Trường Sinh Bất Tử

Quyển 6 - Chương 88: Rác rưởi




- Đan này tên là Vạn Độc Xuyên Tâm Tiêu Hồn Phệ Cốt Đan, nếu ngươi tự nhận có thể chịu đựng được, ta cũng không ngăn cản ngươi!

Bảo Nhi đưa ra một quả đan dược nói.

Bảo Nhi vừa nói lời này, tên quan viên vừa rồi bừng bừng hưng phấn kia giống như cổ họng bị nghẹn cái bánh bao vậy, 1 tấm nhiệt huyết bị nuốt trở về.

Thử đan? Vạn Độc Xuyên Tâm Tiêu Hồn Phệ Cốt Đan? Không cần nghe công hiệu, chỉ cần nghe cái tên này, cũng khiến lòng người phát lạnh. Một viên độc đan? Một viên độc đan chí độc!

Không phải chưa từng nghe qua độc đan, thiên hạ này độc đan cũng không ít, nhưng so với đan dược điều trị, đột phá thì ít hơn rất nhiều, dù sao, đan dược chính là dùng để giúp người ta đột phá, tăng cường tu vi, độc đan chính là dùng để hạ độc người khác.

Không chỉ quan viên kia, gần như tất cả những người ồn ào xung quanh cũng phát lạnh.

Thất phẩm độc đan, độc tính mãnh liệt bao nhiêu, ai dám thử?

- Không đúng, những tài liệu vừa rồi ngươi dùng căn bản đều là loại chính dương, căn bản không có độc. Tử Kim Đằng vạn năm, Phục Linh vạn năm, Thiên Diệp Thảo vạn năm, Linh Ô ba vạn năm, cái nào mà không phải là bổ vật nhất đẳng, cho dù chỉ ăn từng cái cũng không việc gì, làm sao có thể luyện ra độc đan?

Một người vây xem trong đó lập tức kêu lên.

Người này vừa nói, mọi người lập tức phụ họa, đúng vậy, những tài liệu đan dược kia đều là vật đại bổ, làm sao lại có thể luyện ra đan dược cực độc? Hơn nữa trời đời này, độc đan đẳng cấp càng cao thì càng ít, nhưng mà chưa từng nghe qua cái gì gọi là Vạn Độc Xuyên Tâm Tiêu Hồn Phệ Cốt Đan nha!

Tuy nhiên, lại có người nhíu mày, hơi kinh hãi nhìn về phía Bảo Nhi.

- Ngươi không tin thì có thể thử xem!

Bảo Nhi cười ha ha nói.

Mọi người đều nhìn về phía tên bác bỏ vừa rồi, tên kia vừa rồi ồn ào, cũng muốn thử nhưng lại dù thế nào cũng không dám, sắc mặt đỏ lên, muốn rời khỏi đám đông nhưng lại bị đám người phía sau dồn lên, làm cách nào cũng không ra được.

Mọi người thấy hắn ngậm miệng không nói, không khỏi khinh miệt.

Giờ phút này lại nhìn tên quan viên kia, tên quan viên kia cũng ngậm không nói, hiển nhiên đã nuốt ý niệm thử đan được lúc đầu vào rồi.

Bảo Nhi nhìn mọi người cười dài nói:

- Nếu có Đan Đạo Tông sư ở đây chắc là sẽ biết, bất kỳ dược liệu nào đều có hai mặt, dược liệu kịch độc chỉ cần dùng phương pháp thích hợp, có thể luyện ra đan dược đại bổ, đồng dạng, dược liệu đại bổ cũng có thể luyện chế ra đan dược kịch độc, luyện đan không chỉ cần tài liệu, còn phải cần phương pháp, nếu không thiên hạ không phải chỉ cần có dược liệu tốt là ai cũng luyện được đan dược tốt sao? Vậy Đan Đạo Tông sư dùng để làm cái gì?

- Ừ!

Có vài người gật gật đầu. Một vài cao thủ Đan đạo, lại giật mình tỉnh ngộ.

- Nhưng đan dược này của ngươi, trước kia chưa từng nghe qua, vậy phải làm sao bây giờ?

Một người vây xem nói.

- Đúng vậy, ngươi chỉ dùng một nén nhang đã luyện xong, để chúng ta làm sao tin dược, cho dù tin nó là một quả độc đan, cũng không thể xác định phẩm chất của nó!

Lại một người nói.

Bảo Nhi cười mà không nói.

- Thái Đan Tông Đan sư, bởi vì quả đan này bản quan chưa bao giờ nhìn thấy, cho nên không thể phán xét, hay người chờ một chút để ta đi bẩm báo sư tôn có được không?

