Khi mặt trăng đã ngả về phía Tây, ở phía Nam thành, mơ hồ xuất hiện một đội nhân mã.
Một tên thám quân chạy vào trong thành, quỳ dưới chân một vị tướng quân.
- Khởi bẩm tướng quân, phía thành Nam xuất hiện đại đội nhân mã.
Tên lính gác trạm cảnh báo.
- Người tới là ai?
Tướng quân hỏi.
- Không rõ lắm, nhưng trên cờ hiệu chỉ đề một chữ "Chung".
Trong căn phông bí mật dưới nền đất, Chung Sơn đứng thẳng tấp ở đó, quanh người lôi quang lóng lánh. Giống như đang đột phá, giống như đang tu luyện, Hoàng đế Đại Kim ở đối diện có vẻ suy yếu vô cùng, Thi tiên sinh đứng một bên có thể nhìn ra, sức sống của Hoàng đế Đại Kim đã cạn, đã sắp chết.
Thi tiên sinh đã lấy 'quả nhân sâm' (quả hình người) kia. Sau khi hái quả nhân sâm đó, cái cây nhỏ liền héo rũ, Thi tiên sinh cẩn thận thả quả nhân sâm vào trong một cái chai trong suốt, cầm trong tay.
Thi tiên sinh đi thu lại tất cả Sưu hồn thạch, thậm chí còn lột sạch đồ trên người Hoàng đế Đại Kim.
Lúc này, lôi quang trên người Chung Sơn mới dần dần tán đi.
- Chăng lẽ ta sai lâm rồi sao?
Chung Sơn nhíu mày, suy tư nói trong mắt có vẻ suy nghĩ sâu xa.
- Bệ hạ, người không sao chứ?
Thi tiên sinh hô lên với Chung Sơn.
Chung Sơn nhìn Thi tiên sinh, vẻ nghi hoặc trong mắt chậm rãi biến mất.
- Ta không sao!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Bệ hạ, vừa rồi là thế giới tinh thần mà chỉ có Đế Cực cảnh mới có thế nắm giữ, sao người có thể đánh bại hẳn?
Thi tiên sinh có vẻ kinh ngạc nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn nhìn Thi tiên sinh một cách cổ quái cái này phải nói thế nào đây? Thế giới tinh thần của Hoàng đế Đại Kim rất mạnh, mạnh đến biến thái, hắn làm chủ toàn bộ thế giới, hơn nữa, không ngờ thần thức của Hoàng đế Đại Kim là một ngọn núi lửa. ẩn chứa Viêm Dương chỉ lực vô cùng vô tận. Đáng tiếc, hắn lại gặp phải tên biến thái Chung Sơn này, thế giới tinh thần rất mạnh sao? Bát Cực thần Vĩ của Chung Sơn không ngờ đã có thể xuất thể, một hồ dung nham to như vậy, không ngờ bị Bát Cực Thiên Vĩ há mồm uống hết toàn bộ, lúc ấy, Hoàng đế Đại Kim liền kinh ngạc đến hóa đá, ta gặp phải dạng quái vật gì thế này?
Uổng hết dung nham còn không tính. Bát Cực Thiên Vĩ lại kêu lên ô ô, rồi cắn nuốt thế giới tinh thần của Hoàng đế Đại Kim, đến cuối cùng còn cắn nuốt luôn cả nguyên thần của Hoàng đế Đại Kim.
Quyết đấu trong thế giới tinh thần? Bát Cực Thiên Vĩ chính là một khắc tinh nghịch thiên, năng lượng hùng mạnh làm cho tu vi Chung Sơn lại tăng thèm một tầng, đạt tới tầng thứ sáu Nguyên Anh kỳ.
Nhưng Chung Sơn lại sinh ra một tia hoài nghi với con đường tu hành của mình.
Bởi vì ở trong thế giới tinh thần của Hoàng đế Đại Kim, tất cả nhưng gì mình có thể làm chỉ có hai việc, một là "chịu công kích", còn việc kia chính là Bát Cực Thiên Vĩ xuất thể.
