Trường Sinh Bất Tử

Quyển 5 - Chương 83: Lâm Khiếu cực kỳ tài giỏi




-Đại hội võ lâm lần này không phải là cuộc thi giao lưu, mà là sẽ có kẻ chết và bị thương! Tiêu Dao Hầu là tên thống soái rác rưởi,nhưng các binh lực tinh nhuệ này,dù là 29 vị hoàng cực cảnh,hay là cả triệu quân, là nhóm người mạnh nhất,triệu quân đó từ chiến trường tới, chứa đầy sát khí!

Kèn vang lên 3 đại quân thả hết gian tế, không thể bay vậy phải chạy chốn vào trong rừng, rất mau lẹ, dò hỏi tình hình của địch, trước mặt Tiêu Dao Hầu.

- Khởi bẩm đại soái, cách đông nam ngữ 10 dặm có 3 vạn Chung gia quân.

- Một trăm ngàn người tới, tiêu diệt Chung gia quân.

- Vâng.

Một trăm ngàn người vừa đi không được bao lâu.

- Khởi bẩm đại soái cách Đông Nam trăm dặm còn có 100 ngàn Triệu quân!

- Hả? Tiêu Dao Hầu nhíu mày.

Cùng một hướng ư?

- 2 giới các ngươi, Hoàng cực cảnh đi giúp đại quân ta hai đạo quân Chung triệu này.

-Vâng.

Hai người lập tức nói.

- Khởi bẩm đại soái, cách 70 dặm về hướng đông có 4 vạn Chung gia quân.

- Một trăm ngàn người tới tiêu diệt Chung gia quân?

- Vâng.

- Khởi bẩm đại soái, trong vòng 150 dặm về hướng đông có chín vạn Triệu quân.

Tin tức nhanh chóng truyền tới Tiêu Dao Hầu.

Tiêu Dao Hầu tới huyệt thái dương, không ngừng ra lệnh

Tiêu Dao Hầu cứ đứng ở đó, chỗ Triệu Thiên Sát cũng có những việc như thế.

Không ngờ vừa mới bắt đầu trận chiến lại hỗn loạn như thế. Trận chiến giữa 3 quân nhanh quá! Lại phái đi nhiều người như thế

- Giết!

Chiến tranh, có nghĩa là chết chóc, chết là khó tránh khỏi,trừ phi tự động đầu hàng, có thể bay, được một người đưa ra khỏi trung tâm quảng trường.

Trong thung lũng có một bí mật.

Trong một gian đại điện, trước mặt Lâm Khiếu là một bản đồ xa trường nói rõ về quân của ta và địch. Thủy Vô Ngân đứng một bên chăm chú nhìn, không ngừng học tập.

- Ở vị trí này, phái mười ngàn quân đến làm loạn, không được quá thời gian là nửa nén hương sau đó theo đường này xuyên qua rừng tới chỗ này!

Lâm Khiếu dùng gậy chỉ vào bản đồ nói.

- Vâng!

Mười người truyền tin thay nhau truyền mệnh lệnh tới quân bốn phía.

- Tốt lắm ta đã sắp xếp 12 trận hỗn chiến, hiện giờ chúng ta yên lặng một thời gian, mật thám của ta ở khắp nơi, sẽ mau đi dò la tin tức!

Lâm Khiếu nói.

- Vâng!

Người truyền lệnh đáp.

Thủy Vô Ngân nhìn bản đồ sa trường trước mặt trong mắt ánh lên nỗi lo sợ

- Lâm phó soái, những cái này có dụng ý gi?

Thủy Vô Ngân ngạc nhiên nhìn cảnh này

Trên bản đồ sa trường, cách dùng thuật ngưng hiện ra 3 quân, mà còn hiện ra cả cảnh họ đang hỗn chiến,thậm chí cả những cảnh thương vong,nhưng những cái này đều là giả tưởng của Lâm Khiếu. Hắn căn cứ vào sự suy đoán của mình để nói về trận chiến bốn phương đó, vậy có được không.

