Tư Mã Sách đợi vài ngày, nhưng mà cuối cùng cũng không đợi được thuộc hạ trở về.
Tư Mã Sách đã đoán được kết cục của 6 tên thuộc hạ kia, nhưng mà hắn vẫn không muốn tin tưởng, rốt cục lại đợi tiếp hai ngày sau, Tư Mã Sách
chậm rãi lấy ra 10 khối ngọc bài.
Ngọc bài sáng bóng, hình vuông, mỗi một mặt trên đều có viết một cái tên.
- Thình thịch, thình thịch, thình thịch........!
6 cái trong đó, lập tức vỡ thành mảnh vụn. Đây là mệnh bài của mười tên
thuộc hạ, thân tử nếu như có thể trở thành quỷ hồn, ngọc bài sẽ vẫn như
trước, chỉ khi nào hồn phi phách tán, mệnh bài kia mới vỡ nát.
Đã chết? Hồn phi phách tán?
Tư Mã Sách nhắm mắt hít thật sâu một hơi, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, người thế giới này quá độc ác!
Lúc mời họp ở Luận Thiên Đại Hội, góc đông nam Thần Châu, ở một chỗ cảnh nội Đại Tranh Đế triều.
Trong dãy núi, có một ngọn núi cao hơn hẳn, tên là Thiên Hạ Phong.
Bên dưới Thiên Hạ Phong không có người ở, càng không có yêu thú thường
lui tới, bởi vì nơi này linh khí cực kỳ loãng. Loãng đến gần như không
có cảm giác.
Ở một chỗ chân núi Thiên Hạ Phong, giờ phút này lại có một lão nhân còng lưng.
Trước mặt lão nhân là một cái hương án, bên trên đặt rất nhiều tế phẩm.
Lão nhân đứng ở trước mặt hương án, nhìn núi cao trước mắt, dâng hương, quỳ gối trước hương án, vừa quỳ là ba ngày ba đêm.
Lão nhân này không phải người khác, đúng là Phong Thủy Sư của Đại Ung Thiên triều, Thiên lão!
Dáng vẻ Thiên lão vô cùng thành kính quỳ lạy Thiên Hạ Phong.
Sau ba ngày, Thiên lão chậm rãi đứng dậy, lại quay sang Thiên Hạ Phong
bái bái, mới thu hồi hương án, xoay người rời đi, hình như chưa phát ính chuyện gì.
Thiên lão rời đi, mà ở chỗ Thiên lão quỳ lạy ban đầu, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Người tới giống như một phàm nhân ba mươi tuổi, tay cầm một thanh trường kiếm màu trắng, mắt lạnh nhìn Thiên lão phương hướng rời đi. Bộ dạng
người này giống như người Chung Sơn thấy ở âm phủ, cùng Thiên Cơ Tử có
7, 8 phần giống nhau.
Người này đúng là Thiên Cơ Tử đi ngược Hoàng Tuyền Lộ đi lên, gia chủ đời trước Thiên gia âm phủ.
Thiên Cơ Tử sau khi nhìn Thiên lão rời đi, mới chậm rãi hiện thân, nhíu mày ngẩng đầu nhìn Thiên Hạ Phong.
Mà cách chỗ Thiên lão tế bái không xa, mơ hồ có một tấm bia đá, tấm bia
đá hợp với Thiên Hạ Phong, giống như cùng một thể với Thiên Hạ Phong
vậy.
- Thiên Hạ Phong? Hoạt Tử Nhân Mộ?
Thiên Cơ Tử nhíu mày thì thầm.
Lại một chỗ khe núi Đại Tranh Đế triều.
Đế Huyền Sát quan sát chung quanh chờ đợi, Bát Cực Thiên Vĩ cố gắng tiêu hóa Thao Thiết, Thao Thiết ở đại thế giới là Thần thú đứng thứ chín
mươi chín, không bằng Thực Não Thú, nhưng mà dù gì cũng là một thể.
