Trường Sinh Bất Tử

Quyển 7 - Chương 102: Chia ba phần thiên hạ




Ads Bên ngoài Thiên Hạ Phong, Đế Huyền Sát đã giải quyết Tư Mã Sách.

Thiên Tiên? Chẳng qua cũng chỉ có thế! Cảnh giới, chỉ là một phương diện biểu hiện thực lực mà thôi. Có một ít hung nhân, mặc kệ dưới tình huống nào bọn họ đều là hung nhân, tiềm lực bọn họ vô hạn, thực lực bọn họ không theo lẽ thường mà tính, đây mới là hung nhân.

Đế Huyền Sát không thể nghi ngờ chính là một hung nhân, vừa mới đạt tới Thiên Cực Cảnh đã bức bách Ngao Liệt rời đi. Hôm nay với tu vi Thiên Cực Cảnh tầng mười một mạnh mẽ xé sống Tư Mã Sách cũng là chuyện đương nhiên.

Thiên lão bái kiến Thiên Linh Nhi, mọi người cũng nhìn về phía Chung Sơn.

- Thiên lão, ngươi nguyện vĩnh viễn trung thành gia chủ?

Chung Sơn thay mặt Thiên Linh Nhi hỏi.

- Vâng!

- Linh Nhi là thê tử ta, là hoàng hậu Đại Tranh Đế triều, Thiên lão ngươi có nguyện gia nhập Đại Tranh không?

Chung Sơn lại lần nữa hỏi.

Nhìn lại Chung Sơn, Thiên lão lại nhìn lại Thiên Linh Nhi.

- Ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?

Thiên Linh Nhi thử tính hỏi một chút.

Thiên Linh Nhi còn chưa thích ứng với thân phận gia chủ, nếu như là đổi thành người khác khẳng định sẽ lệnh cho Thiên lão gia nhập Đại Tranh.

Nhưng lời này lọt vào tai Thiên lão lại càng biểu hiện ra gia chủ là người hiền hòa. Nghĩ tới Thiên Thần Tử lúc trước. Thiên lão vô cùng kiên định nói:

- Vâng, ta nguyện ý gia nhập Đại Tranh!

- Tốt, bắt đầu từ hôm nay, trẫm chính thức bổ nhiệm Thiên lão là Đại Tranh Khâm Thiên Giám Giám phó!

Chung Sơn khẳng định bổ nhiệm.

Khâm Thiên Giám Giám chính là Nê Bồ Tát, là người cũ đi theo Chung Sơn, tự nhiên Nê Bồ Tát vĩnh viễn là Khâm Thiên Giám Giám chính, Thiên lão chỉ có thể là cấp dưới Nê Bồ Tát.

- Tạ ơn bệ hạ!

Thiên lão gật gật đầu.

- Trẫm bây giờ cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên, đem Thiên Hạ Phong vác tới Lăng Tiêu Thiên Đình!

Chung Sơn hạ lệnh nói.

- Vâng!

Thiên lão đáp.

Sau khi an bài nhiệm vụ cho Thiên lão, Chung Sơn nhìn về phía những người khác.

Trừ Đế Huyền Sát và Huyền Nguyên, mọi người đều hơi hơi thi lễ với Chung Sơn.

Chung Sơn nhìn về phía Đế Huyền Sát, Đế Huyền Sát gật gật đầu, tỏ vẻ Tư Mã Sách đã chết, hơn nữa hồn phi phách tán! Chung Sơn vừa lòng gật gật đầu.

Huyền Nguyên nhìn Chung Sơn, thản nhiên nói:

- Chung Sơn!

- Hả?

- Ta nghĩ cáo từ với ngươi!

Huyền Nguyên nói.

- Cáo từ? Ngươi đi đâu, Sáng Thế Thần Cung không có nơi ổn định. Chẳng lẽ ở Lăng Tiêu Thiên Đình ta không thoải mái sao?

Chung Sơn nhíu mày nói.

