Thời gian ba ngày, thoáng cái trôi qua. Ngày lựa chọn lương hỏa kế thừa cũng đã đến. Tuy nhiên, hai mươi mốt nhóm người không cùng xuất hiện một lúc. Tối hôm qua hai mươi mốt nhóm người sớm đã nhận được một ngọc bài kỳ lạ.
Ngọc bài màu đỏ tươi, phóng ra tia sáng lờ mờ, trong ngọc bài, dường như có một luồng năng lượng kỳ quái, khiến cho không thể bị giấu vào trữ vật thủ trạc.
Tiếp đó, tất cả mọi người đều được nghe quy tắc của lương hỏa kế thừa lần này. Một thanh âm lúc ẩn lúc hiện truyền tới. Là thanh âm của U Minh thiên chủ.
Sau khi Kiếm Ngạo và Chung Sơn biểu lộ rõ ràng thân phận, bước ra đại ân trong chốc lát, liền bị một luồng sức mạnh mãnh liệt thổi ra.
Hai người đều không phản kháng, bởi vì theo thanh âm mờ ảo lúc vừa nghe được đã biết rằng đó là do U Minh Thiên Chủ tạo ra.
Hiện tại cửa thứ nhất và cửa thứ hai rất đơn giản, mỗi tổ chỉ cần đoạt được ba miếng kim bài, thì có thể bay lên trên không vượt qua cửa ải. Có nghĩa là chỉ cần đi đoạt thêm hai miếng ngọc bài nữa là được.
Trong khoảng không núi âm dương lưỡng giới, lúc chưa biết thế nào, bỗng nhiên bay ra một tầng mây đen giày đặc, bất cứ ai cũng không được bay ra khỏi đám mây đó, nếu bay qua đám mây đen đó thì đồng nghĩa với việc bỏ trận đấu, trừ khi đoạt được ba tấm kim bài. Đứng ở một chỗ trong rừng, Chung Sơn nhíu mày sâu. U Minh Thiên không giống như các thánh địa khác, ở đây coi trọng việc cá lớn nuốt cá bé. Cho dù là người của U Minh Thiên, ngài cũng không cần kiêng nể gì, đáng giết cứ giết! ánh mắt Kiếm Ngạo lạnh lùng nói.
Đáng giết cứ giết, đây là đang nói với Chung Sơn, kế tiếp là quyết đấu sinh tử, không cần thân phận của kẻ khác, chỉ cần giết chết đối thủ mới có thể lấy được ngọc bài.
Đáng giết cứ giết? những người được ma trẻ mời đến cũng như vậy mà thôi, dẫu sao phần lớn đều vẫn là hoàng cực cảnh tu vi, cho dù mang đến trợ thủ, tu vi cũng không thể cao hơn so với bọn họ, nhưng tham gia cửa thứ nhất này, còn có ma quân.
Ma quân, đế cực cảnh cường giả, trợ thủ mà họ mang đến khẳng định cũng không thua kém.
Với đế cực cảnh cường giả, đáng giết cử giết?
Trên trán Chung Sơn nổi mồ hôi lạnh, là hắn giết ta hay là ta giết hắn?
Đương nhiên, đối với Chung Sơn mà nói mặc dù có chút bất ngờ, nhưng một chút cũng không sợ hãi. Đế cực cảnh, đến đi, còn chưa vượt qua đế cực cảnh cường giả.
Ngọc bài là do Kiếm Ngạo bảo quản, Chung Sơn hiển nhiên không có ý kiến, vì dù sao lần này cũng là để giúp Kiếm Ngạo thông quan mà thôi.
Núi âm dương lưỡng giới, lớn nhỏ cũng là nửa địa cầu, phạm vi cực kỳ rộng lớn, dương nhiên ở đây ngoại trừ việc không thể bay cao ra, còn lại không có hạn chế nào khác, bởi vậy tìm người không vẻn vẹn dùng ánh mắt, thần thức đảo qua, là có thể quét một tảng lởn.
Hai mươi mốt tổ được U Minh Thiên thiên chủ phân ở những nơi khác nhau, có điều, muốn chạm mặt thì cũng không phải là việc quá khó quá lâu.
- Đi thôi!
Kiếm Ngạo nói. Hiển nhiên là muốn đi tìm đối thủ rồi.
- Không, đi tìm kẻ khác, không bằng việc ôm cây đợi thỏ.
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Ổ?
Kiếm Ngạo có chút bất ngờ. Sau đó nhìn Chung Sơn một cái gật gật đầu.
Tìm một nơi ôm cây đợi thỏ, Kiếm Ngạo hơi coi thường, có điều Chung Sơn thì khác, nếu muốn làm thì nên làm cách tốt nhất, tìm một nơi để ôm cây đợi thỏ, nhất định phải tìm một nơi có lợi cho mình mới được, dù sao có tới một nửa cơ suất sẽ gặp phải uy hiếp của đế cực cảnh cường giả.