Mọi thứ khác đều không thi triển được, một chút cũng không thi triển được, pháp thuật gì cũng không được, giống như một thiên địa quy tắc khác, mình cái gì cũng không làm được.
Vì sao lại như vậy? Chung Sơn đương nhiên biết, đó là thế giới tinh thần của Hoàng đế Đại Kim, nhưng trong thế giới tinh thần của Hoàng đế Đại Kim, mình liền bó tay chịu chết sao? Mặc cho người ta xâm hại còn chưa tính, mấu chốt là Bát Cực Thiên Vĩ lại có thể xuất thể. Bát Cực Thiên Vĩ có thể không theo bất kì thiên địa quy tắc nào, cho dù ở tinh thần thế giới của người khác, vẫn xưng vương xưng bá, sao ta lại không thể?
Ta sai lầm rồi? Sai ở nơi nào? Không đúng, ta tu hành, có chỗ nào sai?
Chung Sơn nhíu mày nghĩ, ra hiệu cho Thi tiên sinh không cần làm phiền.
Vẻ mặt Chung Sơn vô cùng ngưng trọng, nếu Chung Sơn bây giờ không nghĩ thông suốt, tương lai điều đó tất sẽ là sơ hở lớn nhất của chính mình.
Hồng Loan Thiên Kinh cũng không dùng được.
Đúng, chính là Hồng Loan Thiên Kinh, Chung Sơn nhắm hai mắt lại.
Rốt cục Chung Sơn đã phát hiện chỗ nào không đúng.
Hồng Loan Thiên Kinh, tầng thứ sáu, Phá vọng chỉ thủy, chính vì nó mình có thể thấy được thiên địa quỵ tắc.
Khả năng nhìn thấy thiên địa quy tắc thật sự quá mạnh mẽ, có thể nhìn thấu quy tắc giống như Chung Sơn, chỉ có cường giả có tu vi Đế Cực cảnh trở lên mới làm được, nhưng khi Chung Sơn ở Kim Đan kỳ đã có thể thấy được.
Là phúc? Hay là họa?
Phúc! Bởi vì nhờ nó Chung Sơn đã sáng tạo ra Thiên điều! Tế Phong! Một đao pháp hùng mạnh, thậm chí đã nhiều lần cứu mình.
Nhưng đây cũng không phải phúc khí, ngược lại khiên mình chậm rãi trầm mê vào loại cảm giác này, ỷ lại vào loại cảm giác này, ỷ lại vào Hồng Loan Thiên Kinh.
Bởi vì nhìn thấu thiên địa quy tắc, cho nên từng bước tu luyện có thể nắm giữ nhưng cơ sở này.
Một khi lại không nhìn được, vậy chẳng phải không bằng rác rưỡi? Thậm chí bởi vì nhìn thấu nhưng quỵ tắc đó, khiến cho mình buông bỏ tất cả kế hoạch, phương hướng tu luyện chính mình lập ra ngày xưa ngày xưa.
Nghĩ đen đây, trong lòng Chung Sơn cảm thấy hoảng sợ.
Không được, từ nay về sau, trừ phi tới lúc sống còn, tuyệt không thể vận dụng 'Phá vọng chỉ thủy' nữa. Bởi vì mình căn bản chưa đạt tới trình độ thao túng nó.
Chính mình phải dựa theo kế hoạch, phương hướng tu luyện ngày xưa mà tu luyện.
Nghĩ thông suốt tất cả, Chung Sơn thở một hơi thật dài, trong mắt khỏi phục vẻ trong sáng.
Nhìn Hoàng đế Đại Kim chỉ còn là một cái xác không hồn, Chung Sơn từng có một tia phẫn nộ, một tia cảm kích, phẫn nộ hắn làm Bi Thanh Ti bị thương, cảm kích hắn làm cho mình thông suốt mọi chuyện.
Cười lạnh một tiếng, Chung Sơn đi đến trước mặt thân thể kia, tay đặt trên mặt Hoàng đế Đại Kim, hơi đẩy.
