- Thu nghĩa tử, đưa vào trong tiên môn, hi vọng có thể kiếm được một viên phá cấm đan?
Chung Sơn đột nhiên hồi ức nói.
Như Yên ngoài ý muốn nhìn Chung Sơn gật gật đầu nói:
- Công tử nói đúng, phu quân chính là có ý này. Trong thời gian kế tiếp đó, phu quân đã thu nhận một lượng lớn nghĩa tử, hi vọng một trong số bọn họ có thể lọt vào trong mắt của tiên môn, kiêm được một viên phá cấm đan về cho người, phu quân tiểu nữ đã từng nói.
- Nói gì vậy?
Thiên U công chúa hỏi.
- Ta chỉ cần một hạt, chỉ cần một hạt, chỉ cần một hạt thôi.
Như Yên nhớ lại rồi nói.
- Đúng thế, hậu thiên và Tiên thiên cách nhau một khoảng cách rộng, để đạt tới tiên thiên, đi vào trong hàng ngũ tu chân giả, tiếp xúc với các tu chân giả thì hậu thiên vẫn chưa đủ.
Thiên U công chúa gật đầu nói.
- Phu quân năm tám mươi bốn uỏi đã có đệ tử được nhận vào trong tiên môn. Năm đó chúng nghĩa tử trước mặt các tiên môn mà chém giết lẫn nhau, cuối cùng có hai nghĩa tử được chọn trúng, tuy nhiên hai nghĩa tử này lại không cầu phá cấm đan giúp cho phu quân, mà là theo người của tiên môn, trở về môn phái của họ.
Trên khuôn mặt của Như Yên lộ ra vẻ bi thương.
Mà Thiên U công chúa ở bên cạnh lại tức giận không thôi. Nàng nắm chặt nắm tay lại, trong mắt hiện ra một vẻ kinh nghi bất định. Còn Chung Sơn thì đứng tại chỗ, ngửa đầu lên trời mà hít một hơi thật dài, hiển nhiên trong lòng hắn có một cảm giác vô cùng dị thường.
Thiên U công chúa kỳ quái nhìn về phía Chung Sơn, trong lòng nàng không hiểu sao Chung Sơn lại tỏ ra như vậy.
- Công tử, người không sao chứ?
Như Yên nhìn Chung Sơn mà hỏi.
- Ta không sao.
Chung Sơn thở ra một hơi rồi nói.
Quá giống, vị Tiêu gia chủ này quá giống mình, chỉ là mình so với người đó thì may mắn hơn, cuối cùng vẫn có Chung Thiên cầu cho một hạt phá cấm đan.
- Cô nương nói tiếp đi.
Chung Sơn cất tiếng.
Mà lúc này Như Yên đã đi tới gian phòng trước mặt mà đẩy cửa ra. Ở bên trong phòng vô cùng tối đen, trong đó có treo một bức họa, bức họa có vẽ một nữ tử vô cùng xinh đẹp, nàng chính là như yên, bên cạnh là một lão giả tóc đã hoa râm.
Bức họa này vẽ giống người ngoài đời như đúc, trên bức họa là một cảnh tượng vợ chồng đang yêu thương nhau.
- Đây là phu quân lúc chín mươi bốn tuổi mời họa sĩ đến vẽ sau đó treo ở đây. Một nghìn năm qua tiểu nữ không ngừng bảo vệ để có thể nhìn thấy khuôn mặt của phu quân như ngày xưa.
Như Yên chỉ về phía lão giả ốm yếu trong bức họa nói.
- Lúc đó cô nương đã đạt tới Tiên thiên?
Thiên U công chúa cất tiếng hỏi.
- Đúng thế, tiểu nữ đã đạt tới tiên thiên cho nên dung mạo vẫn như trước. Chỉ là phu quân sắp đại nạn lâm đầu, vài năm cuối cùng phu quân vẫn thường cười khổ, trong lòng vô cùng khổ tâm. Sau đó phu quân bỏ đi hành tẩu, vi cầu trường sinh bất tử, tuy nhiên Như Yên há có thể để cho phu quân sống một mình?
Như Yên lộ vẻ ưu thương nói.
- Về sau thế nào?
Thiên U công chúa nhìn về phía Như Yên hỏi.
- Trước kia phu quân đã xây mộ, sau khi đại nạn buông xuống, hai năm sau phu quân đã chín mưới sáu tuổi, hành động bắt đầu không tiện, cuối cùng chúng ta hẹn nhau dắt tay xuống hoàng tuyền.