Tên quan viên kia lần này biến thành nhu thuận, nói.

Bảo Nhi gật gật đầu, tự nhiên không có ý kiến.

- Báo cái gì báo! Rõ ràng chính là một viên quái đan, rõ ràng muốn lừa gạt để qua cửa mà thôi, thời gian một nén nhang lại luyện ra được thất phẩm đan, chê cười, ha ha ha ha!

Phía sau đoàn người bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười trào phúng. Giọng điệu rất kỳ quái, giống như ẩn giấu một cỗ cừu hận thấu xương.

Nghe tiếng nói này, Chung Sơn đứng bên cạnh Bảo Nhi hai mắt híp lại, ánh mắt hiện ra hàn quang. Bởi vì lời này không phải từ người bên ngoài, mà chính là kẻ hận mình thấu xương - Đại Ly Thiên triều Tiêu Dao Hầu, Niết Cuồng!

Tiêu Dao Hầu vừa nói, mọi người đều quay đầu nhìn lại, Tiêu Dao Hầu ăn mặc phong nhã, tay cầm quạt giấy, bộ mặt khiêu khích nhìn về phía Chung Sơn.

Nhìn thấy vậy, mọi người đều ngẩn ra, quả nhiên là thật náo nhiệt.

Một vài người nhãn lực tốt, lại liếc mắt một cái đã nhận ra người tới, Đại Ly Thiên triều, Tiêu Dao Hầu? Nhân vật quyền thế ngập trời Đại Ly Thiên triều. Những người này rất nhanh nhìn ra tường tận, càng thêm để ý, mà người vây xem, cũng càng ngày càng nhiều.

Tiêu Dao Hầu tự nhiên không phải tới 1 mình, bị Chung Sơn ra tay đánh hai lần cho nên đã cẩn thận hơn, đi ra ngoài dẫn theo 10 tên cường giả Hoàng Cực Cảnh làm hộ vệ.

Đây là xa xỉ của Thiên triều, hộ vệ đi theo đều là Hoàng Cực Cảnh. Đương nhiên, đây cũng là do Tiêu Dao Hầu có thân phận đặc thù mới được.

Tiêu Dao Hầu vừa tới đây, đã nghe được mọi người nghị luận, một nén nhang đã luyện ra thất phẩm đan? Chê cười? Cho dù Đan Đạo Tông sư mạnh nhất Đại Ly Thiên triều cũng không dám khoa trương cỡ vậy, bởi vậy Tiêu Dao Hầu lập tức nhận định viên đan kia của Bảo Nhi là hàng giả, nàng chỉ dùng một viên kỳ đan để lừa gạt qua cửa.

Cùng với trước đó có cừu hận, cho nên hắn lập tức ra hiện trường vạch trần quả đan dược kia của Cam Bảo Nhi là hàng giả, đồng thời dùng nó để làm nhục Chung Sơn và Cam Bảo Nhi.

Thiên Linh Nhi vừa thấy Tiêu Dao Hầu liền trừng mắt, ánh mắt hiện lên lửa giận. Tiêu Dao Hầu là ai nàng sớm đã biết, không ngờ đột nhiên lòi ra nghi ngờ Bảo Nhi tỷ tỷ? Những người khác cũng tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Dao Hầu.

Tiêu Dao Hầu đi vào trong tràng, ánh mắt không ngừng đảo qua trên người Bảo Nhi, Thiên U, Linh Nhi, trong mắt hiện lên vẻ dâm tà.

- Hừ!

Thiên Linh Nhi hừ lạnh một tiếng.

Thiên U cũng khinh thường cười lạnh.

Về phần Bảo Nhi lại không chút sợ sệt, tươi cười nói:

- Ngươi muốn tự thử đan?

Bảo Nhi nói vậy, gần như tất cả mọi người đều sáng mắt lên, xoạt một cái, tất cả ánh mắt đều tập trung về phía Tiêu Dao Hầu.

Thấy Bảo 1 lời đã phản kích lời chó của Tiêu Dao Hầu, Chung Sơn quay đầu nhìn Bảo Nhi tán thưởng cười 1 tiếng.

Mà lúc này, lại có một vài người đi tới.

- Linh Nhi!

Một tiếng gọi vang lên.

Mọi người nhường ra một lối đi, người tới là Niết Thanh Thanh, Niết Thanh Thanh cùng một hạ nhân đi tới chỗ này, phía sau còn có Thiếu Phi Hầu đi theo.

