Trong Tuyết Mai Đình Chung Sơn đang đứng, bỗng nhiên nhiều thêm một người, là Đại Tần Lý Tư!
Thấy Lý Tư tới bất ngờ, Chung Sơn khẽ nhíu mày.
- Lý Tư ra mắt Chung Sơn Đại đế!
Lý Tư cười nói.
- Ra mắt Lý Tư Thừa tướng!
Chung Sơn gật gật đầu trả lời.
- Dường như Chung Sơn Đại đế có giao tình rất thâm hậu với Kiếm Ngạo Thiên chủ?
Lý Tư cười nói.
- Rất có giao tình, không biết lý Thừa tướng muốn nói điều gì?
Chung Sơn nhìn về phía Lý Tư hỏi.
- Ừm! Không báo mà đến, chủ yếu là gần đây nghe nói nhiều về Đại Tranh, nên muốn đến để chứng kiến một phen!
Lý Tư nói.
- À?
- Nghe nói, Đại Tranh Đế triều sắp thăng cấp Thiên triều? Đúng là sự thật chăng?
Lý Tư hỏi thẳng vào điểm chính.
Nhìn xem Lý Tư, Chung Sơn hơi trầm mặc, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu nói:
- Không sai! Đại Tranh là chuẩn bị tiến thêm một bước!
- Vốn cũng là điều nên làm! Đại Tranh Thiên triều chỉ là vấn đề thời gian! Có thể nhận được trả lời khẳng định của Chung Sơn Đại đế, Lý Tư rất vinh hạnh!
- Lý Thừa tướng quá khen rồi! Đại Tần 8 vạn năm trước đã uy trấn Thần Châu, Đại Tranh ta so với Đại Tần mà nói, còn kém rất xa!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Mặc kệ như thế nào, Đại Tranh chung quy đã chiếm cứ ba phần thiên hạ đất Thần Châu! Từ xưa đến nay, với Đế triều chiếm cứ ba phần đất Thần Châu, ngài là người đầu tiên, Đại Tranh là thứ nhất, đệ nhất Đế triều muôn đời, quả là danh bất hư truyền!
- Tình thế bắt buộc, không thể không như thế! Nói vậy Đại Tần ở thời điểm Đế triều, khẳng định cũng không kém Đại Tranh!
Chung Sơn lắc đầu nói.
Lý Tư nhìn Chung Sơn, tươi cười, cũng không phản bác.
- Nếu Đại Tranh sắp thăng cấp Thiên triều, vậy Lý Tư ta thay mặt Đại Tần, trước thời hạn đưa tặng một phần lễ vật cho Đại Tranh đi!
Lý Tư nói.
- A?
Chung Sơn tỏ ra bất ngờ.
- Một lát sau sẽ biết!
Lý Tư nói.
Một lát sau sẽ biết? Chung Sơn tỏ vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ phần lễ vật này không ở trên thân Lý Tư? Đợi một lát sau mới có thể xuất hiện?
Chung Sơn cũng biết mình với Đại Tần cũng không có giao tình nhiều lắm, trước thời hạn đưa tới lễ vật? Phương diện này có lẽ còn có mưu đồ gì đó!
Trên trời cao, hắc động một hồi thành lớn, một hồi thu nhỏ lại, từ bên trong phóng ra kiếm khí cường thế, không gian chấn động dữ dội, khiến cho người vây xem bên ngoài phải hết lui lại lui.
Một trận chiến này, từ sáng sớm kéo dài tới chạng vạng, đến lúc thái dương xuống núi, không gian rung chuyển mới dần dần ngừng lại bình ổn, hắc động chậm rãi phục hồi như cũ.
Một trận chiến đấu cường đại, rốt cục tạm thời ngưng lại.
Trên trời cao, bốn cường giả còn vây quanh Kiếm Ngạo.
Kiếm Ngạo tóc hơi rối loạn, chỗ góc áo có một chút tổn hại, Thần Nha Đạo Quân đứng đối diện Kiếm Ngạo cũng y như thế, quần áo trên thân Thần Nha Đạo Quân cũng phần bị xé rách, tuy nhiên giống như Kiếm Ngạo, Thần Nha Đạo Quân cũng không lo ngại, chỉ là nhíu sát chân mày nhìn về phía Kiếm Ngạo.
