Trường Sinh Bất Tử

Quyển 7 - Chương 5: Chí Tôn Hổ tộc trước kia




Ads - Bản lang Tiên Tiên, còn chưa thỉnh giáo chư vị!

Tiên Tiên lại lần nữa nhìn chòng chọc nam nhân cầm đầu.

Tiên Tiên kêu lên lần thứ hai, nam nhân cầm đầu kia quay lại lạnh lùng nhìn một vòng mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng trên thân Tiên Tiên.

- Cút qua một bên đi!

Nam nhân cầm đầu quát lạnh một tiếng.

Gã nam nhân vừa quát, trong mắt Chung Sơn chợt lạnh xuống, nhưng vẫn chưa nói gì, mà tiếp tục để Tiên Tiên nói chuyện.

- Ngươi lặp lại lần nữa xem!

Tiên Tiên cũng mặt sa sầm xuống, nói.

Nghe Tiên Tiên uy hiếp, gã nam nhân cầm đầu kinh ngạc nhìn lại Tiên Tiên, trên mặt lộ ra vẻ miệt thị cổ quái.

- Một Lang tướng nho nhỏ, chỉ bằng những lời này của ngươi, bản Lang Vương là có thể bất cứ lúc nào xử tử ngươi!

Thi Ban Lang Vương cầm đầu cười lạnh nói.

- Phải không?

Tiên Tiên nhếch khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh.

Thi Ban Lang Vương khẽ nhíu mày, tiếp đó nhìn về phía đám người Chung Sơn. Sau khi nhìn một vòng, hắn quay đầu nhìn về phía Tiên Tiên.

- Chỉ bằng các ngươi?

Thi Ban Lang Vương cười lạnh nói.

- Chỉ bằng ta cũng đủ rồi!

Tiên Tiên quát lạnh.

- Ngươi?

Thi Ban Lang Vương hình như không thể tin. Tiếp đó, Lang Vương với chúng lang tướng bật cười vang rền.

Thi Ban Lang Vương nhìn về phía Tiên Tiên không thể tin: Đế Cực Cảnh, bất kể nơi nào ở âm phủ, đều là nhất bá, thống lĩnh tất cả Thi Ban Lang âm phủ, có được quyền thế ngút trời, thực lực mênh mông, hôm nay bị một Lang tướng nho nhỏ đến đây đòi cưỡi lên đầu?

Thời điểm bật cười ầm ầm, trong mắt Lang Vương hiện lên một tia sáng lạnh.

- Ồ?

Đột nhiên vang lên một tiếng kêu có vẻ kinh ngạc, ở bên cạnh mọi người đột ngột xuất hiện một thân ảnh áo bào trắng. Ngay khoảnh khắc thân ảnh áo bào trắng xuất hiện, một khí tức cường đại tràn ra, trực tiếp đẩy sạch mù sương đỏ tươi ở bốn phía.

Một nam nhân cường tráng lông mi trắng hiện ra ở trước mặt Chung Sơn, vừa rồi tiếng kêu kinh ngạc chính là hắn phát ra.

Nam nhân ăn mặc rất phong phanh, trên thân chỉ mặc một cái áo ngắn, lộ ra vai u thịt bắp, cánh tay đeo hai cái bao cổ tay màu trắng, nhìn qua phi thường cường tráng.

Thời điểm vừa tới một cổ khí tức cường đại liền trực tiếp ập tới mọi người.

- Thiên Cực Cảnh?

Thi Ban Lang Vương cả kinh kêu lên, khí tức cường đại bức tới khiến Thi Ban Lang Vương lập tức tập trung tinh thần chống đỡ.

- Cô gái nhỏ! Trên thân ngươi như thế nào lại có khí tức của Hổ tộc ta?

Nam nhân cường tráng bỗng nhiên nhìn chằm chằm Cổ Thiên U hỏi.

Trong lúc mọi người nơi này đều bị áp lực thật lớn từ nam nhân cường tráng, Cổ Thiên U lại không bị ảnh hưởng chút nào.

- Ngươi có thể cảm nhận được khí tức Hổ tộc trong cơ thể ta?

Cổ Thiên U nhíu mày nói.

- Không sai! Hơn nữa cùng xuất từ một mạch với ta, rốt cuộc ngươi là ai?

Nam nhân cường tráng trầm giọng hỏi.

- Ta là ai? Ngươi là ai?

Cổ Thiên U không chịu lép vế hỏi ngược lại.

- Ha ha... Ta à? Ta tên là Dần Lạc Nhật, ngươi có nhận biết không?

Nam nhân cường tráng hỏi.

