- Không có gì là không thể nào, người phàm thì thế nào? Người phàm thì không thể từ ngoại giới tiến vào sao, người phàm thì không thể đến tám mươi tuổi mới tu tiên sao? Ha ha ha ha, Cổ Thần Thông, ngươi thiên toán vạn toán, làm sao cũng coi như không tính được trước hai mươi lăm tuổi của ta, căn bản không phải người của giới này a, ha ha ha ha!
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ngươi là một phàm nhân, tuyệt đối không thể nào!
Cổ Thần Thông cả giận nói.
- Không có gì là không thể nào, ngươi tính toán cho tới hôm nay, chẳng lẽ ta không thể tính tới hôm nay sao?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Ngươi có ý gì?
- Vài thập niên trước, Nô Thanh Huệ đánh ngươi vào trong cơ thể ta, ta liền bắt tay vào chuẩn bị, phương pháp đối mặt với ngươi mặc dù quá nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là ta vô kế khả thi, đáng tiếc, đáng tiếc biện pháp kia không cần, bởi vì ngươi vốn cũng không phải là Cổ Thần Thông, đối phó với ngươi, căn bản không nguy hiểm!
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Ta chính là Cổ Thần Thông!
- Cổ Thần Thông là bản thể của ngươi, đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không thay thế được Cổ Thần Thông, ít nhất hiện tại ta liền nhìn thấu bản chất khác nhau giữa ngươi cùng Cổ Thần Thông!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Cái gì khác nhau? Ta vì cái gì không phải là Cổ Thần Thông?
- Có lẽ, bản thể của ngươi, Cổ Thần Thông chân chính, ngay cả ngươi cũng che giấu.
- Nga?
- Ta hỏi ngươi, vì sao ban đầu Cổ Thần Thông tuyển sáu người để cho ngươi đoạt xá, mà không phải tùy tiện tìm người phàm để đoạt xá? Vì sao hết lần này tới lần khác chỉ có sáu người này trúng tuyển?
Chung Sơn trầm giọng hỏi.
- Bởi vì các ngươi giống ta nhất!
- Không sai, là chúng ta rất giống Cổ Thần Thông, nhưng vì sao ngươi phải nuốt chửng chúng ta đây? Ngươi chính là ngươi. Ngươi không phải nói ngươi là Cổ Thần Thông sao? Ngươi có tư tưởng của mình còn chưa đủ sao? Ngươi tùy tiện đoạt xá một người, ngươi cũng là ngươi a! Vì sao phải tìm người giống như Cổ Thần Thông để nuốt chửng?
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Tại sao? Tại sao?...
Tàn niệm của Cổ Thần Thông cũng tựa như nghĩ không ra.
- Bởi vì, ngươi chỉ là một cái Tái thể có trí nhớ, ngươi căn bản không phải Cổ Thần Thông, cho dù nuốt chửng chúng ta, cũng chỉ là càng giống Cổ Thần Thông mà thôi, trí nhớ của chúng ta mất đi, trí nhớ của Cổ Thần Thông nhiều hơn, nhưng nhân cách của chúng ta vẫn là chúng ta, chúng ta sẽ không thay đổi thành Cổ Thần Thông, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành Cổ Thần Thông.
Chung Sơn quát lên.
Nghe được lời của Chung Sơn, tàn niệm của Cổ Thần Thông bỗng nhiên trầm mặc.
- Không thể nào, không thể nào...!
Tàn niệm của Cổ Thần Thông ấp úng nói.
- Không thể nào? Ha hả, ta liền đưa ra một chút việc mà ngươi cùng Cổ Thần Thông tuyệt đối bất đồng a!
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Nói!
Tàn niệm sợ hãi rống lên.
- Đối với chuyện tình xấu xa hôm nay, ta nghĩ nếu là bản thân Cổ Thần Thông, tuyệt đối sẽ không tiểu nhân đắc chí giống như ngươi khi vừa bắt đầu, Ngươi chỉ là Tái thể có trí nhớ, ngươi căn bản không có đại khí phách như Cổ Thần Thông, khí phách khai thiên của Cổ Thần Thông, vĩnh viễn không phải là ngươi có thể đo lường được. Ngươi càng không có "ý" của Cổ Thần Thông.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Không thể nào, vậy tại sao lại lưu lại ý niệm của ta? Tại sao?
Tàn niệm gào lên.
Trầm mặc một hồi thật sâu, Chung Sơn thản nhiên nói:
- Ta nghĩ ta hiểu được, ta rốt cục hiểu được Cổ Thần Thông lưu ngươi là có ý gì, là ta xem thường hắn, hắn cũng không có trông cậy vào việc sống lại, hắn đúng là toàn lực để ứng phó chuyện khai thiên.
- Tại sao? Tại sao phải lưu ta lại? Tại sao?
Tàn niệm làm sao cũng không hiểu.
- Từ xưa đa tình không dư hận!
Chung Sơn khe khẽ thở dài.
