Trường Sinh Bất Tử

Quyển 8 - Chương 29: Chung Sơn che giấu thực lực




Dương gian, Trường Sinh Giới!

Bên ngoài Trường Sinh Giới, Thần Nha Đạo Quân mang theo Cáp Mô Lại đứng ở trên một đỉnh núi, nhìn một nam nhân khác trước mặt.

- Thân Tề Thiên, rốt cục ngươi vẫn đến đây!

Cáp Mô Lại cười nói.

Thân Tề Thiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Cáp Mô Lại.

- Đi thôi, vào Trường Sinh Giới nói chuyện!

Thần Nha Đạo Quân nói.

- Ừ!

Thân Tề Thiên gật gật đầu.

Trong lúc ba đại cường giả đang muốn chuẩn bị bước vào Trường Sinh Giới.

Bỗng nhiên, bên trong Trường Sinh Giới truyền ra một cỗ khí tực khổng lồ tới cực điểm.

Cỗ khí tức vừa ra, bên ngoài Trường Sinh Giới, bỗng nhiên trời đất u ám, khí tức áp bách khủng bố, tất cả tu giả bốn phía đều quỳ lạy xuống.

Khí tức khổng lồ ngoại phóng, phạm vi trăm vạn dặm trên bầu trời, chim bay đều không dám động cánh, tất cả đều thẳng táp rơi xuống.

Khí tức khổng lồ vừa ra, thiên địa biến sắc, cát bay đá chạy, hắc khí bao phủ. Đó cũng không phải là hắc khí bình thường, mà là lệ khí, là lệ khí hóa thành hữu hình.

- Rống...................!

Bên trong Trường Sinh Giới truyền ra một tiếng rống to rung trời, tiếng rống cực lớn, khiến không gian bên ngoài điên cuồng rung lên. Chấn động cường đại khiến cho vô số ngọn núi bên ngoài Trường Sinh Giới hóa thành bột mịn, thậm chí một vài chỗ kịch liệt nhất lại sinh ra khe nứt không gian nhỏ.

Tức giận, một tiếng rống lớn tràn ngập tức giận.

Thân Tề Thiên mày nhíu chặt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, Trường Sinh Giới? Trong Trường Sinh Giới không ngờ có lão quái vật giống như thế này? Sóng âm, đây chỉ là sóng âm nha, chỉ có sóng âm mà đã chấn cho không gian lắc lư? Thậm chí một vài chỗ còn có khe nứt không gian? Tiểu thế giới này sao lại có nhiều người mạnh mẽ như vậy?

Cáp Mô Lại cũng lộ ra vẻ kinh hãi, Cáp Mô Lại tự xưng sóng âm của mình mạnh mẽ, nhưng so với tiếng gầm giận dữ này, lại kém hơn rất nhiều, hơn nữa, Cáp Mô Lại cũng nghe ra, cường giả rống giận bên trong chỉ vẻn vẹn là phát tiết, cũng không phải sóng âm công pháp chân chính, chỉ vẻn vẹn là phát tiết mà đã tạo thành hiệu quả như thế?

Cáp Mô Lại không khỏi sợ hãi.

Thần Nha Đạo Quân đồng tử co rụt lại, mày nhíu chặt lại, cũng kinh ngạc nhìn về phía cửa vào Trường Sinh Giới.

- Lục Tiên đã mất, cấp tốc phái người đi tới âm phủ điều tra!

Bên trong Trường Sinh Giới truyền đến một thanh âm già nua, phân không biệt được nam nữ.

Lục Tiên mất đi? Thần Nha Đạo Quân sắc mặt đại biến!

Dương gian, Đại Tần Thiên triều!

Doanh ngồi trên long ỷ hội triều, trong lúc lão quái vật bên trong Trường Sinh Giới vang vọng trời cao, bỗng nhiên Doanh đồng tử co rụt lại, quay đầu nhìn về phía Trường Sinh Giới.

Khoảng cách quá xa, căn bản không nhìn thấy Trường Sinh Giới, nhưng mà ánh mắt Doanh lại hình như nhìn thấu tất cả vậy.