Diệp Khuynh Thành thì trên cánh tay bị một đường máu chậm rãi chảy xuống Tuyệt Tiên Kiếm trong tay. Diệp Khuynh Thành bị thương cánh tay phải, nhíu mày, chuyển thanh Tuyệt Tiên Kiếm qua tay trái.
Về phần Cáp Mô Lại, lại quỷ dị hoàn hảo không tổn hao gì, không có mảy may thương tích, chỉ là trên mặt đầy vẻ buồn bực. Có lẽ trong mấy canh giờ chiến đấu vừa rồi, Cáp Mô Lại căn bản là không chen vào được, chỉ có thể đứng ở bên ngoài chiến trường giương mắt nhìn chăng!
Bị thương nặng nhất chính là Thân Tề Thiên, Thân Tề Thiên mặt đầy kinh hãi, toàn thân là thương tích, một chân lại máu thịt bầy nhầy có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.
Một người Kiếm Ngạo chiến ngang tay với bốn cường giả ư?
Mọi người đều như ngừng lại hô hấp.
- Kiếm Ngạo! Ngươi có thực lực so tay nghề với ta, nhưng ngươi hẳn là biết, nếu còn tiếp tục như vậy ngươi nhất định thất bại! Trảm tiên hồ lô của ta giải một lần phong, còn có thể giải phong lần thứ hai, khi đó, ngươi sẽ không phải đối thủ của ta! Hãy gia nhập Trường Sinh Giới ta, ta ban cho ngươi nghiệp vị Đạo Quân! Đồng thời giao Tru Tiên Kiếm cho ngươi chưởng quản!
Thần Nha Đạo Quân trầm giọng nói.
Kiếm Ngạo khẽ lắc đầu, tóc hơi rối loạn vừa rồi lại lần nữa mềm mại bay phất phới phía sau đầu, đầu ngón tay duỗi ra, một lần nữa từ trong hai tay bắn ra hai đạo kiếm cương. Đồng thời, dưới chân Kiếm Ngạo cũng bắn ra vô số kiếm khí.
- Đạo Quân? Ha ha ha ha... Thần Nha Đạo Quân chẳng qua cũng thế! Đừng để ta lại xem thường ngươi!
Kiếm Ngạo cười một tràng dài, cất cao giọng nói.
Kiếm khí bàng bạc một lần nữa xé mở không gian, năm cường giả tiếp tục chiến đấu. Trên trời cao, lại hình thành một cái hắc động thật lớn.
Nói chuyện với nhau vừa dứt, chiến đấu lại tiếp tục!
Mọi người đều đánh bóng ánh mắt, chờ kết cục.
- Bệ hạ! Cha ta có thể có nguy hiểm hay không? Có cần...
Kiếm Hồng lo lắng nhìn về phía Chung Sơn.
- Kiếm Ngạo đã nói qua, không cần chúng ta hỗ trợ! Hơn nữa, ngươi không phát hiện sao? Ánh trăng đã bắt đầu lên cao rồi!
Chung Sơn lắc đầu nói.
Ánh trăng? Lý Tư ở một bên có vẻ khó hiểu nhìn về phía Chung Sơn.
Kiếm Hồng nhìn xa xa dâng lên một vầng trăng sáng, trong mắt nhoáng lên một cái vẻ vui mừng, tiếp đó gật gật đầu nói:
- Là Kiếm Hồng quên mất!
- Quan tâm quá sẽ bị loạn! Đêm trăng tròn, Kiếm Ngạo hư không đại viên mãn!
Chung Sơn nói.
- Ừm!
Vầng trăng càng lúc càng cao, khi vầng trăng tròn treo ngay chính giữa trời cao, bất chợt trăng sáng trên không trung phát sinh một màn quỷ dị.
Từ trên trăng sáng bắn xuống vô cùng tận ngân quang, dường như đại lượng ánh trăng bị phụ cận Mai Sơn hút thu.