- Có ý gì?
- Cổ Thần Thông đúng là quyết định xem cái chết như không để khai thiên tích địa, nhưng là, hắn cũng suy nghĩ đến có thể khai thiên sẽ thất bại, sau khi khai thiên thất bại, hắn sẽ phi hôi yên diệt, hắn sẽ hình thần câu diệt, hoàn toàn biến mất, vì vậy, hắn để lại ngươi, hắn phải tạo một cái Cổ Thần Thông vô cùng thật, không phải là vì tiếp tục khai thiên, càng không phải là vì xưng bá thiên hạ, hắn chỉ là để cho ngươi làm bạn với Nô Thanh Huệ sau này mà thôi, để cho sau khi hắn chết Nô Thanh Huệ sẽ không đến nổi ruột gan đứt từng khúc!
Chung Sơn nhớ lại, nói.
- Ngươi là nói, sự tồn tại của ta, chỉ là để an ủi tâm lý Nô Thanh Huệ? Ta chỉ là một cái di vật mà Cổ Thần Thông lưu lại mà thôi? Không thể nào, không thể nào!
Tàn niệm ấp úng nói.
- Nếu không ngươi cho rằng thế nào? Ngươi thiếu sót rất nhiều, nhân cách căn bản cũng không có, chỉ là trí nhớ mà thôi, nếu thật có thể cắn nuốt ta, cũng chỉ là Chung Sơn ta mất đi trí nhớ đã trải qua, nhận được chút trí nhớ của Cổ Thần Thông mà thôi!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Không thể nào, không thể nào!
Tàn niệm không cách nào tiếp nhận sự thật này.
- Được rồi, vậy ngươi tự mình nghĩ, trí nhớ Cổ Thần Thông của ngươi có phải toàn diện hay không?
Chung Sơn hỏi.
- Ta đương nhiên là có trí nhớ toàn diện của Cổ Thần Thông!
Tàn niệm lập tức kêu lên.
- Ta đây hỏi ngươi, Khổng Hậu, ngươi biết không?
Chung Sơn bỗng nhiên cười nói.
Khổng Hậu, Chung Sơn mặc dù hiểu biết rất ít về Khổng Hậu, nhưng biết Khổng Hậu là một tình kiếp khác trong lòng Cổ Thần Thông.
- Khổng Hậu?
Tàn niệm thật giống như đang trầm tư.
- Cổ Thần Thông chính là vì Khổng Hậu, mới đi diệt Cực Lạc Tịnh Thổ. Ngươi không biết Khổng Hậu, ngươi còn có gì để nói?
Chung Sơn cười to nói.
- Khổng Hậu, Khổng Hậu, ta nhất định sẽ nhớ tới, ta chỉ là trí nhớ quá nhiều, ta nhất định sẽ nhớ tới!
Tàn niệm không ngừng kêu.
- Cổ Thần Thông thì không cách nào bị thay thế được, hắn không có chết, hắn sống ở trong lòng mọi người, mà ngươi, chỉ là một Tái thể có trí nhớ, chỉ là một cái ký ức thủy tinh, chỉ là một di vật mà thôi!
Chung Sơn tiếp tục đả kích.
Vô luận như thế nào, hiện tại Chung Sơn cũng muốn dùng tiếng nói ác độc nhất để đả kích, lúc này, suy nghĩ của tàn niệm Cổ Thần Thông càng hỗn loạn, càng dễ đối phó.
Tàn niệm lâm vào một loại suy nghĩ hỗn loạn cực đoan, đau khổ giãy dụa vì lời nói của Chung Sơn, tại sao, tại sao phải như vậy? Ta là Cổ Thần Thông? Hay là không phải?
Chung Sơn không hề để ý tới tàn niệm của Cổ Thần Thông nữa, bởi vì, hắn đã không còn là uy hiếp nữa. Chỉ đợi chính mình phá Thiên Cực Cảnh, chính là ngày diệt của hắn.
Ở bên ngoài thân, thân thể mềm mại kia, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt, chậm rãi buông thân thể Chung Sơn ra, thoát khỏi Chung Sơn. Một cổ lực thuần âm mượn song tu mới vừa rồi vào thẳng trong cơ thể Chung Sơn.
Phá, bình chướng phá. Chung Sơn biết, bắt đầu đột phá.
Đúng lúc này, Chung Sơn cảm giác được hai giọt nước nhỏ lên trên hai gò má của chính mình, tiếp theo là thanh âm mặc quần áo.
Chung Sơn đột phá, đột phá Thiên Cực Cảnh, khiến cho Chung Sơn căn bản không có lòng dạ nào để thể nghiệm và quan sát những gì ở ngoài
Oanh!
Bầu trời Lăng Tiêu Thiên Đình, một tiếng sấm sét bỗng nhiên nổ ra.
Một tiếng sấm sét này tới quá đột nhiên, thế cho nên, tất cả mọi người ở Lăng Tiêu Thiên Đình đều trở nên cả kinh. Một tiếng này vô cùng vang, Lăng Tiêu Thiên Đình khổng lồ, trái tim của tất cả mọi người cũng nhảy dựng lên.