- Không, trong đoạn thời gian này, đa tạ ngươi khoản đãi, ta không phải là rời khỏi Lăng Tiêu Thiên Đình, mà là chuẩn bị rời khỏi tiểu thế giới này!

Huyền Nguyên trịnh trọng nói.

- Rời khỏi tiểu thế giới này?

Chung Sơn nhướng mày.

Những người khác cũng nhìn về phía Huyền Nguyên, đồng thời cũng nghĩ Sáng Thế Thần Cung thật quỷ dị, Huyền Nguyên có thể dùng bí pháp xuyên qua hai giới âm dương, vậy rời đi thể nào cũng có bí pháp.

- Đúng, thể chất của ta đặc thù, ở đại thế giới trưởng thành càng nhanh hơn.

Huyền Nguyên trịnh trọng nói.

- Ngươi quyết định?

Chung Sơn nhìn thật sâu Huyền Nguyên.

Huyền Nguyên trịnh trọng gật gật đầu nói:

- Ta ý đã quyết!

Thấy Huyền Nguyên kiên định như thế, Chung Sơn chỉ có thể khe khẽ thở dài nói:

- Được rồi, bảo trọng!

- Sau này chúng ta gặp lại ở đại thế giới!

Huyền Nguyên nói.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Huyền Nguyên và Chung Sơn nói lời tạm biệt xong, thân hình nhoáng lên một cái biến mất trước mặt mọi người.

Nhìn Huyền Nguyên rời đi, Chung Sơn khe khẽ thở dài, thu thập tâm tình, nhìn về phía mọi người.

Cách đó không xa, Triệu Sở Hướng cũng bay lại đây.

- Triệu Sở Hướng!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Có thần!

Triệu Sở Hướng lập tức đáp.

- Toàn lực tiến công Đại Ung Thiên triều!

- Vâng!

- Các ngươi theo Triệu Sở Hướng hoả tốc thu phục Đại Ung Thiên triều!

Chung Sơn nhìn về phía Dần Lạc Nhật và Nê Bồ Tát.

- Vâng!

- - - - -

Đại quân Đại Tranh Đế triều, toàn diện công sát Đại Ung Thiên triều.

Bên ngoài một cái khe núi yên tĩnh.

Đế Huyền Sát mang theo Thiên Linh Nhi đứng ở xa xa, thủ hộ khe núi.

Chung Sơn lại lần nữa bế quan, Bát Cực Thiên Vĩ cắn nuốt Vạn Cổ Thanh Tùng, chuyển hóa ra thành một bộ phận cho Chung Sơn dùng. Tu vi Chung Sơn nhanh chóng đề thăng.

Bên ngoài mây đen dầy đặc, lôi điện lóng lánh, Thiên Linh Nhi có Đế Huyền Sát bảo hộ, tuyệt đối không thành vấn đề.

- Ái da...................

Bát Cực Thiên Vĩ lại lần nữa kêu to một tiếng, trồi ra ngoài cơ thể Chung Sơn. Tám cái đuôi khổng lồ lại lần nữa phá toán hư không, hư không xuất hiện từng khu vực hắc động.

Đế Cực Cảnh tầng thứ mười! Đế Cực Cảnh đại viên mãn!

Rất nhiều ngọn núi bốn phía hóa thành bột mịn, lôi điện đánh nát tất cả đá tảng.

Bỗng nhiên, lôi điện thu lại, Bát Cực Thiên Vĩ chậm rãi thu nhỏ, đảo mắt tiến vào trong cơ thể Chung Sơn.

Tất cả trở lại bình tĩnh, Đế Huyền Sát mang theo Thiên Linh Nhi bay đến gần.

- Lại đột phá?

Đế Huyền Sát vô cùng cổ quái.

- Ừ!

- Chung Sơn!

Thiên Linh Nhi bỗng nhiên kêu lên.

- Ách?

- Có thể hay không...!

Thiên Linh Nhi dường như có chút ngượng ngùng nói.

- Cái gì mà có thể hay không?

Chung Sơn nghi hoặc hỏi.

- Có thể đem vật nhỏ khả ái kia cho ta ôm một cái hay không?