Thực hiển nhiên, nam nhân cường tráng tới đột ngột này dễ nói chuyện hơn rất nhiều so với Lang Vương.

Nghe nam nhân cường tráng nói ra tên, Cổ Thiên U vui mừng ra mặt.

- Dần Lạc Nhật? Dần Lạc Nhật? Ra mắt Chí Tôn Hổ tộc!

Cổ Thiên U cung kính thi lễ với Dần Lạc Nhật.

- Chí Tôn? Ha ha... Còn có người nhớ ta là Chí Tôn? Không đúng! Cô gái nhỏ! Sao ngươi biết ta là Chí Tôn?

Dần Lạc Nhật bỗng nhiên nhướng mày nói.

- Chí Tôn! Ngài còn nhớ Cổ Thần Thông không?

Cổ Thiên U hỏi.

- Hắn? Không phải hắn khai thiên thất bại sao? Liên lụy con ta ở dương gian cũng đi theo hắn hợp thể chết đi!

Dần Lạc Nhật nhíu mày nói.

- Tiểu nữ Cổ Thiên U!

Cổ Thiên U thản nhiên nói.

- Cổ Thiên U? Nói vậy, ngươi là hậu nhân của Cổ Thần Thông? Khó trách!

Dần Lạc Nhật sắc mặt có chút không tốt.

- Nghe đồn, năm đó chính là tiền bối ký khế ước thư Hổ tộc với Thánh thượng, có không?

Cổ Thiên U nhìn chằm chằm Dần Lạc Nhật hỏi.

- Đúng thì thế nào?

Dần Lạc Nhật sắc mặt càng ngày càng khó coi, hình như không muốn đề cập tới đề tài này.

- Thánh thượng từng nói qua với Thiên U, năm đó ngài ước hẹn cùng Thánh thượng, Thánh thượng trợ giúp ngài chuyển thế âm phủ, mà ngài lại đáp ứng mặc kệ Thánh thượng sống chết. Khế ước thư Hổ tộc đều mở ra huyết mạch trong vòng mười đời với Thánh thượng. Thánh thượng còn sống tự nhiên là người chủ ước, nếu Thánh thượng ngã xuống, thì phải tiếp tục duy trì trong vòng mười đời hậu nhân của Thánh thượng!

Cổ Thiên U nhìn chằm chằm Dần Lạc Nhật cười nói.

Dần Lạc Nhật sắc mặt có chút khó coi.

- Ở dương gian, trước nay không tìm thấy khế ước thư Hổ tộc, ta nghĩ hẳn là bị ngài đưa xuống âm phủ rồi thì phải?

Cổ Thiên U nói.

- Nói không sai! Đáng tiếc Cổ Thần Thông đã chết! Âm phủ không phải thiên hạ của bộ tộc họ Cổ ngươi! Hơn nữa ngươi còn là nữ lưu!

Dần Lạc Nhật lắc đầu nói.

- Vậy Dần Chí Tôn xử trí lời hứa hẹn xưa như thế nào?

Cổ Thiên U cũng không nhượng bộ nói.

- Cổ Thần Thông đã chết, bộ tộc họ Cổ ngươi cũng nhất định từ đó suy sụp, Hổ tộc không có khả năng tiếp tục ký khế ước với các ngươi. Tuy nhiên, nếu đổi làm một thỉnh cầu khác, có lẽ ta có thể thỏa mãn ngươi!

Dần Lạc Nhật ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

- Nói như vậy, Dần Chí Tôn muốn bội ước?

Cổ Thiên U nhướng mày lên nói.

Cổ Thiên U không ngừng giằng co, Chung Sơn không có ngăn cản, bởi vì thời điểm này cần phải giằng co, cần phải tranh thủ, nếu đã đề cập tới mà không tranh thủ thì về sau sẽ vĩnh viễn không có cơ hội.

Tuy nhiên, Cổ Thiên U giằng co không đạt, rốt cục chọc giận Dần Lạc Nhật.

- Đúng thì sao chứ? Ta là không có khả năng tiếp tục ký khế ước với ngươi, mười đời huyết mạch, hiện tại còn lại không có mấy rồi chứ? Thừa dịp bây giờ còn chưa biến mất toàn bộ, ta có thể cho các ngươi một ít trợ giúp, nếu không... Hừ!

Dần Lạc Nhật hừ lạnh một tiếng.

Tiếp đó, một khí thế quỷ dị ập tới, không có chút khí tức, thậm chí cỏ cây trên núi cũng không lay động, nhưng mọi người ở đây đều vô cùng kinh hãi. Bởi vì cổ áp lực này trực tiếp đè ép vào hồn phách mọi người.

