- Cái gì? Ngươi, Ngươi sẽ không nghĩ ở Cực Lạc Niết Bàn này, nhà của Trí Quang la hán giết hắn chứ?
Niệm Du Du vẻ mặt kinh ngạc nói.
- Cơ hội chỉ thoáng qua, hiện tại không giết hắn. Sau này không biết phải chờ đến khi nào, hắn phải chết!
Chung Sơn trầm giọng nói trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
- Ngươi đánh không lại hắn!
Niệm Du Du lắc lắc đầu nói.
- Điều này ngươi không cần quan tâm, ta lúc trước quá kích động. Lần sau đối mặt hắn, ta nhất định sẽ khắc chế mình. Ta nhất định có thể giết chết hắn.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Nhưng ta vì sao phải giúp ngươi. Ngươi còn thiếu ta rất nhiều thứ, hoa hồng còn chưa có bù đủ, ta lại cứu mạng ngươi hai lần. Những cái này ngươi còn chưa trả.
Niệm Du Du bỗng nhiên cười nói.
- Ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi bắt sủng vật. Chung Sơn mặt nhăn mày nhíu nói.
- Khó mà làm được, giúp ta bắt sủng vật lúc trước đã nói xong rồi.
Niệm Du Du lắc đầu nói,
- Ta sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này của ngươi.
Chung Sơn có chút không kiên nhẫn nói.
Nếu như giằng co ở trên chuyện khác. Chung Sơn có thể hầu tiếp, nhưng, giằng co trên mối thù của Thái Nhi, vậy khiến hắn rất không thích rồi, trong lòng sinh ra một tia phiền chán.
Nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn kia của Chung Sơn. Niệm Du Du lập tức nói:
- Được rồi được rồi thật là, nhớ kỹ ngươi nợ ta.
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu, lúc này mới bình phục vẻ không kiên nhẫn.
- Chỗ ở của Trí Quang la hán ngươi không đến được. Phụ cận ở một đám la hán, mặt khác phần lớn thời gian có hòa thượng ở gần. Chẳng qua, lại nói tiếp, thật sự có một địa phương, vô cùng yên lặng, hắn phải một mình đi vào trong đó một tháng, mà địa phương đó cũng chính là nơi ở của sủng vật ta muốn bắt.
Niêm Du Du nói.
-Hả?
- Đâu có, nếu giúp ngươi giết Trí Quang la hán, ngươi lại nợ ta một phần nhân tình.
Niệm Du Du lập tức lại nói điều kiện.
- Không cần, Không cần ngươi ra tay. Kẻ thù của ta. Ta chính mình động thủ.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi?
Niệm Du Du nhìn Chung Sơn có chút không tin nói.
-Nói đi, ở nơi nào.
Chung Sơn không để ý đến sự kinh ngạc của Niệm Du Du hỏi.
- Luyện Tâm Lam Hải!
Niệm Du Du nói.
- Đó là địa phương nào?
Chung Sơn hỏi.
- Đó là một địa phương phi thường kỳ lạ của Cực Lạc Niết Bàn, một khu vực rộng lớn bị sương mù màu lam bao phủ, chỉ cẩn đi vào bên trong sẽ nhìn thấy vô cùng ảo giác, ảo giác nhiễu nhân, nhưng không có lực công kích thực thể. Một khi không thể đối mặt, chỉ cần bình tâm tĩnh khí khoanh chân nhập định là có thể, là địa phương tốt luyện tâm, tôi luyện ý chí hiếm có, Mấy năm nay, cứ hai tháng mở ra một lần, mỗi lần chỉ có thể mở ra một tháng. Mà Trí Quang la hán, bởi vì có "Bồ Đề Tử" của phật đà cho, cho nên ở trong hai mươi năm, chuyên môn phụ trách mang người nhập định không chống lại được ảo cảnh ra khỏi Luyện Tâm Lam Hải!
Niệm Du Du nói.
- Có Bồ Đề Tử là có thể chịu ảo cảnh quấy nhiễu?
Chung Sơn hỏi.
- Đúng vậy! Luyện Tâm Lam Hải vô cùng lớn, lại phi thường bí mật. Ngươi muốn đối phó hắn, chỉ có ở trong này.
Niệm Du Du giải thích.
Chung Sơn nhắm mắt, hít sâu một hơi nói:
- Cảm ơn!
- Cảm ơn miệng thì quên đi, ngươi nhớ kỹ phần nhân tình này, còn có, sủng vật ta nói ở chỗ sâu trong Luyện tâm Lam Hải, ngươi nhắt định phải giúp ta bắt lấy nó.
Niệm Du Du nói.
- Sủng vật? Rốt cuộc là sủng vật gì, ngươi không phải nói ở trong Luyện Tâm Lam Hải không có thật thể công kích sao? Sủng vật kia của ngươi sẽ không công kích người?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Nó không công kích người, thậm chí còn sợ người. Ta nguyên nhân bởi vì có tổ tiên là tiên nhân, huyết mạch truyền thừa mới phát hiện nó, Nó tránh ở trong Luyện Tâm Lam Hải, không ai biết được.
