Tinh thần thế giới của Phiêu hương bồ tát là một không gian địa ngục, nhìn qua vô cùng khủng bố, đây chắc chắn là tinh thần giới của đế cực cảnh, một biến thái thế giới.
Nếu là hai đế cực cảnh thì dĩ nhiên sẽ có hai tinh thần thế giới mà tiến hành chống chọi với nhau, tuy nhiên nếu như đối phương không đạt tớt đế cực cảnh thì tuyệt đối sẽ bị đế cực cảnh kia giết chết.
Theo truyền văn, thì cường nhân đế cực cảnh có thể đem người ra khai tử, thực lực của cường giả đế cực cảnh kỳ thật chính là thôn phệ tinh thần thế giới, chỉ cần tinh thần của đối phương đầu nhập vào tinh thần của mình thì đối phương sẽ chắc chắn phải chết.
Loại tình huống này ở thần châu đại địa chưa bao giờ xảy ra. Bởi vì đế cực cảnh biểu hiện cho thực lực tuyệt đối.
Đế cực cảnh và hoàng cực cảnh không giống nhau, một lực lượng quân đội kia chỉ cần bị đế cực cảnh liếc mắt một cái cũng bị giết chết hết.
Chung Sơn bị nhập vào tinh thần giới này nhưng không hề chết, ngược lại còn khiến cho Phiêu Hương bồ tát phải bất ngờ.
Bởi vì Chung Sơn có một thần thức vô cùng khủng bố. Lúc trước nê bồ tát cũng không có biện pháp lấy nó ra mà chỉ có thể phong ấn mà thôi, cho nên có thể thấy bát cực thiên vĩ khủng bố đến mức nào.
Bát cực thiên vĩ chỉ cần há miệng cũng nuốt được một mảnh thế giới, nó xé ra một lỗ hổng khiến cho khuôn mặt của Phiêu hương bồ tát phải chuyển qua màu trắng bệch.
- Cái này là gì vậy?
Phiêu hương bồ tát không thể tin nổi mà nhìn bát cực thiên vĩ. Cái này là cái gì vậy, làm sao có thể có cái này được?
Bát cực thiên vĩ quẫy đuôi, sau đó nó lập tức biến đổi, cái hàm của bát cực thiên vĩ tựa như muốn nuốt cả tinh thần giới vậy.
- Không…
Phiêu hương bồ tát hoảng sợ kêu lên, hắn phất ngọn lửa trong tay về phía Chung Sơn.
- Ngươi muốn chống cự sao? Nằm mơ đi.
Chung Sơn cười nói.
Bát cực thiên vĩ lập tức nuốt ngọn lửa kia vào trong miệng.
Bát cực thiên vĩ nuốt xong, điên cuồng gặm nhấm tinh thần thế giới. Phiêu hương bồ tát lúc này chỉ còn cảm thấy tinh thần uể oải.
Trong mắt Phiêu hương bồ tát hiện ra một vẻ hoảng sợ, đỉnh đầu của hắn bỗng nhiên hiện lên tam phẩm kim liên, đúng là cửu phẩm pháp bảo của hắn.
Tam phẩm kim liên vừa hiện ra, lập tức có hàng tỉ kim quang được bắn ra, chiếu sáng khắp nơi, tinh thần thế giới lập tức vững chắc hơn rất nhiều. Phiêu hương bồ tát lúc này mới thở ra một hơi. Thật nguy hiểm.
Nhưng cảnh tượng kế tiếp lại khiên cho Phiêu hương bồ tát phải trợn tròn mắt, chỉ thấy ánh mắt của bát cực thiên vĩ tụ về phía tam phẩm kim liên này, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đầu tiên phiêu hương bồ tát phải run lên, sau đó trong đầu hắn xuat hiện một ý niệm.
- Ăn sao? Ngươi không phải muốn ăn sao? Ta cho ngươi ăn.
Phiêu hương bồ tát ác độc nói, sau đó tam phẩm kim liên dưới sự thúc giục của Phiêu hương bồ tá đã lập tức
Trên khuôn mặt của phiêu hương bồ tát vẻ điên cuồng hiện ra ngày càng nhiều, hắn thúc giục kim qunag, mà Chung Sơn cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, Phiêu Hương bồ tát muốn chống đỡ Bát cực thiên vĩ sao?
Nhìn đến lúc này, Chung Sơn cảm thấy một hồi cổ quái, nhập bát cực thiên vĩ thôn phệ, so với thao thiết trong truyền thuyết còn lợi hại hơn. Đem con người thành cái bánh bao thịt, có đi không có về. Chung Sơn nhìn thấy Phiêu hương bồ tát càng ngày càng khủng bố.
Đối diện với bát vĩ quái vật không ngờ việc gì cũng không làm, tại sao lại như vậy? Đây là đồ vật gì, pháp bảo gì? Không đúng, là thần thức, khẳng định là thần thức. Chung Sơn nhận thức ra đó chính là thần thức, chỉ vì Chung Sơn vừa mới vượt lên Hợp thể kỳ cho nên mới nhận ra được.
Một lúc sau, Phiêu Hương bồ tát mới đứng yên lại, tại áo lại như vậy. Bởi vì khi Phiêu hương bồ tát hiện ra, Bát cực thiên vĩ càng ăn càng vui, tam phẩm kiêm liên dường như không thể cung ứng năng lượng một lần vậy, trong lúc Phiêu hương bồ tát còn kinh hoàng thì một tiếng quỷ dị vang lên, tam phẩm kim liên ở trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất.
Phiêu hương bồ tát không thể tin nổi, y rống to một hơi, cả người y cảm thấy điên lên, cả đời này y chưa từng gặp phải sự tình như vậy. Tam phẩm kim liên đã bị quái vật ăn hay sao?