- Tỷ tỷ!

Thiên Linh Nhi vui vẻ chạy tới.

Niết Thanh Thanh kéo tay Linh Nhi, ghé vào tai thủ thỉ vài câu, liền nhìn về phía đám người Chung Sơn.

- Chung Sơn, hạnh ngộ!

Niết Thanh Thanh chào hỏi, tuy nhiên lúc chào không biết vì sao, không ngờ có chút khẩn trương, giọng nói lại có chút run run.

- Thanh Thanh Công chúa, Thiếu Phi Hầu, không thể tưởng được, ở trong này còn có thể gặp lại, Chung Sơn vinh hạnh, chờ chúng ta thông qua cửa ải này, nhị vị đến nhà ta tề tụ thế nào?

Chung Sơn cười nói.

- Hân hạnh rồi!

Thiếu Phi Hầu gật gật đầu cười nói.

- Ừ!

Niết Thanh Thanh sắc mặt hơi hơi đỏ lên, gật gật đầu nói.

- Hừ, nhà ta? Tất cả Thanh U viện ở Lam Diễm Thành đều đã thuê hết rồi, chỉ còn lại chỗ trọ ổ chuột cuối cùng kia thôi! Ngươi chẳng lẽ muốn mời Công chúa tới chỗ trọ ổ chuột? Ha ha ha! Tuy nhiên Chung Sơn ngươi cũng chỉ xứng ở chỗ ổ chuột mà thôi.

Tiêu Dao Hầu trào phúng nói.

Chỗ trọ khu ổ chuột? Nói vậy không phải Thanh U viện chính là khu trọ ổ chuột sao? Những nhà trọ khu kia đều là ổ chuột? Tiêu Dao Hầu một đã mắng rất nhiều người vào trong, nên biết rằng, người còn ở nơi này tiến hành khảo hạch đều là người mới tới Lam Diễm Thành không bao lâu, tự nhiên sẽ không thuê được Thanh U viện. Đây không phải nói phần lớn người ở đây đều sống ở khu ổ chuột sao?

Thái độ của mọi người đối với Tiêu Dao Hầu giảm mạnh.

- Ta nguyện ý! Liên quan gì tới ngươi?

Niết Thanh Thanh cả giận nói.

Chung Sơn vung tay lên, chặn Niết Thanh Thanh lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Dao Hầu nói:

- Nói như vậy Tiêu Dao Hầu ngươi thuê Thanh U viện?

- Hắn không thuê, là ta thuê!

Niết Thanh Thanh lập tức bổ sung nói.

- Thì ra ngươi ngay cả khu ổ chuột cũng không thuê nổi.

Chung Sơn làm ra vẻ giật mình.

- Ha ha ha ha.

Đám người bên ngoài cảm thấy khó chịu với Tiêu Dao Hầu đều cười rộ lên.

- Hừ, ta mà phải thuê ổ chuột? Chỉ là Công chúa giành thanh toán trước mà thôi, bản hầu thiếu gì linh thạch, cho dù thuê chỗ có kém hơn một chút, cũng tốt hơn chỗ loại người đê tiện như ngươi nhiều lắm.

Tiêu Dao Hầu cả giận nói.

Chung Sơn ánh mắt lạnh lùng, loại người đê tiện? A, ngươi thật tưởng là con cháu Thiên triều là thân phận cao quý?

- Có một số việc, không phải có tiền là có thể làm được, ngươi có linh thạch? Có linh thạch thì rất giỏi sao? Rác rưởi vĩnh viễn là rác rưởi. Chung Sơn lạnh lùng nói.

- Ngươi nói ta là cái gì?

Tiêu Dao Hầu cả giận nói.

- Ta nói ngươi là rác rưởi!

Chung Sơn nhắc lại.

- Ngươi...

Tiêu Dao Hầu giận dữ hai mắt trừng lớn. Đám thuộc hạ phía sau nhanh chóng rút vũ khí, dường như chỉ cần Tiêu Dao Hầu ra lệnh một tiếng, lập tức tấn công giết chết Chung Sơn.

- A, ở Ly Hỏa Thánh Đô là sân nhà của ngươi, ngươi đã không làm gì được ta, giờ tới nơi này, ngươi còn muốn khiêu chiến ta sao? Ta nói ngươi rác rưởi tuyệt đối không sai, loại người như ngươi, chỉ xứng ăn tạp chờ chết, nhờ gia tộc che chở mà thôi.

Chung Sơn lạnh lùng nói.

- Chung Sơn, tốt, tốt, miệng lưỡi ngoan độc!

