Quân lính canh gác chặt chẽ vương triều, hoàng cung và quảng trường trước Trường Sinh Điện. Mọi thứ bên ngoài bức tường hoàng cung đều đã được di dời ngay sáng sớm hôm nay, Năm trăm vạn quân Đại Tình vương triều đã vây kính chung quang hoàng cung. Quân kỷ nghiêm minh, người người đứng thẳng, kính cẩn chờ đại lễ tế trời của Đại Tình vương triều. Trên quảng trường trước Trường Sinh Điện. Ngụy Thái Trung đã phái người dùng đất ngũ sắc xây dựng một tế đàn khổng lồ hình vuông, mỗi một cạnh dài tám mươi mốt trượng. Ở giữa đào một hố tròn rất to, đường kính đúng bốn mươi chín trượng.
Một khối tròn do đất ngũ sắc tạo thành đang lơ lửng phía trên hố, đường kính cũng là bốn mươi chín trượng. Nếu nhìn thật kỹ, sẽ phát hiện, nếu khối tròn đang lơ lửng kia hạ xuống sẽ vừa khớp với cái hố tròn bên dưới.
Đây là tế đàn để tế trời, trên là tế trời, dưới là tế đất. Phía nam tê đàn, mọi thành viên chủ chốt của Đại Tình vương triều đều đang cung kính đứng hầu. Bất kể là hoàng hậu Bảo Nhi hay Thiên U đều lẳng lặng đứng trước năm trăm vạn đại quân, lẳng lặng chờ.
Quân đoàn trưởng bốn quân đoàn cũng đang đứng đón gió chờ đợi, chờ đợi lễ tế trời bắt đầu. Còn có vô số lang tộc do Tiên Tiên dẫn đầu cũng lẳng lặng ở một phía, không chút ồn ào, lẳng lặng chờ đợi.
Trên một ngọn núi xa, Đế Huyền Sát đứng trên đỉnh núi lẳng lặng chờ đợi.
Bên ngoài đại quân, Hạo Mỹ Lệ cũng lẳng lặng chờ.
Khắp cả Tuyên Kinh, vô số dân chúng đều quỳ xuống đất bái lạy.
Trong Trường Sinh Điện, Chung Sơn mặc long bào lộng lẫy, ngồi trên ngai vàng rồng lẳng lặng chờ đợi. Ngụy Thái Trung đứng thẳng bên cạnh.
- Bệ hạ, giờ thìn đã tới rồi!
Ngụy Thái Trung cung kính nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Hắn từ từ rời khỏi ngai rồng trên cao, chậm rãi bước ra khỏi Trường Sinh Điện.
Ra khỏi điện, Chung Sơn dậm chân một cái, một đóa mây trắng nâng Chung Sơn bay thẳng lên đàn tế trời.
Trên tế đàn hình tròn, Chung Sơn nhìn khắp xung quanh một vòng rồi từ từ lấy phong thần bảng ra. Nhẹ nhàng đặt phong thần bảng xuống mặt đất trước mặt rồi quỳ xuống lạy trời. Sau ba quỳ chín lạy, Chung Sơn đứng dậy, nắm lấy Phong thân bảng rồi bắt đầu cao giộng hô to:
-Đại Tình vương triều cúi lạy trời cao. Nay Chung Sơn, lập triều Đại Tình, vâng mệnh trời làm vương, chăm lo chúng sinh, nguyện đem lại thái bình cho thiên hạ để báo đáp công ơn của chư thần.
Theo tiếng hô của Chung Sơn, Phong Thần Bảng trong tay từ từ bay lên, đến giữa không trung thì dừng lại rồi đột nhiên kim quang tỏa sáng rực rỡ. Tiếp đó, trời đất bỗng nhiên nổi trận cuồng phong, từ bốn phương tám hướng tụ tập về đàn tế trời. Vô số khí tức Phong Thần Bảng tụ tập về, càng ngày càng nhiều. Dần dần, bầu trời phía trên Phong Thần Bảng xuất hiện một tia khí vận màu vàng đậm. Mặc dù chỉ có một tia, nhưng theo Chung Sơn chờ đợi, khí vận càng tụ càng nhiều.