- Đây là bài học đầu tiên đại soái dạy ta, đuổi sói nuốt hổ!

Lâm Khiếu nói.

- Đuổi sói nuốt hổ?

Thủy Vô Ngân nhăn mặt, đây không phải là việc quá phức tạp đến mình cũng biết ()

- Vì đại soái, chưa khai chiến trước tính kết quả. Ta phái 12 đạo quân, theo kế sách của ta quân ta tập trung nhiều vào 1 đạo quân những đạo quân khác. Không cần gây ra thương vong, tiêu diệt 200 ngàn quân địch.

Lâm Khiếu nói.

- Bẩm báo đại quân thứ nhất không tổn hại chút nào, 2 quân Niết, Triệu giao chiến, cả vạn người chết và bị thương.!

- Bẩm báo đạo quân thứ 2 không tổn hao chút nào, 2 quân Niết, Triệu giao chiến 6 vạn người chết và bị thương.

Tin chiến thắng nhanh truyền đến, Lâm Khiếu đã dự tính đúng.

- Bẩm báo đại quân thứ 9 bị hai quân bao vây, tất bị chết, bay lên trời đầu hàng, bị đưa ra khỏi trận chiến, đồng thời dẫn đường, dẫn tới 2 quân Niết,Triệu giao chiến, chết rất thê thảm còn chưa kết thúc.

Hừng đông. Đạo quân thứ nhất bị đưa ra ngoài.

Chung gia quân, mười hai ngàn người đầu hàng và bị đưa ra.

Những người xung quanh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Chung gia quân thiếu đi Chung Sơn lại kém cỏi thế này sao, công phu này còn có 12 ngàn người đầu hàng sao?

Chiến tranh vẫn tiếp tục, chiến trường dù trong phạm vi đường kính cả ngàn dặm nhưng đối với kẻ tu luyện mà nói ngàn dặm hay rộng hơn nữa còn có cả 2 triệu người ở trong đó.

Giữa trưa, Chung gia quân lại có người đầu hàng đi ra, lần đi ra này không ngờ là 3 vạn 8 ngàn người

Tổng cộng có 5 vạn người đã đầu hàng đổi lấy cho người xem sự kinh ngạc.

Năm vạn người này cũng thật là, mới chưa bao lâu? Đã đầu hàng rồi ư? Hơn nữa với bộ dạng như thế này, còn chưa bị thương gì cả, bọn họ thật sự sợ sao?

Ban đầu những người cược Chung Sơn thắng tất cả đều trừng mắt nhìn về một hướng.

Đến chiều, rốt cục cũng có quân của Triệu Thiên Sát đầu hàng, ba nghìn người,toàn thân đầy những vết thương, ít người không bị thương, bất đắc dĩ, chỉ có thể bay lên trời tự nhận thua, bị những người khác đưa tới nơi đầu hàng.

Tiếp đó, Tiêu dao Hầu cũng có bốn ngàn người đầy thương tích ra đầu hàng.

Có điều, sau khi những người của Tiêu dao Hầu đi ra, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Triệu Thiên Sát giết bộ hạ đối với Chung gia quân dường như không có thù hận gì.

Bên ngoài vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào, chuyên gì vậy? Bên trong rốt cuộc đánh nhau thế nào?

Chung gia quân hoàn toàn không bị thương tổn gì, quân đầu hàng lên tới một trăm ngàn người vào lúc đó. Những binh lính bị thương của hai đại quan kia cũng lên tới cả vạn người, lúc này, những người bên ngoài mới nhìn thấy những điểm không giống nhau.

Không đúng, tại sao Chung gia quân đầu hàng đều là những binh sỹ không bị sao cả? Mà binh sỹ của Tiêu Dao Hầu và Triệu Thiên Sát đều bị trọng thương cả?

Ở hai hoàng cực lại có người đầu hàng đi ra! Mọi người lại một trận xôn xao.

