Trường Sinh Bất Tử

Quyển 6 - Chương 72: Thần thú mạnh hơn




Nam Cung Thắng dùng đại trận làm vật dẫn, tụ tập năng lượng vô tận từ bốn phương làm của mình sử dụng, với lực của bản thân câu dẫn ngay cả lực lượng của thiên địa, hóa thành một bàn tay to lớn che phủ bầu trời, nghênh đón bàn tay kia.

Có lẽ thiên địa cũng oán hận loại ngông cuồng vượt giới này, ngay lúc Nam Cung Thắng đánh một chưởng lên, trên bầu trời vô số lôi điện cũng hóa thành lôi năng bổ sung vào trên cự chưởng của Nam Cung Thắng, hung hăng va chạm với bàn tay to màu xanh biếc che phủ bầu trời kia.

Uy thế cường đại, khiến cho nơi hai bàn tay to che phủ bầu trời đi qua, tất cả không gian đều vỡ nát, tạo thành từng cái hắc động hút vô tận đồ vật ở bốn phương.

Va chạm cường thế, vẻn vẹn chỉ sau khi súc thế ngắn ngủi, liền hung hăng va chạm nhau.

“Ầm!”

“...”

Vẻn vẹn chỉ một tiếng nổ siêu lớn, gần như mọi người đều mất đi thính giác. Trong nháy mắt, mọi người đều không nghe được thanh âm gì. Không phải không có thanh âm, mà thanh âm quá mạnh mẽ. Một tiếng nổ vang vọng thiên địa, cho dù không đạt tới mọi người ở âm phủ đều nghe được, thì ít nhất một tiếng nổ này cũng truyền khắp một phần ngàn địa vực âm phủ.

Trên vùng trời Đại Trạch Quỷ Vực, không gian ầm ầm nứt vỡ lan ra hướng bốn phương, lộ ra một cái hắc động cực kỳ to lớn.

Ở bên ngoài Đại Trạch Quỷ Vực, vô số núi sông bị sụp đổ phá hủy; vô số phàm nhân nhược quỷ bị đánh chết, bị chấn động hủy diệt.

Quá mạnh mẽ, hai cái bàn tay che phủ bầu trời va chạm một lần, vô tiền khoáng hậu chấn nhiếp cổ kim, chấn cho ức vạn sinh linh, tử linh tiêu vong.

Nam Cung Thắng dựa vào thế thiên địa sân nhà, dùng đại trận biểu hiện ra bàn tay che phủ bầu trời. Rốt cục đánh một chưởng chấn cho bàn tay màu xanh biếc từ bầu trời chụp xuống kia, phải thụt trở về.

“Phốc...”

Không ngờ Nam Cung Thắng bị phản chấn bị thương, phun ra một ngụm máu tươi.

Mà trên bầu trời, bàn tay xanh biếc che phủ bầu trời kia cũng bị một chưởng đánh ra này chấn cho cả cái khe nứt cùng nhau biến mất.

Quá mạnh mẽ! Mọi người trông thấy một màn này đều sợ hãi đến ngây người.

Đây là đại năng của đại thế giới ư? Mọi người đều có một loại cảm thụ như đang nằm mơ, nhưng nhìn xa xa những người tu vi yếu kém bị khí thế của đại năng đánh chết kia, lại tàn khốc nói cho mọi người biết: hết thảy chuyện này đều là sự thật! Các ngươi ở trước mặt đại năng cường đại, chỉ là con kiến hèn mọn mà thôi.

Tiên nhân Nam Cung Thắng, không ngờ bị thương?

Lau sơ qua máu tươi nơi khóe miệng, Nam Cung Thắng nhìn chằm chằm chỗ bàn tay đại năng rời đi kia, trầm mặc một hồi lâu.

Lúc này, mọi người phát hiện một màn kinh người, Hỏa Kỳ Lân chạy thoát rồi?

Thừa dịp Nam Cung Thắng đánh nhau với đại năng tới từ đại thế giới, không ngờ trong nháy mắt chạy trốn? Ở chỗ cũ chỉ để lại một đám lửa mà thôi.

