Trường Sinh Bất Tử

Quyển 6 - Chương 31: Dẫn dắt




Bên ngoài dãy núi âm dương hai giới,tiến vào tòa cung điện cửa thứ hai mọi người tụ hợp khi trước,giờ phút này cũng chậm chậm bay lên trời.

Nam cung thắng ngồi phía trên ngai vàng,mày nhíu lại,nhìn dãy núi hai giới âm dương phía trước mắt,rồi,cẩn thận nhìn một lượt toàn bộ U Minh thiên,như đang nhớ lại,trong mắt hiện lên điều gì đó không nỡ.

Lương hỏa kế thừa,ở U Minh thiên mà nói,có thể nói là một việc thị phi rất lớn,quyết định đại sự của Hạ nhâm Thiên chúa,thu hút tất cả những người ở U Minh thiên,chỉ cần có thể xuyên qua rất nhiều núi lớn,đều tới bên ngoài U Minh thiên,chờ kết quả cuối cùng.

Hai gã ma trẻ,hai gã ma quân,Hạ nhâm thiên chủ chọn một người trong số bọn họ,rút cục sẽ chọn ai?Mọi người đều đang đoán.Sơ cửu đứng bên trong đám người đó nắm chặt tay,cầu phúc cho Kiếm ngạo.

Bên trong âm dương hai giới sơn.

Chung sơn dưới sự dẫn dắt của Kiếm ngạo,đi tới chính giữa âm dương hai giới sơn,nơi đó là một tòa núi cao chia nơi này thành hai nửa,một tòa núi ngăn cách âm dương hai nơi.

- Chính là chỗ này.

Kiếm ngạo chỉ vào một gốc cây đại thụ cao vút nói.Cây đại thụ cực kỳ lớn,giống như một ngọn núi,cắm rễ sâu vào lòng đất.Điều kỳ lạ chính là cây đại thụ này một nửa trắng một nửa đen,nhìn trông thật quái dị.

- Cung điện đàn của Thiên chúa,ngay trước cây cổ thụ âm dương này,chỉ là sau khi thiên chủ sắp xếp trận pháp này,cung điện toàn bộ dường như biến mất.Ngươi đừng tưởng rằng được Thiên chúa mang đi,cung điện này,mãi mãi tồn tại,cho tới giờ không ai có thể mang đi,cung điện một khi rời khỏi nơi đây,dãy toàn bộ âm dương hai giới âm dương,biến mất không thấy là nguyên do của trận pháp.

Kiếm ngạo nói.

Nhìn phạm vi quảng trường rộng lớn trước mặt,cả người Chung sơn nghiêm lại.Bởi vì Chung sơn thấy được cái gọi là đại trận.Cũng là cái dặc biệt của ảnh khu,ảnh khu không bị bất cứ đại trận nào quấy nhiễu,chỉ cần là ảo trận.đều không có hiệu quả với ảnh khu.

Chung sơn nhìn thấy,trong mắt một cái chụp khổng lồ,chụp lên toàn bộ khu vực này,phía trên cái chụp có hai màu đen và trắngmột phía đen một phía trắng vây quanh,từ trên đỉnh cái chụp không ngừng hình thành những vòng tròn,trôi xuống phía dưới đáy.

- Đi,tiến vào!

Chung sơn nói.

- Tiến vào?

Kiếm ngạo trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên hỏi.

Đây không phải là một khu vực trống,lúc trước đã qua đây,chẳng có gì cả,phải biết rằng,Nam Cung thắng được coi là đại sư đệ nhất Thần Châu,đây không phải là hư danh,độ mạnh của trận pháp này mặc dù là Kiếm ngạo cũng không thể nào nhìn ra chút manh mối nào.Nhưng,tiến vào?Tiến vào như thế nào?Nơi đây đã trống vắng không có một vật nào.Lúc trước cũng đã cẩn thận xem xét một lượt,căn bản là không có a.Nhưng Chung sơn lại vô cùng chắc chắn,Chung sơn một tay kéo Kiếm ngạo,nâng bước tiến về phía trước.Đi đến bên cạnh đại trận đó,Thân hình Chung sơn hơi hơi lay động.

- Hô!

Chung sơn biến mất vào không trung.Kiếm ngạo không tiến được vào đại trận,bị ngăn ở bên ngoài.Không thấy rồi,không thấy Chung sơn nữa rồi.

Vừa rồi Kiếm ngạo ngây ra nhìn thân thể Chung sơn không ngừng biến mất.Nhập trận?Tiến vào địa trận?Kiếm ngạo không vui vẻ cho lắm,có cũng chỉ là miễn cưỡng.Chung sơn làm thế nào tiến vào trận?Đến đại trận của Nam cung thắng cũng không ngăn được hắn?Ban đầu nghiêm lại,sau đó bỗng nhiên hóa thành niềm vui,tốt.đó mới là đối thủ mình muốn tìm kiếm.