Càng ngày càng nhiều khí vận hội tụ về đây.
Chung Sơn biết, những khí vận này đại đa số đều đến từ Âm Nguyệt hoàng triều, còn có chính là quốc vận, địa vận, thiên vận vủa Đại Tình vương triều sau khi khuếch trương hình thành, khí vận vô cùng.
Khí vận áp súc thành màu vàng, hội tụ trên không, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng vô biên.
Đám triều thần bên dưới vô cùng kích động. Đây là khí vận của Đại Tình vương triều ư? Khí vận ngưng sắc, chứng minh nhận được tán thành của trời đất. Trời đất đang không ngừng cho phép Đại Tình vương triều thăng cấp hoàng triều.
Chung Sơn kiên nhẫn chờ, khí vận càng tụ càng nhiều. Chỉ sau thời gian gần nửa cảnh giờ, toàn bộ bầu trời Tuyên Kinh đã bị khí vận màu vàng vô cùng vô tận bao phủ. Khí vận vô cùng, số lượng lớn khí vận so với trên Kim Lăng thành khi xưa, không chỉ là nhiều hơn, mà là nhiều hơn rất rất nhiều.
Nhìn khí vận nồng đậm kia, tất cả mọi người của Đại Tình vương triều đều kích động. Xa xa, trên vách núi, Đế Huyền Sát nhìn chằm chằm vào Chung Sơn.
Lúc trước đã biết Chung Sơn không tầm thường. Hiện tịa lại cảm thấy hắn thần bí. Thời gian mới qua được bao lâu?
Khí vận màu vàng do Phong Thần Bảng dẫn đến, tề tụ trên bầu trời Tuyên Kinh.
Lúc này, Ngụy Thái Trung đứng ở Trường Sinh Điện bỗng nhiên cao giọng hô to:
- Báo công với trời, báo đức với đất (nguyên tác “Đăng phong bái thiên, hàng thiên trừ địa”. Ý là mượn tích xưa, lên đỉnh đàn báo công với trời gọi là phong, xuống chân đàn báo đức với đất, gọi là thiện).
Sau tiếng hô của Ngụy Thái Trung, đàn tế trời trên không trung không ngờ từ từ hạ xuống, càng hạ càng thấp, cuối cùng đúng cái hố ở trung tâm tế đàn hình vuông.
Chung Sơn cầm lấy Phong Thần Bảng, mà Phong Thần Bảng cũng đã dẫn đầy khí vận, cùng Chung Sơn xuống đàn tế đất.
Chung Sơn sau khi lại một lần nữa qua bay quỳ chín lạy, đứng thẳng dậy.
Cầm lấy Phong Thần Bảng, Chung Sơn lại lần nữa hô to:
- Đại Tình vương triều cúi lạy đại địa. Nay Chung Sơn, lập triều Đại Tình, trời đất phù hộ, phồn vinh hưng thịnh, thiên thụy địa dạng, nhận khí vận vô cùng, vương triều không đủ tiếp nhận, do đó khẩn cầu trời đất, ban thưởng thiên địa nghiệp vị, trình hoàng nghiệp, phong thiện hoàng thiên (tế trời đất)!
Ầm!
Lời Chung Sơn vừa dứt, trời đất ầm vang tiếng sấm, vang vọng lòng người, khiến trong lòng mọi người bỗng nhiên có cảm giác minh diệu.
Ào!
Vô tận khí vận trên trời cao đột nhiên xoay tròn, tư từ trút vào Phong Thần Bảng như nước chảy xuống lỗ hổng.