Doanh ngừng lại. Trong triều đình, đám thần tử cũng yên tĩnh lại.

Lý Tư nhìn về phía Doanh, tiếp đó theo ánh mắt Doanh nhìn về phía phương hướng Trường Sinh Giới.

- Thánh thượng?

Lý Tư nhìn về phía Doanh.

- Lý Tư!

Doanh thản nhiên nói.

- Có thần!

- Ngoài của Trường Sinh Giới, lệ khí xông lên tận trời, là lão già của Trường Sinh Giới kia nổi giận, phái người đi tra xét, rốt cuộc là chuyện gì, không ngờ khiến lão giận dữ như vậy?

Doanh thản nhiên nói.

- Vâng!

Lý Tư khom người nói.

Âm phủ, Hắc Hải.

Đám cường giả tới quan sát Hắc Hải đấu cược, đã sớm có chút dại ra, từ lúc Đế Huyền Sát thật sự nghiêm túc, tất cả đều vượt qua nhận thức của mọi người.

Đại Tranh Đế triều diệt Bất Lão Giới? Một cái Đế triều diệt một cái Thánh địa? Đây là chuyện vớ vẩn cỡ nào! Buồn cười cỡ nào?

Nhưng mà sự thật là như thế, Đại Tranh Đế triều cường thế vô cùng, không lâu trước đó đã diệt Thánh địa Bất Lão Giới âm phủ kế thừa mấy vạn năm? Nếu như người khác truyền tin tức này ra, các cường giả còn không tin, nhưng mà trước mắt, Diệp Khuynh Thành chính miệng nói ra. Kể từ đó, đây còn giả dối được sao?

Lúc Chung Sơn với Diệp Khuynh Thành đấu cược, mọi người cũng không xem trọng Chung Sơn, dù sao Hoàng đế một cái Đế triều, cho dù dù có mạnh mấy đi nữa thì thế nào? Diệp Khuynh Thành lại có tới ba Thiên Cực Cảnh nha!

Mà hiện tại xem ra, ý tưởng lúc trước là buồn cười cỡ nào.

Đế triều? Đế triều đây là chuyện gì vậy? Đế triều này so với tất cả Đế triều trước kia đều mạnh hơn, không, so với tất cả Thiên triều trước kia đều mạnh hơn! Đây vẫn còn là Đế triều sao?

Hoàng đế này, dùng thực lực của mình không ngờ mạnh mẽ diệt một cái Thánh địa?

Vậy thực lực của một nước Đại Tranh mạnh mẽ cỡ nào? Biến thái cỡ nào?

Chuyện này cũng chưa tính, Chung Sơn và Đế Huyền Sát trước mắt thì càng thêm biến thái.

Đế Huyền Sát và Chung Sơn hợp mưu đoạt Lục Tiên Kiếm của Diệp Khuynh Thành? Đế Huyền Sát lại lấy một chống mười, mười Thiên Cực Cảnh vây công một mình Đế Huyền Sát?

Đế Huyền Sát này mạnh như thế nào? Một chống mười? Điều này sao có thể?

Quá cường thế, quá biến thái, đây là dương gian Chí Tôn Lang tộc sao? Cường giả dương gian có phải đều biến thái như vậy hay không? Quá độc ác!

Đương nhiên, mọi người còn không biết, Chung Sơn cũng không phải là hai lộ xuất kích, mà còn một lộ quân đang bố trí, quân đội Đại Tranh ở phương nam âm phủ khẳng định đã có thu hoạch rất lớn. Công thành đoạt đất vô tận. Tiêu Vong làm phản, Thiên Mạch Đế triều nhất định đại bại, về phần Ngũ Sắc Đế triều, Bất Lão Giới đã diệt, Ngũ Sắc Đế triều còn duy trì được bao lâu đây?

Đại Tranh Đế triều này quá cường thế!

