Trường Sinh Bất Tử

Quyển 5 - Chương 57: Nghiêm Phi hầu




Trong một tửu lâu, kinh đô Ly Hỏa, Đại Ly thiên triều.

- Đây chính là hà thủ ô vạn năm, toàn bộ Thánh đô Ly Hỏa, tuyệt đối không tìm được củ thứ hai.

Một Nam tử lấy ra một củ hà thủ ô rất to, thổi phồng nói.

- Vạn năm? Chỉ có vạn năm? Ha hả!

- Ngươi cười cái gì

- Vạn năm? Mười phòng đấu giá lớn nhất Thánh đô Ly Hỏa, chỗ nào không có thiên tài địa bảo hai vạn năm trở lên? Càng đừng nói các đại gia tộc, thậm chí bên trong hoàng thất.

Người kia cười nói.

- Không sai hà thủ ô vạn năm? Thánh Thượng có một gốc cây Thiên Thu thụ, một ngàn năm nỡ hoa, một ngàn năm kết quả, mỗi lần năm quả, hà thủ ô này của ngươi? Vạn năm? một trăm củ hà thủ ô vạn năm cũng không so được với một quả Thiên Thu quả kia.

Một người ồn ào cười nói.

- Hừ, vật lấy hiếm làm quý, nếu thiên hạ chỉ còn lại một gốc cây hà thủ ô vạn năm này của ta, vậy nó đem so với đồ vật gì đều quý hơn.

Người nọ quật cường nói.

- Đúng vậy, vật lấy hiếm làm quý, mấu chốt là hà thủ ô này không hiếm, Thiên Thu quả mới là hiếm nhất đó, ha ha ha.

- Không đúng!

Lúc này, một nam tử ngồi trong góc bưng chén rượu bỗng nhiên lắc đầu.

- Hả?

Mọi người cổ quái cùng nhau nhìn lại.

- Hiếm nhất, không phải Thiên Thu quả, Tiên Thu quả dù lợi hại cũng có thứ thay thế, dù chất không thể thay thế, nhưng lượng cũng có thể thay thế, hơn nữa Thiên Thu quả vẫn có hạn chế như cũ.

Người nọ lắc lắc đầu.

- Hả? Hay là thiên hạ này còn có thiên tài địa bảo không có gì có thể thay thế?

- Không phải thiên tài địa bảo, mà là một loại thuốc, thiên hạ có duy nhất một phần, mỗi người đều mộng tưởng cầu thuốc, vật báu vô giá!

Người nọ nói.

- Thuốc gì.

Mọi người đều bị hấp dẫn tò mò, cùng nhau nhìn chăm chú về phía người nọ.

- Thuốc trường sinh bất tử!

Người nọ nói.

- Thuốc trường sinh bất tử? Ha ha ha tiểu tử, ngươi điên rồi sao? Trên đời này sao có thể có thuốc trường sinh bất tử?

- Không thể có thuốc trường sinh bất tử, nếu thực sự, vậy còn tu luyện cái rắm à! Mọi người đều lắc đầu. dáng vẻ xem thẳng ngốc nhìn về phía người nọ.

- Không, có thuốc trường sinh bất tử, hơn nữa không bao lâu nữa sẽ tới Ly Hỏa thánh đô này.

Người nọ ra vẻ không quan tâm nói, mọi người tuy rằng không tin, nhưng loại chuyện thần thoại hư ảo gì đó xuất hiện, khó tránh khói khiến mọi người muốn tìm hiểu nhiều một chút.

- Ngươi nói là đến Ly Hỏa thánh đô?

- Không sai không biết chư vị đã nghe qua Chung Sơn chưa?

Người nọ nói.

- Chung Sơn? Kế hoạch Thiên Băng? Đông Phương công của Đại La thiên triều?

Trong đó có một người tin tức linh thông, lập tức nói.

Người kia vừa nói mọi người đều gật gật đầu, tỏ vẻ nhớ tới người này, kế hoạch Thiên băng, kế hoạch không đến bốn năm làm sụp đổ một đế triều cường thế, người tu công danh, còn có ai không biết?

- Nghe nói Chung Sơn này hiện tại đang đi sứ ở Đại Lỵ thiên triều, không bao lâu sẽ tới Ly Hỏa thánh đô.

Người nọ nói.

- Cái đó và thuốc trường sinh bất tử theo như lời ngươi lúc trước có liên quan gì?

- Thuốc trường sinh bất tử, ở trong tay hắn!

Người nọ kiên định nói.

Mọi người nhìn nhau, tuy rằng mọi người không tin có cái gì là thuốc trường sinh bất tử, nhưng, người nọ nói vậy, cũng khiến mọi người không khôi lưu tâm.

Thuốc trường sinh bất tử, trên đời này thật sự có thuốc trường sinh bất tử?