Ở bên ngoài âm dương sơn,ngày thứ ba,Nam cung ngồi phía trên ngai vàng,nhìn âm dương hai giới sơn,trong mắt chứa đầy sự bình tĩnh.Bỗng nhiên Nam cung thắng nhìn về phía xa xa đồng tử co rụt lại.

- Sao lại thế được?

Có người phá âm dương luân hồi trận?

Nam cung thắng trong mắt chứa đầy sự khó hiểu.

Thân hình nhoáng lên một cái,Nam cung thắng đột nhiên biến mất ở phía trên ngai vàng,cùng lúc đó,trên khoảng không âm dương hai giới sơn,rất nhiều lôi vân càng thêm cuồng bạo.

Âm dương luân hồi trận?Trừ phi người của Thiên cực cảnh,nếu không không có khả năng nhìn thấy,chính nguyên nhân là như vậy,Nam cung thắng mới yên tâm,sắp xếp địa điểm trận đấu ở âm dương hai giới sơn,nhưng,sao lại có kẻ xông vào?Rốt cục là ai?

Nam cung thắng vẻ mặt trở nên cực kỳ căng thẳng,lúc hướng về âm dương hai giới sơn,trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một người,Chung sơn,đúng,chứ không phải là Chung sơn kia?Chính mình vẫn là kẻ không nhìn thấu.

Chung sơn một bước tiến vào đại trận,chỉ biết,trận pháp này chỉ có mình mới có thể vào,muốn đưa kẻ khác vào đều không đủ khả năng

Trước mắt là vô số cung điện đàn,ở chỗ chính giữa,là một huyết sắc cung điện cao tới trăm trượng.Trên biển nhô lên ba chữ cực kỳ ngang ngược:

- Huyết chủng thiện!

U Minh thiên,huyết thần điện?

Chung sơn chui thẳng vào chỗ huyết thần điện đó.

Bên trong huyết thân điện,giống như thái cổ thánh đô,có một áp lực cực lớn,tuy nhiên,với Chung sơn mà nói,không là cái gì cả,trong đại điện,bốn phía bày đầy những vật phẩm trang sức,phía bắc là một cái ghế huyết sắc,hiển nhiên là Nam cung thắng đang ngồi trên đó,mà sau cái ghế huyết sắc đó là một bình phong cao tới mười trượng.

Phía trên bình phong,là một bản đồ Thái cực âm dương ngư,hai con cá âm dương,chậm rãi quay tròn,phân hai màu đen trắng,cực âm cực dương,tỏa ánh sáng dịu nhẹ,độ xoay tròn kia,giống như có nhịp điệu.Thái cực đồ!Chung sơn ánh mắt vui vẻ,không chút do dự nào cả,phóng về hướng Thái cực đồ.

Thình thịch!!!!

Thái cực đồ như cảm nhận được có kẻ tham lam đang muốn cướp đoạt nó,âm dương ngư vừa xoay tròn,một tia ánh sáng xanh phóng ra,lập tức đâm vào hướng Chung sơn dội trở về.

- Bảo bối tốt!

Chung sơn rơi xuống đất,Không giận mà vui vẻ nói.bên ngoài,Kiếm ngạo kiên nhẫn chờ đợi,chờ bên trong,bên cạnh bỗng nhiên có một bóng áo trắng hiện ra.

Nam cung thắng!Nam cung thắng vốn không tin lăm là có kẻ nào có thể xâm nhập vào đại trận mà mình bố trí,nhưng cảm ứng mà đại trận truyền tới lại chân thực cho nên mới tới đây xem xét,tới nơi gần đó,chỉ nhìn thoáng qua Kiếm ngạo,rồi nhìn vòa phía bên trong.Thực sự,thực sự có kẻ đã đi vào.Tại sao lại thế?Âm dương luân hồi trận không hề bị phá hư mà?Hắn làm thế nào để đi vào?

- Bái kiến Thiên chúa!

Kiếm ngạo lễ phép nói.

- Hắn sao lại đi vào được?

Nam cung thắng nói với vẻ cực kỳ không tin.

Âm dương luân hồi trận,không hề có đường tiến vào,là ảo trận,là mình kết hợp với diễn sinh giới,chiến trận,tĩnh trận,không dễ gì để tìm ra,giống như là một thế giới khác,ngăn cách hết thảy,trừ khi cường nhân nhìn thấy liền phá vỡ,nếu không vĩnh viên không thể nào vào được bên trong.

Đây tuy không phải là trận pháp mạnh nhất của Nam cung thắng nhưng lại là trận pháp mà Nam cung thắng vô cùng kiêu ngạo,phía dưới thiên cực cảnh,không kẻ nào nhìn thấy được,nhưng,trước mắt Chung sơn lại đi vào được,giống như giáng cho Nam cung thắng một cái tát mạnh.

