Ads
Một kế hoạch hoàn mỹ biết bao, mượn bối cảnh đan hội như thế, dùng biết bao nhiêu thủ đoạn rốt cục mới dẫn dụ được Niết Phàm Trần tới đây, sau đó gần như dốc hết tất cả lực lượng cường đại của Thái Tuế Thiên triều... Bàn cờ như thế, tuyệt đối có thể lưu lại tính mạng của Niết Phàm Trần. Kế hoạch không hề tỳ vết chút nào, cộng với ba đại cường giả Thiên Cực Cảnh, ba chọi một, kết quả của nó vốn không hề trì hoãn trở thành dịnh cục: là cái chết của Niết Phàm Trần.
Thế mà một cái kế hoạch hoàn mỹ như vậy, khi thực hiện lại xảy ra biến cố hết lần này tới lần khác, cuối cùng, hết thảy liền hủy ở trên Vạn Đan Đại Hội này.
Niết Phàm Trần rơi vào tính kế lớp lớp, vây quanh trùng trùng, không ngờ cũng có thể toàn thân trở ra? Chẳng lẽ thật sự tính mạng của hắn không nên tuyệt?
Cả đám Thiên Cực Cảnh không ra tay tiếp, mà ai nấy mặt mày nhăn nhó như ăn phải ruồi bọ. Nghĩ tới toàn bộ chuyện xảy qua, rốt cuộc phá hủy kế hoạch là do người nào.
Từ Phúc, không ảnh hưởng với toàn cục, hoặc là nói trước khi phục kích Niết Phàm Trần, loại biến số Từ Phúc này dường như đã bị loại trừ. Đế Huyền Sát, đúng, chính là Đế Huyền Sát! Thế nhưng Đế Huyền Sát người ta cũng không phải chuyên môn đến nhằm vào ngươi! Hắn chỉ là đi ngang qua mà thôi, chỉ vì mang đi Chung Sơn!
Chung Sơn cũng không có gây khó xử cho bên ta, Chung Sơn chỉ là muốn đòi lại Vạn Cổ Thánh Thai, có thể sẽ thuộc về hắn mà thôi.
Vậy sai ở chỗ nào?
Trùng Thiên Thái tử! Đúng, chính là hắn! Nếu hắn không la lên có mối thù không đội trời chung với Chung Sơn, hết thảy đều có thể miễn cưỡng tiếp tục, nhưng Trùng Thiên Thái tử nói ra như vậy, còn có thể tiếp tục sao?
Với tình cảnh đó, chỉ cần đám người Thần Nha Đạo Quân chiến trở lại, khẳng định Đế Huyền Sát sẽ ra tay vì mối thù không đội trời chung của Chung Sơn. Với tính cách tuyệt không chần chừ của Đế Huyền Sát, nhất định sẽ trợ giúp Niết Phàm Trần.
Vậy còn làm thế nào đánh? Một khi đánh nhau lại, Đế Huyền Sát khẳng định sẽ ra tay. Chỉ có không ra tay, Đế Huyền Sát mới bị mình chấn nhiếp.
Còn nữa, không tới bao lâu, Vũ Cửu Thiên cũng chạy tới, vậy còn có thể đánh được sao?
Lục Quy Thiên có loại xúc động muốn hộc máu, hai mắt hung hăng nhìn trừng trừng Lục Trùng Thiên!
Có lẽ Trùng Thiên Thái tử bị cừu hận che mờ hai mắt, đến bây giờ còn không có phát hiện vẻ mặt âm trầm của đám người Thần Nha Đạo Quân.
- Thánh thượng! Các người đánh tiếp đi! Mười huynh đệ chúng ta sẽ giúp trông chừng bốn phía! Tuy nhiên, trước hết, phiền chư vị huynh đệ báo thù cho ta!
Trùng Thiên Thái tử lẩm bẩm nói.
Nghe lời nói của Trùng Thiên Thái tử, Lục Quy Thiên hận không thể lao xuống một tay ném Trùng Thiên Thái tử bay đi.
- Thu quân về triều!
Lục Quy Thiên trừng mắt nhìn Trùng Thiên Thái tử, tràn ngập bực tức nói.
- Hả?
Có hơn phân nửa Thái tử đều kêu lên ngạc nhiên.