- Thần Châu đại địa, thiên tài địa bảo vô cùng, các ngươi biết được bao nhiêu? Thiên Thu quả, ly hỏa đan, thâm hải tiên thái các tên thuốc không giống nhau, vả lại hiệu quả cũng khác nhau, sao các ngươi biết sẽ không có thuốc trường sinh bất tử? Thiên triều có thiên tài địa bảo, hoàng triều không thể có? Nghe đồn Chung Sơn kia ở một nơi tên là Đại Kim hoàng triều chiếm được bình thuốc trường sinh bất tử kia! Nghe nói uổng một ngụm sống lâu ba mươi năm, có thể uống toàn bộ thì trường sinh bất tử.

Người no vô cùng cảm khái nói.

- Ngươi thổi phòng sao, thực sự có đồ tốt như vậy, Chung Sơn kia đã không sớm ăn rồi? Sao còn có thể ở trong tay hắn?

- Đúng vậy, thuốc trường sinh bất tử, nếu thực sự tồn tại. ai có thể giữ lại chứ? Còn muốn tặng người sao? Khẳng định sẽ uống hết.

Mọi người đều cho l ẳng người nọ nói đúng.

- Không, hắn không ăn là có nguyên nhân, nghe đồn hắn muốn dùng thuốc trường sinh bất tử trong tay đổi lấy thứ gì đó từ Thánh Thượng.

- Đổi thứ gì đổi cái gì.

Mọi người truy hỏi.

- Không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói thứ kia trong lòng hắn rất giá trị.

- Ta cũng nghe qua!

Bạch Y nhân ở góc khác bỗng nhiên nói.

- Ồ?

Mọi người nhìn Bạch Y nhân ở góc kia.

- Ta không hề nghe nói thuốc trường sinh bất tử, chỉ nghe nói ngày ấy trong Đại Kim hoàng triều, tụ tập vô số cường giả, thậm chí cường giả tứ mạch của Trường Sinh giới cũng tới, tranh đoạt một vật gì đó với một cỗ thế lực tà ác.

Bạch Y nhân nói.

- Vô số cường giả Trường Sinh giới? Không phải là một ít lâu la chứ? Cả tiểu lầu sửng sốt.

- Biết Tiêu Dao hầu không?

Bạch Y nhân ánh mắt khinh miệt nhìn người nọ.

- Tiêu Dao hầu, ta đương nhiên biết, ai chẳng biết Tiêu Dao hầu?

- Lúc ấy Tiêu Dao hầu cũng tham dự, hắn là Hợp thể kỳ cường giả, mang theo hai mươi chín tên Hoàng Cực cảnh, cuối cùng cũng là hốt hoảng mà chạy, vô số cường giả tụ tập bên trong hoàng thành, lúc ấy vì cái gì giết đến trời đất u ám, máu chảy thành sông, đường đường hoàng triều bị tàn phá thành mảnh nhỏ, vô số cường giả tử vong, hoàng triều cũng sụp đồ. T

Bách Y nhân nói.

Bạch Y nhân vừa nói mọi người đều kinh hãi hai mươi chín cường giả Hoàng Cực cảnh? Hốt hoảng mà chạy? Chẳng lẽ rất nhiều cường giả Trường Sinh giới xuất động, động tĩnh lớn như thế, vật tranh đoạt nhất định kinh thiên động địa (long trời lờ đất), thuốc trường sinh bất tử? Mọi người trong lòng trở nén sáng ngời.

Trường sinh bất tử, chẳng lẽ thật sự có thuốc trường sinh bất tử?

- Vậy sao lại rơi vào tay Chung Sơn?

- Đúng vậy, trường Sinh giới đã có nhiều cường giả như vậy, cuối cùng chẳng lẽ mất hứng mà về sao?

- Cái này ta không rõ ràng lắm, ta chỉ biết là, người thắng cuối cùng, hình như chính là thông soái họ Chung, chuyện khác ta không rõ ràng lắm, nếu giống như vị đạo hữu kia vừa nói thứ bọn họ cướp đoạt rất có thể là...

Bạch Y nhân không nói nữa, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.

- Thuốc trường sinh bất tử?

Có mấy người có chút kích động nói.

Người nọ nói xong. Bên trong tửu lâu đều trầm mặc, thuốc trường sinh bất tử, thật sự có thuốc trường sinh bất tử sao? Đại đa số mọi người không tin, nhưng đã có một số người bắt đầu tin, thuốc trường sinh bất tử? Một ý niệm này trong đầu thật giống như Tế bào ung thư, nhanh chóng lan ra toàn thân bọn họ, khiến mọi người không ngừng tin tưởng.

Ba ngày, trong thời gian ba ngày, toàn bộ Ly Hỏa thánh đô, đều là một cỗ không khí quỹ dị.

Trong lúc nhất thời tin tức thuốc trương sinh bất tử lan truyền nhanh chóng, giống như mỗi người đều biết thuốc trường sinh bất tử vậy, đại bộ phận mọi người không tin có thuốc trường sinh bất tử, nhưng cũng vô cùng chờ đợi, có một số người lại tin tưởng, đối với thuốc trường sinh bất tử trân đày khát vọng.

Trường sinh bất tử, trường sinh bất tử đó!

