Trường Sinh Bất Tử

Quyển 6 - Chương 52: Đại Tranh danh chấn thiên hạ




Ads Chung Sơn đánh hạ Hàn Cực Quang.

Khi tai mắt của bốn phương nhìn thấy Bát Môn Kim Tỏa trận triệt hồi, Hàn Cực Quang như người chết nằm trên mặt đất, mọi người đều hoảng sợ ngây người, Chung Sơn thật sự cường đại như vậy sao? Hàn Cực Quang chính là cường giả Đế Cực Cảnh nhãn hiệu lâu đời, vậy mà bị đánh bại?

Một chọi một bị đánh bại? Không! Chung Sơn còn có quỷ hồn của Ngụy Anh Lan hỗ trợ, nhưng cũng không đến mức bại hoàn toàn như thế mới phải!

Toàn thân Hàn Cực Quang phủ kín vết thương, quần áo rách nát hơn phân nửa, đủ thấy một trận đấu kịch liệt tới mức nào! Đương nhiên, mọi người cũng không biết là: vết thương trên thân Hàn Cực Quang cũng không phải do chiến đấu tạo thành, mà do Chung Sơn cố ý làm ra.

Ở thời điểm mọi người ngạc nhiên thán phục sự cường đại của Chung Sơn, một đoàn năng lượng màu xanh mờ nhạt ở bên cạnh Chung Sơn lại dẫn tới vô số chú ý.

Đó là thứ gì? Mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy một thân hình người. Hàn Cực Quang? Đó là Hàn Cực Quang?

Mọi người đều kinh ngạc nhìn đoàn năng lượng màu xanh kia, đó là Hàn Cực Quang? Là quỷ hồn của Hàn Cực Quang? Như thế nào có thể? Chung Sơn giết chết Hàn Cực Quang? Ngay cả quỷ hồn của hắn đều không buông tha?

Xa xa đại quân công thành đã vào thành, toàn bộ các quân đoàn trưởng đều vào thành, chỉ có nhóm thân vệ của Chung Sơn, còn có Cổ Thiên U, tổng chỉ huy sứ cẩm y vệ còn ở lại... cùng bảo vệ Chung Sơn.

Nhìn thấy Chung Sơn đắc thắng đi ra, mọi người hoan hô ầm ĩ.

Dù sao, Hàn Cực Quang chính là cường giả Đế Cực Cảnh, là cường giả đỉnh cao của Thần Châu, dù có tin tưởng bệ hạ cũng có chừng mực, cũng có lo lắng, nhưng hiện tại không cần lo lắng, bệ hạ thắng rồi.

Chung Sơn triệt hồi Bát Môn Kim Tỏa trận, quay đầu nhìn ra khắp bốn phương, trong ánh mắt tràn ngập một loại lạnh lẽo.

Xa xa, tai mắt của các thế lực khắp nơi vừa nhìn thấy ánh mắt của Chung Sơn quét tới, đều run lên, không tự chủ lui lại phía sau mấy bước.

Chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết từ trong Thiên Quang Thành, nhưng vậy thì có thể làm gì chứ? Chiến tranh vốn đã tàn khốc như thế! Hơn nữa hơn một năm trước Chung Sơn đã nói phải tàn sát hàng loạt dân trong thành, bọn họ nếu đã cùng sống với Hàn Cực Quang, phải cùng chết với Hàn Cực Quang. Đi tới một bước ngày hôm nay, không trách được Chung Sơn.

Chung Sơn thân là người chủ của Đại Tranh, nhất ngôn ký xuất, vạn mã nan truy! Tự nhiên không cho phép nói hai lời.

Hàn Cực Quang đã chết!

Tai mắt của các thế lực khắp nơi ở xa xa nhìn thảm cảnh của Thiên Quang Thành, nhìn Đại Quang Hoàng triều sụp đổ?

Từ số mệnh biến mất sạch sẽ phía trên Thiên Quang Thành cũng có thể thấy được, Đại Quang Hoàng triều vĩnh viễn chỉ còn lại trong lịch sử.

Không bao lâu, Thiên Quang Thành đã bị tàn sát sạch sẽ, lưu lại một số người đóng giữ.

Đại quân rất nhanh báo cáo với Chung Sơn.

- Khải bẩm bệ hạ! Thiên Quang Thành, đã giết sạch!

Lâm Khiếu lạnh lùng nói.

- Ừm!

Chung Sơn gật gật đầu.