Không bao lâu, Chung Sơn liền chọn được một nơi, nơi này tương đối trống trải, hơn nữa nơi xa xa còn có một đầm lầy lơn, tiếp đó thì kiên nhẫn chờ đợi.
Chung Sơn nhóm một đống lửa đốt nướng thỏ hoang bắt được ở trong rừng.
Một chút ánh lửa, còn có khói bay ngút trời cao, lập tức khiến cho hành tung của hai người bại lộ.
Là do Chung Sơn cố ý để bại lộ, dù sao phạm vi của núi âm dương lưỡng giới này thực sự quá lớn, cho dù dựa vào thần thức, muốn tìm được đối thủ cũng không phải là việc dễ dàng.
Khói bốc lên, mặc dù vô cùng dễ thấy, cũng chính lúc thỏ hoang đốt nướng xong. Cuối cùng cũng bị một nhóm phát hiện ra.
– U Lão Cửu, khá nhàn nhã nhỉ?
Thanh âm đột ngột của một người khiến cho lập tức đứng dậy. Ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi xa xa. Trên đỉnh núi phía xa xa, bỗng nhiên xuất hiện hai kẻ, một kẻ mặc kim bào, một kẻ mặc hông bào. Kẻ phát ra âm thanh lúc nãy chính là nam tử mặc kim bào, rõ ràng là một ma chủng thiếu niên.
- Lão Tam?
Kiếm Ngạo thản nhiên cười nói.
- Hô………..
Hai người khẽ động bay xuống núi, đứng ở một nới không xa. Lão Tam, Lão Cửu?
Hai ngày này Chung Sơn cũng từ miệng Kiếm Ngạo mà biết được, thời gian ma trẻ của U Minh Thiên sinh rna vô cùng đặc biệt, do bí pháp, gần như là ra đời cùng một lúc, đám ma trẻ này, căn cứ căn cốt của từng người mà sắp xếp ra một trật tự, căn cốt tốt nhất chính là Lão Đại, tiếp đó cứ thế mà suy ra.
Căn cốt của Kiếm Ngạo rất khác thường, ít nhất thì trong số những người mà Chung Sơn gặp qua, là người khác thường nhất, nhưng, dù vậy ở trong đám ma chủng thiếu tộc này chỉ có thể xếp ở hạng vị thứ chín.
Lão Tam nhìn chằm chằm vào Kiếm Ngạo, còn kẻ mặc hồng bào, thì lại tươi cười nhìn chòng chọc về phía Chung Sơn.
Người này trợ thủ mà Lão Tam dẫn tới, có điều kẻ ngoại viện này dường như rất có hứng thú với Chung Sơn. Trong mắt hiện lên vẻ trêu tức. Kẻ này chính là kẻ mà Sắc Không gọi là sư bá, một kẻ tự tin là có thể đối phó với Chung Sơn. – Lão Cửu, kiếm pháp tự nghĩ ra của ngươi luyện như thế nào rồi? có cần huynh đệ chỉ bảo cho ngươi một chút không? Lão Tam châm biếm nói. Kiếm Ngạo lộ ra một tia cười nhạt, trong mắt chứa một vẻ trầm ngâm, - Đương nhiên, học phí chính là miếng ngọc bài đó! Lão Tam vô cùng thẳng thắn nói. – Ai sống ái chết còn chưa biết được. hừ, muốn có ngọc bài của ta? Lệnh bài của huynh đâu? Kiếm Ngạo nói.
Lão Tam và Kiếm Ngạo lần lượt rút ra miếng ngọc bài, hai người đều biết, tiếp đó là một trận chiến không có gì có thể ngăn lại. Quy tắc của U Minh Thiên ai cũng đều nắm rõ, Chiến! Kẻ thắng làm vương, kẻ thua làm giặc!
Kẻ được xưng là Lão Tam, trở tay lấy ra một thanh kim sắc trường đao. Trường đao nhìn qua vô cùng hung hãn. Một luồng sát khí từ đại đao áp thảng tứ phương.
Kiếm Ngạo lấy tay chụp vào phía sau lưng kiếm, lưng kiếm vẫn ở trong vỏ, Chung Sơn vẫn chưa thấy nguyên dạng, nhưng khi Kiếm Ngạo rút thanh hắc kiếm ra, mọi người đều phải nheo mắt.
Kiếm? Vỏ kiếm? Đâu là vỏ kiếm, rõ ràng là một thanh kiếm không có vỏ kiếm, vỏ kiếm chỉ là một bộ phận của kiếm thể mà thôi, một thanh trọng kiếm vô cùng lớn, thậm chí trọng kiếm đều chưa mở vỏ, tựa như một… - ha ha ha, lão Cửu, đệ không phải dùng….chiến đấu với thanh liệt nhật đao của ta đấy chứ? Lão Tam tươi cười giỡn cợt nói. - Trọng kiếm Vô Phong, kéo léo tinh xảo vô công! Kiếm Ngạo nói xong, trong nháy mắt trong tay trọng kiếm trong tay chém về phía lão Tam.