Tiêu Dao Hầu phẫn nộ nhìn Chung Sơn.

Tuy rằng phần lớn người ở đây không ưa Tiêu Dao Hầu, nhưng mà Tiêu Dao Hầu bị Chung Sơn nói vài ba câu đã bị làm cho tức giận như vậy, đúng là khiến cho mọi người nhìn hắn ra vẻ thương hại.

- Không phải đầu lưỡi ta độc, mà ta nói đều là sự thật, nếu không phải có Thanh Thanh Công chúa, ngươi có thể ở được Thanh U viện sao? Ngươi tin hay không, chỉ bằng cái biểu hiện vừa rồi của ngươi, ngươi đi thuê phòng thử cho ta coi, đừng nói là ở Thanh U viện, cho dù thuê khu ổ chuột như miệng chó của ngươi cũng không thuê được.

Chung Sơn khinh thường nói.

Chung Sơn nói xong, mọi người đều nhìn về phía hắn, Chung Sơn này cũng quá cuồng vọng rồi chứ! Mà ngay cả Niết Thanh Thanh cũng thay Chung Sơn đổ mồ hôi lạnh, lời này cũng quá mạnh miệng đi.

- Ha ha ha ha, sặc!

Tiêu Dao Hầu tức quá hóa cười, nhìn Chung Sơn khinh thường.

- Ngươi không tin? Nếu không chúng ta đánh cuộc, ngươi phái thuộc hạ ngươi đi thuê, ta cam đoan, cả ngày hôm nay, các ngươi không thuê được bất kỳ gian ổ chuột nào. Càng đừng nói là thuê được phòng ở Thanh U viện.

Chung Sơn vẫn mạnh miệng nói.

- Ta thuê được thì sao?

Tiêu Dao Hầu lạnh giọng nói.

Chung Sơn duỗi tay ra, bỗng nhiên, từ trong đám người một người bước ra, rất nhanh đem một khối kim loại để vào lòng bàn tay Chung Sơn, tiếp đó rời khỏi đoàn người.

Người tới này khiến cho đám người Triệu Sở Hướng, Niết Thanh Thanh hơi hơi kinh ngạc.

- Đây là Vận Lai khách điếm, lệnh bài ở phòng chữ Thiên số 1, nếu như ngươi có thể thuê được, viện này liền tặng cho ngươi.

Chung Sơn cười nói.

- Là thật, đó đúng là Vận Lai khách điếm, viện ở chữ Thiên số 1, ta đã thấy lệnh bài viện chữ Thiên số 2 ở Vận Lai khách điếm, trừ bỏ số khác nhau ra, những thứ khác đều giống như đúc, không có khả năng tạo giả được.

Một tên đầu sỏ Lam Diễm Thành lập tức kêu lên.

Mọi người lại nhìn Chung Sơn, ánh mắt đã khác trước, cái viện kia, cho tới bây giờ cũng chưa từng thuê được, Chung Sơn không ngờ lại đưa cho hắn.

- Cược? Ngươi cược cái gì?

Tiêu Dao Hầu lạnh giọng nói. Trong lòng mơ hồ có dự cảm không ổn.

- Ngươi không cần cược vật gì, ngươi thắng, lệnh bài này cho ngươi, ngươi thua không cần đưa ta bất cứ vật gì.

Chung Sơn ra vẻ đại phóng nói.

Mà một bên, đám người đi theo Chung Sơn đều mỉm cười, đúng vậy, nếu Chung Sơn thua, chỉ mất một cái viện, mà Tiêu Dao Hầu thua, vậy chứng minh hắn chính là rác rưởi.

- Hừ! Năm người các ngươi, đi thuê một cái Thanh U viện cho ta, mặc kệ là mất bao nhiêu linh thạch!

Tiêu Dao Hầu quay sang 5 người phía sau nói.

- Vâng!

Năm người kia lập tức rời đi, bay về phía trong thành.

Chung Sơn lạnh lùng cười, thành trì khác, Chung Sơn không dám cam đoan. Nhưng mà thành trì phụ cận Thái Tuế Thiên triều này, Chung Sơn sớm đã mưu đồ rồi, trọng điểm của Đại Vinh Thương Hội đã sớm rải rác khắp Thái Tuế Thiên triều rồi, mà ở trong này đấu với Chung Sơn tuyệt đối là muốn chết.

- Dài dòng nhiều vậy, ngươi muốn tự mình thử độc hay không?

Bảo Nhi ở một bên nhìn Tiêu Dao Hầu kêu lên.

- - - - - oOo- - - - -