Cảm nhận được áp bức này, trong lòng mọi người bất giác sinh ra một ý sùng bái. Ngay cả Lang Vương Đế Cực Cảnh gần đó cũng như thế, một loại ý niệm trong đầu muốn quỳ xuống bức thẳng trong óc Lang Vương.

Đây là uy của mệnh cách, dùng mệnh ép người, cũng không phải tất cả Thiên Cực Cảnh đều có thể nắm giữ, nhưng mỗi một người có nắm giữ, thực lực đều cực kỳ biến thái. Quy Nguyên Phật ở Cực Lạc Tịnh Thổ từng thi triển đối phó với Chung Sơn, đáng tiếc hắn không hay ho gặp phải Thiên Linh Nhi, còn bởi vậy bị phá thiền bế khẩu.

Chung Sơn cảm nhận được áp lực, thân hình khẽ lui ra sau, đồng tử co rụt lại, thời điểm sắp thi triển Luân Hồi Chi Mâu.

Bỗng nhiên, trên mặt Dần Lạc Nhật biến đổi, từ trên mặt chảy xuống mồ hôi lớn bằng hạt đậu, mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía Tiên Tiên.

Giờ phút này, toàn thân Tiên Tiên đều bao phủ trong một vầng ánh sáng trắng dịu dàng.

Áp lực lên Tiên Tiên lập tức biến mất, tiếp đó vô cùng phẫn nộ nhìn trừng trừng Dần Lạc Nhật, một khí tức màu trắng ập thẳng tới hướng Dần Lạc Nhật.

Áp lực trên đám người Chung Sơn cũng đột nhiên biến mất, chỉ có Dần Lạc Nhật dường như đang chịu đựng áp lực cực lớn, mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều, một bên sáu gã Thi Ban Lang cũng tức thì bị ép quỳ rạp xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ khủng khiếp đến cực điểm.

Chung Sơn há mồm ngạc nhiên, tiếp đó lập tức nghĩ ra nguyên nhân: Đây là mệnh cách của Tiên Tiên? Mệnh cách của Tiên Tiên chính là tiên mệnh a, đó chính là mệnh cách của tiên nhân. Dần Lạc Nhật vốn muốn dùng mệnh cách dằn mặt mọi người, không ngờ lại kích động mệnh cách của Tiên Tiên phát ra, trái lại bị Tiên Tiên chế ngự.

Dần Lạc Nhật như thế nào cũng không nghĩ tới, cuối cùng là kết quả này.

- Ngươi... ngươi... ngươi như thế nào có thể?

Dần Lạc Nhật kinh hãi nhìn về phía Tiên Tiên.

- Hừ!

Tiên Tiên lười nói lời vô nghĩa với hắn, mà nhìn về đám Thi Ban Lang phía trước mặt.

Dù sao, Dần Lạc Nhật là đang giằng co với Cổ Thiên U, chính mình còn chưa nói xong chuyện với đám Lang Vương trước mắt.

- Hừ hừ... Giờ biết Tiên Tiên lợi hại rồi chứ!

Tiên Tiên đắc ý nhìn xuống đám Lang Vương, mệnh cách chi tức lần đầu tiên bị dẫn ra, khiến Tiên Tiên hứng thú vui đùa quên hết tất cả, không ngừng đè ép xuống Lang Vương cùng Lang tướng ở trước mặt.

Lúc này, 6 con Thi Ban Lang thảm rồi! Hồn phách sợ hãi làm cho bọn họ không thể nhúc nhích, mà Tiên Tiên vốn cũng không hề tiết chế cứ từng đợt từng đợt áp lực ập tới. Không nghĩ cũng biết, từ nay về sau, trong lòng 6 con Thi Ban Lang này nhất định lưu lại bóng ma cực kỳ khắc sâu.

Dần Lạc Nhật thấy Tiên Tiên phá mệnh cách chi tức của mình sau đó không để ý tới mình nữa, trong mắt hàn quang nhoáng lên một cái.

Sáu con Thi Ban Lang bị mệnh cách chi tức của Tiên Tiên áp bách không thể động đậy, nhưng Dần Lạc Nhật lại có thể nhúc nhích, thậm chí có thể ra tay.

Nhưng Dần Lạc Nhật còn chưa kịp ra tay, trước mặt Tiên Tiên, Cổ Thiên U bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh.