Có lẽ thanh trọng kiếm này vô cùng nặng, độ chém ra của Kiếm Ngạo không nhanh, nhìn đường kiếm chậm rì rì, vẻ mặt lão Tam lộ ra vẻ châm biếm. liệt nhật thần kiếm tay cũng nghênh kiếm lên. Kiếm chậm, nhưng lúc lão Tam chém ra một đao, thì liền nhận ra mình đã kinh địch rồi. Kiếm chậm? Kiếm không chậm một chút nào, đường kiếm này lại điềy động cả thảy bốn phía hóa thành kiếm ý chém về phía lão Tam.
Kiếm Ngạo dường như hợp nhất với kiếm thể, không chỉ có trọng kiếm mà dường như có cả ngọn núi phía sau liên hợp thành một thể, một kiếm điều động ra một luồng thế thiên địa, nhào xuống phía lão Tam.
ầm……..
Cương của đao kiếm, lập tức ầm ra một tiếng nổ cực lớn, cũng là phản ứng rất nhanh của lão Tam, nhanh chóng tách ra khỏi sự tấn công của trọng kiếm.
- Khá, Khá, khá lắm lão Cửu, là ta đã xem thường ngươi.
– Hừ!
Lão Tam bay lên trời cười lạnh nói.
Kiếm Ngạo vung tay lên, bất ngờ trong trời đất phảng phất ra vô số kiếm khí, trên đất, lại là từng đường từng đường trường kiếm chông đá từ đất xông lên trời.
Trong lúc Kiếm Ngạo và lão Tam đánh nhau, xuất hiện vô cùng vô tận kiếm, toàn là kiếm, kiếm bốn phương tám hướng, vó tới hơn trăm vạn kiếm, giống như trăm ngàn mưa tên, điên cuồng đâm về phía lão Tam.
Lão Tam đồng tử co rụt lại, vẻ mặt giận dữ, từ phía bầu trời sau lưng của lão tam, bỗng nhiên xuất hiện một thanh ảo ảnh đao lớn, hướng phía dưới chém xuống, một đao chém xuống, tựa như đem trời đất phân thành hai nửa, không khí bị chém ra hướng về dòng khí cuồng bạo ở hai bên. Lão Tam và thanh thiên ngoại đao khí hợp nhất chém về phía Kiếm Ngạo. Hai cường giả tuyệt thế hoàng cực cảnh, thật sự bắt đầu trận đấu rồi. hai người còn lại là Chung Sơn và kẻ áo hồng kia cũng đứng song đối. Rất rõ ràng, từng đôi từng đôi, Kiếm Ngạo đấu với lão Tam, Chung Sơn đấu với kẻ mặc áo hồng, vô cùng công bằng.
Chung Sơn vung tay lên, đột nhiên ao đầm ở phía sau cuồn cuộn, tiếp đó, Chung Sơn giậm chân, đại địa cũng từ từ biến thành ao đầm.
Ao đầm cuồn cuộn nổi lên ngàn đống bùn lãng tựa như sóng thần, xông lên trời, phía sau Chung Sơn hình thành một đạo bùn lãng thật lớn thông thiên triệt địa, tựa như sóng thần, từ phía sau Chung Sơn tấn công tới.
Bổn thể Chung Sơn tu hành( Thiên Lôi biến), còn ảnh phân thân tu hành lại là một bộ khiết âm công pháp ( ao đầm lan tỏa khắp nơi) từ Đại La thiên triều.
Thiên Lôi biến có thể cảm ứng lên trời, hình thành vô số lôi vân, cùng Chung Sơn oanh bổ thiên hạ. Ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh là cảm ứng đại địa, hình thành vô số ao đầm, cùng Chung Sơn làm thành những ao đầm trên mặt đất. Đương nhiên, ở khu đầm lầy, hiệu quả đạt được càng hiệu quả hơn nữa.
Ao đầm cuồng bạo như sóng thần đổ ào về phía kẻ áo đỏ, đồng thời, phía sau kẻ áo đỏ, đại địa rừng rậm hết thảy hóa thành ao bùn thổi cuốn trôi kẻ áođỏ, khắp nơi toàn là ao đầm bao bọc.
Kiến Ngạo và lão Tam đao kiếm tung hoành, khí thế chỗ Chung Sơn vô cùng hùng mạnh, ao đầm lan khắp trời đất, cuồng bào không ngừng.
Có lẽ vận khí của Chung Sơn đẳng nhân quả thực thật tốt, trong lúc người của hai nhóm này chiến đấu, lại có một nhóm khác ở phía xa xa phát hiện ra bọn họ.
Núi âm dương lưỡng giới khổng lồ, muốn tìm được một nhóm là một việc vô cùng khó khăn, cho dù đánh đấu có quyết liệt đi chăng nữa cũng rất khó được phát hiện, nhưng, có lẽ vận khí của Chung Sơn quá tốt, nhóm thứ ba xuất hiện rồi.
Tuy nhiên bọn họ không phải là ma quân mà vẫn là một ma tre, có điều trở thủ mà ma tộc thiếu mang tới lại là người mà Chung Sơn quen biết. Giả Tề Thiên.