Trường Sinh Bất Tử

Quyển 7 - Chương 76: Cổ Thần Thông sống lại?




Ads Tử Huân tới? Chung Sơn khẽ nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói lúc Tử Huân gần đi lần trước.

- Nô Thanh Huệ muốn đối phó ngươi, không nên chết ở trong tay nàng!

Lúc ấy, Tử Huân nhắc nhở không phải chính là đạo lam quang này chứ? Tử Huân vốn đã biết? Nô Thanh Huệ rất bướng bỉnh, không chịu nói ra, có lẽ từ trong miệng Tử Huân có thể biết rốt cuộc lam quang là cái gì.

Quay đầu nhìn về phía Nô Thanh Huệ, quả nhiên, nghe được Tử Huân đến, Nô Thanh Huệ nhướng mày, cắn cắn đôi môi, trong ánh mắt hiện lên một cổ bối rối.

Rất nhanh, Chung Sơn thấy ngoài Trường Sinh Điện, bỗng nhiên đại trận bao phủ bên trong ngăn cách một cái, Tử Huân đang tiến vào.

Đối với đạo lam quang kia nhập vào cơ thể, Chung Sơn không có tìm bất luận kẻ nào hỗ trợ kiểm tra, không có tìm đám người Đế Huyền Sát, Nê Bồ Tát, Vương Khô, Nam Cung Thắng, bọn họ không phải là tuyệt đối không tra ra, nhưng Chung Sơn tuyệt đối không thể cho người khác tra, thân thể Đế Vương, há có thể để cho người ta tùy tiện điều tra? Không phải là vấn đề thân phận, mà là vấn đề bí mật của Đế Vương, còn có vấn đề nhân tâm, cho nên, bất cứ vấn đề gì về thân thể Chung Sơn, nhất định chỉ có thể chính mình đi giải quyết.

Cửa Trường Sinh Điện, Tử Huân sải bước vào đại điện.

Trong nháy mắt bước vào đại điện, Tử Huân đã thấy được Nô Thanh Huệ, nhị nữ bốn mắt nhìn nhau, chân mày Tử Huân cau lại, bộ mặt tức giận trừng mắt liếc Nô Thanh Huệ.

Mà Nô Thanh Huệ thật giống như xấu hổ cúi đầu, nhưng là, mới vừa có một chút xấu hổ, rất nhanh bị một cổ kiên định thay thế, nhìn thẳng Tử Huân lần nữa.

- Ngươi thật sự làm như vậy?

Tử Huân trừng tròng mắt, cả giận nói.

Chung Sơn cau mày, đứng ở một bên không nói gì, mà là nhìn về phía Nô Thanh Huệ.

- Huân Nhi!

- Không nên gọi ta là Huân Nhi, mẹ ta đã chết, ngươi và ta không có một chút quan hệ!

Tử Huân sinh khí kêu lên, sắc mặt có chút phiếm hồng.

Hiển nhiên hiện tại Tử Huân rất nóng nảy, vội vàng xao động chưa từng có cho tới bây giờ.

Ánh mắt Nô Thanh Huệ có chút u oán, làm cho người ta nhìn thấy liền sinh ra thương xót, hai người trong đại điện, ai cũng không có bởi vì nét mặt của nàng mà mềm lòng.

Nô Thanh Huệ cắn cắn đôi môi, đôi môi kia phảng phất giống như cắn ra máu, ánh mắt u oán trở nên cực kỳ phức tạp, tiếp theo, bỗng nhiên bắn ra một luồng ánh sáng điên cuồng.

- Ngươi nên biết ta đang làm gì, chẳng lẽ ngươi không muốn hắn sống lại?

Nô Thanh Huệ quật cường kêu lên.

- Cổ Thần Thông đã chết, thật sự đã chết, hình thần câu diệt, hắn làm sao có thể sống lại?

Tử Huân tức giận nói.

Cổ Thần Thông? Con ngươi Chung Sơn co rụt lại, Cổ Thần Thông sống lại? Chung Sơn bỗng nhiên ý thức được sự đáng sợ của lam quang kia.

- Sẽ sống lại được, chỉ cần có một tia tàn niệm của hắn, hắn nhất định có thể phục hồi như cũ!