- Chính là đi vào như thế!

Kiếm ngạo nói thật.

Nghe thấy Kiếm ngạo miêu tả như vậy,Nam cung thắng nói cả tràng,liền như vậy đi tới sao?

Vung tay lên,Nam cung thắng thu lại “trận pháp kiêu ngạo” này.Vừa lúc nhìn thấy Chung sơn phía xa xa bị thanh Thái cực đồ đâm vào.Chung sơn bị thanh thái cực đồ đâm vào.lập tức cảm giác được đại trận bên ngoài đã biến mất,lập tức ngừng lại.Quay đầu nhìn lại.

- Hả?Nam cung thắng?

Chung sơn hơi chau mày.

- Bái kiến U minh thiên thiên chúa!

Chung sơn nói.

Nam cung thắng nhìn chằm chằm Chung sơn.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Nam cung thắng thật thà hỏi.

- Chung sơn!

Chung sơn cũng trả lời thật thà.

Nam cung thắng nói một hồi,ta sớm đã biết ngươi là Chung sơn,ta hỏi ngươi không phải là cái này.

- Tại sao thể chất của ngươi lại làm được trận pháp mông lung?Mà âm dương luân hồi trận của ta,cho dù là thiên cực cảnh cũng không thể tùy ý tiến vào,ngươi tại sao lại làm được?

Nam cung thắng lại hỏi lần nữa.

Mông lung?

Chung sơn trong lòng lo lắng.

Đây là một loại công pháp mà tại hạ đã tu tập được!

Chung sơn nói.

Nam cung thắng nhìn chung sơn,vẫn chưa tin tưởng,ánh mắt tinh tường kia như đang soi xét Chung sơn.

Nhìn thấy ánh mắt của Nam cung thắng,Chung sơn biết điều chẳng lành.Lập tức nói:

Cửa thứ hai này,có phải là chúng ta thắng không?

Cười nhạt,Nam cung thắng lắc đầu nói:

Yên tâm đi,ngươi đã là người bạn tiếp theo Thiên chúa mời đến,ta sẽ không làm khó với ngươi!

Nghe được lời nói của Nam cung thắng,trong lòng Chung sơn bỗng cảm thấy nhẹ nhàng,không phải Chung sơn dựa vào câu nói đó

- Kiếm ngạo,Nam cung thắng tu vi gì?

Có lẽ là ta đã lo lắng quá nhiều rồi!

Tu vi của Nam cung thắng,thiên hạ đã biết rõ,Chung sơn vì sao lại nghi ngờ?Chứ không phải là….?

Còn có,bên ngoài sấm chớp ầm ầm rất nhiều màu sắc,nhìn trông cực kỳ đáng sợ,bên dưới có tuyệt thế nghiệp chướng.Kiếm ngạo nhìn về phía Nam cung thắng kinh ngạc nói:

Ngươi thành tiên rồi sao?

Nam cung thắng ngạc nhiên nhìn Kiếm ngạo,lại nhìn Chung sơn,gật gật đầu nói:

Không sai,thời gian của ta không nhiều,thiên địa xung đột càng ngày càng nhiều,ta tất phải mau rời khỏi thế giới này,cho nên lương hỏa kế thừa mới vội vàng gấp gáp như vậy.

- Chúc mừng!

Kiếm ngạo nói.

- Chúc mừng!

Chung sơn cũng nói.

Nhìn hai người,Nam cung thắng gật gật đầu,vẻ mặt nghiêm túc nói:

Ta thành tiên không phải là thời điểm đại nạn U minh thiên bắt đầu,bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết,hi vọng các ngươi có thể đem U minh thiên đi!

- Đại nạn?

Kiếm ngạo nhướng mày lên.

Nam cung thắng vừa đi,U Minh thiên vốn không có thiên cực cảnh trấn thủ,nhưng,cho dù thế này lại như thế nào?Trước kia cũng không phải chưa từng có,thiên cực cảnh đã đứt gãy nhiều lần rồi,nhưng U Minh thiên thì chưa từng bị diệt.Dù sao U Minh thiên được coi là thánh địa bên trong cực kỳ thâm hậu,mặc dù thiên cực cảnh tiến đến,cũng không chắc sẽ là tốt.

Cổ thần thông khai thiên lập địa,đâm vào hơn mười Hồng mông tử bích,bị các Thiên cực cảnh đoạt được,chúng thiên cực cảnh tuy rằng mỗi người phải đoàn kết, khiến cho thực lực bọn họ không ngừng tăng lên,mặc dù tiên nhân bình thường cũng không nhất định là đối thủ,nếu ta ngồi ở U Minh thiên,chắc sẽ không có vấn đề gì,chỉ là thiên địa không dung cho ta.Về sau chỉ có thể dựa vào ngươi thôi!

Nam cung thắng thở dài nói.