tới chúng ta, chờ sau khi Khổng Tuyên trở về, chúng ta dù có mạnh mấy đi nữa thì cũng bị đoạt lại quan tài.

Dịch Diễn trịnh trọng nói.

- Ừ!

Mọi người gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu ra.

- Nhưng, ngươi làm sao biết Khổng Tuyên không ở Trường Sinh Giới chứ?

Thiên Linh Nhi nghi hoặc hỏi.

Dịch Diễn mỉm cười nói:

- Bởi vì bây giờ ở Hoàng Tuyền Hải!

- Hoàng Tuyền Hải?

- Không sai, ta vừa nhận được tin tức, sau khi bị trọng thương ở Lăng Tiêu Thiên Đình chạy đi, Khổng Tuyên liền tiến thẳng đến Hoàng Tuyền Hải. Có lẽ Hoàng Tuyền Hải mới có khả năng hóa giải thương thế của hắn.

Dịch Diễn mặt nhăn mày nhíu nói.

- Hắn không ngờ xuống âm phủ? Đến Hoàng Tuyền Lộ dưới Hoàng Tuyền Hải?

Cổ Thiên U mày nhăn lại.

- Không sao, thế giới âm phủ, hắn còn chướng mắt! Cũng không phải tự dưng rảnh rỗi tới xem đâu.

Chung Sơn lắc đầu nói.

- Ừ!

Trong lúc mọi người nói chuyện, giờ phút này Thi tiên sinh lại đi tới trước mặt quan tài màu tím cực lớn.

Trên quan tài màu tím cực lớn kia, đinh đã được đóng vào, nhưng mà Thi tiên sinh vẫn không ngừng đi vòng quanh đánh giá quan tài này, từng chút từng chút nhìn.

Nhìn nhìn, sắc mặt Thi tiên sinh trở nên cực kỳ ngưng trọng. Càng ngày càng ngưng trọng.

Mọi người nói chuyện một hồi, đều nghi hoặc nhìn về phía Thi tiên sinh.

- Thi tiên sinh, phát hiện cái gì?

Chung Sơn nghi hoặc hỏi.

Thi tiên sinh thật sâu hít vào một hơi nhìn về phía Chung Sơn nói:

- Thánh thượng, tình huống có chút không đúng!

- Ồ?

- Thánh thượng mời xem cái này!

Mọi người cùng nhau vây lại, nhìn về phía vị trí Thi tiên sinh chỉ vào, đó là một chấm đen rất nhỏ.

- Đây là? Lúc ta trở về đã kiểm tra qua, trên quan tài không có điểm đen này a!

Nê Bồ Tát nhíu mày nói.

- Không sai, không có điểm đen này, hiện tại lại có!

Thi tiên sinh hít sâu một hơi nói.

- Điểm đen là có ý gì?

- Đây là thi ban, một quả thi ban bên ngoài cơ thể. Trên quan tài này còn có 80 cái, tổng cộng 81 cái thi ban.

Thi tiên sinh vô cùng ngưng trọng nói.

- Ồ, cái này đại biểu cái gì?

- Thi biến, quá trình thi biến không thể nghịch chuyển, có đinh quan tài trấn trụ thi thể, trấn trụ quan tài, nhưng 81 cái thi ban này xuất hiện, thi biến là không thể tránh được, thông qua thi ban, thi thể bên trong có thể hấp thu Tạp khí, chỉ là chậm hơn so với lúc trước mà thôi, chỉ cần có thời gian, thi biến là chuyện sớm muộn, một khi thi biến, trời sụp đất nứt!

Thi tiên sinh mang theo một tia sợ hãi nói.

Thi tiên sinh nói cực kỳ âm trầm, Thiên Linh Nhi có chút sợ hãi cầm lấy tay Chung Sơn.

- Tuy nhiên bây giờ thì không sao, ta nghĩ, ít nhất trong 300 năm sẽ không có thi biến, 300 năm sau, thì không rõ ràng lắm.

Thi tiên sinh trịnh trọng nói.

- 300 năm?

Chung Sơn mày nhướng lên.

- Thánh thượng, thời gian có chút gấp gáp!

Dịch Diễn nhíu mày nói.

- Mặc kệ gấp gáp cỡ nào, trong 300 năm, phải nhất thống thiên hạ, diệt Trường Sinh Giới, diệt Thái Tuế Thiên triều!

Chung Sơn ánh mắt kiên định nói.

- Vâng!

Mọi người lập tức đáp.

- Phương bắc, Đại Tần đã rời đi, đại quân chúng ta chuẩn bị bắc thượng, bắt đầu đi! Dịch Diễn, trẫm phong ngươi làm Bắc Phạt tổng Nguyên soái, hoả tốc thu gặt thiên hạ phương bắc!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Tuân mệnh!

- - - -

Thái Tuế Thiên triều, trong thư phòng Khổng Liệt Thiên.

Khổng Liệt Thiên trở về, đứng trước mặt Vong Trần.

- Đám người Sắc Không còn chưa về sao?

Khổng Liệt Thiên nhíu mày hỏi.