Niêm Du Du nói.
- Nó sợ người? Trốn ở trong đó làm gì? Tu luyện? Nó ăn cái gì? Chung Sơn hỏi.
- Ta không rõ ràng lắm. Ta thậm chí cũng không thấy rõ bộ dáng của nó là gì nữa, chỉ biết nó trốn ở trong đó, về phần tu luyện, ngươi nói đúng, nó dựa vào ăn nhưng thứ tu luyện trên người để tu luyện.
Niệm Du Du nói.
- Hả? Ăn nhưng thứ trên người? Chung Sơn có chút không ngờ nói.
- Công đức hoặc là khí vận! Niệm Du Du nói.
- Cái… cái gì? Nó ăn công đức, ăn khí vận? Chung Sơn có chút ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, lần trước ta đi vào, công đức trên người đã bị nó ăn không ít, cũng may ta là chân nhân của Trường Sinh giới, Trường Sinh giới lại bổ cấp đủ công đức cho ta. Ngươi đi vào cũng giống nhau, ngươi phụ thuộc Đại La thiên triều, khí vận bị ăn một ít, Đại La thiên triều sẽ bổ cấp cho ngươi. Không giống chính mình thu thập, bị nó ăn sẽ không còn.
Niệm Du Du nói.
- Ách?
Chung Sơn cổ quái nhìn Niệm Du Du.
Khí vận, không sai mình có một phần lớn là khí vận của Đại La thiên triều, nhưng trên người mình cũng có khí vận của Đại Tình hoàng triều, Ăn sẽ không còn?
- Ngươi làm sao vậy?
Niệm Du Du nhìn về phía Chung Sơn hỏi.
- Yên tâm đi. Khí vận không có, ta sẽ thu thập nữa, Chuyện ta đã đáp ứng, ta nhất định sẽ làm được.
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
Đích xác. Đại Tình hoàng triều ở nơi đó, cho dù bị tiểu thú kia ăn một ít, về sau còn có thề thu thập tiếp. Quan trọng là Chung Sơn nói ra nhất định sẽ làm, đồng thời cũng là vì trả nhân tình của Niệm Du Du.
chỉ có điều, làm sao lại có tiểu thú như vậy. Ăn công đức? Ăn khí vận? Nó ăn như thế nào?
Năm ngày sau, Chung Sơn được Niệm Du Du đưa tới đỉnh một ngọn núi.
Mặt trời trên không chiếu xuống, mà phía dưới lại là sương mù màu lam cuồn cuộn, sương mù che đậy hết thảy, làm cho người ta không thấy rõ chút gì bên trong, chỉnh thể nhìn qua vô cùng đẹp. Chung Sơn không dùng thần thức điều tra, bởi vì Niệm Du Du nói qua, thần thức vô dụng ở trong này, không phải không dùng được, mà là ảo cảnh thậm chí có thể bám trên thần thức, thần thức có thể nhìn thấy một con rồng, nhưng, trong đó căn bản không có rồng, tất cả đều là ảo cảnh.
Nhi từ bởi vì là Kim Đan kỳ, Chung Sơn lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để hắn đợi ở chỗ nghỉ ngơi, do Thi tiên sinh trông nom!
- Đây chính là Luyện Tâm Lam Hải, càng đi vào chỗ sâu, ảo cảnh càng sâu, hơn nữa ở bên trong không thể phi hành, dễ dàng sinh ra tư duy hỗn loạn đâm xuống mặt đất. Ba ngày sau, Trí Quang la hán sẽ đi vào tìm người nhập định không ngăn cản được ảo cảnh. Ngươi chuẩn bị sẵn sàng. Ta dẫn hắn tới chỗ ngươi.
Niệm Du Du nói.
-Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Chung Sơn theo Niệm Du Du xuống núi, nhìn vụ hải (biển sương mù) màu lam trước mắt, hai mắt nhíu lại, nhấc chân bước đi.
Ầm.
Phía trước không xa, trên mặt đất bỗng nhiên bị xốc lên. Một cánh tay người khô quắt bỗng nhiên duỗi ra, phía trên cánh tay. Thịt đã có hơn phân nửa hư thối nhìn qua vô cùng khủng bố.
Ầm, ầm,
Tiếng nổ liên tiếp, bốn phương tám hướng quanh Chung Sơn, đại lượng bùn đất bị hất lên, toát ra từng cánh tay hư thối cánh tay không ngừng vung vẩy, dường như muốn bắt lấy cái gì, chỉ một lát Chung Sơn phát hiện, hoàn cảnh lam vụ mờ mịt bát ngát ban đầu, đột nhiên thay đổi toàn bộ, biến thành trong địa ngục âm u, cánh tay đầy đất nhiều như cỏ trên thảo nguyên, không ngừng nắm lấy người có thể có trên mặt.