Hoàng cực cảnh, hai người là hoàng cực cảnh, cường nhân của thuộc hạ Tiêu Dao Hầu, sao lại bị trọng thương như vậy?

Lúc sẩm tối! Tiếp tục trận chiến! Trong rừng núi có thể thấy được, là vô số lưu quang, Vô số phá cương tiễn mau mặc bắn tứ phương

Bên trong chiến trường.

Chỗ Tiêu Dao Hầu

- Ta chết nhiều hay ít?

Tiêu Dao Hầu hỏi.

- Đại soái, ta tổn thất 28 vạn chiến binh, còn có một số cận vệ của đại soái, hoàng cực cảnh, người chết, người đang tĩnh dưỡng. Còn có những kẻ đang bay lên trời đầu hàng.

.Một thuộc hạ nói

- Triệu Thiên sát!

Tiêu Dao hầu trừng mắt quát to.

Chỗ Triệu Thiên Sát.

- Chúng ta tổn thất bao nhiêu?

Triệu Thiên sát hỏi.

- Đại soái, quân ta tổn thất 25 vạn chiến binh, càng nguy hiểm hơn, tuy nhiên có mấy lần thực sự vận khí, chúng ta gặp được đại quân Tiêu Dao Hầu, còn cả cường nhân Hoàng cực cảnh, chúng ta vốn bại trận, không ngờ Chung gia quân bỗng xuất hiện giúp chúng ta ngăn chặn một bộ phận đại quân Tiêu Dao Hầu, chúng ta theo đà đó giết cường nhân hoàng cực cảnh, làm bị thương 3 kẻ còn lại!

Nhất danh nghĩa chúc nói.

- Chung gia quân bỗng nhiên xuất hiện ư?

Triệu Thiên Sát nhíu mày nói.

- Đúng vậy, bọn họ bị lạc đường, ha ha, đúng là trời giúp ta.

Tên thuộc hạ nói.

- Ừ!

Triệu Thiên sát gật gật đầu

Chỗ Lâm Khiếu, cái thung lũng đó, là đại doanh tạm thời của cung điện

Thủy vô ngân nhìn hai tấm bản đồ giống nhau như đúc, trong mắt thật sự hoảng hốt. Một tấm là của Lâm Khiếu đã đoán trước tình hình cuộc chiến, một tấm là của mật thám đã dò la được tin tức.Hai tấm bản đồ. Không ngờ lại như vậy, chỉ có điểm khác nhau nho nhỏ.

Thủy Vô Ngân không thể tin được, nhìn thật kỹ, đồng thời coi Lâm Khiếu như quái vật.

Nhìn Thủy Vô Ngân, Lâm Khiếu cười nói:

Đây là căn bản, ngươi muốn học à?

Thủy Vô Ngân đờ người ra gật đầu, đầu óc quay cuồng.

- Trước tiên phải hiểu thấu đáo cái này đã!

Lâm Khiếu đưa ra đống tài liệu.

Thủy Vô Ngân nghi hoặc hỏi:

- Đây là cái gì?

- Những thứ liên quan tới Tiêu Dao Hầu và Triệu Thiên Sát, thói quen sống, cách xử lý mọi việc của bọn họ, còn có cách lãnh binh trước đây của họ, còn cả những thứ liên quan tới thuộc hạ của bọn chúng.

Lâm Khiếu nói.

- Đây là?

Thủy Vô Ngân nghi hoặc hỏi.

- Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đến đối thủ đều không biết gì về chúng nói gì tới đánh trận. Hiểu được thói quen của chủ soái đối phương mới đoán được những hành động của chúng, đi trước 1 bước trù tính chiến lược!

Lâm Khiếu giải thích.

- Vâng, Vô Ngân nghe giảng giải lập tức đáp, những ngạo khí lúc trước mất hết chăm chú học tập cách của Lâm Khiếu.

Ly Hỏa Thánh điện.