Nhưng Thánh thượng đã hạ chỉ, chúng Thái tử chỉ có thể tuân mệnh.
- Dạ!
Chúng Thái tử chỉ có thể đáp.
- Oa!
Đám Kim Ô chỉ có thể đáp theo.
Cả đám cường giả Thái Tuế Thiên triều chỉ có thể tuân mệnh.
Rất mất hứng, quá mất hứng! Thái Tuế Thánh thượng mang theo các cường giả, chỉ có thể uất ức rút đi!
Thời điểm tới hăng hái bao nhiêu, thời điểm rút đi uất ức không kém! Nếu là đánh không lại người ta rút lui cũng được đi, nhưng hiện tại rõ ràng có thể đánh bại Niết Phàm Trần, thậm chí giết chết Niết Phàm Trần, không ngờ cũng không thể không bị tình thế bắt buộc quay đầu trở về. Bất kể đổi lại là ai, đều phải nôn ra hai thăng máu mới có thể giảm bớt cơn phẫn hận trong lòng.
Ô Hoàn, Thần Nha Đạo Quân cũng biết chuyện không thể làm tiếp, cùng theo đại quân Thái Tuế Thiên triều, rời khỏi Lam Diễm Thành bao phủ đầy ý lạnh này!
Thời điểm rời đi, Lục Quy Thiên, Thần Nha Đạo Quân, Liệt Thiên Thái tử, còn có hai gã Thái tử khác, đều nhìn thoáng qua Chung Sơn một cái. Tuy rằng yêu cầu của Chung Sơn không ảnh hưởng gì với toàn cục, nhưng mấy người này vẫn suy nghĩ rõ ràng hết thảy: nếu Chung Sơn vô tình chen vào thì còn may, nếu Chung Sơn cố ý, vậy thì quá khủng bố! Phần tính kế của hắn cũng quá cường đại đi!
Thái Tuế Thiên triều lui quân, lui phi thường quỷ dị! Các Đan sư vẫn còn không hiểu được sao lại thế này? Cứ hồ đồ như vậy rút quân sao? Phóng lửa! Giết người! Rồi cứ như vậy rút đi ư?
Trong các Đan sư, có rất nhiều ánh mắt đều trợn trừng không rõ điểm mấu chốt trong đó.
Chỉ có số ít người nhìn về phía Đế Huyền Sát, càng ít người mới nhìn vào Chung Sơn phía sau Đế Huyền Sát.
Đế Huyền Sát nhìn lại Chung Sơn, gật gật đầu, trong mắt hiện lên ý may mắn. Long Hổ Đan Thánh thì nhìn về phía Chung Sơn với ánh mắt đầy cảm kích.
Cách đó không xa, Từ Phúc cũng nhìn về phía Chung Sơn, hướng về phía Chung Sơn khẽ gật gật đầu, không biết là tán thưởng hay là ý gì khác!
Niết Phàm Trần ôm thi thể lão thái giám đứng trên trời cao, trong mắt tràn ngập bi thương và phẫn hận ngập trời!
Thân hình nhoáng lên một cái, Niết Phàm Trần xuất hiện ở trước mặt Chung Sơn, gật gật đầu với Đế Huyền Sát, tiếp đó nhìn về phía Chung Sơn.
- Đa tạ!
Niết Phàm Trần trịnh trọng nói.
Thánh thượng của Thiên triều, tuy rằng có ngạo khí coi thường thương sinh linh, nhưng giống nhau cũng là người tối chân tình, đối với chu toàn của Chung Sơn lần này, mặc kệ là cố ý hay vô ý, đều là lòng cảm kích chân thành.
- Đại Ly Thánh thượng khách sáo rồi! Lúc trước ngài dễ dàng đồng ý tặng Linh Nhi cho ta như vậy, Chung Sơn vô cùng cảm kích còn chưa nói!
Chung Sơn cũng thành khẩn nói.
Đích xác, lúc trước nếu Niết Phàm Trần mạnh mẽ ngăn cản Chung Sơn với Thiên Linh Nhi, khẳng định Chung Sơn không có cách nào khác.
Niết Phàm Trần gật gật đầu. Đối với một Thánh thượng, chân tình nhớ ở trong lòng là được, không cần nhiều lời khách sáo vô nghĩa.