Nô Thanh Huệ lắc lắc đầu nói.

- Tàn niệm? Ngươi cũng biết tàn niệm, tinh thần của Cổ Thần Thông đã diệt, tàn niệm là có dụng ý gì, cho dù lấy tàn niệm tái tạo một Cổ Thần Thông, có thể vẫn còn là Cổ Thần Thông sao?

Tử Huân lạnh lùng nói.

- Ta bất kể, ta chỉ muốn hắn sống!

Nô Thanh Huệ bỗng nhiên rống lên, thanh âm cũng khàn khàn, khiếp sợ ban đầu nhất thời hóa thành một lời phẫn hận.

Sau một tiếng la, hai mắt Nô Thanh Huệ biến thành đỏ rực. Một cổ bất lực cùng quật cường bắn ra ở trong ánh mắt.

- Điên rồi, ngươi điên rồi!

Tử Huân tức giận nói.

Lúc này, Chung Sơn bỗng nhiên nhìn về phía Nô Thanh Huệ, nói:

- Ngươi đánh vào trong cơ thể ta, là tàn niệm của Cổ Thần Thông?

Nô Thanh Huệ bỗng nhiên nhìn về phía Chung Sơn, ánh mắt biến thành một tia mê ly, một tia điên cuồng, nói:

- Ha ha, không sai, chính là tàn niệm của hắn, ngươi tìm không được, ngươi đánh không lại hắn, cho dù hắn chỉ còn lại có một tàn niệm, cũng không phải là ngươi có thể ngăn cản, ngươi trưởng thành, hắn trưởng thành, khi ngươi đến Thiên Cực Cảnh, là tinh thần của hắn có thể trưởng thành đến mức cắn nuốt ngươi, cắn nuốt thần niệm của ngươi, cắn nuốt hết thảy của ngươi! Đến lúc đó, ngươi sẽ biến thành Cổ Thần Thông, ngươi chính là Cổ Thần Thông, ha ha ha ha!

Trong tiếng cười của Nô Thanh Huệ có một tia thê lương, phảng phất giống như cũng biết Cổ Thần Thông đã chết, Cổ Thần Thông tân sinh kia khẳng định không phải Cổ Thần Thông chân chánh, chẳng qua là, một ít cổ quật cường trong lòng làm cho nàng không ngừng thuyết phục chính mình, tân sinh đúng là Cổ Thần Thông!

- Ngươi, cái nữ nhân điên này!

Tử Huân gào lên.

Hai mắt Tử Huân đỏ bừng, cũng trở nên cực kỳ đau lòng, trong mắt phảng phất giống như tùy thời có thể rơi nước mắt.

- Điên? Ta điên rồi? Hay là toàn thế giới điên rồi? Ha hả!

Trên mặt Nô Thanh Huệ lộ ra một nụ cười thê lương.

- Tại sao ngươi chọn hắn, không phải hẳn là Cổ Chính Nhất đấy sao, tại sao bỗng nhiên chọn Chung Sơn, tại sao?

Tử Huân vội la lên.

- Cổ Chính Nhất? Cổ Chính Nhất?

Nô Thanh Huệ cau mày.

- Tại sao? Ngươi nói a!

Tử Huân không để ý tới, kêu lên.

Lắc đầu, Nô Thanh Huệ cười nhạt nói:

- Cổ Chính Nhất? Vốn nên là Cổ Chính Nhất, hắn giống Cổ Thần Thông như vậy, cơ hồ là giống như bản sao của Cổ Thần Thông, đáng tiếc, ta phát hiện Chung Sơn càng giống Cổ Thần Thông, loại giống này không phải là huyết mạch, dung mạo, thói quen cùng tâm tính, mà là cỗ ý vị nói không rõ từ trong xương, một loại "ý", đúng, chính là "ý", hai người bọn họ mới là giống nhau nhất, chỉ có hắn làm Cổ Thần Thông sống lại, mới thật sự là Cổ Thần Thông! Quá giống!

- Vậy cũng không phải là Cổ Thần Thông!

Tử Huân lo lắng kêu lên.

Chung Sơn luôn luôn trầm mặc nghe, trong lòng nghẹn một cổ khó chịu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nô Thanh Huệ.