Như Yên nói.
- Hẹn nhau cùng đi xuống hoàng tuyền?
Thiên U công chúa thương cảm nói.
- Sống là phu thê, chết cũng là phu thê.
Như Yên nói, sao khẽ vỗ nhẹ vào tường.
- Một nghìn năm qua, quyền quan đã đóng lại, công tử đem khối gạch này đẩy ra.
Như Yên chỉ vào một khối gạch ở trên tường nói.
Trong lòng Chung Sơn lúc này nặng nề không thôi. Hắn nghe câu chuyện về Tiêu lão gia tử này rồi ngẫm về chính mình. Nếu như mình không lấy được phá cấm đan phải chăng cũng sẽ giống như người ta?
Sàn nhà được bẩy lên, ở phía dưới lộ ra một thông đạo. Như Yên đi thẳng xuống đó, mà Chung Sơn lấy ra một hạt dạ minh châu, cùng với Thiên U công chúa đi xuống.
Càng đi xuống phía dưới thì không gian càng tỏ ra rộng lớn, tựa như là đã trở thành một gian mật thất vậy, có rất nhiều phòng kế tiếp nhau, vô cùng âm trầm.
Như Yên mang theo hai người đi một hồi, cuối cùng dừng lại ở một gian mật thất.
Trong mật thất có một thạch quan to lớn.
- Ở chỗ này.
Như Yên chỉ về phía thạch quan mà nói.
- Ta có thể mở ra?
Chung Sơn hỏi.
- Xin công tử cứ tự nhiên.
Như Yên nói.
Chung Sơn đưa dạ minh châu cho Thiên U công chúa. Chung Sơn khẽ đẩy nắp qua tài ra, từ khe hẹp truyền ra một chút tia sáng.
Trong lòng Chung Sơn khẽ trầm trọng, sau đó lại đẩy ra nữa, sau khi đẩy ra bên trong hiện lên một cảnh tượng.
Ở trong thạch quan có một số khe hở để không khí có thể lưu thông vào bên trong. Ở bên ngoài thạch quan có sắp đặt một đồ án hình âm dương trong một cái hộp hình tròn.
Mà ở trong quan tài thì lại có một cỗ xương trắng. Cỗ xương này nằm nghiêng, ở dưới cỗ xương có một lớp bụi, trên cổ đeo một sợi dây chuyền, ở trên sợi dây chuyền này có đính kèm theo hai vòng tròn.
- Bạch cốt này chính là hài cốt của tiểu nữ. Vật trên cổ chính là vật đính ước năm đó, gọi là “tương tư khấu”. Ý là chúng ta sẽ vĩnh kết đồng tâm, đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không chia lìa. Chúng ta đã dùng chính máu tươi mà chế tạo ra.
Như Yên nói.
- Tương tư khấu?
Thiên U công chúa nhìn cái dây chuyền, cảm động nói.
- Chuyện lúc ấy như thế nào? Cô nương chết như thế nào?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Ngày đó, phu quân đã sai tất cả người trong nhà, kể cả tiểu nữ tới chỗ này, sau đó đốt trường minh đăng. Cuối cùng chàng ôm lấy ta, cùng nuốt chu sa, chuẩn bị đi xuống hoàng tuyền.
Như Yên nói.
- Ôm co nương? Cùng nuốt chu sa?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Nuốt, ta cùng với chàng cùng nuốt, sau đó chúng ta ôm nhau, dắt tay xuống hoàng tuyền.
Như Yên nói.
- Sau đó, không thấy Tiêu Băng Ỷ?
Chung Sơn cau mày nói.
- Đúng thế, phu quân ta không thấy đâu, sau khi ta hồi hồn trở về, không thấy tăm hơi của chàng đâu cả. Ta chờ đợi phu quân đã một nghìn năm, mệt mỏi mệt mỏi muốn chết, cho nên ta cầu xin công tử, nhất định phải giúp ta tìm phu quân.
Như Yên nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Như Yên cô nương, cô nương yên tâm, Chung Sơn ta đã đáp ứng thì chưa từng nuốt lời. Chỉ là cô chắc chắn rằng Tiêu Băng Ỷ vẫn còn ở chỗ này sao? Dù sao cũng đã một nghìn năm, với căn cốt của phu quân cô nương, chỉ sợ y đã sớm chết.
Chung Sơn nói.