Thiên Linh Nhi chớp mắt chờ đợi nói.

- Vật nhỏ khả ái? Vật nhỏ khả ái gì?

Chung Sơn mơ hồ.

- Chính là cái vừa rồi, tám cái đuôi lông xù đâu, thật đáng yêu, ta rất muốn ôm nha!

Thiên Linh Nhi chờ đợi nói.

Chung Sơn: “........!”

- Được không đây!

Thiên Linh Nhi phe phẩy tay áo Chung Sơn làm nũng nói.

“........!”

- Chỉ ôm một lúc thôi, được không?

Thiên Linh Nhi ôm cánh tay Chung Sơn làm nũng nói.

“........!”

- - -

Chuyện Thiên Hạ Phong bị dịch chuyển đi truyền khắp thiên hạ.

Đại Ung Thiên triều và Đại Tranh Đế triều đại chiến một lần, khiến cho người trong thiên hạ trật khớp cằm chính là, không ngờ cuối cùng Đại Ung Thiên triều hoàn bại trận.

Chí Tôn Hổ tộc đời trước, Dần Lạc Nhật vừa xuất hiện, dẫn dắt Hổ tộc làm phản Đại Ung.

Phong Thủy Sư của Đại Ung làm phản, giết chết Thái sư Huyễn Đồ Long.

Tin dữ kinh thiên truyền tới, gần như khiến cho tất cả quan viên Đại Ung không kịp trở tay. Thiên lão vì sao phải phản loạn? Vì sao? Rất nhanh, tin tức Thiên lão làm phản chỉ vì phần mộ tổ tiên truyền ra ngoài, gần như tất cả quan viên nghe được biến cố của Thiên lão đều cảm thấy đau xót.

Thiên lão, có thể nói là lúc ở dưới tay Cổ Thần Thông hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất, là người công lao hiển hách của Đại La, là người tận tâm tận sức của Đại Ung, Cổ Chính Nhất không ngờ chỉ vì một ngoại nhân mà không hề để ý bố trí của Thánh thượng.

Đại Ung Thiên triều, triều đô, trong thư phòng Cổ Chính Nhất.

- Thánh thượng, Chiến Thiên Vương dẫn dắt đại quân, tính cả hai gã Địa Tiên, toàn quân bị diệt, quân đội Đại Tần, thế như chẻ tre!

- Thánh thượng, Tư Mã Sách bị Đế Huyền Sát xé sống.

- Thánh thượng, Thiên lão gia nhập Đại Tranh Đế triều!

- Thánh thượng, Hổ tộc phản bội!

- Thánh thượng, quân đội Đại Tranh, hai Thống soái Thủy Vô Ngân, Dịch Diễn đều tham chiến!

- Thánh thượng, Thân Tề Thiên không rõ tung tích.

- Thánh thượng, có tám Thành chủ, đầu hàng quân địch!

- Thánh thượng, quân đội hai triều sĩ khí quá mạnh mẽ, quân đội triều ta liên tiếp bại lui!

...................................

Tin tức xấu một cái tiếp một cái báo lên.

Cổ Chính Nhất vung tay lên, mọi người nhao nhao thối lui, chỉ để lại Thái Tông Vương ở trong đại điện.

Cổ Chính Nhất nhắm mắt, xoa huyệt Thái Dương, một bên Thái Tông Vương khe khẽ thở dài.

- Thánh thượng, lần này, ngươi thật sự làm sai rồi, vốn chuẩn bị sử dụng Tư Mã Sách, nhưng mà Tư Mã Sách quá ngông cuồng, ngươi chẳng những không thể sử dụng, càng đắc tội Thiên lão. Lần này, Đại Ung ta suy sụp như thế, chính là bởi vì ngươi có lỗi với Thiên lão, một bước sai, từng bước sai. Trước kia Thánh thượng nói, ngươi còn nhớ rõ không? Không thể chỉ vì cái trước mặt, thánh thượng Cổ Thần Thông trước kia, mặc dù hắn là Thần Châu đệ nhất nhân, nhưng mà cũng không nghĩ tới nhất thống thiên hạ, thiên hạ này nước quá sâu, ngươi lại, ôi!