Tiêu hóa khủng bố, sau hai canh giờ, rốt cục bắt đầu chuyển hoán năng lượng cung cấp cho Chung Sơn.
Tu vi Chung Sơn cũng điên cuồng tăng trưởng. Bốn phía vẫn là lôi vân dày đặc che phủ bầu trời. Xung quanh điểu thú điên cuồng chạy tứ tán.
Đế Cực Cảnh tầng thứ tám!
Đế Cực Cảnh tầng thứ chín!
Liên tiếp thăng hai tầng, mới chậm rãi dừng lại.
Thao Thiết, quả nhiên là bảo bối tốt! Lần này Chung Sơn không để Bát Cực Thiên Vĩ phát tiết ra, bốn phía cũng không bị hóa thành bột mịn.
Vô tận mây đen vừa triệt, Đế Huyền Sát bay đến gần.
- Sao rồi.
- Thăng hai tầng!
Chung Sơn vừa lòng nói.
Đương nhiên gật gật đầu, Đế Huyền Sát đã chết lặng.
- Hồi triều! Sắp có đại loạn.
Chung Sơn nói.
- Ừ!
Đại Ung Thiên triều, trong thư phòng Cổ Chính Nhất.
Tư Mã Sách nhìn Cổ Chính Nhất nói:
- Ta đã xem qua tư liệu về Đại Tranh Đế triều, một lần mưu lợi, chiếm được phương nam thiên hạ, khẳng định hắn cơ sở chưa vững.
- Thì sao?
Cổ Chính Nhất nhíu mày hỏi.
- Ta là nói, thiên hạ chia bốn, Đại Ung Thiên triều ngươi không ngờ chỉ
được phân hai thành, nên muốn nhất thống thiên hạ, phải dấy lên chiến
hỏa toàn thiên hạ.
Tư Mã Sách nói.
- Ồ?
- Yên tâm, nếu ta đã xác định đứng ở bên ngươi, tự nhiên sẽ toàn lực trợ giúp, với thực lực chúng ta bây giờ, ở trong chư triều đỉnh phong,
tuyệt đối có thể chiếm hạng nhất, nên muốn nhất thống thiên hạ, phải
nhanh thu đất đai thiên hạ.
Tư Mã Sách nói.
Cổ Chính Nhất nhìn Tư Mã Sách, chờ hắn tiếp tục nói.
- Mà tình thế thiên hạ này đã bày sẵn cho chúng ta, yếu nhất chính là Đại Tranh Đế triều. Chúng ta xuống tay từ hắn!
Tư Mã Sách nói.
- Ồ? Yếu nhất? Thần Nha Đạo Quân mang theo một đám Thiên Cực Cảnh bao vây tiễu trừ mà không được!
Cổ Chính Nhất cười nhạt nói.
- Đó là bởi vì ở mỗi triều đều có vô cùng số mệnh phù hộ, nếu như số mệnh không còn, Đại Tranh còn làm được cái gì? Hơn nữa...!
Tư Mã Sách nói.
- Hơn nữa cái gì?
- Hơn nữa địa giới phía nam Đại Tranh Đế triều lại tiếp giáp với ba đại
Thiên triều, chỉ cần chúng ta khởi binh, mặt khác hai Thiên triều khác
nhất định sẽ ra tay phân một chén canh. Để cho thiên hạ chia bốn phần,
hóa thành thiên hạ chia ba phần, đến lúc đó chúng ta sẽ từng bước đối
phó Đại Tần và Thái Tuế!
Tư Mã Sách trịnh trọng nói.
Cổ Chính Nhất nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn viết, hơi hơi trầm tư.
Tư Mã Sách kiên nhẫn chờ.
Một năm sau, Lăng Tiêu Thiên Đình, trong Trường Sinh Điện.
Chung Sơn ngồi trên long ỷ, nghe cả triều nghị luận thiên hạ.
- Bệ hạ, Đại Ung Thiên triều đã bố cáo thiên hạ, khởi binh chinh phạt Đại Tranh ta! Hòa hay chiến, xin bệ hạ giáng chỉ!