Vươn tay ra, phân biệt giao thân thể và hồn phách của Hàn Cực Quang cho Lâm Khiếu và Thi tiên sinh.

Lâm Khiếu rất nhanh trói thân thể Hàn Cực Quang lại. Còn Thi tiên sinh tự nhiên có biện pháp đối phó với quỷ hồn, rất nhanh ngưng đọng cố định lại.

Chung Sơn lần nữa đi lên long thai, nhìn ra đại quân vô tận.

- Đi!

Chung Sơn ra lệnh một tiếng.

“Rống...”

Đại quân rống to một tiếng. Chung Sơn chỉ huy đại quân nam hạ, thẳng đến nơi Anh Lan chết trận.

Nơi đây, trong thời gian ngắn đã dựng lên rất nhiều cung điện, có một quảng trường thật lớn tên là Lan Thương Quảng Trường!

Một cái quảng trường “Thương tiếc Anh Lan”!

Hai tháng sau, trên Lan Thương Quảng Trường, Lâm Khiếu trói thân thể Hàn Cực Quang trên đó, Thi tiên sinh giơ cao quỷ hồn của Hàn Cực Quang.

- Chém Hàn Cực Quang ngàn vạn đao, phơi nắng Hàn Cực Quang dưới ánh mặt trời chói chang!

Theo Chung Sơn ra lệnh một tiếng, vô số người mới biết được, nơi đó cũng không phải thi thể của Hàn Cực Quang, Hàn Cực Quang còn chưa chết, trong cơ thể còn có Dương Thần, chỉ là thiếu hồn phách Âm Thần mà thôi.

Chém ngàn vạn đao!

Đương nhiên là xử tử lăng trì!

Đường đường là người chủ một triều, đường đường là cường giả Đế Cực Cảnh, ở trước mặt dân chúng bị xử tử lăng trì?

Xử tử Lăng trì cho vạn dân chứng kiến, yêu cầu chỉ là một bãi nước bọt.

Ở trong đám người xen lẫn tai mắt của các thế lực khắp nơi, nhìn thấy đường đường là cường giả Đế Cực Cảnh mà bị từng đao một lóc thịt, trong lòng ai nấy dâng lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang: Đế Cực Cảnh? Cường giả Đế Cực Cảnh không ngờ chính là loại kết cục này?

Rất khủng bố, càng khủng bố chính là cột cờ cao cao bên cạnh kia, trên đỉnh cột cờ, không biết dùng thứ gì trói chặt quỷ hồn của Hàn Cực Quang. Giờ phút này, dưới ánh mặt trời hừng hực, tiếng kêu gào thảm thiết liên tục, trên thân hắn bắn ra vô số hắc khí. Một bộ dáng muốn sống không được, muốn chết không xong.

Thấy một màn như vậy, ai nấy đều ớn lạnh rùng mình.

Chung Sơn thật đáng sợ! Hàn Cực Quang thân bại danh liệt, tru diệt cửu tộc, Đại Quang bị huỷ diệt sạch sẽ. Đế Vương bị vạn chúng thóa mạ, thân thể bị chém ngàn vạn đao trước mặt vạn dân, quỷ hồn lại bị phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang không được siêu sinh.

Quá khủng bố mà! Đại Tranh Hoàng triều này quá điên cuồng mà!

Đồng dạng, thông qua thủy tinh ký ức, tin tức rất nhanh truyền đi khắp thiên hạ.

Ngay từ đầu, khắp nơi đều chú ý tới trận chiến này, đều muốn nhìn xem kết quả cuộc chiến này như thế nào, rốt cuộc ai mạnh: Chung Sơn hay Hàn Cực Quang?

Hiện tại không cần phải nói.

Qua một trận chiến này, đại danh của Đại Tranh chấn động thiên hạ.

Hoàng triều, Đại Tranh Hoàng triều, không đến thời gian ba năm, thu phục khu vực hỗn loạn, huỷ diệt tám đại Hoàng triều, gần cả trăm Vương triều; không đến thời gian một năm, huỷ diệt Đại Quang Hoàng triều có nội tình của Đế triều.

Một trận chiến chấn động Thần Châu!

Người tu công danh, không người nào không biết Đại Tranh Hoàng triều.

Đại Tranh Hoàng triều cường đại, vô cùng cường đại! Trong các Hoàng triều đương kim thiên hạ, có lẽ chỉ có bốn đại Hoàng triều của họ Cổ là có thể sánh bằng!

Cho dù là Đế triều, không có chuẩn bị vẹn toàn, cũng không muốn trêu chọc thế lực cường đại này.