- Không, trường minh đăng của chàng vẫn còn sáng, chỉ cần đi vào trong âm phủ, trường minh đăng nhất định sẽ tắt đi, chưa tiến vào âm phủ thì vẫn còn sáng.
- Như Yên cầm lấy hai chén nhỏ đưa lại, chỉ vào một ngọn đèn còn sáng rồi nói.
Chung Sơn nhíu mày lại, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Thiên U công chúa.
- Trường minh đăng chính là như vậy, dầu thắp ở đây quán chú với máu tươi, có một hồn dẫn, chỉ cần hốn phách còn ở trên đời này thì đèn nhất định sẽ không tắt. Một khi hồn phách tiến vào âm phủ, thì ngọn đèn sẽ không còn sáng nữa.
- Nói như vậy cô nương đã tiến vào trong âm phủ?
Thiên U công chúa đột nhiên nhìn về phía Như Yên nói.
- Đúng thế, tiểu nữ ở trong âm phủ chờ đợi bảy ngày không thấy phu quân liền hồi hồn lại trở về, sau khi phát hiện không thấy thi hài của phu quân, lại thấy trường minh đăng của chàng không bị tắt thì biết là chàng vẫn còn sống trên đời này.
- Quỷ hồn không thể chờ đợi trong một thời gian dài như vậy, đến cả một nghìn năm, trừ phi là có người không ngừng quán thâu âm khí của cô nương.
Thiên U công chúa nói.
Như Yên nhìn Thiên U công chúa lắc đầu không đáp, sau đó quay đầu về phía Chung Sơn nói.
- Công tử, người có thể tìm thấy phu quân của tiểu nữ không?
Chung Sơn thở ra một hơi rồi nhìn thạch quan kia. Trong lòng y vô cùng ngổn ngang, Tiêu Băng Ỷ không chết tuy nhiên dưới tuyệt cảnh như vậy thì có phương pháp sinh tồn nào đây?
Với căn cốt giống mình như vậy, lại còn nuốt chu sa, y nhất định phải chết. Đại nạn buông xuống, tại sao y lại không chết, lại còn sống được cả nghìn năm?
- Ngày xưa ở gần Tiêu phủ rốt cuộc có xuất hiện ai không?
Chung Sơn hỏi.
- Không, cùng vào đêm đó có xuất hiện một bóng người nhưng không bao lâu sau, âm khí bao trùm nghìn năm, ta đã hỏi rất nhiều người qua đây, mà không có ai nhận ra phu quân.
Như Yên nhìn Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
Chung Sơn cau mày lại, cảm xúc trong lòng vô cùng ngổn ngang, bởi vì theo như lời nói của Như Yên thì hắn đã đoán ra được có một trường hợp. Nhưng Chung Sơn vẫn không tin khả năng này, nếu như khả năng này xảy ra, thì sẽ liên lụy đến mình.
- Liệu có phải nghĩa tử của Tiêu Băng Ỷ đã trở lại.
Thiên U công chúa đột nhiên nói.
Nghe thấy suy đoán của Thiên U công chúa, Chung Sơn thở phào một hơi, giờ phút này không thể đối mặt với chuyện tình mâu thuẫn này được.
- Không thể, lúc đó phu quân có hai nghĩa tử, hai người này đều mặc kệ phu quân, lạnh lùng không ngó tới người.
Như Yên lắc đầu nói.
- Không thèm ngó tới, lúc đó hai người chắc hẳn vô cùng thất vọng cho nên có thành kiến, bất kể thế nào thì khả năng này cũng có thể xảy ra.
Thiên U công chúa nói.
- Không thể, không thể.
Như Yên lắc đầu nói.
Chung Sơn thở ra một hơi, sau đó nhìn về phía Như Yên nói:
- Chuyện lúc đó, ai có thể biết rõ? Nghĩa tử của Tiêu Băng Ỷ được tông môn nào chú ý đến? Chúng ta đi hỏi thăm một chút.
- Không có khả năng, bọn họ không có khả năng quay về.
Như Yên không tin nói.
Ít nhất cũng phải đi hỏi ho xem bọn họ có biết Tiêu Băng Ỷ hiện nay đang ở đâu không? Chúng ta đi hỏi mới có thể biết được.
Chung Sơn nói.
- Được, tiểu nữ chỉ biết rằng bọn họ bái nhập Thương Vân tông, làm môn hạ ở đó, còn cái gì cũng không biết.
Như Yên suy nghĩ rồi nói.
