Trường Sinh Bất Tử

Quyển 6 - Chương 26: Chung sơn tà môn!




Thấy Chung sơn tản đậu thành binh,thành công,trước mắt Lâm trận tối sầm lại,thiếu chút nữa bị ngất xỉu.Phải chịu đựng sự kinh hãi đó,nhìn thấy trước mặt bỗng nhiên một trăm tên Chung sơn xuất hiện,lâm trận bị kích động tới mức hộc cả máu ra.Không thể nào,không thể nào,tại sao lại như vậy?

Tản đậu thành binh,không phải là cần loại tiên tuyên này mới được sao?Chỉ có chủ nhân có tiên đậu mới có thể tản đậu thành binh,người khác căn bản không có khả năng làm được.Nhưng trước mặt Chung sơn là cả một trăm tên,điều này giải thích như thế nào?

Ai có thể nói cho ta biết,trời ơi,tại sao một viên đá bình thường có thể tản đậu thành binh?Tại sao lại như vậy?Không thể nào,không thể nào như thế được,không thể nào tản đậu thành binh được,đó chỉ là ảo giác,ảo giác mà thôi.Càng nhẫn nhịn trong lòng,nỗi khiếp sợ đè nén dâng lên,Chung sơn lại một lần nữa nhìn về phía một trăm “Chung sơn”,ảo giác,chỉ là ảo giác mà thôi!Thần thức lâm trận dò tìm.Một trăm Chung sơn cũng dò tìm theo.Là thực,tất cả đều là sự thực,những cái này đều là thực thể.

Vì sao lại như vậy?Lâm trận không biết nên diễn tả tâm trạng mình như thế nào nữa.Đó là sự bức bối khó chịu,không có cách nào giải tỏa được,rất khó chịu!

Mình đã lập nên biết bao công lao,mới được chủ nhân ban cho tiên tuyên,cái pháp bảo đầy uy lực này.Cả trăm tên hoàng cực cảnh ư,thậm chí có lúc Lâm trận có chút kích động,mình có thể khiêu chiến đế cực cảnh cường nhân không?

Mỗi khi nghĩ đến điều này,lâm trận đều rất tự hào,tiên đậu,tản đạu thành binh,cái năng lượng hùng mạnh đến cỡ nào,ai có thể so sánh được,là bởi vì cái này,Lâm trận mới nhận thấy giết Chung sơn quả thực chỉ đơn giản như một trò đùa.

Nhưng lúc Chung sơn học phương pháp của chính mình,lúc cầm lấy một viên đá bình thường có thể tản đậu thành binh,điều này làm cho Lâm trận cảm thấy thế nào?Chung sơn “tản đậu thành binh”,không phải học từ Lâm trận mà là học từ một trăm ảnh phân thân.

Lâm trận nhìn Chung sơn,trong lòng đầy rắc rối,thủ ấn phía trước kia.

Chân ngôn,dùng với những viên đá bình thường cũng được?Lâm trận có chút hoài nghi với chính pháp thuật của mình.

Không thể nào,những tiên đậu chủ nhân ban cho đều là tiên gia bảo bối,dù dùng với những viên đá bình thường cũng cho hiệu quả giống nhau như thế,đậu binh cũng không thể nào đạt tới mức cao chiến sỹ kim giáp như vậy.Nghĩ đến đây,lòng tin của Lâm trận lại trỗi dậy.

Theo tiếng ra lệnh của Lâm trận,các chiến sỹ kim giáp lại lần nữa giơ đao lên,một trăm ảnh phân thân của Chung sơn cũng động đậy.

Độ,đáng sợ đến cực độ.Lâm trận có cảm giác như đang mê muội.

Sao lại thế được?Độ Chung sơn đậu binh kia sao lại giống Chung sơn như thế?Nhanh như vậy?