Dịch Diễn lên tiếng nói.
- Xin bệ hạ giáng chỉ!
Cả triều đồng thời cộng khom người nói.
Chung Sơn cương quyết độc đoán, Chung Sơn nói chiến, cả triều đều phải
lập mưu chiến, Chung Sơn nói hoà giải, cả triều đều phải luận cầu hòa.
Chung Sơn gõ gõ lên long ỷ thản nhiên nói:
- Chiến!
- Vâng!
Chúng thần lập tức đáp.
Đại Tần Thiên triều. Trong triều đình.
- Thánh thượng, Đại Ung Thiên triều và Đại Tranh Đế triều, tất cả đều bố cáo thiên hạ, hai triều đều khai chiến!
Lý Tư khom người nói.
- Bạch Khởi đâu?
Doanh trầm giọng nói.
- Có thần!
Bạch Khởi lập tức bước ra khỏi hàng.
Lý Tư lập tức trở về vị trí cũ.
- Tra rõ quân hộ, chuẩn bị chiến tranh, luyện Thiên Chiến Tê Quân!
Doanh hạ lệnh nói.
- Tuân lệnh!
Bạch Khởi lập tức ứng tiếng nói.
Bạch Khởi trở về vị trí cũ, Lữ Bất Vi đứng dậy, nhíu mày nhìn về phía Doanh.
- Thánh thượng, ngươi quyết định?
Lữ Bất Vi nhíu mày nói.
- Ừ, lần Luận Thiên Đại Hội này, ngươi cũng rõ ràng, bên ngoài tiểu thế
giới này, không biết tụ tập bao nhiêu thế lực, quần hùng tập trung, tiểu thế giới này vô cùng chói mắt!
Doanh thản nhiên nói.
- Vâng, thần chờ cẩn tuân thánh ý.
Lữ Bất Vi khom người nói.
Đại Ung Thiên triều, Đại Tranh Đế triều, hai triều vừa khai chiến liền
tuyên bố ba mươi mấy năm hòa bình dừng lại, thiên hạ lại lần nữa tiến
vào thời kì chiến loạn.
Lần này chiến loạn vô cùng rộng lớn, ngay từ đầu đã bao phủ hơn hơn một nửa lãnh thổ Thần Châu, mà đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
Trong lúc mọi người đều cho rằng Thiên triều cùng nhau giải quyết thu
Đại Tranh Đế triều thì Thái Tuế Thiên triều, Đại Tần Thiên triều lại án
binh bất động. Ngồi nhìn thiên hạ.
Cho tới tận khi khai chiến 1 năm, Đại Tần Thiên triều bỗng nhiên xuất binh.
Quân tiên phóng đánh về, cũng không phải đánh về phía Đại Tranh Đế triều, mà là Đại Ung Thiên triều.
Biến hóa đột ngột này, quân tiên phong đánh Đại Ung Thiên triều trở tay không kịp. Người dẫn bình, đúng là Sát Thần Bạch Khởi.
Sát Thần, đây là danh hào ba mươi mấy năm trước người đời cấp cho Bạch
Khởi. Lúc bắc phạt, Bạch Khởi giết hơn ức người. Một sát thần giết người chân chính.
- Điên rồi, Đại Tần Thiên triều điên rồi, bọn họ sao lại giết tới chúng ta?
Tư Mã Sách sau khi biết được tin tức kinh sợ nói.
Cổ Chính Nhất khẽ nhíu mày.
- Đại Tần có phải có cừu oán với ngươi hay không? Vì sao đột nhiên tiến giết tới đây?
Tư Mã Sách trợn trừng mắt tức giận nói.
Cổ Chính Nhất vẫn trầm ổn như trước nói:
- Sự thật đã rồi, có giận dữ hơn nữa cũng không giải quyết được, tốt
nhất kéo Thái Tuế Thiên triều cùng vào. Chỉ cần Thái Tuế Thiên triều bị
kéo vào chiến trường, chúng ta sẽ không tới mức luôn bị rơi vào thế bị
động.