Ly Hỏa thánh đô chỉ là trạm thứ nhất, lấy Ly Hỏa thánh đô làm trung tâm, hướng về thánh trì bốn phương tám hướng bắt đầu phát tán ra, giống như có kế hoạch, lúc một số người hữu tâm mang theo tin tức thuốc trường sinh bất tử tới một khác tòa thành tri, lại phát hiện bên trong tòa thành trì kia mỗi người đều đã biết.

Thuốc trường sinh bất tử, thần dược đệ nhất cổ kim!

Hiện tại đang hướng về Ly Hỏa thánh đô, vô số cường giả rục rịch, một số tìm kiếm lộ tuyến đường đi của Chung Sơn, một số người lại lao về phía Ly Hỏa thánh đô.

Biên giới Đại Lỵ thiên triều, Chung Sơn dẫn đại quân tiến sâu vào trong Đại Ly thiên triều.

- Đại soái qua vài ngày, có thể đến một tòa thành trì của Đại Lỵ thiên triều, khi đó, có thể yêu cầu quân đội Đại Ly hộ tổng chúng ta.

Thủy Vô Ngân cười nói.

- Đúng vậy, hộ tống!

Chung Sơn dùng vẻ mặt không ngờ nhìn Thủy Vô Ngân. Gần đây trí tuệ của Thủy Vô Ngân tiến bộ không ít.

Đang khi mọi người nói chuyện. Bỗng nhiên xa xa có một đạo lưu quang hiện lên, ước chững có ba trăm người cách đó không xa bay về phía mọi người.

Chung Sơn vung tay lên, toàn bộ đại quân dừng lại.

Xa xa, hơn ba trăm người hơi kinh ngạc, trong giây lát bay đến trước mặt đại quân Chung Sơn.

Nhóm người này, mặc quan phục Đại Ly Thiên triều, có một người, mặc một thân quần áo hoa lệ, thoạt nhìn ở Đại Lỵ thiên triều cũng không phải quan nhỏ, tóc buộc phía sau, dùng một sợi dây tử kim (tím sẫm) buộc lại, nhìn qua vô cùng tự nhiên.

Người tới nhìn về phía đại quân Chung Sơn, viên quan đó hai mắt híp lại nói:

- Người tới là người phương nào?

- Chúng ta chính là sứ giả Đại La thiên triều.

Thủy Vô Ngân lập tức nói.

- Đại La thiên triều? Có gì làm bằng chứng? Viên quan kia hơi nghi hoặc.

Thủy Vô Ngân lập tức muốn lấy ra điệp văn của Đại La thiên triều, Chung Sơn lại kéo tay phải Thủy Vô Ngân. Bảo hắn từ từ.

- Các ngươi là người phương nào?

Chung Sơn hỏi.

Có chút không ngờ nhìn Chung Sơn, viên quan trẻ tuổi ấy lật tay lấy ra quan ấn.

- Ta chính là Đại Lỵ thiên triều Nghiêm Phi hầu, viên quan kia lập tức nói.

- Hầu gia!

Một người phía sau thoáng lo lắng nói giống như muốn cản lại.

Nghiêm Phi hầu không để ý đến, mà nhìn về phía Chung Sơn.

Chung Sơn có chút không ngờ nhìn về phía viên quan kia, viên quan này sao khinh địch như vậy, đã đem quan ấn cho mình nhìn?

Thủy Vô Ngân lập tức kiểm tra một phen, gật gật đầu với Chung Sơn, tỏ vẻ đúng là thật.

Dưới sự ra hiệu của Chung Sơn, Thủy Vô Ngân lập tức xuất điệp văn đưa cho Nghiêm Phi hầu kia.

Nghiêm Phi hầu cẩn thận kiểm tra một phen.

- Đại La thiên triều, Đông Phương công, Chung Sơn? Nghiêm Phi có chút kinh ngạc nói.

- Đúng là bỉ nhân, Chung Sơn cười nói.

- Thất kính, sớm nghe nói về Đại La thiên triều xuất hiện anh hùng cái thế, không ngờ hôm nay được gặp, thật sự là làm người ta sung sướng, Thánh thượng đặc phái ta ở đây chờ đợi, không ngờ nhanh như vậy đã gặp nhau, lộ trình kế tiếp, ta sẽ hộ tống chư vị sứ giả ở xa tới.

Nghiêm Phi hầu cười nói.

- Làm phiền!

Chung Sơn gật gật đầu, nhưng trong lòng lại tràn đầy bất ngờ.

Lộ tuyến đoàn người của mình, cũng không ai biết, sao lại trùng hợp như vậy?

- Trước đó, còn xin Đông Phương công chờ một lát, ta muốn bắt một đám phản loạn, Nghiêm Phi hầu nói.

- Phản loạn?

Chung Sơn nghi hoặc nói.

- Ừ, còn nửa canh giờ, còn xin đại quân của Đông Phương công rời đi trăm dặm, đừng làm kinh động phản loạn.

Nghiêm Phi hầu thành khẩn nói.

- Được!

Chung Sơn gật gật đầu, vung tay lên, Thủy Vô Ngân lập tức chỉ huy đại quân lui ra phía sau.