- Được, chúng ta đến Thương Vân tông một chuyến, sau đó quay trở về nói cho cô nương biết.
Chung Sơn nói.
- Không, tiểu nữ đi cùng với hai vị.
Như Yên nhìn Chung Sơn nói.
- Được.
Chung Sơn nhìn Như Yên gật gật đầu đáp ứng.
Ở trong rừng, thủ sơn của Thượng Vân tông đang lượn lờ ở bên ngoài đại trận.
Trước nghiễm tràng của thượng vân tông.
Chung Sơn và Thiên U công chúa nhìn về phía nam tử mặc đạo bào, lại nhìn về phía năm mươi đệ tử phía sau nói.
- Chuyện trước đây bất kỳ ai cũng không biết, thậm chí phương hướng đó cũng không có bất kỳ ai đề cập đến. Có người nào vi phạm lập tức trục xuất ra khỏi sư môn.
- Dạ.
Chúng đệ tử lập tức đáp lời.
Sau đó, đạo bào nam tử kia mang theo chúng đệ tử, bước vào trong đại trận của thủ sơn.
------------------------------------------
Ở Đại Vũ đế triều, bên cạnh một bờ suối.
Dịch Diễn cầm lấy một cánh cây, các nha hoàn ở bốn phía đều lui tới phục vụ, thiết huyết tướng quân lúc này đang đứng ở phía đằng sau Dịch Diễn phía xa xa.
- Đại đô đốc.
Thiết Huyết tướng quân nhíu mày kêu lên.
- Thiết Huyết ta đã không còn là đại đô đốc nữa cho nên ngươi không cần gọi như vậy.
Dịch Diễn nhìn đàn cá trong suối khẽ mỉm cười nói.
- Ở trong lòng của Thiết huyết chỉ có một mình đại đô đố của Đại Vũ đế triều đó chính là đô đốc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, trong lòng của thiết huyết vẫn luôn kính trọng đại đô đốc. Trước kia Thiết huyết chỉ là một tên thất phu, nhờ có đại đô đốc mà thiết huyết mới có ngày hôm nay.
Thiết Huyết nói.
- Ha ha, chuyện cũ đã qua, nhắc lại làm gì. Đến chỗ của ta chỉ nói chuyện riêng, nên đàm quốc sự.
Dịch Diễn nói.
- Đại đô đốc, Cự Lộc vương đã mang theo tám trăm vạn tướng sĩ truy tìm, Chung Sơn và Thiên U công chúa đã đi tới Đại Quang đế triều, tuy nhiên ngay cả một bóng người cũng không tìm thấy.
Thiết Huyết nói.
Tuy Dịch Diễn nói là mạn đàm quốc sự nhưng Thiết Huyết vẫn nói hết mọi chuyện.
Quả nhiên, Dịch Diễn đối với chuyện này vẫn vô cùng quan tâm, Thiết Huyết vừa nói xong, Dịch Diễn đã ngưng trọng lại, trong mắt hiện ra một vẻ kinh ngạc, tuy nhiên sau đó đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường:
- Từ nay về sau không cần phải nó những chuyện này trước mặt ta, thời gian còn lại ta muốn hưởng thụ cuộc sống cho thật tốt.
Thấy Dịch Diễn bỏ mặc như vậy, Thiết Huyết muốn nói điều gì đó nhưng vẫn kìm lại được cuối cùng chuyển thành một tiếng thở dài.
Cảm nhận được sự chán nản của Thiết Huyết, Dịch Diễn đột nhiên mở miệng nói:
- Thiết Huyết, làm người không cần phải náo loạn như vậy, Chung Sơn đã tới Đại Quang đế triều thì cuối cùng sẽ không bắt được.
- Dạ.
Thiết Huyết tỉnh táo nói.
Ở trong lều của Cự Lộc vương.
- Vương gia, hai ngày trước, Thiên U công chúa đã đến một trấn nhỏ, hẳn là sẽ không đi xa.
Một tướng lãnh quỳ xuống nói.
- Không đi xa? Nếu thủ hạ của ngươi không phải tham công mà liều lĩnh thì bây giờ không phải là đã bắt được Thiên U công chúa rồi sao? Ba trăm tướng sĩ chết đi, hừ có chết ta cũng không thể để cho Chung Sơn chạy thoát.
Cự Lộc vương cả giận nói.
Bỗng nhiên, Vũ An ở bên cạnh cất tiếng nói:
- Vương gia, bất kể thế nào thì phạm vi tìm kiếm của chúng ta cũng đã được rút bớt lại, xem ra rất nhanh có thể tìm ra bọn họ.