Hỏa Kỳ Lân chạy thoát?

Trong mắt mọi người nóng lên, tiếp đó, nóng bỏng lại ảm đạm xuống. Mọi người đều muốn dùng Hỏa Kỳ Lân làm vật cưỡi, cũng nghĩ tới quyển sách Hỏa Kỳ Lân ngậm trong miệng ngay cả sắp chết nó đều không nhả ra kia, nhưng vậy thì có thể làm gì chứ? Hỏa Kỳ Lân chỉ lắc lắc thân mình đều có thể lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi, đỏ mắt thèm thuồng cũng phải nhìn xem đối tượng!

Nam Cung Thắng cũng biết Hỏa Kỳ Lân bỏ chạy, nhưng hắn cũng không sốt ruột, lạnh lùng nhìn chăm chú lên trời một hồi lâu, lau đi máu tươi nơi khóe miệng, rồi thân hình hắn nhoáng lên một cái biến mất, đuổi theo Hỏa Kỳ Lân.

Đi hết rồi, cường giả đi hết rồi! Cường giả khiến người ta ngay cả ý muốn ngóc đầu lên đều không dậy nổi, đã đi hết rồi.

Lưu lại một vùng trời thiên địa mênh mông, và một hồi ức thật lâu không thể quên được kia.

Nam Cung Thắng đuổi theo, còn có một số cao thủ tuyệt thế cũng đuổi theo, những người này đều là Đế Cực Cảnh trở lên. Chỉ có hạng người này mới dám đuổi theo, mới dám ôm một tia hy vọng, những người khác căn bản không dám đuổi theo.

- Thật đáng sợ!

Tiên Tiên một mặt nghĩ mà sợ, nói.

Thi tiên sinh cũng đầy vẻ cảm thán.

Không thể tưởng được ở tiểu thế giới này, còn có thể nhìn thấy “lại” một Thần thú, Thần thú đứng hàng thứ 96 ở đại thế giới. Về phần vì cái gì nói “lại”, đó là Thi tiên sinh trước kia từng nhìn thấy một con, là Tổ Thần thú được Chung Sơn đưa cho Niệm Du Du.

- Nếu là Nam Cung Thắng và Hỏa Kỳ Lân, vậy thì mơ cũng đừng nghĩ tới! Cáo từ!

Chung Sơn nói với Diêm Trùng Chi.

Khi đến đây, vì phòng ngừa tai nạn không biết, cho nên kết bạn mà đến; còn chạy, tự nhiên không cần kết bạn.

- Ừm!

Diêm Trùng Chi gật gật đầu.

Nhưng lúc này, lão già nát rượu hình như lại phát ra chứng bệnh thần kinh, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ vô hạn, vô cùng khẩn trương, kích động, sợ hãi!

- Nguy rồi, nguy rồi...

Lão già nát rượu giống như điên rồi không ngừng kêu lên.

Lão già nát rượu bỗng nhiên điên, dẫn tới mọi người cùng nhìn về phía lão.

- Chuyện gì vậy? Tiền bối?

Diêm Trùng Chi hỏi.

- Nguy rồi, nguy rồi!

Lão già nát rượu nhắm mắt, hình như đang cẩn thận cảm nhận.

- Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Điên điên khùng khùng!

Tiên Tiên nhìn lão già nát rượu, kêu lên.

- Có nguy hiểm! Vô tận nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn so với Hỏa Kỳ Lân vừa rồi! Không xong, không xong, chúng ta trước bay lên trời đi!

Lão già nát rượu hoảng sợ kêu to.

Mọi người không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn theo lão già nát rượu bay lên trời cao.

Bốn phương, vô số cường giả lục tục từ trên mặt đất bay lên, muốn rời khỏi chốn thị phi này.

- Rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Diêm Trùng Chi có hơi lo lắng nói.

- Không có chỗ để trốn, không ngờ không có chỗ nào trốn?

Lão già nát rượu điên điên khùng khùng cả kinh kêu lên.

Mọi người kỳ quái nhìn về phía lão.