Nhưng mà trước mắt, hình như Chung Sơn còn thấy xa xa không đủ vậy, sau khi huỷ diệt Bất Lão Giới, không ngờ trước mắt người trong thiên hạ lại chống lại Thiên gia.

Tám cường giả Thiên gia vây công Đế Huyền Sát.

Thiên Hiểu Tử, chân đạp Thần thú Côn Bằng dài ba ngàn dặm, xuất kích đánh tới Chung Sơn.

Nhưng mà quái thú kia của Chung Sơn, không ngờ cũng khoa trương bành trướng lớn tới hai ngàn dặm dài, quyết đấu đỉnh phong, quyết đấu cường thế, chiến đấu như thế, vạn năm khó có một trận, đối chiến như vậy mới chân chính là chiến đấu mạnh nhất.

Trên bầu trời, hai hắc động khổng lồ vô.

Người bên ngoài căn bản không nhìn thấy bên trong, nhưng lại có thể cảm nhận được hung hiểm bên trong, hung chiến phảng phất giống như châm ngòi máu huyết mọi người, khiến cho mọi người kích động tới mức run rẩy cả lên.

Vì tránh dư ba, mọi người không ngừng lui về phía sau, mặc dù không nhìn thấy bên trong, nhưng không có người nào nguyện ý rời đi! Cho dù là đứng ở chỗ này, cũng phảng phất như lạc vào thế giới kỳ diệu vậy.

Đế Huyền Sát chiến đấu bên trong hắc động, hai cái Quả Thế Kim Luân vòng quanh Đế Huyền Sát, mười đại cường giả vây công Đế Huyền Sát, Đế Huyền Sát không chút khiếp sợ, mà lại có một loại chờ mong, loại nhiệt huyết sôi trào.

- Lại đến!

Đế Huyền Sát hưng phấn hô lên một tiếng, ánh mắt khóa chặt Diệp Khuynh Thành.

Chung Sơn đã nói, Diệp Khuynh Thành phải chết, Đế Huyền Sát tuy rằng không có phản ứng nhanh như Chung Sơn, nhưng mà trong thời gian ngắn chiến đấu cũng đã suy nghĩ cẩn thận, Diệp Khuynh Thành tuyệt không thể lưu lại, không phải thực lực của hắn, mà là thân phận của hắn, sự tượng trưng tinh thần của hắn, ở dưới thiên hạ đại thế, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với Đại Tranh, cho nên, phải giết!

Các Thiên Cực Cảnh cũng không phải bình thường, bởi vậy, chiến cuộc mỗi một lần đều hực lửa.

Trong một cái hắc động khác, bên trong chính là Chung Sơn, Thiên Hiểu Tử, Côn Bằng và Bát Cực Thiên Vĩ!

Dưới chân Chung Sơn, tám cái đuôi lớn của Bát Cực Thiên Vĩ không ngừng vũ động, nhìn qua cuồn cuộn vô tận, tám cái đuôi này màu sắc đều đã khôi phục, chỉ có cái đuôi màu đỏ, khôi phục có chút không bình thường, cái đuôi màu đỏ kia, tản ra khí tức giết chóc nồng đậm tới cực điểm.

Đối diện Thiên Hiểu Tử đạp đỉnh đầu Côn Bằng, trong mắt lóe lên ánh sáng.

- Bắc Minh Thế Giới!

Thiên Hiểu Tử trầm giọng nói.

- Rống...................!

Một tiếng vang rung trời, xung quanh Côn Bằng, nước biển đen cuồn cuộn, loại nước đen này đúng là nước Hắc Hải, chỉ là loại nước này phi thường kỳ lạ, cho dù ở trong hắc động này vẫn có thể tồn tại được.

Cuồn cuộn vô tận, trong nháy mắt bao phủ hắc động, không, là toàn bộ hắc động đại biến dạng.

Trong lúc nhất thời, Chung Sơn, Thiên Hiểu Tử hình như lạc vào trong thế giới kia.

Đây là Thế Giới, Côn Bằng thi triển một loại thế giới, thế giới không phải chỉ có tiên nhân mới có thể thi triển sao? Côn Bằng thi triển Thế Giới? Chẳng lẽ đây là thần thông của Thần thú?