Đặc biệt là hắc động ngay chỗ năm đại cường giả ở giữa trời cao, giống như một cái lốc xoáy, bốn phía vô cùng tận ánh trăng nhảy vào trong đó, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, đây là chuyện gì vậy?
- Không ngờ kiếm đạo của Kiếm Ngạo đạt tới trình độ ‘Nguyệt Hoa Tâm Kiếm’ rồi?
Lý Tư nhíu mày nói thán phục!
Trên trời cao, chỗ hắc động đột nhiên bay ra bốn bóng người, là Thần Nha Đạo Quân, Diệp Khuynh Thành, Thân Tề Thiên và Cáp Mô Lại bay ra, rồi hắc động chậm rãi biến mất.
Dần dần mọi người lại lần nữa có thể nhìn thấy hết thảy ở bên trên.
Kiếm Ngạo không có, chỉ còn lại một quầng sáng màu bạc.
“Vèo!”
Phía dưới quầng sáng đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm khí.
“Vèo... Vèo... Vèo... Vèo...”
Càng lúc càng nhiều kiếm khí, vô cùng vô tận kiếm khí từ bên trong ngân quang toát ra, nhưng cũng không bắn ra bốn phía, mà chậm rãi bao bọc quanh ngân quang... kiếm khí càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.
Kiếm khí càng lúc càng lớn, dần dần, trên trời cao liền hình thành một cái kiếm cầu thật lớn hình dạng một nụ hoa.
Khí thế cường đại từ trên cao ầm ầm bức xuống bốn phương tám hướng, gần như bỗng nhiên trong lòng mọi người đều căng thẳng, có một loại cảm giác muốn quỳ xuống sùng bái.
Đó là hình dạng một nụ hoa sen, tuy nhiên, cánh hoa lại là kiếm khí tạo thành.
“Ca ca ca ca...”
Sau một nén nhang, trong lúc mọi người nuốt nuốt nước miếng, nụ hoa mấy vạn trượng kia chậm rãi nở ra.
Càng nở càng lớn, một đóa kiếm liên 10 vạn trượng chậm rãi nở rộ ở trước mắt mọi người.
Chỗ cánh hoa của Kiếm liên, vô tận kiếm khí bắn về phía bốn phương thiên địa, kiếm khí vô cùng bàng bạc, khắp hư không phạm vi ngàn vạn dặm đều là kiếm khí sắc bén đến cực điểm kia.
Kiếm khí bao phủ hết thảy.
Mà ở ngay chính giữa đóa kiếm liên, trên đài sen, Kiếm Ngạo khoanh chân ngồi đó, quanh thân ngân quang chậm rãi biến mất, chỗ mi tâm hắn chợt xuất hiện một dấu ấn hình thanh kiếm.
Hai mắt vừa mở ra, trong mắt Kiếm Ngạo ầm ầm phun ra một luồng kiếm ý bàng bạc, kiếm ý bắn thẳng ra xa xa đại lượng kiếm khí tán loạn.
Mọi người kinh hãi nhìn về phía Kiếm Ngạo.
- Chúc mừng Thiên chủ! Đại viên mãn phàm nhân!
Phía dưới bỗng nhiên truyền đến tiếng chúc tụng kích động của đệ tử U Minh Thiên.
- Chúc mừng Thiên chủ, đại viên mãn phàm nhân!
... Kiếm Ngạo từ trên kiếm liên đứng lên, nhìn một vòng đệ tử U Minh Thiên kích động sùng bái ở phía dưới, vẫn chưa nói bất kỳ lời nào, mà chỉ chậm rãi nhìn về phía Thần Nha Đạo Quân. Lồng ngực Thần Nha Đạo Quân đập kịch liệt, trong mắt hiện lên một ý ngoan độc, cách đó không xa Diệp Khuynh Thành lại cau mày, Cáp Mô Lại thì trong mắt hiện lên khiếp sợ.
Thân Tề Thiên thương thế nặng nhất nhìn thấy Kiếm Ngạo đột phá tu vi, trên mặt càng thêm hoảng sợ quá mức.
“Vì cái gì, vì cái gì vẫn là ta cuối cùng không hay ho như vậy?”
Không chút do dự, Thân Tề Thiên liền quay đầu bỏ chạy.
