Đã từng nhìn thấy nàng? Chung Sơn nướng mày, Thiên U nói là đã từng nhìn thấy, vậy chắc chắn đã nhìn thấy, hơn nữa còn tự mìn nói những điều nàng đã trải qua?
Nhưng trong trí nhớ đâu có ai xứng đáng với lời đánh gía toàn mỹ như vậy? Đột nhiên, một bóng hình tuyệt đẹp vụt qua trong tâm trí Chung Sơn.
Cổ Thiên U là một nữ nhi cực kỳ thông minh, trong ánh mắt sáng ngời của Chung Sơn, có thể thấy Chung sơn chắc chắn là đã nghĩ ra.
- Đồ háo sắc, nghĩ tới mỹ nữ là mắt lại sáng lên!
Cổ Thiên U tức giận nói.
Nhìn Cổ Thiên U, Chung Sơn cười ra nước mắt, mình phải nói như thế nào đây? Đương nhiên, với nỗi oán giận của Thiên U, Chung Sơn cũng vui vẻ chịu đựng, dù sao đây cũng như một thứ gia vị của cuộc sống. Như vậy cuộc sống mới thú vị hơn.
- Có điều, thật không ngờ, Niệm Du Du sư tôn, Nô Thanh Huệ lại chính là thất tinh đường đường chủ.
.
Nô Thanh Huệ, Niệm Du Du sư tôn, lần đó lúc Chung Sơn và Đại Quang đế triều giao chiến, một hồi chuông vang lên, xao động linh hồn các nữ tử.
- Ta cũng không ngờ được, có điều, còn có nàng càng không ngờ được.
Cổ Thiên U nói.
- Còn có?
Chung Sơn ngạc nhiên.
Ta lần này đi còn thấy Tử Huân.
Cổ Thiên U bỗng nhiên nói.
- Tử Huân trưởng lão?
Chung Sơn hơi ngờ vực, bưng lên một ly trà, trong lòng có chút tuyệt vọng.
Tử Huân trưởng lão, tử huân tiên tử, nữ tử này cũng có cơ duyên gắn bó với chính mình. Lúc từ Long môn đại hội trở về, cơ duyên vận vào mình, sau này mình làm Khai dương tông trưởng lão tiến cử người vào Thần châu đại địa, ở i gần ngọc nha tông tiên nhân gặp nhau, mình tặng cho nàng một đóa tiên khí hoa hồng.
- Đúng vậy, ngươi biết không? Tử Huân lại chính là con gái Nô Thanh Huệ.
Cổ Thiên U nói
Thở phù~~~~~~~~~
Chung Sơn kinh ngạc đến nỗi văng cả nước trà trong miệng ra ngoài
- Con gái? Con gái Nô Thanh Huệ? Sư tỷ của Niệm Du Du? Chung Sơn trừng mắt nhìn về phía Cổ Thiên U, với một bộ dạng nạc nhiên không thể nào tin được.
- Có điều, đây là con gái của kiếp trước
Cổ Thiên U lập tức nói.
- Con gái của kiếp trước?
Chung Sơn không hiểu được nói.
- Tử Huân là Nô Thanh Huệ kiếp trước, và thánh thượng nữ nhân Nô Thanh Huệ bây giờ, là chuyển thể sau, phức tạp như vậy sao?
Chung Sơn đáp.
- Đúng vậy. Không biết vì sao Tử Huân không muốn nhận người mẹ này, đương nhiên đó là chuyển thế của người mẹ.
Cổ Thiên U ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
- Dù sao cũng không phải nàng của kiếp trước, Tử Huân có mâu thuẫn. Tuy nhiên, lại nói, Tử Huân cũng là con gái của Thánh thượng, là công chúa
Chung Sơn gật gật đầu.
- Ừ, chỉ có điều nàng không muốn nhận mà thôi. Ta cũng không biết nguyên do, Tủ huân có vẻ rất đối đầu với Nô Thanh Huệ và thánh thượng! (Xin lỗi các độc giả, bản convert bị lỗi nên dịch có thiếu chút xíu ở chỗ này, mong các bạn thông cảm!)
Như thế này, vậy là tốt rồi!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Còn nửa năm nữa, không biết thánh thượng có thành công hay không?
Cổ Thiên U bỗng nhiên thay đổi nét mặt, khẽ thở dài nói.
- Khai Thiên lập địa, hành động vĩ đại có một không hai, nếu như không thành công, cũng sẽ được lưu danh sử sách. Lại nói, Khai Thiên lập địa, cần có người làm, không ai dám làm thì mãi mãi không có khả năng Khai Thiên lập địa thành công!
Chung Sơn nói.
Cổ Thiên U thở phào.
- Đại soái, Thủy Kính tiên sinh cầu kiến!
Liễu vô song chạy tới đây thông báo. Thủy Kính tiên sinh? Chung Sơn và Thiên U nhìn nhau.
- Mau mời!
Chung Sơn lập tức nói.
- Vâng!
Rất nhanh, Thủy Kính tiên sinh được mời tới. Tủy kính tiên sinh gặp Chung Sơn tiên sinh, Gặp Thiên U công chúa!