Chỗ càng xa, một khối thi thể đủ hư thối lắc lắc lư lư đi về phía Chung Sơn, từng bước một đi tới, vươn cánh tay hư thối dường như muốn bóp vỡ Chung Sơn.
Chung Sơn trầm tĩnh nhìn, tiếp tục đi về phía trước. Một khối thi thể đủ hư thối đã đi tới phụ cận, một tay chụp tới, một tay muốn nắm mù hai mắt Chung Sơn, cách con mắt chỉ có mười cm.
Con mắt Chung Sơn nháy cũng không nháy một cái, tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ bàn tay hư thối bắtđược mình.
Vù vù.
Giống như là cơn gió, thổi qua thân thể Chung Sơn, tất cả đều là ảo cảnh. Xông qua ảo cảnh này. Chung Sơn lại lần nữa nhìn thấy Niệm Du Du.
- Thế nào?
Niệm Du Du cười nói.
- Bình thường!
Chung Sơn nói.
- Đúng là bình thường. Không, Đây là ảo cảnh thấp nhất, ảo cảnh sâu chân chính còn ở phía sau. Hơn nữa những ảo cảnh đó đều là đào móc nhưng thứ trong lòng ngươi chế tạo ra, khiến ngươi vui vẻ, khiến ngươi sợ hãi khiến ngươi thương tâm, khiến ngươi đau thương, các loại đều có.
Niệm Du Du nói,
- Đi thôi, tận lực đi xa một chút.
Chung Sơn nói.
- Được rồi, máy ngày nay, liền nhận thức một chút thần kỳ của ảo cảnh đi.
Niệm Du Du cười nói.
Dần dần, Chung Sơn thấy được đủ loại ảo cảnh, nhưng nhưng ảo cảnh này đều không làm khó được Chung Sơn, Mài đến giữa trưa ngày hôm sau, hai người đi tới một sơn cốc vô cùng bí mật của Luyện Tâm Lam Hải, Chung Sơn lại thấy được một ảo cảnh.
- Đứng yến, hai tay ôm đầu, nằm sấp xuống!
- Động nữa, ta sẽ nổ súng! Để hung khí trên mặt đất.
- Gọi tổng bộ, vị trí hiện tại của ta ở Văn Xương các Dương Châu. Chúng ta đã tìm được hung phạm Chung Sơn, hung phạm bắt con tin, đề nghị trợ giúp, đề nghị trợ giúp!
Nhìn hai người cảnh sát cầm súng trước mắt, Chung Sơn có chút ngẩn ngơ, một loại cảm giác hoảng hốt thẳng nhập đáy lòng, suýt chút nữa làm theo lời nói của cảnh sát.
Đồng tử co rút lại, Chung Sơn lập tức thoát khỏi cảm giác kia.
- Hung phạm đã giết con tin, nổ súng.
Păng pằng pằng pằng pằng pằng.
Tiếng súng vang lên liên tiếp, Chung Sơn không có việc gì, nhìn thoáng qua cảnh sát một cái thật sâu, ảo cảnh lại lần nữa biến mất.
- Như thế nào, nhìn thấy cái gì? Niêm Du Du hỏi Chung Sơn, Chung Sơn cổ quái nhìn Niệm Du Du, việc này phải nói như thế nào? Nói nhìn tháy cảnh sát nổ súng?
- Ảo cảnh này là từ lòng người? Chung Sơn cổ quái hỏi,
bởi vì Chung Sơn tin tưởng, ngoại trừ mình, không ai biết nội dung của ảo cảnh vừa rồi kia là gì, cũng không có khả năng chế tạo ra ảo cảnh rất thật nhằm vào mình,
- Không, là đào móc trí nhớ tồn trừ trong lòng ngươi tạo nên một ít cảnh tượng kỳ quái cho ngươi, xem ra ngươi tạm thời không thể đi tiếp rồi Ngươi ở chỗ này chờ đi. Ta đi dẫn Trí Quang la hán tới.
Niệm Du Du nói.
-Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu. Sau đó, Chung Sơn một mình ở trong sơn cốc, Niệm Du Du lại rời khỏi đi tìm Trí Quang la hán.
Ảo cảnh cổ quái cảnh sát? Nổ súng? Đã lâu rồi không nhớ lại đoạn ký ức kia.
Bỏ qua cảm giác vớ vẩn kia, Chung Sơn trở tay từ trong vòng tay trừ vật lấy ra một cung điện cực lớn, Đem cố định ở trong sơn cốc, hơn nữa dùng trận pháp cố định tốt, liền tiến vào chờ đợi.
Chung Sơn muốn ở nơi này lại lần nữa đối mặt Trí Quang la hán, hơn nữa dựa vào lực lượng của mình, giết chết một gã cường giả Hoàng Cực cảnh, tế điện Thái Nhi linh thiêng trên trời.