- Còn chưa!

Vong Trần lắc đầu.

- Vậy chờ hắn trở về đi, Nho đạo học viện ở trong tay hắn căn bản không phát huy được chút hiệu quả, hừ!

Khổng Liệt Thiên hừ lạnh một tiếng.

- Ta nghĩ Sắc Không đã cố hết sức rồi! Tuy rằng chưa bao tới thư viện xem, nhưng ta nghĩ hắn khẳng định thường xuyên ở nhà nghiên cứu bố cục thư viện.

Vong Trần nói.

Vong Trần giống như nói giúp Sắc Không, nhưng mà lột vào tai Khổng Liệt Thiên lại vô cùng khó chịu, chưa bao giờ đi tới thư viện xem?

- Tốt lắm, chuyện của hắn, trở về ta sẽ tìm hắn, hiện tại là chuyện của ngươi!

Khổng Liệt Thiên trầm giọng nói.

- Ta?

- Nghe nói ngươi mấy ngày trước ở nhà lập cho Chung Sơn một cái mộ bia?

Khổng Liệt Thiên trầm giọng nói.

Vong Trần mày nhảy lên một hồi nói:

- Thánh thượng thứ tội, Chung Sơn dù sao cũng từng là nghĩa phụ của ta, tuy rằng vì Thánh thượng mà cùng Chung Sơn ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng mà Vong Trần vẫn hy vọng có thể dựng cho Chung Sơn một tấm bia.

- Chung Sơn hắn không chết!

Khổng Liệt Thiên khó chịu nói.

- Không chết?

Vong Trần biến sắc.

- Không sai, ngươi vì Chung Sơn mà lập bia cho hắn, ta không trách ngươi, dù sao tưởng rằng hắn đã chết, đối với một người chết, lập bia cũng không sao cả, đồng thời cũng chứng minh ngươi toàn tâm toàn ý làm thần tử của ta, yên tâm, mặc kệ giới này kết quả thế nào, đến đại thế giới, Khổng gia ta dù gì cũng là gia tộc Thánh nhân, là tồn tại chấn nhiếp thiên hạ!

Khổng Liệt Thiên trầm giọng nói.

- Vâng!

Vong Trần cúi đầu thi lễ, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười không dễ phát hiện.

- Doanh đã rời đi, hiện tại, ta bổ nhiệm ngươi làm tổng Nguyên soái ba quân, mang binh đông tiến, thu gặt thổ địa Đại Tần!

Khổng Liệt Thiên trầm giọng nói.

- Tuân lệnh!

Vong Trần lập tức đáp.

- Tuy nhiên, trước đó, còn có một việc muốn ngươi đi làm!

Khổng Liệt Thiên nói.

- Thánh thượng mời nói.

- Thái Tuế Thiên triều, vốn có hai Phong Thủy Sư, một người là Thần Tú, còn một là Nhân Tôn, Thần Tú đã chết, chết thì đã chết rồi, cũng không có gì đáng tiếc, quan trong là Nhân Tôn này, hắn cùng với Trường Sinh Giới không có quan hệ gì, lai lịch vô cùng kỳ lạ, nhưng thực lực rất mạnh!

Khổng Liệt Thiên nói.

- Thực lực rất mạnh?

Vong Trần nhíu mày hỏi.

- Không sai, Nhân Tôn bình thường rất hạ thấp, nhưng mà Thánh thượng đời trước Lục Quy Thiên từng nói qua, hắn xa không phải đối thủ của Nhân Tôn, còn có Chí Tôn Ô Nha tộc cũ, Ô Hoàn, kỳ thật cũng là đệ tử của Nhân Tôn.

Khổng Liệt Thiên nói.

- Nhân Tôn lợi hại như vậy? Hắn phải không chỉ là 1 Phong Thủy Sư sao? Hắn luôn luôn che giấu thực lực, vì sao?

Vong Trần kinh ngạc nói.

- Không biết, trước khi ta tới giới này, hắn đã sớm ở Thái Tuế Thiên triều nhậm chức, trừ Thánh thượng đời trước Lục Quy Thiên và Ô Hoàn tín nhiệm hắn ra, những người khác đều không tín nhiệm hắn, Trường Sinh Giới đám người Thần Nha Đạo Quân cũng không tin hắn, nếu không mấy lần vây giết Chung Sơn cũng đã kêu hắn theo rồi!

Khổng Liệt Thiên nhíu mày nói.

- Bất kỳ chuyện gì đều có nhân quả, Nhân Tôn ở Thái Tuế Thiên triều, khẳng định có tính toán à!

Vong Trần khẳng định nói.

- Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà, Thái Tuế Thiên triều rốt cuộc có cái gì để hắn mưu đồ chứ? Còn có cái gì chúng ta không biết sao?

Khổng Liệt Thiên lắc đầu hỏi.

- Thánh thượng muốn ta đi thử Nhân Tôn?

Vong Trần ngầm hiểu hỏi.