Một mảnh biển rộng mênh mông, bầu trời âm u, Thế Giới này vô cùng to lớn, so với Hắc Hải ban đầu không chỉ lớn hơn gấp trăm lần.

Bắc Minh Thế Giới?

Mặt biển khổng lồ, Côn Bằng từ xa xa lao xuống dưới, vọt thẳng tới Chung Sơn và Bát Cực Thiên Vĩ.

Nhìn biến hóa bốn phía, Chung Sơn vẫn chưa có chút khẩn trương, hoặc là nói giờ phút này Chung Sơn nhìn chằm chằm Thiên Hiểu Tử. Nhìn Thiên Hiểu Tử cũng lao xuống theo, Chung Sơn lộ ra nụ cười lạnh.

Lật tay một cái, Chung Sơn thu hồi đại đao.

Hai tay chụm lại, nắm thành nắm tay, theo tiếng kêu rắc rắc vang lên, gân xanh trên mu bàn tay ứa ra, mà lúc này, chỗ hai tay Chung Sơn cũng bắt đầu bắn ra ngân quang mờ nhạt.

Ngân quang lóng lánh, lại có một ít phù văn quỷ dị vây quanh hai tay Chung Sơn. Phù văn hư hư thực thực vây quanh, khói trắng mờ nhạt từ trong khe hở toát ra, khiến cho song chưởng Chung Sơn thần bí vô cùng.

Chung Sơn chuẩn bị dùng tay không đối địch. Mà biến hóa kỳ quái của hai tay này, trước kia chưa từng có qua.

Nói cách khác, đây là lần đầu tiên Chung Sơn đối địch như thế, lại là một thủ đoạn che giấu của Chung Sơn. Có lẽ Chung Sơn cảm thấy không cần phải ẩn tàng nữa cho nên mới thi triển ra.

- Ầm ầm...................!

Phía dưới Bắc Minh chi hải rít gào không thôi. Côn Bằng mở cánh ra, trong giây lát bay tơi gần, rống to một tiếng khiên người ta tâm thần run lên.

- Ái da...................!

Tám cái đuôi Bát Cực Thiên Vĩ cấp tốc vọt tới ngăn đón.

- Oanh...................!

Hai quái thú khổng lồ tới cực điểm va chạm với nhau, theo một tiếng nổ rung trời, thân thể Bát Cực Thiên Vĩ thân thể quấn người Côn Bằng.

Côn Bằng chấn động, thiếu chút kéo Bát Cực Thiên Vĩ xuống, mà lúc này, cái đuôi màu đỏ kia của Bát Cực Thiên Vĩ bỗng nhiên rời khỏi Côn Bằng, ở giữa không trung uốn lượn một cái, đầu đuôi màu đỏ đâm thẳng tới cánh phải Côn Bằng.

- Cánh Côn Bằng mạnh như Tiên thuẫn, đuôi mềm mà cũng dám va chạm.

Thiên Hiểu Tử cười lạnh.

Mà ngay giờ khắc này, cái đuôi màu đỏ kia lại thay đổi.

- Thử ngâm...................!

Giống như lợi kiếm cắt qua không gian, chỗ nhọn cái đuôi màu đỏ, đột nhiên biến thành một thanh lợi kiếm màu đỏ. Khí tức giết chóc cuồng bạo ầm ầm bùng nổ, vô tận kiếm khí từ cái cái đuôi màu đỏ kia bắn ra bốn phía trời đất.

- Lục Tiên Kiếm?

Thiên Hiểu Tử bỗng nhiên kinh hãi kêu lên.

- Thử............

Cái đuôi màu đỏ đột nhiên cắm vào cánh Côn Bằng. Mà giờ khắc này, Chung Sơn mạnh mẽ tắm chặt tay phải quỷ dị, cũng đột nhiên nhảy tới chỗ Thiên Hiểu Tử.

- - - - - oOo- - - - -