Thái Tuế Thiên triều gần Đại Ung xa Đại Tần. Mặc kệ Thái Tuế tấn công
Đại Tranh hay là Đại Tần, đối với Đại Ung mà nói đều vô cùng có lợi.
Đại Tranh Đế triều.
- Đại Tần vì sao tấn công Đại Ung? Bởi vì Đại Ung là nước chủ chiến,
nước chủ chiến vĩnh viễn không chiếm được dân tâm, nếu như tham chiến,
tự nhiên tấn công nước chủ chiến là ổn thỏa nhất, như vậy có thể dấy lên lá cờ chính nghĩa, cùng thiên hạ đại thế tấn công.
Dịch Diễn quay sang một gã triều thần nói.
- Ta nghĩ không đơn giản như vậy!
Thủy Kính phe phẩy quạt lông nói.
- Ồ?
- Ta cũng không biết vì sao, nhưng ta vẫn cứ có cảm giác, lần này Đại
Tần xuất binh rất đột ngột. Khẳng định không chỉ đơn giản vì mở rộng địa bàn.
Thủy Kính lắc đầu thở dài nói.
Hiển nhiên, đối với chuyện Đại Tần xuất binh, không làm rõ được dụng ý bên trong.
Chung Sơn ngồi ở trên long ỷ, suy tư về chiến cuộc thiên hạ, giống như
Thủy Kính, Chung Sơn cũng nghi hoặc Đại Tần vì sao xuất binh, hết thẩy
phương thứ ba tham gia, đều phải ở dưới tình huống bên thứ ba thắng bại
đã định mà tham gia phân một chén canh. Nhưng mà trước mắt, rõ ràng
triều chiến mới vừa mới bắt đầu, vì sao Đại Tần lại xuất binh?
Quần thần từ chiến trường tiền tuyến nghị luận, nhao nhao xoay quanh ý
đồ Đại Tần xuất binh. Hiển nhiên lần này Doanh ra tay, khiến mọi người
nhìn không ra.
- Truyền Nê Bồ Tát!
Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Truyền Giám chính Khâm Thiên kiến giá............!
Một tên thái giám đi ra ngoài hô lên, rất nhanh, Nê Bồ Tát đi vào đại điện.
- Bệ hạ!
Nê Bồ Tát cung kính thi lễ.
- Ừ, quân đội Đại Tần tham gia, Đại Ung nhất định điên cuồng phản công,
thế cục tiền tuyến nhất định rất khẩn cấp, Nê Bồ Tát, ngươi hoả tốc đi
tới tiền tuyến, cùng quân đoàn trưởng thứ tám Triệu Sở Hướng hội hợp,
cùng chống cường địch Đại Ung!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Nê Bồ Tát tuân mệnh nói.
Tiền tuyến Đại Ung và Đại Tranh giao chiến.
Trong lều lớn của trung quân. Thiên lão nhìn về phía Thái sư Huyễn Đồ Long của Đại Ung.
- Nguyên soái, ta có một yêu cầu quá đáng, mong rằng Nguyên soái có thể đáp ứng!
Thiên lão nhíu mày nói.
- Ồ? Ngươi nói!
Huyễn Đồ Long nghi hoặc nói.
- Chiến trường kế tiếp của nguyên soái chính là khu vực gần Thiên Hạ Phong sao?
Thiên lão hỏi.
- Đúng vậy, thế nào?
- Thiên Hạ Phong chính là nơi chôn cất tổ tiên ta, kính xin Nguyên soái
đem chiến trường dẫn ra khỏi Thiên Hạ Phong, đánh chó chạm vào phần mộ
tổ tiên ta!
Thiên lão trịnh trọng nói.
Đúng lúc này, hai tên Địa Tiên đi theo Tư Mã Sách đi đến, trong đó một người khinh thường nói:
- Phần mộ tổ tiên? Ngươi cho rằng chiến tranh là trò đùa? Chỉ vì phần mộ tổ tiên ngươi mà dời chiến trường đi?