- Vũ Cửu Thiên! Ngươi không cần đến đây, đi tới Ly Hỏa Thánh Đô chờ ta, nhanh chóng triệu tập đàn phượng khắp thiên hạ, Đại Ly chuẩn bị ra quân!
Niết Phàm Trần lạnh giọng nói với Chu Tước.
Chu Tước mắt đỏ không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng Niết Phàm Trần biết, khẳng định lời nói của mình đã truyền tới Vũ Cửu Thiên.
- Đại Ly Thánh thượng! Không biết vị thuộc hạ này của ngài, có thể để ta cứu trị thử được không?
Chung Sơn bỗng nhiên nói.
- Cứu trị? Ha ha ha! Không cứu được rồi!
Niết Phàm Trần lộ ra vẻ cười thê lương nói.
Không cứu được, chết hẳn rồi, hồn phi phách tán rồi, tuyệt đối không cứu được nữa!
Nếu còn có cách cứu, Niết Phàm Trần sao lại không cứu?
- Thử một lần xem! Tình huống xấu nhất, cũng chỉ là không cứu sống mà thôi!
Chung Sơn lắc đầu nói.
Nghe câu nói của Chung Sơn, Niết Phàm Trần nhướng mày lên, không rõ Chung Sơn có ý gì? Niết Phàm Trần tin tưởng Chung Sơn không có khả năng không hiểu lời nói của mình, nhưng sao hắn vẫn giữ ý như vậy?
Cứu? Người đã chết, còn làm thế nào cứu? Như thế nào có thể cứu?
Niết Phàm Trần không hiểu, nhưng những người khác lại lập tức hiểu được.
“Hoàn Hồn Đan?”
Gần như tất cả Đan sư đều mắt sáng lên, không, ánh mắt mỗi Đan sư đều biến thành xanh thẳm, như sắc lang gặp thiếu nữ trần truồng, toàn bộ ánh mắt nhìn vào Niết Phàm Trần, đồng thời cùng nhau xúm lại chỗ Niết Phàm Trần bên này.
Nhìn thấy phản ứng quỷ dị của một đám Đan sư, Niết Phàm Trần hơi ngạc nhiên, không rõ sao lại thế này? Những người này có chuyện gì vậy?
Niết Phàm Trần vì lão hữu chết đi, trong lòng vốn đã rất phiền muộn, giờ lại thấy một đám người vây quanh nhìn vào mình như xem con khỉ làm trò, đương nhiên càng lúc càng cảm thấy không thoải mái.
- Ha ha ha ha... Đại Ly Thánh thượng! Nếu ngài muốn thuộc hạ sống lại, hãy nghe Chung Sơn một lần đi!
Từ Phúc từ Vạn Cổ Thánh Thai bay tới cười nói.
“Sống lại?”
Niết Phàm Trần càng thêm ngạc nhiên, ngươi nằm mơ sao? Người chết như thế nào có thể sống lại? Hơn nữa lão hữu còn hồn phi phách tán rồi!
- Bảo Nhi!
Chung Sơn nhìn về phía Bảo Nhi.
Bảo Nhi gật gật đầu, lật tay lấy ra viên Hoàn Hồn Đan.
- Tiên Đan?
Niết Phàm Trần mắt sáng ngời, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia hy vọng.
- Thật sự có thể cứu hắn?
Niết Phàm Trần kích động nói.
- Chỉ có thể thử xem!
Chung Sơn lên tiếng.
- Thử? Cứ việc thử! Mau thử! Mau mau đi!
Niết Phàm Trần có hơi nói năng lộn xộn rồi.
Ở tình huống bình thường, tuyệt đối Niết Phàm Trần sẽ không thất thố như thế, chỉ có thể nói cảm tình với lão hữu này thật sự quá mật thiết.
Bảo Nhi nhận được gợi ý của Chung Sơn, gật gật đầu đi tới trước.
Niết Phàm Trần nhanh chóng lấy ra một cái giường ngọc, đặt thi thể lão thái giám trên giường ngọc.
Bảo Nhi đi tới, nhìn xem thân thể lão thái giám, phát hiện, thân thể lão thái giám đã bị phá hủy không còn hình dáng, toàn thân bị cháy xém, trên ngực còn bị móng vuốt Kim Ô cuối cùng để lại ba lổ thủng to... có thể nói là xuyên thủng toàn thân, chết không thể chết lại lần nữa.