- Tỷ thí như thế nào?

Niết phàm trần hỏi.

- Bẩm thánh thượng, Tiêu Dao Hầu và Triệu Thiên Sát chắc chắn sẽ bại trận.

Lão thái giám trả lời.

-Hả?

Niết Phàm Trần nghi hoặc hỏi.

- Chung gia quân phó soái, Lâm Khiếu, quả nhiên là thiên hạ kỳ tài. Lãnh binh tính kế như thần, cực kỳ tài giỏi, có lẽ chỉ có Thiếu Phi Hầu mới là đối thủ

Lão thái giám nói.

- Sao ngươi lại đánh giá cao như thế?

Niết phàm trần cười nói.

- Đúng vậy, thánh thượng,thần nói về các con số thánh thượng sẽ biết ngay tình hình ra sao.

Lão thái giám nói.

- Nói đi

Niết phàm Trần nói.

- Bên trong nơi đầu hàng ở quảng trường, Chung gia quân có 100 ngàn người nhưng chỉ có số ít bị thương nhẹ. Tiêu Dao Hầu và Triệu Thiên Sát cũng có 100 ngàn người nhưng đều bị trọng thương, bên trong quảng trường, quân của Tiêu Dao Hầu đã chết 18 vạn, quân của Triệu Thiên Sát chết 15 vạn mà quân của Chung gia.

Lão thái giám không thể tin được

- Chung gia quân làm sao vậy?

Niết Phàm Trần hỏi.

- Không chết ai cả.

Lão thái giám nói.

Yên lặng, trong Ly Hỏa thánh điện yên lặng một thời gian dài.

- Tướng Chung gia quân là cái người tên là Lâm Khiếu?

Niết phàm trần sau khi yên lặng một hồi hỏi.

- Phải, trước đó không lâu Chung Sơn vào Ly Hỏa thánh điện, mang Minh Nguyên đan trước mặt văn võ bá quan trong triều

Chiến tranh không thể nhanh chóng kết thúc được, tuy rằng cần đánh trận nhanh, nhưng dù có đánh nhanh hơn nữa, thì số người này vẫn không có cách nào kết thúc trận chiến này được.

Như thế, Lâm Khiếu chăm chú tính toán Chung gia quân bên trong chiến trường có tác dụng quan trọng như một ngòi nổ rồi mất trong bóng tối tứ phương, đợi 2 bên chém. Giết lân nhau mà không chém, giết gì cả. Chung gia quân lập tức xông vào vòng chiến làm cho bọn họ đánh bại nhau, chém giết điên cuồng

Mười ngày sau

- Lâm phó soái theo suy đoán thì trong khu vực này, bước đi hai kẻ Niết Cuồng và Triệu Thiên Sát chỉ còn chưa tới 200 ngàn dặm

- Thủy Vô Ngân không thể tin được.

- Là tàn quân 200 ngàn, mỗi phương sức chiến đấu không đủ 100 ngàn ”Lâm Khiếu cười nói.

- Lâm phó soái, ngươi thật sự là quá lợi hại!

Thủy Vô Ngân lập tức vui vẻ nói.

- Lợi hại? Chúng chỉ là lũ rác rưởi mà thôi, có cái gì đáng ngạc nhiên chứ? Hơn nữa, ta cũng còn lại không đến 500 ngàn người.

Lâm khiếu lắc đầu nói. Hiển nhiên rất bất mãn với kết quả này.

Thủy Vô Ngân không nói gì, mình đã mất đi 300 ngàn người, những kẻ chờ bên ngoài, chỉ còn lại 500 ngàn người, không có ai bị thương, cùng lắm cũng chỉ bị thương nhẹ vài chỗ mà thôi. Quân địch lại chết 800 ngàn người hơn nữa còn mất đi 3 vị cường nhân hoàng cực cảnh.Kết quả thế này còn không hài lòng sao?”

Ngày mai thế mạnh của Chung Sơn sẽ trở lại!