Chung Sơn đứng ở trước mặt hai nàng. Từ đầu đến giờ, Chung Sơn đều luôn nhìn chăm chú, cũng không xen lời, giờ phút này nhìn thấy trong mắt Dần Lạc Nhật lóe ra sát khí, Chung Sơn không thể trầm mặc thêm nữa.

Thân thể nhoáng một cái ngăn cản Dần Lạc Nhật.

Nhìn thấy Chung Sơn bất thình lình che ở trước mặt, Dần Lạc Nhật hơi kinh ngạc. Tuy rằng ngay từ đầu đã nhìn thấy Chung Sơn, nhưng Dần Lạc Nhật cũng không chú ý lắm, bởi vì từ lúc bắt đầu, đều là hai nàng nói chuyện, ba nam nhân này giống như người hầu đứng ở phía sau, giờ phút này không ngờ dám ra mặt phản kháng?

Một tên người hầu như ngươi, cũng dám ra mặt phản kháng?

“Rống...”

Tiếng hổ gầm rung trời! Đáng tiếc, tiếng gầm này mới vừa rống một nửa, không ngờ lập tức im bặt.

Một uy thế cực lớn ập vào mặt Dần Lạc Nhật, to lớn đến cực điểm, giống như thiên uy, giống như oai của thiên địa, dường như đại đạo trong truyền thuyết buông xuống, ập tới ngay mình. Dưới uy áp khủng bố đó, thậm chí khiến Dần Lạc Nhật không dậy nổi chút sức phản kháng.

Hết thảy đều đến từ hai mắt của Chung Sơn, đôi đồng tử trong mắt hắn bỗng nhiên đổi màu sắc.

Luân Hồi vừa mở ra, âm dương nghịch chuyển!

Chung Sơn mở ra Luân Hồi Chi Mâu, một khí tức Luân Hồi kinh khủng trong nháy mắt bao phủ Dần Lạc Nhật. Dần Lạc Nhật tràn ngập khiếp sợ, chỉ cảm thấy hồn phách không ngừng nhảy lên, hình như sắp bị đôi mắt kia hút vào trong đó.

Dần Lạc Nhật cũng đúng là xui xẻo, ngươi có giận thì giận, không có việc gì mà rống to làm gì? Tuy rằng khí thế ngươi gia tăng, điệu bộ cũng tăng lên rồi, nhưng phòng ngự trong lòng ngay trong lúc rống to một tiếng này giảm xuống đến mức thấp nhất. Mà ngay thời điểm phòng ngự nội tâm của hắn thấp nhất, khí tức Luân Hồi cường thế đè xuống, giống như một cao thủ quyền anh, nắm tay ngươi không đánh ra, lại dựng thẳng lên không trung để biểu hiện ngươi cường đại, nhưng khi đó dưới nách lại để lộ ra trước đối thủ, thậm chí bị người hung hăng đánh một quyền vào dưới nách, làm cho ngươi muốn phản kích đều không kịp ra tay.

Mệnh cách chi tức của Tiên Tiên, cũng chỉ là áp bách mà thôi, mà hai mắt của Chung Sơn lại là hủy diệt, là hủy diệt hồn phách?

Giờ khắc này, Dần Lạc Nhật ruột đều co thắt lại. Chính mình không có việc gì chạy tới đây làm gì?

Chọc phải xui xẻo khiến một thân không được tự nhiên, tiếp sau đó còn nơi nơi vấp phải trắc trở: đầu tiên là mệnh cách bị một tiểu nha đầu đè ép xuống, hiện tại lại giống như sắp chết tới nơi.

- Lấy ra khế ước thư Hổ tộc, viết tên Cổ Thiên U!

Chung Sơn trầm giọng nói.

Chung Sơn không có mở ra Luân Hồi thông đạo, bởi vì thời gian thi triển rất ngắn, mà trạng thái trước mắt này cũng đủ đối phó rồi. Tuy Chung Sơn cũng tiêu hao ít hơn nhiều, nhưng không thể kiên trì lâu lắm.

Vốn một đám Thi Ban Lang đang bị mệnh cách chi tức của Tiên Tiên đè ép, giờ phút này cảm nhận được dư ba của khí tức Luân Hồi, lại sợ hãi đến mồ hôi lạnh tuôn ra. Đây là một đám quái vật gì vậy chứ? Một tên so với một tên càng biến thái hơn!

Dần Lạc Nhật cảm nhận được khí tức Luân Hồi này, hơn nữa có cảm giác người trước mắt còn không có xuất hết toàn lực. Mình đường đường là Thiên Cực Cảnh, không ngờ sinh tử nắm giữ trong một ý niệm của người trước mắt? Tại sao có thể như vậy?

- - - - - oOo- - - - -