- Ừ.
Cự Lộc vương gật gật đầu đáp.
Ở trong một khu rừng.
Bởi vì Thiên U công chúa vẫn không có vân chi tinh co nên Chung Sơn ngự đao đưa nàng phi hành. Thiên U công chúa lúc này đã khôi phục thực lực tới Kim Đan kỳ, cho nên lúc ngự đao phi hành cũng có thể chuyển động được.
Như Yên bay ở bên cạnh hai người, tuy nói là phi hành song song, nhưng nàng bay một cách vô cùng quỷ dị.
- Như Yên cô nương, cô nương mang theo hai thứ gì vậy?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Mang theo tương tư khấu và bức họa kia, như vậy là đủ rồi.
Như Yên nhàn nhạt trả lời.
- Trước kia ta đã hỏi một người, thật là xảo hợp, Thương Vân tông vẫn còn tồn tại, ở cách thành nam ba vạn dặm, chính là Thương Vân tông.
Chung Sơn nói.
- Chuyện của Như Yên, xin nhờ cậy vào công tử.
Như Yên cung kính nói.
- Như Yên cô nương không cần phải khách khí như vậy.
Chung Sơn lắc đầu nói.
Như Yên ở bồng bềnh ở trên không trung, nàng hướng về phía Chung Sơn mà khẽ cúi đầu.
Nhìn thấy Như Yên như vậy, Chung Sơn chỉ có thể thở dài một cái chứ không ngăn cản nữa.
- Tiên sinh, trước kia tiên sinh ép hỏi tên tiểu binh ở Đại Quang đế triều kia thì biết được không chỉ có Đại Vũ truy đuổi chúng ta mà ngay cả binh lính của Đại Qung cũng đang truy tìm. Hơn nữa, binh lính do bọn họ điều đi cũng không hề ít hơn Đại Vũ đế triều.
Thiên U công chúa khẽ cười nói.
- Không sao, binh lực của hai triều công lại, không phải là càng tốt hay sao?
Chung Sơn cười nói.
- Đúng thế.
Thiên U công chúa nói.
Ba ngày sau, trong một sơn cốc.
- Như Yên cô nương, có chuyện này ta muốn cầu xin cô.
Chung Sơn cầu lấy một phong thư nhỏ đưa tới tay của Như Yên.
- Công tử yên tâm, chuyện nhỏ này, Như Yên nhất định sẽ hoàn thành.
Như Yên gật đầu nói.
- Ừ, bây giều hành động của chúng ta bất tiện, bốn phía đều có người truy tra cho nên không đi được. Chỉ cso cô nương đem phong thư này, vô ảnh vô hình lặng lẽ đưa tới thần thổ của Đại vũ mới có thể an toàn đến Thương Vân tông.
Chung Sơn chân thành nói.
- Công tử chuyện này tiểu nữ hiểu.
Như Yên nói.
- Làm phiền cô nương rồi.
Chung Sơn nói.
Như Yên cầm lấy xấp phong thư này, sau đó đi xuyên qua sơn cốc, ở đây chỉ còn lại Chung Sơn và Thiên U công chúa.
- Tiên sinh, thân thể quỷ hồn của Như Yên như vậy, thần thức không thể truy tra tra được, lại có thể độn thổ, chỉ cần gặp tiểu binh nàng có thể lặng yên nhét vào trong quần áo của bọn họ, như vậy tướng lãnh Đại quang đế triều nhất định sẽ tin tưởng. dù sao dấu vết vu oan hãm hại cũng rất rõ ràng, chỉ là người sáng suốt nhất định sẽ hoài nghi tại sao phong thư lại không được cho vào trong vòng tay lưu trữ mà lại để trong quần áo.
Thiên U công chúa cười nói.
- Công chúa có thể tự mình đoán ra được, không cần phải hỏi tại hạ.
Chung Sơn cũng nói.
Bị Chung Sơn khám phá, khuôn mặt của Thiên U công chúa hơi đỏ lên. Nàng cất tiếng nói:
- Phong thư này sau khi được tướng lãnh Đại Quang lục soát, ta nghĩ rằng khi đó tướng lãnh nhất định sẽ đánh cuộc. Chỉ là Thiên U công chúa đối với chuyện này vẫn chưa biết cặn kẽ, còn phải thỉnh giáo tiên sinh.