Một Chung sơn với một chiến sỹ kim giáp,trong giây lát lúc đó,Chung sơn liền chiếm ưu thế lớn,mỗi chiến sỹ kim giáp trên người bỗng nhiên treo dải băng.

- Không thể nào,không thể nào!

Lâm trận không thể tin kêu lên.

Tại sao lại như vậy,những viên đá bình thường thành đậu binh,lại giống hệt với tiên đậu hóa ra?Không,so với tiên đậu hóa ra còn mạnh hơn gấp nhiều lần,tại sao lại như thế?Chung sơn cũng cười nhìn lâm trận.

- Kết trận!

Lâm trận quát to.

- Kết trận!

Chung sơn hét lớn một tiếng.

Theo hai tiếng hô đó,lập tức chiến sỹ kim giáp lại lần nữa hóa thành lục phương thể đại trận,mà kỳ lạ chính là,cả một trăm tên Chung sơn,không ngờ lại hợp thánh một đại trận giống nhau như đúc,lục phương thể đại trận,thậm chí,Cái dáng vẻ bệ vệ kia so với chiến sỹ kim giáp còn hơn rất nhiều.

- Ngươi làm sao biết đại trận này?

Lâm trận kinh ngạc kêu lên.

Đại trận này,cũng không phải Thần châu trận pháp bình thường,mà là do mình sáng tạo ra,tuy rằng yếu một chút,nhưng dù sao cả thiên hạ chỉ có mình là biết.Chung sơn làm sao mà biết được?

Hắn sao cũng biết trận pháp này?Lâm trận nhìn Chung sơn giống như phàm nhân nhìn thấy quỷ,ngày trước câu nói của sư phụ Sắc không bỗng nhiên vang vọng

- Sư bá,Chung sơn này có lẽ theo tà môn,thực sự rất tà môn.

- Sư bá,đừng đối mặt với Chung sơn,hắn rất tà môn.

- Chung sơn là kẻ tà môn nhất mà ta đã từng gặp,không phải tu vi cao,cũng không phải vận khí tốt,mà là rất tà môn,chính là tà môn,cực kỳ tà môn.

Câu nói của Sắc không văng vẳng trong đầu,lúc trước khi nghe Sắc không nói những lời này,đều là khinh thường,hai sư đệ thua đưa cho Chung sơn,khẳng định vì một số nguyên nhân đặc biệt,là số bọn họ không tốt,tà môn?Ngươi mới là tà môn,lại như thế này,hắn vẫn là một người,là người sao lại có thể nói như vậy được?Ngươi nói không phải là người,mà là yêu nghiệt.

Yêu nghiệt,tà môn?hiện tại đã hồi tưởng lại,Lâm trận cuối cùng đã tin tưởng lời nói của Sắc không,tà môn,không,rất tà môn,yêu nghiệt,là rất yêu nghiệt.Lâm trận có chút hối hận vì đã không nghe lời Sắc không.

Đứng ở phái sau đại trận chiến sỹ kim giáp,một vị trí cực kỳ có lợi.Chỉ huy tổ trận chiến sỹ kim giáp tiến lên,xa xa,Chung sơn cũng biến mình thành “đậu binh” hình thành trận pháp giống nhau như đúc tấn công hướng ra ngoài.Chung sơn sao lại biết bày trận pháp như thế này?

Trăm ảnh phân thân cũng không phải là xuất hiện từ những viên đá vừa rồi,mà do các chiến sỹ kim giáp hóa ra trong giờ khắc kia,Chung sơn liền giấu trong bóng dáng các chiến sỹ kim giáp trăm tên ảnh phân thân.Bởi vậy trận pháp bày ra như thê nào,như thế nào bắt đầu trận,đối với Chung sơn mà nói căn bản không phải là bí mật,lúc trước phá trận,cũng là sau khi Chung sơn đã hiểu rõ trận pháp,ra tay từ bên trong một ảnh phân thân.Chung sơn nhìn thấy ảnh phân thân hình thành đại trận,lạnh lùng cười với Lâm trận ở phía xa xa.Đậu binh với đậu binh,hai chủ nhân cách xa chiến trường lạnh lùng quan sát.Nhìn thấy Chung sơn cười lạnh lùng,bản năng Lâm trận thấy có gì đó không ổn.Không ổn?Cái sự không ổn này đến từ đâu?Rốt cuộc sao lại không ổn?