- Hắn chính là Cổ Thần Thông!

Nô Thanh Huệ điên cuồng kêu lên. Giờ khắc này, Nô Thanh Huệ muốn thuyết phục chính mình, thuyết phục người trước mắt mình sau này sẽ là Cổ Thần Thông, hắn chính là Cổ Thần Thông.

- Đủ rồi!

Chung Sơn gầm lên giận dữ.

Nhị nữ nhìn về phía Chung Sơn, một cổ tức giận trong mắt Chung Sơn, trừng thẳng về phía Nô Thanh Huệ, hít sâu một cái, Chung Sơn đè ép tức giận nhìn về phía Tử Huân.

- Có thể có biện pháp gì lấy thần niệm của Cổ Thần Thông ra không?

Chung Sơn hỏi.

Tử Huân cắn môi nhìn Chung Sơn một chút, trong lòng cũng là biến thành một đoàn hỗn loạn, vừa nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Nô Thanh Huệ.

- Lấy thần niệm Cổ Thần Thông của ngươi ra, lấy ra!

Tử Huân gấp tới mức đỏ mắt, dùng thanh âm khàn khàn kêu lên.

- Không thể nào, ai cũng không thể nào, ai cũng không thể lấy ra, ngay cả tiên nhân cũng đừng nghĩ, thần niệm của Cổ Thần Thông mọc rể ở trong cơ thể Chung Sơn, ai cũng không lấy được, ngươi biết sự lợi hại của Cổ Thần Thông, ai có thể bức đi ra? Ha ha ha! Ha ha ha! Không thể nào, không thể nào!

Nô Thanh Huệ có chút điên cuồng kêu lên.

Cá nhân Nô Thanh Huệ cũng bởi vì tình mà bị thương, tâm tình trở nên cực kỳ không ổn định.

- Ngươi... Ngươi đúng là nữ nhân điên, nữ nhân điên, kẻ điên!

Tử Huân cũng kêu lên, tâm tình cũng biến thành cực kỳ không yên.

Nhị nữ đều đang tranh giành vì nam nhân mình yêu mến, cũng là vì một cái chữ "Tình", vốn đều là nhân vật như tiên tử hạ phàm cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống thương sinh, giờ phút này bị tình liên lụy, cùng nhau tranh giành.

- Tử Huân, ngươi không nên mơ tưởng, không thể nào, không thể nào có thay đổi nữa, trừ phi Cổ Thần Thông tự nguyện biến mất, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Ngươi cùng Chung Sơn mới gặp mặt vài lần? Ngươi tìm người khác đi, nam nhân thiên hạ rất nhiều, ngươi không cần...!

Tâm tình Nô Thanh Huệ biến đổi, trấn an Tử Huân.

- Sao ngươi không tự mình tìm a?

Tử Huân điên cuồng quát, hai mắt trở nên đỏ bừng, một tia hơi nước mông lung ở trong mắt.

- Nói gì cũng đã muộn! Đã muộn!

Nô Thanh Huệ quật cường nói.

- Ta hận ngươi, ta hận chết ngươi!

Tử Huân điên cuồng quát lên một lần nữa.

Quát xong, Tử Huân quay đầu chạy ra khỏi đại điện, không trung rơi xuống hai giọt nước mắt trong suốt của Tử Huân.

Nô Thanh Huệ lấy tay bắt lấy nước mắt chảy xuống từ không trung của Tử Huân, đông lại thành hạt băng nắm trong tay, nhìn bóng lưng Tử Huân rời đi, trong mắt Nô Thanh Huệ hiện lên một cổ mất mác thật sâu. Một loại vẻ mặt chờ đợi Tử Huân tha thứ chợt lóe ở trên mặt rồi biến mất.

Giờ phút này, Chung Sơn ngồi ở trên ghế rồng, nhắm mắt, chân mày nhíu lại thật sâu, hai ngón tay cái xoa huyệt Thái Dương của mình. Cổ Thần Thông tự nguyện biến mất? Có thể sao? Cổ Thần Thông giống như chính mình, chính mình có một hy vọng sống sót, sẽ buông tha cơ hội sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, cho dù Cổ Thần Thông biến thành kẻ ngu, cũng không thể.