Thi thể Hoàng đế Đại Kim uỵch một tiếng, ngã về phía sau! Tuyên bố Chung Sơn đã hoàn toàn thắng lợi.
Nhưng ngay khi Chung Sơn giơ tay lên, tất cả phù triện ảo ảnh, lập tức biến mất, tất cả mọi người trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại.
Không, hẳn là mọi người quay về trong khốn cảnh bị Hoàng đế Đại Kim đè ép, đột nhiên, áp lực bốn phía biến mất.
Và mọi người thấy được một cảnh tượng khiến tất cả bọn họ há hốc mồm.
Hoàng đế Đại Kim cường thế vô cùng kia? Hắn đang làm gì? Kia không phải Chung Sơn sao? Hắn đang làm gì?
Mọi người chỉ thấy, Chung Sơn đưa tay đặt lên mặt Hoàng đế Đại Kim, rồi đẩy nhẹ một cái, Hoàng đế Đại Kim ngã xuống.
Mọi người chỉ thấy, Chung Sơn đưa tay đặt lên mặt Hoàng đế Đại Kim, rồi đẩy nhẹ một cái, Hoàng đế Đại Kim ngã xuống.
"Huỵch" một tiếng ngã xuống đất rồi?
Thần ơi, có yêu nghiệt sao? Ta đã nhìn thay cái gì
Chung Sơn rụt rè sợ hãi kia? Dưới tình huống chính mình cũng không rõ ràng, đánh bại Hoàng đế Đại Kim thực lực đã tăng lên tới cảnh giới Đế Cực cảnh?
Chung Sơn quay đầu, vừa vặn nhìn thấy tất cả mọi người đang trợn mắt há mồm.
Chung Sơn và Hoàng đế Đại Kim quyết đấu trong thế giới tinh thần một canh giờ, mà một canh giờ trước đó.
Bên ngoài Đại Kim hoàng triều xuất hiện tám mươi vạn đại quân. Dưới sự chỉ huy của Thủy Vô Ngân, đại quân tiến về phía Cảnh thành, do ngày ấy Chung Sơn đi dạo phố đã thông qua thương hội Đại Vinh truyền tin tức ra ngoài.
Một tiếng "Sát" vang lên, kinh đô lập tức trở nên rối loạn.
- Bệ hạ...
Rất nhiều tướng sĩ đã xông vào hoàng cung, xin Hoàng đế định đoạt, Sắc Không đã đi ra.
- Hoảng hoảng hốt hốt, đã xảy ra chuyện Sắc Không trách mắng.
- Có quân tình khẩn cấp, ta muốn bẩm báo bệ hạ, tướng quân kia lập tức nói.
- Bệ hạ đang bế quan, đây là hổ phù của bệ hạ, ta có thể toàn quyền phụ trách, Sắc Không lập tức nói.
Mọi người nhìn hổ phù trong tay Sắc Không.
- Sắc Không đại sư, không ổn rồi, hiện tại ở ngoài thành có tám mươi vạn đại quân, hơn nữa có cả người của Trường Sinh giới.
- Đưa ta đi xem, Sắc Không nói.
- Vâng.
Mọi người lập tức dẫn Sắc Không bay đến thành Nam.
Phía trên tháp canh thành Nam, Sắc Không nhìn thấy quân đội Đại Kim hoàng triều đang ở bên ngoài chém giết đẫm máu, tướng sĩ đối phương rất hung hắn, đây là loại quân đội gì? Đưa mắt nhìn ra, tướng sĩ thiệt mạng hầu hết là của Đại Kim hoàng triều.
Một lá cỡ hiệu to như vậy, chỉ đề một chữ "Chung".
Rất nhiều tướng sĩ bởi vì không địch lại đều thúc dục thần ấn, thực lực gia tăng mạnh mè, nhưng lại xuất hiện một số kế mặc quần áo quái dị.
- Trường Sinh giới?
Sắc Không nhíu mày nói.