- Còn có thể cứu không?
Niết Phàm Trần nhìn về phía Bảo Nhi hỏi với ánh mắt chờ mong.
Bảo Nhi không để ý đến Niết Phàm Trần, mà nhìn về phía Long Hổ Đan Thánh.
- Đan Thánh! Không biết ngài có thể bỏ ra Ly Vẫn Đan kia, cùng ta cứu người này không?
Bảo Nhi hỏi.
- Dám không muốn với ngươi sao!
Long Hổ Đan Thánh cười nói.
Lật tay, Long Hổ Đan Thánh cũng lấy ra viên Ly Vẫn Đan của mình! Hơi kích động đi tới.
- Hoàn Hồn Đan và Ly Vẫn Đan chữa thương này, ngài cho uống trước sau!
Bảo Nhi nói với Niết Phàm Trần.
Tiếp đó đưa ra viên Hoàn Hồn Đan, Long Hổ Đan Thánh cũng đưa ra Ly Vẫn Đan.
Niết Phàm Trần nhìn vào hai người thật sâu, nói:
- Mặc kệ thành công hay không, đa tạ!
Nói xong, Niết Phàm Trần tiếp nhận hai viên đan dược. Cầm ra Hoàn Hồn Đan, nhẹ nhàng vạch miệng lão thái giám, nhét đan dược vào trong. Hoàn Hồn Đan vừa vào miệng liền tan ra.
“Phù...”
Bốn phương tám hướng bỗng nhiên nổi lên một trận âm phong thổi qua, gần như bỗng nhiên mọi người đều cảm thấy toàn thân ớn lạnh sởn tóc gáy. Âm phong trực tiếp thổi tới chỗ lão thái giám.
Suốt thời gian một nén nhang, quanh thân lão thái giám dần dần bao phủ trong màn sương mù đen, nhìn qua vô cùng âm u. Dần dần, gương mặt lão thái giám bỗng nhiên lóe ra từng tia từng tia sáng xanh.
Mọi người đều ngừng thở, nhìn cảnh tượng có một không hai thiên hạ này.
Người chết hoàn dương?
Âm phong ào ào, cả người lão thái giám đều bao phủ ở trong cổ khí tức thần bí âm u, mặt lão càng ngày càng xanh, thẳng đến thời điểm cuối cùng bộ mặt mơ hồ không thấy rõ, mới đột nhiên toàn bộ nhảy vào trong cơ thể lão thái giám.
- Sinh khí? Là sinh khí, lão thái giám sống rồi!
Không biết ai bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
- Thật sự sống rồi, hoàn dương rồi!
- Tiên Đan! Hoàn Hồn Đan, thật sự có thể làm người chết sống lại?
... Chúng Đan sư đều bộc phát ra sự kinh ngạc của mình. Thật sự sống lại! Tiên Đan! Tiên Đan thật sự thần hiệu?
Biểu cảm của mọi người mỗi người không giống nhau, Niết Phàm Trần là kích động nhất, trên mặt vui mừng mãnh liệt nhất. Bỗng nhiên, Niết Phàm Trần thu lại vẻ tươi cười trên mặt, lạnh lùng nhìn thoáng qua lão thái giám, nhưng vẫn là cho lão ăn vào Ly Vẫn Đan cầm trong tay.
Ly Vẫn Đan vừa vào trong cơ thể lão thái giám, vết thương trên mình lão thái giám khôi phục rất nhanh có thể thấy được rõ ràng: miệng vết thương thật sâu kia nhanh chóng mọc ra thịt mới, làm vảy, cuối cùng rơi xuống khôi phục như lúc ban đầu... không hổ là Thần Đan đệ nhất thiên hạ.
Vết cháy đen trên mặt lão thái giám cũng theo đó từ từ thay đổi, lớp da bẩn bóc xuống, lộ ra khuôn mặt đỏ hồng, chậm rãi hô hấp... bỗng nhiên, lão thái giám mở choàng mắt.
- Sống rồi!
Một gã Đan sư ngạc nhiên vui mừng kêu lên.
- - - - - oOo- - - - -