Nô Thanh Huệ mất mác thật sâu, cẩn thận thu hồi hai giọt nước mắt của Tử Huân, ngẩng đầu quật cường nhìn Chung Sơn.

- Ngươi đã có được những gì ngươi muốn biết, hưởng thụ thời gian cuối cùng đi!

Nô Thanh Huệ thản nhiên nói.

Hai mắt Chung Sơn mở ra, trong mắt bắn ra một đạo hàn quang.

Thấy hàn quang trong mắt Chung Sơn, chẳng biết tại sao, trong mắt Nô Thanh Huệ hoảng hốt, cố gắng trấn định, nói:

- Ngươi đánh không lại Cổ Thần Thông, nhất định không thể nào, ai cũng đánh không lại hắn!

- Phải không, ngươi sao biết ta không địch lại Cổ Thần Thông? Ai chết vào tay ai, còn chưa thể biết được!

Trong mắt Chung Sơn hiện lên một cổ lệ khí.

- Ngươi nghĩ giam ta để làm gì? Giết ta?

Nô Thanh Huệ bỗng nhiên nở nụ cười.

Giờ khắc này, Nô Thanh Huệ phảng phất giống như không để ý sinh tử, chỉ cần Cổ Thần Thông có thể sống, chính mình chết thì có làm sao?

Nhìn Nô Thanh Huệ, mí mắt Chung Sơn nhíu nhíu, ngẩng đầu nhìn về bên ngoài, một ngón tay điểm về phía ngoại giới, nhất thời, một đạo lam quang bắn ra, đại trận ngoài Trường Sinh Điện ầm ầm triệt hồi.

- Liễu Vô Song!

Chung Sơn kêu lên.

- Có thần!

Liễu Vô Song nhanh chóng xông vào đại điện.

- Giải Nô Thanh Huệ vào Thiên Lao, phòng giam số một, bất luận kẻ nào cũng không được thăm tù, thủ vệ cũng không thể nhích tới gần trăm trượng!

Chung Sơn trầm giọng nói.

Liễu Vô Song có chút quái dị nhìn nhìn Nô Thanh Huệ, giờ phút này Nô Thanh Huệ đã nhặt khăn lụa lên, mang lên trên mặt lần nữa.

- Rõ!

Liễu Vô Song lập tức đáp.

Hết thảy cũng lộ ra quỷ dị, Liễu Vô Song không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng đây là chuyện riêng của Đế Vương, Liễu Vô Song cũng không dám hỏi tới quá nhiều.

Nô Thanh Huệ cũng tựa như vô cùng phối hợp, rời đi theo Liễu Vô Song, giải vào Thiên Lao.

Ngồi ở trên ghế rồng, Chung Sơn nhắm mắt thật sâu, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi đứng dậy, điều tiết tâm tình một chút, Chung Sơn đi ra khỏi Trường Sinh Điện, đi về phía cung điện của Bảo Nhi ở hậu cung, tam nữ còn đang chờ ở chỗ này.

- Ta mới vừa rồi thấy Tử Huân khóc bay đi, chuyện gì xảy ra? Còn có, làm sao ngươi nhốt Nô Thanh Huệ vào Thiên Lao?

Bảo Nhi lo lắng hỏi.

- Đúng vậy a, ngươi có phải khi dễ Tử Huân hay không?

Thiên Linh Nhi hỏi.

Bi Thanh Ti cũng là lộ ra nụ cười, so sánh với tâm tình của người khác, Bi Thanh Ti chỉ cần Chung Sơn không có chuyện gì là tốt rồi.

- Không có gì, gặp phải chút chuyện, các ngươi không phải là muốn kiểm tra ta có bị thương không đấy sao? Đi thôi, vào cung kiểm tra a!

Chung Sơn cười nói.

Chung Sơn không muốn làm cho tam nữ lo lắng, vì vậy ai cũng không có tiết lộ.

- Ừm!

Tam nữ vừa nghe, lập tức đồng ý vây quanh Chung Sơn đi vào điện.

Dưới bề ngoài, trong nội tâm Chung Sơn lại hiện lên một tia kiên định:

- Cổ Thần Thông? Vậy chúng ta liền nhìn xem, rốt cuộc người nào mạnh hơn!