Trong lúc Lam trận nhíu mày ra chiều đăm chiêu suy tư hết sức,Lâm trận đột nhiên dựng tóc gáy lên,có nguy hiểm nào đó dâng trào trong lòng.Chết?Lâm trận bỗng nhiên cảm thấy cái chết đang uy hiếp.Nỗi sợ hãi trong lòng Lâm trận không cho phép nghĩ nhiều,mau thúc giục tâm thần ấn,mau khởi động hộ thể cương,đáng tiếc quá muộn rồi.Hắn chạm tới yêu nghiệt Chung sơn này.Thần ấn mở ra trong nháy mắt,một thanh trường kiếm từ gáy đâm thủng đầu.Từ đầu chí cuối,Lâm trận không biết kẻ thù từ đâu tới.

Một kiếm đâm thủng đầu lâm trận,rồi không ngừng chém xuống phía dưới,không kịp khởi động hộ thể cương,Lâm trận chết rồi,trước khi chết thần thức rốt cục đã thấy được sao lại như thế này.

Là bóng dáng,bóng dáng chính mình,từ trong bóng dáng của mình đột nhiên xuất hiện một thân ảnh,là Chung sơn,sao lại thế được?Chung sơn giấu các bóng dáng của mình vào bên trong?Làm sao lại có thể xảy ra chuyện này được?

Lâm trận đã không còn có thể nghĩ được cái khác,Chung sơn ra tay nhất định đến Nguyên thần cùng chống đỡ,Lâm trận đã chết,trước khi chết ý niệm duy nhất trong đầu chính là,Chung sơn này rất tà môn,không nên dây vào Chung sơn,không nên dây vào Chung sơn!Mang theo cái chết không nhắm mắt,thân thể bị Chung sơn phanh thây.Đương niên,Chung sơn xuất hiện trong nháy mắt,Chung sơn đứng phía xa xa cũng biến mất đúng lúc.Một cảnh tượng cực kỳ kỳ dị.Từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện cách chiến đấu tà môn như thế.Thật khó để phòng bị,trong nháy mắt Lâm trận đã bị chết,xa xa chiến sỹ kim giáp

Thình thịch thình thịch!!!

Một trận sương khói tán đi,chiến sỹ kim giáp lập tức hóa thành một trăm hạt tiên đậu màu vàng.Mà các ảnh phân thân cũng đúng lúc phóng ra một đám sương khói,rồi chui xuống dưới đất,nhảy vào ảnh khu thân cầm lấy tiên đậu,Chung sơn trong mắt kinh ngạc,đồ tốt.

Một trăm tên hoàng cực cảnh.Thu tay lại,thu không được vật trong tay,Chung sơn biết cái này và cái túi ngày trước giống nhau,bởi vậy cũng không nghĩ nhiều thêm nữa,thu vào trong lòng.Lâm trận đã chết rồi,Chung sơn nhìn về phía xa xa Kiếm ngạo và lão tam đang chiến đấu.

- Kiếm ngạo,nhanh lên!

Chung sơn kêu lên.

Theo tiếng hô to của Chung sơn.

- Thình thịch!!!

Từ giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiém khí khổng lồ,chỉ là một thanh,có màu tối,và giống hệt thanh trong tay Kiếm ngạo,kiếm ý hùng mạnh từ trên trời giáng xuống.Kiếm ngạo đi lùi về phía sau.

Kiếm ý hùng mạnh mang theo khí thế cuộn trào như nước,thẳng hướng vào lão tam.