- Không sai, chính là muốn ngươi đi thử Nhân Tôn, ngươi là một người tâm tình hoàn mỹ nhất trong đám quần thần, việc này chỉ có thể giao cho ngươi, thiên hạ này, ta muốn, cho nên Trường Sinh Giới ta muốn sử dụng, mà Nhân Tôn thần bí này, cho dù không thể điều tra ra mục đích của hắn, cũng muốn hắn trở thành quân cờ của ta, thay ta chinh chiến thiên hạ!

Khổng Liệt Thiên vô cùng khẳng định nói.

- Vâng, thần nhất định không phụ Thánh thượng kỳ vọng!

Vong Trần lập tức nói.

- - -

Âm phủ, trung tâm Vạn Trượng Địa Ngục, Hoàng Tuyền Lộ thông thiên triệt địa.

Thông đạo khổng lồ thông lên dương gian, dẫn tới vô số quỷ vật, người trước ngã xuống, người sau tiếp tục. Ở một cái khe núi nhỏ trong Hoàng Tuyền Lộ, có một lão nhân máu thịt bầy nhầy luôn ẩn nấp trong đó.

Nguyên đại trưởng lão Thiên gia âm phủ, Thiên Thần Tử, Thiên Thần Tử sau khi tiếp được một chưởng của Doanh, liền điên cuồng trốn chạy, Doanh cũng tuân thủ lời hứa, sau một chưởng cũng không đuổi theo.

Thiên Thần Tử chạy trốn tới cửa Hoàng Tuyền Lộ, sau khi thiết trí đại trận liền cẩn thận dưỡng thương.

Nhưng khi này Thiên Thần Tử mới giựt mình kinh hãi phát hiện, Doanh không phải một chưởng đánh không chết mình, mà là căn bản không cần, hiện tại thương thế vô cùng cổ quái, tu dưỡng cỡ nào cũng không thấy tốt, không ngừng ăn linh đan, nhưng mà vẫn không tốt. Hiện tại thương thế càng ngày càng nặng hơn.

Làn da dần dần hòa tan, trong cơ thể thường truyền tới tiêng nổ trầm đục, vô cùng đau đớn.

Đổi lại người khác thì đã sớm sống không bằng chết mà tự sát rồi, nhưng Thiên Thần Tử thì lại khác, 8 vạn năm, 8 vạn năm hắn đều nhịn được, chẳng lẽ còn không nhịn được cỗ đau đớn này.

Mỗi ngày càng thêm thương thế, trong mắt Thiên Thần Tử tràn ngập phẫn hận, vì sao lại như vậy? Đại Tần vì sao cường đại như vậy?

Trong lúc dưỡng thương ở trong khe núi, Thiên Thần Tử cũng thường xuyên dùng thần thức quan sát bốn phía, biết cửa Hoàng Tuyền Lộ này có một ít người quanh quẩn, rất dễ dàng nhận ra, bọn họ mặc quần áo cẩm y vệ của Đại Tranh Thiên triều.

Đại Tranh Thiên triều! Đều là họa Đại Tranh Thiên triều gây nên, Chung Sơn, nếu không phải Chung Sơn này, mình vì sao lại lưu lạc tới tình cảnh như thế này?

Tuy nhiên, Thiên Thần Tử vẫn chưa hành động thiếu suy nghĩ, trước hết dưỡng thương, có lẽ qua vài năm nữa thương thế trở nên điên cuồng kịch liệt thì sao?

Cho tới tận mấy ngày trước, Thiên Thần Tử bỗng nhiên cảm thấy những Đại Tranh cẩm y vệ kia sắc mặt đại biến, tiếp đó quay đầu bỏ chạy.

- Oanh, oanh.................!

Bên ngoài vang lên tiếng nổ, mặt đất xung quanh Hoàng Tuyền Hải ầm ầm rung lên.

Thiên Thần Tử kinh hãi nhìn về phía phụ cận Hoàng Tuyền Hải.

Đầy trời đều là thân ảnh quỷ vật.

Vùng trung du Hoàng Tuyền Hải dày dặc quỷ vật, bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh bay toàn bộ, trên Hoàng Tuyền Lộ, vô số quỷ vật leo lên đại trụ cũng sụp đổ, quỷ vật nếu không tan thành mây khói, thì cũng bị lực lớn chân ra khỏi Hoàng Tuyền Hải.

Bốn phía phảng phất như hình thành một cái lồng lớn, bao phủ toàn bộ Hoàng Tuyền Hải, bất kỳ quỷ vật nào cũng không vào được.

- Kíu.................!

Phảng phất có một tiếng chim hót cao vút truyền tới, Thiên Thần Tử nấn ná đi ra.

Hoàng Tuyền Hải, Hoàng Tuyền Hải không ngừng bốc lên, hình như ở phía dưới Hoàng Tuyền Hải có một con quái vật khổng lồ đâng chồi lên.

Càng khiến cho da đầu Thiên Thần Tử run lên chính là, toàn bộ Hoàng Tuyền Hải đang chìm xuống? Mực nước đang hạ xuống? Hình như có cái gì khủng bố đang hấp thu nước biển trong Hoàng Tuyền Hải vậy, loại nước này mà cũng có người dám hấp thu.