Phong Thần Bảng được vô tận khí vận của trời đất tẩy rửa tỏa ra hào quang vàng rực, chiếu thẳng vào khối đá ngũ sắc dưới chân Chung Sơn, dường như đang chuyển dời toàn bộ khí vận vào một vật khác.
Quả thật như thế! Trong hòn đất ngũ sắc kia chính là Phương Thiên Ngọc Tỷ( Phương Thiên Ngọc Khuê) của Chung Sơn.
Vô cùng khí vận rót vào khối đất này đều bị Phương Thiên Ngọc Tỷ không ngừng hấp thu. Càng ngày càng nhiều. Phương Thiên Ngọc Tỷ như một cái động không đáy, không ngừng hút lấy tất ca.
Phương Thiên Ngọc Tỷ trấn áp Cửu Long Vật, chính là chí bảo mà Chung Sơn mang theo khi xuyên việt. Dưới sự gột rửa của khí vận, không ngờ từ từ rực sáng hào quang. Còn Cửu Long khắc trên Phương Thiên Ngọc Tỷ, dường như một lần nữa sống lại, không ngừng vặn vẹo thân thể, muốn hoàng phục viên Hồng Châu kia. Nhưng Hồng Châu sao có thể cam tâm tình nguyện để cho ngọc long nuốt? Hồng quang rực sáng, lại một lần nữa trấn áp Cửu Long.
Sau một lúc, vô tận khí vận rải rác khắp bầu trời không ngờ toàn bộ bị Phương Thiên Ngọc Tỷ cắn nuốt sạch sẽ.
Thấy khí vận biến mất, cong ngươi Đế Huyền Sát đang đứng xa xa co rụt lại. Người khác có lẽ không biết điều này có ý nghĩa như thế nào. Cho dù là Thiên U công chúa cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Đế Huyền Sát hắn lại hiểu rất rõ đây là cái gì? Đây không phải là vương triều thăng cấp bình thường, mà là vương triều chính thống thăng cấp.
Có khí vận đầy trời như vừa rồi đã xem như là một hoàng triều, nhưng Chung Sơn không dừng lại ở đó. Hắn còn muốn tụ tập tất cả khí mệnh về cùng một chỗ, nếu Đế Huyền Sát đoán không sai, hắn nhất định muốn thu vào trong ngọc tỷ của mình.
Vì sao phải như vậy? Chính là muốn luyện hóa khí vận đầy trời kia thành khí vận của riêng mình. Đến khi xuất ra, không còn là khí vận của trời đất, mà chỉ thuộc về Chung Sơn.
Phương pháp thăng cấp Thiên triều là gì?
Đế triều bình thường không thể thăng cấp thành thiên triều. Vì sao? Bởi vì khí vận vận triều của bọn họ tu y rằng phù hộ bọn họ, nhưng vẫn là khí vận của trởi đất. Còn khí vận của thiên triều, lại in sâu trên khí tức của Thánh thượng.
Chung Sơn cũng là như thế?
Trong mắt Đế Huyền Sát hiện lên một chút bất ngờ.
Không chỉ Đế Huyền Sát, Thi tiên sinh phía dưới cũng đồng thời nhìn ra điều này, đồng tử có chút co rút lại.
Phương Thiên Ngọc Tỷ sau khi hấp thu và luyện hóa tất cả khí vận, đột nhiên, vô cùng khí vận từ trong tế đàn hình vuông phóng thẳng lên trời, đi qua thân thể Chung Sơn, gột rửa thân thể Chung Sơn.
Mây lành đầy trời, vô cùng khí vận màu vàng, không ngừng cuồn cuộn, ùn ùn kéo về. So với lúc trước khí vận tụ tập về nhiều hơn rất nhiều.
Tế đàn xây bằng đá ngũ sắc cực lớn, đã bị khí vận ngút trời cuốn bay lên khắp bầu trời, bỗng hình thành ánh sáng ngũ sức, chiếu khắp cả Tuyên Kinh.