Đại Tranh Hoàng triều cường đại, lần này góp nhặt biết bao nhiêu số mệnh đây!

Sau một trận chiến này, không người nào dám khinh thường Đại Tranh Hoàng triều. Các triều ở phụ cận lại nghĩ nên làm thế nào để sống chung vô sự.

Dù sao, nắm bắt được chiến sử chinh phạt cường thế mấy năm nay của Đại Tranh Hoàng triều, không có người nào không lộ ra vẻ khiếp sợ.

Hoàng đế Chung Sơn, kiêu hùng tuyệt thế, hùng tài đại lược, dã tâm bừng bừng!

Quốc thú Lang tộc, một trong đại tộc Yêu thú của Thần Châu. Cộng thêm năm đại quân đoàn trưởng, đủ để đánh tan tác bất kỳ Đế triều nào.

Địa bàn lại rộng thêm đạt tới bằng cỡ bản đồ của Đế triều. vô cùng cường thế!

Binh sĩ của Đại Tranh càng hung hãn dị thường, một đường tàn sát hàng loạt dân trong thành, tắm máu toàn thân.

Tuy rằng Đại Tranh mới thành lập không lâu, nhưng vô tình đã gầy dựng cũng đủ nội tình, điều cần thiết chỉ là thời gian để lắng đọng mà thôi.

Trong các bá chủ của Thần Châu, có thêm một danh hiệu: Đại Tranh Hoàng triều!

Đại Tranh chiến một trận chấn động thiên hạ!

Chỉ có điều khiến người ta rất lấy làm lạ chính là: vì sao Đại Tranh Hoàng triều không dời đô đến khu vực hỗn loạn? Mà đặt triều đô ở trên một hòn đảo, đáng giá sao?

Không ai biết Chung Sơn nghĩ như thế nào!

Vĩnh Lạc Hoàng triều, trong thư phòng Hoàng cung. Cổ Huyền nhìn phong thư và các thủy tinh ký ức trong tay, sắc mặt biến thành cực kỳ âm trầm.

Chúng mưu sĩ đứng ở cách đó không xa, cũng cảm xúc lạnh lẽo. Xử tử lăng trì ư? Đường đường là Đế Cực Cảnh không ngờ bị xử tử như thế, chịu vạn dân thóa mạ? Còn có phơi nắng quỷ hồn không được siêu sinh nữa? Lúc này, mọi người không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào.

- Không có cứu viện Hàn Cực Quang, là đúng hay sao?

Cổ Huyền có phần nghi ngờ nói.

Phạm Nhất Phẩm lập tức tiến lên:

- Bệ hạ anh minh! Nếu thực đi cứu viện Hàn Cực Quang, triều ta cho dù không bại, khẳng định cũng nguyên khí đại thương! Bệ hạ nói một lời giữ được Vĩnh Lạc Hoàng triều hưng thịnh phát triển!

- Bệ hạ anh minh!

Chúng thần tâng bốc một trận.

Cổ Huyền nhìn lướt qua mọi người, trầm mặc một hồi thật lâu rồi nói:

- Xuống phía dưới đi!

Nội tâm Cổ Huyền lúc này rất phức tạp, đối với chuyện không có trợ giúp Hàn Cực Quang, trong lòng cũng không có hưng phấn, ngược lại có hơi hối hận. Không có trợ giúp Hàn Cực Quang, thật sự là đúng hay sao?

Các Đại đế Đế triều, nhìn xem thủy tinh ký ức trong tay, hơi có chút trầm mặc. Cuộc chiến giữa Hoàng triều, không ngờ cũng có thể giống như nước sôi trào như thế! Thực hiển nhiên, Đại Tranh Hoàng triều đã có thực lực của Đế triều, ít nhất cũng đến gần thực lực của Đế triều, đã có thể cùng ngồi cùng ăn với mình.

Về phần Thiên triều, thái độ của các Thánh thượng thì không biết được.

Khu vực hỗn loạn tính cả địa giới của Đại Quang Hoàng triều, được Chung Sơn đặt lại tên là Thanh Châu!

Mấy năm nay đánh hạ địa phương khổng lồ Thanh Châu này.

Ảnh thân Chung Sơn mang theo Cổ Thiên U trở về Thiên Lang Đảo, còn Thanh Châu nơi này thì lưu lại Dịch Diễn, Thủy Kính và Thủy Vô Ngân đóng giữ. Mục tiêu phát triển các quân lực của Đại Tranh, khôi phục nguyên khí Thanh Châu.