Thủy Kính tiên sinh lập tức thi lễ nói. Cổ Thiên U gật gật đầu, không nói nhiều lời.
Chung Sơn tiến lên nói:
- Thủy Kính tiên sinh mời!
- Tạ ơn!
Thủy Kính tiên sinh đáp. Ba người lại lần nữa ngồi xuống. Chung Sơn tự tay kính Thủy tiên sinh một ly trà
- Đa tạ!
Thủy Kính tiên sinh thở dài nói.
- Không biết Thủy Kính tiên sinh tới đây, có chuyện gì vậy?
Chung Sơn hỏi.
Thủy Kính tiên sinh cười chua xót nói:
- Vẫn là việc lúc trước thôi, lại tới đây quấy rầy rồi.
- Vô phương, Ta và ngươi là bạn tốt, có chuyện gì ta sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi.
Chung Sơn nói..
Chung Sơn cười rất vui vẻ, Không phải là vì giúp đỡ Thủy Kính tiên sinh, mà vì đại hào hoàng triều muốn các cường nhân được vui.
Nhìn Cổ Thiên U, Thủy Kính tiên sinh không biết nói như thế nào.
Quan sát kỹ hai người, Cổ Thiên U vừa muốn nói rời đi.
- Thiên U là nữ nhân của ta, bất cứ kẻ nào cũng không được lảng tránh nàng, nàng cũng tuyệt đối đứng về phía Chung Sơn ta nghe theo lời nói của ta, Cổ Thiên U trong lòng ấm áp, nhìn Chung Sơn bằng ánh mắt đầy tình cảm. Về phần Thủy Kính tiên sinh, hơi hơi ngạc nhiên, lại thở dài với Chung Sơn.
- Về mặt này, tại hạ thật sự là còn kém xa tiên sinh!
Thủy Kính tiên sinh lắc đầu nói.
- Tình yêu không giống như chiến trường, không thể cùng bàn luận được lần trước sau khi trở về, ngươi đi tìm Liễu Yên Yên chưa?
- Vâng, ở quân Đại La hướng về Cực Lạc tịnh thổ.
- Sau khi thổ tiến, ta đi tìm Liễu Yên Yên.
Thủy Kính tiên sinh nói.
Chung Sơn lại thầm khen ngợi Thủy Kính tiên sinh. Đây là thừa lúc Đại Huyền vương không thể quay về, Thủy Kính tiên sinh quả nhiên có ý nghĩ như thế.
- Ta hướng cho nàng việc ở kiếp trước, và lúc cuối cùng, những lời nói của nàng dã làm thức tỉnh ký ức của nàng. Trong phút chỗ nàng đã khôi phục lại trí nhớ kiếp trước, những chuyện của kiếp trước phơi bày trước mắt nàng. Nàng đã nhớ ra ta.
Thủy Kính tiên sinh cau mày nói.
- Nhớ ra rồi. Nhớ ra là tốt rồi, sau đó?
Chung Sơn hỏi.
- Sau đó, ta đi, để cho nàng có đủ thời gian để tĩnh tâm. Nàng khóc rất thương tâm, nhưng ta cũng không đến để khuyên nàng.
Thủy Kính tiên sinh đau khổ nói.
- Ngươi làm như vậy là rất đúng, lúc này là khoảng thời gian nàng xác định lại tình cảm sâu đậm của mình ở kiếp trước. Nếu không ngươi mạo muội ra tay, nhất định phá vỡ suy nghĩ, làm sụp đổ hình tượng của ngươi.
Chung Sơn gật gật đầu.
Sau khi tiêu diệt Cực Lạc niết bàn trở về, nàng đã hồi phục như trước, chỉ có điều nàng đã trầm hơn rất nhiều, cũng gầy đi rất nhiều, nhìn trong mắt ta có sự dịu dàng, có chút không nỡ, cũng không bằng lòng nhận ta, ta biết nàng rất đau khổ.
Thủy Kính tiên sinh đau khổ nói.
- Đúng vậy, phần tình kiếp trước làm đau khổ cả hai kiếp người, nàng đau khổ, bởi vì nàng cũng yêu Đại Huyền vương, hơn nữa thân phận của nàng hiện tại nhất định không thể cùng ngươi được, kiếp này nàng đã dâng hiến cho Đại Huyền vương, không thể nên duyên cùng ngươi được.
Chung Sơn thở dài nói.
- Đúng vậy. Tại sao không phải là ta gặp nàng trước?
Thủy Kính tiên sinh trong mắt lấp lánh dòng nước mắt nói.
- Vậy ngươi chuẩn bị sẽ làm gì?
Chung Sơn hỏi.
- Ta biết, nếu ta cưỡng ép nàng mang đi, chỉ cần một khoảng thời gian, nàng chắc chắn sẽ chấp nhận, nhưng một thời gian dài, nhất định sẽ nhớ tới Đại huyền vương, lúc đó, nỗi khổ trong lòng nàng sẽ không giảm. Như vậy đối với nàng mà nói là rất tàn nhẫn. Ta không muốn thấy nàng đau khổ.
Thủy Kính tiên sinh nói.