- Sắc Không đại sư. Bệ hạ còn đang bế quan sao?
Một tướng quân tiến lên.
- Mã tướng quân, quân đội đối phương là kẻ nào? Chung? hoàng triều phụ cận có thông soái họ Chung sao?
Sắc Không nhíu mày nói.
- Không, hẳn là không phải, Sắc Không đại sư, đội nhân mã này không phải hoàng triều phụ cận chúng ta, tại hạ nghĩ đến một khả năng, nếu thật sự là người nọ, thì chúng ta nguy rồi.
Mã tướng quân kia vẻ mặt đau khổ nói.
- Ồ?
Sắc Không nghi hoặc đạo.
- Phía Đông Thần Châu, Đại La thiên triều, gần đây bỗng nhiên có một viên tướng quật khởi lấy trí tuệ của bàn thân tiêu diệt hai đại đế triều, hiện giờ đang đi sứ tới Đại Ly thiên triều, rất có thể đi ngang qua nơi này.
Mã tướng quân nói.
- Ồ? Tên là gì?
Sắc Không nhíu mày nói.
- Hắn tên là Chung Sơn.
ã tướng quân nói.
Mã tướng quân vừa nói xong, đồng tử Sắc Không co rụt lại, hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Hắn tên là Chung Sơn?
- Đúng vậy! Tuy nhiên, cũng không nhất định là hắn, chỉ cần bệ hạ xuất quan nhất định có thể bình định đội quân kia.
Mã tướng quân hơi nghi hoặc.
Lúc này, Sắc Không nghĩ đến một thân ảnh, thân ảnh của kẻ mà chính mình đưa vào hoàng cung, thân ảnh đi theo bên cạnh Triệu Lão, là hắn, chính là hắn! Chung Sơn!
Nghĩ đến Chung Sơn vô cùng tà môn kia, Sắc Không chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trước kia chỉ biết Chung Sơn tà môn, lần đó, sư tôn cũng chỉ xem trọng Chung Sơn, sau này khi phái người đi điều tra, thì phát hiện sư tôn thật sự đã chết.
Nhìn về phía hoàng cung, Sắc Không lập tức lấy ra hổ phù nói:
- Mã tướng quân. Ba quân Đại Kim hoàng triều vẫn do ngươi chưởng quản. Bây giờ ta đem hổ phù giao cho ngươi, toàn lực Thủ hộ hoàng thành.
- Ồ, vâng.
Mã tướng quân hơi kinh ngạc, tiếp nhận hổ phù.
Sắc Không vừa giao hổ phù liền quay đầu bước đi, chỉ còn lại Mã tướng quân đang ngạc nhiên, lá gan Sắc Không đại sư này cũng quá nhỏ đi.
Sắc Không lặng lẽ bay ra ngoài, sau khi bay khỏi hoàng thành, nhìn về phía hoàng cung thở dài nói:
- Sư thúc, xin lỗi, sư diệt còn muốn giữ mạng nhỏ để bẩm báo với chủ nhân!
Trên bầu trời Đại Kim hoàng triều, toàn bộ khí vận của thành bị dùng cho nhân sâm quả, huyết sát chỉ khí đầy trời, hồng quang xung thiên, dẫn tới lôi vân đầy trời, động tĩnh lớn như thế, lập tức kinh động các tông môn xung quanh Đại Kim hoàng triều.
Vô Số cường giả bay về phía hoàng thành.
Trong lúc đó có một đám cường giả đi qua, tổng cộng ba mươi người, một người trong đó quần áo vô cùng hoa lệ, có vẻ cao quý. Bộ mặt tuấn lãng, nhưng đồng thời lại toát ra một cỗ khí tức dâm tà, khí tức dâm tà này, thậm chí so với Diệu tiên nhân ngày xưa đã từng giao đầu với Chung Sơn và Thi tiên sinh còn dâm tà hơn.
Nhìn thấy địa phương hồng quang ngút trời, lôi quang nổi lên bổn phía, nam tử cười quái dị.
- Đi!