Không! Toàn bộ bốn phía Thiên Lang Đảo, đều tràn đầy mây lành vô tận.
Cả người Chung Sơn vẫn chìm vào dòng khí vận, kim quang toả ra bốn phía. Tay trái cầm Phong Thần Bảng, tay phải cầm Phương Thiên Ngọc Tỷ, Chung Sơn không ngờ dường như nhắm mắt lại hưởng thụ sự gột rửa của khí vận.
Khí vận rất khổng lồ, so với ngày ấy đánh bại Lục Đạo thì nhiều hơn nhiều lắm. Khí vận của cả một hoàng triều gột rửa toàn bộ thân thể Chung Sơn.
Chỉ trong thời gian một nén nhang, những khí vận còn lại từ trong cơ thể Chung Sơn tỏa ra khắp trời. Còn bản thân Chung Sơn cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Nguyên Anh kỳ tầng thứ ba! Không ngờ sau khi được vô hạn khí vận gột rửa, lại một lần nữa có thể đột phá.
Mở hai mắt ra, Chung Sơn thấy khí vận vô tận của mình đầy trời. Chung Sơn hưng phấn hét to:
- Hoàng thiên chứng giám, Đại Tình hoàng triều!
- Đại Tình hoàng triều! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Năm trăm vạn tướng sĩ đồng thời hô to. Tiếng hô vang vọng khắp cả Tuyên Kinh. Toàn bộ Tuyên Kinh vang vọng những tiếng tung hô.
- Đại Tình hoàng triều! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
- Đại Tình hoàng triều! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Bất kể là Bảo Nhi, Thiên U hay là Anh Lan, Lâm Khiếu, đều kích động đến run cả người. Xa xa, Hạo Mỹ Lệ đang nhìn vô số người hăng hái tung hô, không biết vì sao, trong lòng không ngờ cũng sinh ra một chút hâm mộ.
Xa xa trên ngọn núi, Đế Huyền Sát nhìn Chung Sơn, thở dài, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy chờ mong, thân hình nhoáng lên một cái, biến mất không thấy.
Rốt cục thăng cấp, Đại Tình hoàng triều! Hoàng thiên chứng giám! Lễ tế trời đất chấm dứt!
Mười ngày sau, trong thư phòng của Chung Sơn.
Chung Sơn ngồi chỗ án thư, hai hoàng huậ đứng hai bên, Ngụy Thái Trung đứng một bên, trước án thư là Lâm Khiếu, Anh Lan, Dịch Diễn, Thi tiên sinh và Lục Kiến Bằng.
- Lục Kiến Bằng!
Chung Sơn gọi.
- Có thần!
Lục Kiến Bằng nói.
- Trẫm sau ngươi vì Đại Tình hoàng triều thiết kế tiên thành mạnh nhất, hiện tại chuẩn bị thế nào rồi?
Chung Sơn hỏi.
- Bệ hạ, thành đã nghĩ tốt rồi, tời từ Vạn Thành Bảo Giám. Chẳng qua, bên trong đã bị sư tôn xóa đi, thiên hạ chỉ có một mình ta biết, một tòa “Thiên địa đệ nhất thành”. Chỉ có điều kiến thiết rất tốn tông tốn tài tốn lực, ngày một cửa tài liệu, cũng rất khó tìm đủ.
Lục Kiến Bằng nói.
- Sao?
Ánh mắt Chung Sơn sáng lên. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn Lục Kiến Bằng.
Thấy mọi người chú ý đến mình. Lục Kiến Bằng thở dài, hơi kích động nói:
- Bệ hạ, người có nghĩ tới, có một tòa thành trì khổng lồ, nó không phải xây trên mặt đất, mà xây trong mây mù, trên chín tầng mây, được vạn thành trong trời đất quỳ bái, ngự trị vạn vật trong thiên địa, Lăng Tiêu tiên thành?