Mà Chung Sơn với Diêm Trùng Chi đều nhìn chằm chằm vào lão già nát rượu, bởi vì hai người tin tưởng cảm giác của lão.

- Ở phía dưới!

Lão già bỗng nhiên chỉ ngón tay xuống đầm lầy phía dưới.

- Phía dưới còn có một tồn tại đáng sợ!

Lão già lập tức hoảng sợ nói.

“Đông!”

Trên trời cao bỗng nhiên truyền đến một tiếng va chạm nặng nề.

- Ai u!

Một người hình như đâm đầu trúng phải vật gì, một đầu ngã xuống, ổn định thân hình ở giữa không trung.

- Trận pháp của Nam Cung Thắng?

Tiên Tiên lập tức kêu lên.

Nam Cung Thắng chưa kịp thu lại trận pháp, trên trời cao giống như còn có một hàng rào, chặn đường đi của mọi người.

Thấy trên trời cao không thể đi, mọi người bay tản đi bốn hướng.

Chung Sơn mang theo Tiên Tiên cùng Thi tiên sinh bay đi theo một hướng, Diêm Trùng Chi với lão già nát rượu cùng nhau bay đi một hướng khác. Tất cả đều muốn mau mau rời khỏi địa vực này.

Đang bay, đột nhiên lão già nát rượu dừng lại.

- Tiền bối có chuyện gì vậy?

Diêm Trùng Chi kinh ngạc hỏi.

Lão già bỗng nhiên nhìn về phía xa xa, nhìn về hướng Chung Sơn rời đi.

- Một đường sinh cơ, một đường sinh cơ?

Lão già đầu tiên là lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng, tiếp đó có phần nghi hoặc.

- Cái gì một đường sinh cơ?

Diêm Trùng Chi truy hỏi.

- Được cứu rồi! Không ngờ là Chung Sơn, mau mau đuổi theo Chung Sơn!

Lão già lập tức kêu lên.

Tiếp đó, kéo tay Diêm Trùng Chi đang vô cùng nghi hoặc, cấp tốc bay vọt đi theo hướng Chung Sơn ở xa xa.

- Chung Sơn! Thật sự có nguy hiểm sao?

Tiên Tiên lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi.

- Nếu lão già kia nói đúng, thì hẳn là đúng! Thái độ của lão không giống như giở trò! Đi mau!

Chung Sơn ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

Ba người bay vọt ra phía ngoài, mọi người quỷ dị phát hiện, vô số cường giả chạy trốn trước đó, không ngờ có rất nhiều cường giả đánh nhau.

Thậm chí người mặc một thân quần áo đồng phục, cũng đánh lẫn nhau.

- Sư huynh! Huynh tỉnh lại đi! Rốt cuộc huynh làm sao vậy?

Trong đám đánh nhau có người cả kinh kêu lên.

- Nghiệt đồ! Ngươi muốn khi sư diệt tổ sao?

Xa xa lại truyền đến thanh âm từ một chỗ đánh nhau khác.

- Sư thúc! Ngài không thể giết ta, ngài không thể giết ta!

... Một trường chiến đấu hỗn loạn, những người bỏ chạy ra phía ngoài, có rất nhiều người đánh lẫn nhau một cách quỷ dị.

Lúc này, xa xa một bộ xương khô cầm lấy một thanh đại đao, bổ tới hướng Chung Sơn.

“Thịch!”

Bỗng nhiên trước mặt Thi tiên sinh hiện ra một Cương thi đánh bay bộ xương khô văng ra ngoài.

Bốn phía bỗng nhiên biến thành cảnh hỗn loạn, mọi người đều rơi vào tình cảnh cực độ khẩn trương, không rõ vì sao thân nhân của mình bỗng nhiên vung tay đánh mình, hết thảy đều lộ ra vẻ quỷ dị.

Quỷ dị đáng sợ nhất là không biết vì sao! Hỏa Kỳ Lân lúc trước tuy rằng rất mạnh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thực thể, hiện tại ngay cả đối thủ ở nơi nào cũng không biết, không ngờ cứ vậy điều khiển một số người đối phó với những người khác. Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là cái gì vậy?