Chung Sơn nghe nàng nói vậy thì nghi hoặc nhìn.
- Ta phát hiện ra, tiên sinh đối với Như Yên cô nương hình như có mưu cầu danh lợi lớn.
Thiên U công chúa cau mày nói.
- Ha ha, Như Yên công chúa đã cứu chúng ta, tại hạ đáp ứng nàng ta là đương nhiên.
Chung Sơn nói.
- Không, Chung Sơn ta phát hiện ra rằng đây không đơn thuần là lấy ân báo ân, tựa như là hứa hẹn gì đó, hình như tiên sinh có một khát vọng, một khát vọng muốn tới Thương Vân môn vậy, đối với các manh mối khác, tiên sinh đều xếp sau Thương Vân môn, tại sao vậy? Chẳng lẽ trước kia tiên sinh từng nghe đến Thương Vân môn?
Thiên U công chúa nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn nói.
Nghe thấy Thiên U công chúa nói như vậy, Chung Sơn khẽ mỉm cười rồi nhìn lên trời cao nói:
- Thương Vân tông tại hạ nhất định phải đi, vì Như Yên tìm một đáp án, cũng như tìm cho mình một đáp án.
Chung Sơn hơi mờ mịt nói, tựa như muốn tìm đáp án kia nhưng cũng sợ đáp án đó.
Thấy thần tình bí ẩn của Chung Sơn như vậy, Thiên U công chúa biết rằng mình không nên hỏi nữa.
Ở gần chỗ của Chung Sơn, trong đại trường.
- Tướng quân, đây chính là phong thư lục soát được ở trên người của một binh lính Đại Vũ.
Một tiểu binh cung kính dâng phong thư lên, trong mắt hiện ra một vẻ kinh nghi bất định.
Một người ở bên cạnh tướng quân nói:
- Tương quân, dấu hiệu vu oan ở đây quá rõ ràng, tại sao lại để trong quần áo mà không để trong vòng tay trữ vật?
Tướng quân cau mày tiếp nhận lấy phong thư.
Người kia tiếp tục nói:
- Còn nữa, nội dung ở trên phong thư nói rằng binh lính Đại Vũ cùng với thành chủ Vong Ưu thành cấu kết với nhau, chờ binh lính Đai Vũ vào thành sao? Vu oan như vậy thật là quá nông cạn, Vong Ưu thành luôn mở rộng cửa vào ban ngày, cho nên quân đội nếu thật sự đến thì cũng không cần để một tên tiểu binh mang theo phong thư này.
- Đem phong thư này hỏa tốc thông tri cho chúng tướng sĩ, chuẩn bị đến Vong Ưu thành,.
Tướng quân cất tiếng nói.
Tướng quân huyện này, nhất định phải báo cho đại đô đốc, rất có thể là Thiên U công chúa và Chung Sơn cố ý vụng trộm đặt vào bên trong quần áo của binh lính Đại Vũ đế triều.
Người kia nghi ngờ nói.
- Vu oan ư? Ngươi thử đi vu oan thử xem? Có tới năm cái phong thư, làm sao có thể vu oan như vậy được? Ngươi đừng quên, ở trên chiến trường thiên biến vạn hóa, không thể không cẩn thận, Vong Ưu thành chính là một nơi yếu địa, vạn nhất….Cho nên chuyện này không thể đánh cuộc được. So với chuyện của Thiên U công chúa thì Vong Ưu thành quan trọng hơn, chúng ta chuẩn bị nghênh địch thôi.
Tướng quân nói.
- Dạ.
Người kia cất tiếng đáp.
Ở trong đại trướng của Đại Vũ đế triều.
- Tướng quân, người của chúng ta nhìn thấy Thiên U công chúa cùng với Chung Sơn đi vào trong Vong Ưu thành. Bởi vì có binh lính Đại Quang ở đó cho nên chúng ta không dám đuổi bắt.
Một tiểu binh cung kính nói.
- Được, thông tri cho các tướng sĩ, nhất định phải bắt được Thiên U công chúa và Chung Sơn.
Vị tướng quân kia nói.
- Tướng quân, không đợi vương gia tới sao?
Tiểu binh kia cất tiếng.
- Không kịp rồi, đợi đến khi vương gia đến thì bọn họ đã chạy thoát, chúng ta cần phải mang binh đi trước rồi thông tri cho Cự Lộc vương sau.
Tướng quân nói.
- Dạ.
Tiểu binh kia cung kính đáp lời.