Thái Tông Vương thở dài một trận.

Cổ Chính Nhất đứng dậy, thân hình nhoáng lên một cái biến mất ở trong thư phòng, lưu lại Thái Tông Vương một mình thở dài.

Phương đông Thần Châu, chỗ bia mộ Cổ Thần Thông, đột nhiên Cổ Chính Nhất đến đây.

- Bái kiến Thánh thượng, Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Các thủ vệ lập tức cung tay nói.

Cổ Chính Nhất vung tay lên, mọi người lập tức rút lui.

Nhìn mộ bia Cổ Thần Thông, Cổ Chính Nhất trầm mặc một hồi lâu.

- Phụ thân, ha ha ha ha, phụ thân!

Cổ Chính Nhất cảm xúc có chút thất thường.

- Mọi người đều nói ta giống ngươi, giống ngươi, chỉ là giống ngươi mà thôi, ta không cần giống ngươi, ta là ta, ta là Cổ Chính Nhất, không phải Cổ Thần Thông. Ở dưới cường quyền ngươi, ta luôn luôn ẩn nhẫn, ta làm được, ta chiếm được thiên hạ Đại Ung, thiên hạ Đại Ung của ta chính là mạnh nhất, ai cũng không so bì được, ai cũng không so được!

Cổ Chính Nhất rít gào quát.

- Vì cái gì, vì cái gì ngươi vẫn đúng, vì cái gì ta cuối cùng vẫn sai? Ta muốn chứng minh cho mọi người, chỉ có ta mới chính xác.

- Nhưng, vì sao? Vì sao không để cho ta cơ hội, vì sao? Dần Lạc Nhật phản bội, Hổ tộc phản bội, Thiên lão phản bội, vì sao Đại Tần lại mạnh như vậy? Vì sao Thiên Tiên cùng mười đại Địa Tiên cũng không chịu được một kích, vì sao không cho ta cơ hội?

Cổ Chính Nhất nổi điên thét gào lên.

Cổ Chính Nhất trong lòng tích tụ đã lâu, đã rất sau, vì sao lại như vậy? Kế hoạch hoàn mỹ như thế, vì sao bây giờ nơi nơi đều có sơ hở, vì sao? Vì sao Cổ Thần Thông luôn đúng, mà chính mình lại sai?

Cổ Chính Nhất hai mắc đỏ rực, Cổ Chính Nhất không cam lòng, rất không cam lòng.

- Lần này đánh bại ta, ngươi cứ xem đi, một ngày nào đó, ta sẽ khiến khắp thiên hạ tán thành ta, đều biết ta là Cổ Chính Nhất, mà không phải Cổ Chính Nhất giống Cổ Thần Thông nhất. Ta nhất định sẽ làm được!

Cổ Chính Nhất trừng mắt nhìn mộ bia nói.

Mười năm sau.

Đại Ung Thiên triều hoàn toàn sụp đổ, bị Đại Tranh và Đại Tần chia cắt. Bình vào dưới triều đô Đại Ung, nhưng Thánh thượng Cổ Chính Nhất, Cổ Thái Tông và mấy viên quan viên trọng yếu đều biến mất.

Kết cục thiên hạ lại lần nữa biến đổi, Đại Tranh và Đại Tần chia cắt lãnh thổ Đại Ung, vô cùng số mệnh hội tụ tới biển mây số mệnh hai triều. Số mệnh khủng bố, từ xưa đến nay chưa hề có, đặc biệt đối với Đế triều mà nói, giờ phút này số mệnh đã vượt qua Thiên triều.

Đến tận đây, Đại Tranh, Đại Tần, Thái Tuế chia thiên hạ làm ba phần, Đại Tranh và Thái Tuế mỗi bên chiếm ba thành, Đại Tần độc chiếm bốn thành thiên hạ.

- - - - - oOo- - - - -