Bát cực thiên vĩ phát hỏa, mở to miệng ra, trong một ngụm đã nuốt chửng cả thiên đia. Đem tinh thần thế giới của Phiêu hương bồ tát nhập vào tinh thần giới của Chung Sơn.
Nhóm hộ vệ của Chung Sơn nhanh chóng vây bên quanh hắn, trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ lo lắng, bốn la hán đối diện lúc này tràn đầy vẻ hưng phấn, bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức động thủ.
Lâm Khiếu và Thủy Vô Ngân liếc mắt một cái. Thủy Vô Ngân thhủ thế, đại quân dốc tòan lực đề phòng, phá cương tiễn đã được lắp lên trên cung.
Ở trong tinh thần thế giới trải qua hai canh giờ thì ở bên ngòai cũng đã trải qua mấy khắc thời gian.
Bỗn gã la hán vốn tưởng rằng, Phiêu hương bồ tát sẽ chiến thắng, nhưng hắn đã bại trong tay Chung Sơn, tại sao lại như vậy?
Giờ phút này, Phiêu Hương bồ tát có thể nói là đã suy yếu tới cực hạn, tuy là tu vi Đế cực cảnh nhưng tinh thần thế giới đã sụp đổ thì thiện tại hắn không còn một chút tinh thần nào cả, bây giờ còn không trốn đi thì chờ bị giết hay sao?
Phiêu Hương bồ tát cũng biết tình cảnh của hắn hiện giờ, mình đã mất đi tinh thần thế giới, đối diện với đại quân của Chung Sơn, thì mình sẽ không có cách gì ứng phó. Tam phẩm kim liên cũng đã bị mất đi, thật sự là rất đau đầu.
Càng ngày, Phiêu Hương bồ tát càng oán độc nhìn Chung Sơn, hắn căn bản mặc kệ bốn gã la hán, thân hình hắn nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
Ở chốn xa xa, bỗng nhiên bùng nổ lên một tiếng, một bóng người lao ra, đánh bay Phiêu hương bồ tát, đó chính là hai cương thi đế cực cảnh của Thi tiên sinh.
Thủy Vô Ngân chỉ huy đại quân gầm rú, lập tức phá cương tiễn bắn lên ngút trời.
Chích Hỏa, Thanh hồng cũng nhanh chóng lao lên ngăn chặn Phiêu hương chạy trốn.
Phiêu hương bồ tát vừa mới ổn định tinh thần thì hay cương thi lập tức hiện ra trước mặt y.
Nếu là bình thường thì một trăm cương thi này cũng không phải là đối thủ của y nhưng hiện tại y đã bị suy yếu cực hạn cho nên pháp thuật không thi triển được.
Hai cương thi này cùng với Phiêu hương bồ tát chiến đấu kịch liệt với nhau, không gian bốn phía của bọn họ dưới sự va chạm của pháp lực đều trở nên biến đổi.
Bồ tát chính là bồ tát, mặc dù đã suy yếu đến cực hạn tuy nhiên vẫn có thể chống đỡ.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu Phiêu hương bồ tát bỗng nhiên xuất hiện một đóa lôi vân. Lôi quang lóng lánh, vô số lôi long bốc lên, chỉ có điều lôi long này hơi nhỏ một chút.
Đây chính là thiên lôi biến do Chung Sơn thi triển.
Lôi long hướng về phía Phiêu Hương bồ tát mà lao xuống, va chạm vào người của Phiêu hương bồ tát.
- Ầm.
Va chạm mạnh mẽ, tuy nhiên Phiêu hương bồ tá không hề bị gì, lực đạo đó không thể làm thương tổn y nhưng có thể quấy rối y.
- Phập.
Một cương thi đánh tới, đập vào hậu tâm của Phiêu hương bồ tá.
Xong rồi! Phiêu Hương bồ tát biết rằng mình chết chắc rồi.
Y quay đầu nhìn Chung Sơn một cách đầy óan độc.
- Chung Sơn, ta sẽ quay lại báo thù.
Phiêu Hương bồ tát đã thất bại như vậy, còn múôn quay về báo thù hay sao?
- Nàng ta dùng nguyên thần bỏ chạy.
Lâm Khiếu cả kinh kêu lên.
Nguyên Thần bỏ chạy, nguyên thần của Chung Sơn tách ra có thể du hành nghìn dặm, huống hồ là nguyên thần của Phiêu hương bồ tát, nàng bỏ đi phần thân xác để bỏ đi. Ngoại trừ cường giả thiên cực cảnh thì hiện tại không ai có thể đuổi theo nàng được. Tuy nhiên Chung Sơn vẫn lạnh lùng nói:
- Ngươi không có cơ hội.
Mọi người nhìn về phía trước, trong cơ thể của Chung Sơn đột nhiên xuất hiện ra một cái đuôi màu lam cực lớn trong suốt, vung lên bầu trời, hướng về phía nguyên thần của Phiêu hương bồ tát bỏ chạy mà đánh tới, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhưng không ai dám hỏi đó là cái gì.
Thi tiên sinh chỉ huy cương thi mau chóng đối phó, mà chính hắn cũng thu thập thân xác của Phiêu hương bồ tát, Chung Sơn thì khoanh chân ngồi xuống, tựa như là bế quan vậy.
Phiêu hương bồ tát cũng thật xui xẻo, nếu không có thân thể nguyên thần thì bát cực thiên vĩ không có biện pháp lấy mạng nàng, hiện tại nguyên thần vừa bay ra, đã rơi vào trong miệng của bát cực thiên vĩ, cái đuôi đem nguyên thần này quấn lại, há mốm cắn nuốt, dùng cả tam phẩm kim liên lúc nãy luyện hóa lên.