Lang Thần Điện, Đế Huyền Sát ngẩng đầu nhìn trời.
Triều đô, Vương Khô ngẩng đầu nhìn trời, Dịch Diễn ngẩng đầu nhìn trời, Chung Thiên ngẩng đầu nhìn trời, Nê Bồ Tát ngẩng đầu nhìn trời, Dần Lạc Nhật ngẩng đầu nhìn trời... Trong lúc nhất thời, cơ hồ tất cả nhân viên quan trọng của Đại Tranh, con ngươi đều là co rụt lại nhìn lên trời.
Một tiếng sấm sét, sấm sét khổng lồ? Làm sao nổ vang ở bầu trời Lăng Tiêu Thiên Đình?
Biển mây số mệnh trên không, thân của Kim Long số mệnh 19 trảo đột nhiên di động. Nhìn nguồn gốc của thanh âm kia, Kim Long số mệnh 19 trảo bỗng nhiên hưng phấn gầm thét một tiếng.
Grào...!
Một tiếng rồng ngâm không có chút tức giận nào, tràn ngập hưng phấn cùng vui sướng, một tiếng rồng ngâm này, vô cùng quỷ dị truyền khắp Lăng Tiêu Thiên Đình, thậm chí, quỷ dị truyền về tất cả thành trì của Đại Tranh Đế triều, bầu trời của tất cả thành trì, bỗng nhiên cũng vang dội tiếng long ngâm.
Đại Tranh Đế triều, người của tất cả thành trì cũng dừng hết việc trong tay lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn trời.
Đáng tiếc, thành trì ở phía xa, không người nào có thể thấy Lăng Tiêu Thiên Đình xa như vậy, nhưng một cổ ý hưng phấn, lại thông qua một tiếng tiếng long ngâm này truyền vào trong lòng mọi người ở Đại Tranh.
Hưng phấn?
- Bệ hạ đột phá, bệ hạ đột phá Thiên Cực Cảnh, bệ hạ đạt tới cảnh giới cuối cùng của người phàm.
Một chi sĩ nhận thức bỗng nhiên hét to lên, trong thanh âm tràn đầy kích động mà run rẩy.
Bệ hạ đột phá Thiên Cực Cảnh? Cảnh giới cuối cùng của người phàm? Cảnh giới cuối cùng?
Dân chúng Đại Tranh nhận được cái kết luận này, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Giờ khắc này, Chung Sơn rốt cục chứng thực chuyện vạn tuế, thọ nguyên rốt cục cũng vạn tuế.
Theo người đầu tiên hô to vạn tuế, toàn bộ dân chúng trong thành đồng loạt hô lên.
- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
...
Tràng diện mênh mông, Đại Tranh Đế triều, tam thành đại địa của Thần Châu, vô số thành trì đồng thời tung hô vạn tuế, chúc mừng Chung Sơn vạn tuế, chúc mừng cho Đại Tranh Đế triều. Chung Sơn đột phá, khắp chốn mừng vui!
Thanh thế mênh mông, xông thẳng lên trời.
Lăng Tiêu Thiên Đình, biển mây số mệnh cuồn cuộn không ngừng, biển mây công đức cũng dựng lên sóng to theo đó.
- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế
Phía trên Lăng Tiêu Thiên Đình, vô số dân chúng giờ phút này cũng là không ngừng cung bái, bệ hạ đạt tới Thiên Cực Cảnh, Đại Tranh sẽ bước lên một bậc thang mới.
Ở ngoài đại điện mật thất của Chung Sơn, đám người chúng hoàng hậu, Đế Huyền Sát, Vương Khô, Nê Bồ Tát, Chung Thiên đã kiên nhẫn chờ.
Tất cả mọi người biết giờ phút này ý vị như thế nào, trong lòng mọi người cũng là kích động không thôi.
Trên bầu trời, sau một tiếng vang thật lớn.
Ca....... Ca...... Ca...... Ca......!
Không gian trên bầu trời, từng đạo vết nứt xé rách ra. Thật giống như không trung bể nát, không, lúc nứt ra cũng không phải là một mảnh hắc động đen nhánh, mà là tử sắc quang mang vô cùng vô tận phun ra, lại còn vô tận lôi điện mãnh liệt bắn xuống.
Grào...!
Kim Long số mệnh 19 trảo điên cuồng hét lên một tiếng lần nữa, ở hai chân, thật giống như cột thu lôi, toàn bộ hút vô số lôi điện đi qua, bảo vệ cả Lăng Tiêu Thiên Đình.
Đây là 'Thiên' mà Chung Sơn muốn tạo thành, một thiên, chỉ thuộc về Chung Sơn, Thiên Lôi Biến. Một Thiên của Đế Vương chân chính tạo thành, Thiên của Đế Vương, Thiên của Đại Tranh.