- Giờ phút này còn muốn chạy?
Kiếm Ngạo lạnh lùng quát lớn.
Theo Kiếm Ngạo quát lạnh một tiếng, một đạo kiếm khí khổng lồ lập tức xé toạt không gian bắn nhanh tới phía Thân Tề Thiên.
“Xoạt...”
Hư không lại lần nữa hóa thành hắc động, mà lúc này Thần Nha Đạo Quân với Diệp Khuynh Thành cũng lần nữa công tới hướng Kiếm Ngạo.
Năm cường giả lại chiến đấu tiếp tục, hư không lại lần nữa hóa thành hắc động... Mà đúng lúc này, Lý Tư đang ở bên cạnh Chung Sơn cũng đột nhiên biến mất không thấy.
Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai, đại viên mãn phàm nhân thật cường đại biết bao? Hơn nữa Kiếm Ngạo còn là một hung nhân kiếm đạo. Thực lực của Kiếm Ngạo hiện tại, đã vượt qua dự liệu của Chung Sơn!
“Ầm...”
Hắc động ầm ầm mở rộng không chỉ gấp mười, tiếp đó, rất nhanh co rút lại.
Ở thời điểm hắc động khôi phục lại, mọi người nhìn thấy có vô tận ngân quang, đột nhiên nhằm vào một hướng, lực công kích khổng lồ làm cho một phương đó trở nên chấn động kịch liệt.
Hướng đó là Thân Tề Thiên! Vô tận ngân quang đâm tới, lập tức Thân Tề Thiên bị đâm vỡ nát xương cốt cũng không còn.
- A...
Chỉ lưu lại một tiếng hét thảm, Thân Tề Thiên liền tan xương nát thịt! Thậm chí, ngân quang kia đánh nát cả hồn và phách Thân Tề Thiên.
Mọi người đều nghĩ là Thân Tề Thiên xong rồi, hồn phách đều bị đánh nát, nhất định đã tan thành mây khói.
Thế nhưng ở chỗ hồn phách sắp tiêu tán kia, lại truyền đến thanh âm táo bạo quỷ dị:
- Khốn nạn! Thù này, Tôn Thân ta nhớ kỹ, sau này nhất định phải huyết tẩy tiểu thế giới này! A...
Thanh âm cuồng bạo, lộ ra vô tận lệ khí, khiến người nghe mà máu trên toàn thân như ngưng chảy.
Tôn Thân? Tôn Thân là ai?
“Ầm...!”
Nhưng trong lúc mọi người còn đang nhíu mày vì Thân Tề Thiên chết, thời điểm vì tiếng nói của Tôn Thân mà lông tơ dựng thẳng, ở trên kiếm liên bên kia truyền đến một tiếng nổ vang dội, cánh tay Diệp Khuynh Thành bị người đánh một kích nổ tung, thanh Tuyệt Tiên Kiếm không ngờ bay thẳng tắp về phía Chung Sơn.
Lý Tư, người đột ngột công kích Diệp Khuynh Thành là Đại Tần Thừa tướng Lý Tư?
- Vô liêm sỉ!
Thần Nha Đạo Quân vỗ hồ lô.
Một đạo hào quang bảy màu bắn thẳng đến.
“Víu víu!”
Kiếm liên 10 vạn trượng của Kiếm Ngạo bất thình lình hóa thành một đạo kiếm quang, ầm ầm va chạm với Trảm Tiên Phi Đao của Thần Nha Đạo Quân phóng ra.
“Ầm!”
Trảm Tiên Phi Đao thối lui về trảm tiên hồ lô, mà kiếm quang cũng bay ngược trở về trước mặt Kiếm Ngạo, chui vào trong cơ thể Kiếm Ngạo.
Khi Diệp Khuynh Thành định phản kích, Lý Tư sớm đã thối lui vô cùng xa.
Mà trong thời gian ngắn ngủi này, Tuyệt Tiên Kiếm đã bắn tới trước mặt Chung Sơn.
Đây là phần lễ vật theo như lời Lý Tư ư? Là Tuyệt Tiên Kiếm ư?
- - - - - oOo- - - - -