Khẩn trương, sợ hãi! Vì sao lại như vậy?

Chung Sơn mang theo Thi tiên sinh, Tiên Tiên cẩn thận đề phòng, bỗng nhiên, phía dưới đầm lầy vọt lên trời một bóng đen bằng cỡ nắm tay, phóng tới hướng Tiên Tiên. Chung Sơn một tay kéo Tiên Tiên qua một bên, bóng đen không có chạm vào Tiên Tiên lại lần nữa rơi xuống đầm lầy.

- Vật này là gì vậy?

Tiên Tiên nhíu mày hỏi.

Thi tiên sinh cũng là đồng tử co rụt lại nhìn về phía bốn phương tám hướng, trong lòng như có điều hiểu ra, nhưng lại không dám xác định.

Đúng lúc này, lão già nát rượu cùng Diêm Trùng Chi lại lần nữa bay lại đây.

- Lão già nát rượu, các ngươi như thế nào quay lại?

Tiên Tiên truy hỏi.

- Tình huống không ổn, chúng ta cùng nhau đi, nhiều người nhiều chiếu ứng!

Lão già nát rượu lập tức nói. Thỉnh thoảng còn nhìn lén Chung Sơn.

Chung Sơn gật gật đầu, cũng không có cự tuyệt, dù sao thời điểm Hỏa Kỳ Lân xuất hiện, lão già nát rượu có chút chiếu cố cho mọi người.

Ngay thời gian này, một chỗ trong đầm lầy xa xa, bất ngờ cuộn lên vô số bùn đất, không ngừng xao động, tiếp đó, đầm lầy cuồn cuộn nổi lên lớp lớp sóng bùn, rồi lại chìm xuống dưới.

Vừa lên vừa xuống, hình như có một con quái vật muốn từ phía dưới lao ra.

Đồng thời, vô số bùn đất bắn nhanh ra khắp bốn hướng, bắn trên thân vô số cường giả trong Đại Trạch Quỷ Vực.

- Cẩn thận! Tránh né chúng!

Bỗng nhiên Thi tiên sinh cả kinh kêu lên.

Mọi người vốn định ngăn cản, nhưng nghe Thi tiên sinh vừa nói, lập tức tránh né. Thậm chí, Thi tiên sinh lật tay một cái thu lấy Cương thi ở trước mặt.

- Xong rồi! Lần này thảm rồi!

Thi tiên sinh bỗng nhiên lộ ra một bộ mặt khổ qua nói.

- Ngươi có biết chuyện gì không?

Chung Sơn hỏi.

Thi tiên sinh nhìn lại đầm lầy xa xa không ngừng phập phồng, nói:

- Bệ hạ còn nhớ trước khi chúng ta tiến vào Đại Trạch Quỷ Vực, gặp những thi thể kia không?

- Những thi thể kia trên đầu có một lỗ thủng lớn, bị rút hết tuỷ não!

Tiên Tiên lập tức nhớ lại.

- Đúng vậy! Ngay từ đầu ta chỉ tưởng một cường giả, hoặc là bí pháp nào đó gây ra, hiện tại xem ra, toàn bộ sai lầm rồi! Là Thần thú, Thần thú từ đại thế giới rớt xuống tới hai con Thần thú, không chỉ là Hỏa Kỳ Lân, còn có Thực Não Thú này!

Thi tiên sinh lộ ra vẻ mặt lo lắng, nói.

- Thần thú? Thực Não Thú?

Chung Sơn nhướng mày lẩm bẩm.

- Thần thú đại thế giới xếp hạng thứ 94, Thực Não Thú!

Thi tiên sinh lo lắng bói.

- Thần thú đứng hàng thứ 94? Vậy không phải còn lợi hại hơn Hỏa Kỳ Lân sao?

Tiên Tiên cả kinh kêu lên.

- Ừm!

Thi tiên sinh gật gật đầu.

- Đi!

Chung Sơn không chút do dự, lập tức hạ lệnh rất nhanh rời đi.

- - - - - oOo- - - - -