Lão tam ánh mắt lo sợ,nhìn hướng về trời với vẻ không thể tin nổi.

Kiếm ý,đây là do kiếm ngạo làm ra,sao lại có thể mạnh như thế?Trong nháy mắt đã có thể mạnh như vậy?

Không kịp nghĩ thêm gì nữa,Lão tam nghênh đao lên.

Oành!!!

Kiếm khí hùng mạnh như không thể có lực nào chống đỡ được,hung hăng giáng vào phía trên đại đao lão tam.

Một tiếng nổ vang lên,lão tam không hề chống đỡ được dội xuống đất.

Thở phù!!!

Lão tam phun ra một ngụm máu tươi,toàn thân đầy máu,quần áo rách tươm,đại đao sắc vàng trên đỉnh đầu,không ngờ bị kiém khí này hoàn toàn làm cho nổ tan.

Thua rồi,hoàn toàn thua rồi,Kiếm ý của kiếm ngạo quá mạnh.

Chỉ trong một đòn này đã hoàn toàn đánh bại lão tam,không trì hoãn chút nào.

Chẳng lẽ lúc trước lực lượng ngang nhau,là do cố ý?Căn bản không có cố gắng hết sức?

Lão tam lê tấm thân đã bị trọng thương,đầu quay về nhìn y phục trắng như tuyết của Kiếm ngạo

Ngươi!!!!

Lão tam cuối cùng cũng không nói ra được câu gì.

- Ngươi một mình mà có thể giải quyết được cả hai người bọn họ,vừa rồi chỉ là xem thực lực của ta?

Chung sơn nhăn mặt nhíu mày có vẻ không vui.

Lão tam rốt cục đã biết,kiếm ngạo lúc trước tại sao lại chơi đùa mình,hóa ra là bởi vì hắn muốn biết thực lực của trợ thủ hắn mà thôi.Lâm trận đã chết,tiên đậu của Lâm trận lại là trăm tên hoàng cực cảnh,đều đã chết?Bất thường,Chung sơn cũng bất thường,Kiếm ngạo càng thêm bất thường

Kiếm ý vừa rồi,đây là do hắn tự làm ra?quá mạnh,quá hùng mạnh,căn bản không thể chống đỡ được.Đế cực cảnh,đúng,có lẽ chỉ có đế cực cảnh mới dám chạm vào cạnh sắc đó.

Lão cửu?Chính là lão đại cũng không bất thường như hắn thế này?Hắn mới là hoàng cực cảnh,hoàng cực cảnh mà thôi!

Lão tam mang theo sự mất mát,vốn là lực lượng đáng tự hào của mình,trong mắt người khác lại chỉ giống như làm nền một vở hài kịch thôi.

Kiếm ngạo nghe thấy Chung sơn không vui,lắc đầu cười nói:

- Chung sơn đừng trách,nhiều năm không gặp,vốn định tìm ngươi luận bàn,nhưng cảm thấy không phải là thời điểm thích hợp,cho nên mới muốn nhìn thấy ngươi đã trưởng thành lên bao nhiêu mà thôi!

Kiếm ngạo nói rất thật,không có chút che giấu nào.

Nghe xong lời nói của Kiếm ngạo,Chung sơn thở sâu gật đầu tỏ vẻ quên đi,chính mình không như vậy,chính mìn giờ cũng không muốn cùng kiếm ngạo luận bàn.

Được Chung sơn tha thứ,Kiếm ngạo cũng hổ thẹn gật gật đầu,vẫy tay một cái,hút ngọc bài của lão tam lại đây.Rồi cùng Chung sơn mau bay ra khỏi chỗ đó,truy tìm hướng lúc trước Lão thất rời đi.

Lão tam thấy Kiếm ngạo chẳng những không giết chính mình,hơn nữa không chào hỏi mình,liền lấy đi ngọc bài,trên mặt lộ ra tia cười chua xót,hóa ra lão cửu không nhìn thẳng vào chính mình.