Ba đại quân đoàn trưởng chia Thanh Châu làm ba, mỗi người cai quản một phương.

Đại Tranh Hoàng triều lựa chọn tu thân dưỡng tính? Điều này làm cho một số vận triều ở chung quanh vừa lo lắng đề phòng, vừa kinh ngạc: Chung Sơn rời đi ư?

Vừa nghe được tin tức này, gần như mọi người đều mơ hồ không rõ, vì sao Chung Sơn rời đi?

Chung Sơn là trở về Thiên Lang Đảo.

Bởi vì Thiên Lang Đảo đang chuẩn bị mở ra một đại sự kinh thiên: Nê Bồ Tát bày trận chuẩn bị ý đồ kết nối hai giới âm dương.

Phía bắc Tuyên Kinh, trong phạm vi diện tích rộng lớn đều bị dọn sạch, bên trong kiến tạo vô số quần cung điện.

Ở chỗ trung tâm, là một cung điện lớn nhất: Âm Dương Điện!

Âm Dương Điện, lệ thuộc bộ ngành Khâm Thiên Giám. Đại điện hao phí vô số tài liệu xây dựng thành, con số tiêu phí trong xây dựng này xa xỉ tới mức nghe mà rợn cả người.

Nhưng, đối với Chung Sơn mà nói, hết thảy đều có giá trị của nó.

Ở bên ngoài đại điện đã đại khái xây dựng xong, chỉ còn thiết trí bên trong. Bên ngoài có thể gọi thợ thủ công, mà bên trong thì chỉ có người của Khâm Thiên Giám mới có thể đặt chân vào.

Nê Bồ Tát đặc biệt phụ trách giám sát xây dựng Âm Dương Điện!

Ở ngoài quảng trường Âm Dương Điện, Chung Sơn khoanh tay đứng nhìn xem cung điện khổng lồ trước mắt, Bảo Nhi, Linh Nhi và đám người Thiên U đứng bên cạnh.

Nê Bồ Tát giới thiệu với Chung Sơn:

- Trận pháp này tên là Âm Dương Lộ, tiếp qua không lâu có thể xây dựng hoàn chỉnh. Mỗi lần mở ra, cần 8 ức linh thạch thượng phẩm!

“Âm Dương Lộ? Một lần mở ra cần 9 ức linh thạch thượng phẩm?”

Thiên Linh Nhi mở thật to cái miệng nhỏ nhắn: 9 ức? Vậy phải có bao nhiêu linh thạch? Có thể là một ngọn núi? Hai ngọn núi?...

Đây không phải là mở ra hai giới âm dương, mà rõ ràng là đốt tiền! Cần số lượng linh thạch này quá khủng bố đi!

- Chín ức? À! Mỗi lần có thể mấy người?

Chung Sơn hỏi tới điểm mấu chốt.

- Chín người, trừ ta là người chủ trận, bệ hạ có thể chọn ra tám người đi tới âm phủ!

Nê Bồ Tát thật nghiêm túc nói.

Chín ức linh thạch thượng phẩm, chỉ có thể đưa chín người đi âm phủ? Cái này, cái này quá hoang phí mà!

- Ừm! Ta sẽ thận trọng sàng chọn. Ngươi tiếp tục xây dựng đi, khi nào xong báo cho ta biết!

Chung Sơn gật gật đầu nói.

- Dạ!

Nê Bồ Tát đáp.

Tiếp đó, Chung Sơn mang theo mọi người rời đi.

- Chung Sơn! Muội muốn đi!

Đi mới cách đó không xa, Thiên Linh Nhi liền kêu lên.

- Muội không thể đi!

Chung Sơn lắc đầu nói.

- Muội muốn gặp lại cha mẹ!

Thiên Linh Nhi nói, trên mặt đầy thương cảm.

Nghe Thiên Linh Nhi nói, Thiên U và Bảo Nhi đều nhìn về phía Chung Sơn với ánh mắt chờ mong. Đi âm phủ? Tìm thân nhân? Hai người đều sinh ra hy vọng.

- Không được! Chuyến đi âm phủ lần này vô cùng hung hiểm, các người đều không thể đi, sư tôn cùng sư mẫu, ta sẽ tìm!

Chung Sơn lắc đầu nói.

Nghe Chung Sơn cự tuyệt, Thiên Linh Nhi chu miệng.

- Vì sao huynh có thể đi, mà muội không thể đi!

Thiên Linh Nhi không cam chịu, nói.

- - - - - oOo- - - - -