Nhìn Thuỷ Kính tiên sinh, Chung Sơn lắc đầu nói:
- Thủy Kính tiên sinh, ngươi biết nhược điểm lớn nhất của ngươi là gì không?
- Cổ hủ sao?
Thủy Kính tiên sinh tự giễu cười nói.
- Không, là ngay thẳng quá, ngươi cũng biết cương dịch chiết, hại người hại mình.
Chung Sơn nói.
- Ngươi có mưu lược tài trí hơn người, trong khắp thiên hạ không ai có thể so sánh được, nhưng lại thường thường để lộ kẽ hở về mình, giữ hình tượng hoàn mỹ nhất của mình, ngươi cũng biết, thiên hạ không có người hoàn mỹ, ta không phải, thánh thượng không phải, ngươi cũng không phải.
Chung Sơn thấm thía nói.
- Ha ha, có thể như vậy! Chỉ cần nàng không bị thương tổn là tốt rồi.
Thủy Kính tiên sinh cười chua xót nói.
- Ngươi sợ làm tổn thương nàng, mới làm cho nàng bị thương tổn càng nhiều.
Chung Sơn nói.
- Vậy ta nên làm thế nào bây giờ? Ngươi là người giỏi giang.
Thủy Kính tiên sinh truy hỏi.
Chung Sơn đau khổ cười, chính mình lại thành người giỏi giang trong việc này?
Một bên Cổ Thiên U thở phù phù, cười. Quả thực, Việc Chung Sơn mấy năm nay làm, thật khó mà người ta không nghĩ chàng là người giỏi giang.
- Chỉ cần làm giảm bớt nỗi khổ trong lòng nàng, cái quạt long này đưa cho Chung Sơn tiên sinh.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Quạt lông?
Chung Sơn kỳ lạ nói.
- Đây là cửu phẩm pháp bảo.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Cửu phẩm? Cổ Thiên U hơi ngờ vực, mà ánh mắt của Chung Sơn sáng ngời, tuy nhiên, lúc đầu sau khi việc kinh nạc này xảy ra, ánh mắt của Chung Sơn lập tức thay đổi, tuy rằn cần cửu phẩm pháp bảo, nhưng cái này, tuyệt đối mình không cần.
- Nếu Thủy Kính tiên sinh đã nói như vậy, vậy nói đi nói lại, đích xác, ta có một cách, chỉ có điều hơi khó.
Chung Sơn nói.
Lại nói tiếp, mấy năm trước lúc nghe Thủy Kính tiên sinh nhắc tới kiếp trước, Chung Sơn liền vắt óc nghĩ cách, chính là vì ngày này.
-Hả?
Thủy Kính tiên sinh nghe Chung Sơn nói điều kiện, nói điều kiện không sợ, chỉ sợ không có cách nào.
- Ta có thể làm giảm nỗi khổ trong long Liễu Yên Yên, không để lại chút tiến nuối gì cho nàng, không để lại chút tiếc hận, và sẽ cùng ngươi rời khỏi nơi này. Không có chút lưu luyến nào với Đại Huyền vương.
- Thật không?
Thủy Kính tiên sinh ánh mắt sáng lên nói.
- Không đúng, không phải là phong ấn trí nhớ của nàng sao?
Thủy Kính tiên sinh nhíu mày, trong mắt hiện lên sự không cam tâm.
- Dĩ nhiên là không phải, phong ấn trí nhớ là hạ sách, sẽ nói sau, nàng đã từng trải qua một lần, phong ấn bất cứ lúc nào cũng có thể phá bỏ. Ta sao có thể lưu lại hậu hoạn?
Chung Sơn cười nói.
- Thật không?
- Đương nhiên rồi!
Chung Sơn cười ha hả nói.
- Ngươi muốn gì?
Thủy Kính tien sinh hơi kích động nói.
Thủy Kính tiên sinh biết, Chung Sơn người này mặc dù có lúc làm cho người khác phải xấu hổ, nhưng tuyệt đối nói một không hai, nhất ngôn cửu đỉnh.
- Ta cần ngươi!
Chung Sơn chỉ tay vào Thủy Kính tiên sinh nói.
- Ta?
- Không sai, trí tuệ của ngươi!
Chung Sơn khẳng định nói.
Thủy Kính tiên sinh ngẫm nghĩ một chút, hai mắt nheo lại, rồi chầm chậm gật đầu. Mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng đối mặt với việc vượt qua luân hồi của tình yêu, chắc chắn sẽ chọn người sau.
- Tốt, vậy tiếp theo, hãy nghe sự sắp xếp của ta, ta và Thiên U sẽ toàn lực trợ giúp ngươi!
Chung Sơn thở một hơi dài cười nói.
- Ừ, ngươi vừa nói cách này có chút lệch môn? vậy còn ngũ môn?
Thủy Kính tiên sinh nghi hoặc nói.
- Lệch môn chính là âm mưu!
Chung Sơn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thủy Kính tiên sinh mỉm cười. Ánh cười ấy nhìn trong ánh mắt của Thiên U công chúa là niềm tự hào, trong ánh mắt Thủy Kính tiên sinh lại không được tự nhiên.
.