Trường Sinh Bất Tử

Quyển 4 - Chương 8: Dịch diễn




Thiết Huyết tướng quân, chẳng lẽ lần hội đàm này ngươi làm chủ sao?

Thiên U công chúa nhếch miệng cười nói.

Thiết Huyết tướng quân thần săc nghiêm trang, trầm giọng nói:

- Phương Sơn hội đàm là đại sự cả hai triều tại hạ đâu có thể làm chủ được. Chờ đại đô đốc của ta đến đây thì sẽ bắt đầu hội đàm.

- A!

Thiên U công chúa thần tình kinh ngạc khiến cho những người phía sau dường như cũng bị nhiễm phải.

- Không ngờ đô đốc của Đại Vũ đế triều cũng tới đây, Thiên U đã ngưỡng mộ từ lâu.

Thiên U công chúa trịnh trọng nói, ngữ khí mang theo một sự tôn kính.

Không chỉ có Thiên U công chúa mà những người phía sau Thiên U công chúa cũng lộ vẻ tôn kính.

Chung Sơn ở trong cái lều cách đó không xa lúc này cũng cau mày nhìn.

Đại đô đốc của Đại Vũ đế triều? Hắn là người này mà tại sao lại được tôn kính như vậy, ngay kẻ đối địch cũng tôn kính?

Chung Sơn biết Thiết Huyết tướng quân rất mạnh, những cường giả Hợp Thể kỳ lần trước đều hết sức tín phục Thiết Huyết tướng quân. Thiên U công chúa đối mặt với Thiết Huyết tướng quân rất dửng dưng thế nhưng vừa nghe đến tên đô đốc, thần tình nàng đã trở nên căng thẳng.

Đại đô đốc Đại Vũ đế triều?

- Đại đô đốc Đại Vũ đế triều rất mạnh sao?

Nam Phách Thiên quay sang khẽ hỏi Thủy Vô Ngân.

Chung Sơn cũng tỉ mỉ lắng nghe, hiên nhiên đối với đại đô đốc của Đại Vũ đế triều cũng có phần hiếu kỳ,

- Đại đô đốc Đại Vũ đế triều cũng không mạnh lắm nhưng rất lợi hại.

Thủy Vô Ngân nói.

- Sao?

Nam Phách Thiên nghi hoặc hỏi.

- Không mạnh? Nhưng lại rất lợi hại là có ý tứ gì?

- Đại đô đốc Đại Vũ đế triều tên là Dịch Diễn, tu vi chỉ là Nguyên Anh kỳ thôi, thế nhưng lại rất có địa vị ở Đại Vũ đế triều, không người nào có thể sánh bằng. Thậm chí trong quân đội còn có uy tín hơn cả đại đế.

Thủy Vô Ngân giải thích.

- Theo như ngươi nói thì Dịch Diễn mới chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ thôi sao?

Nam Phách Thiên có phần không tin hỏi.

- Đúng vậy, tới rồi kìa.

Thủy Vô Ngân chỉ về phía xa xa nói.

Quả nhiên toàn bộ mọi người dưới Phong Sơn đều tĩnh lặng nhìn lên bầu trời đang có một chấm đen bay tới.

Thiên U công chúa đứng ở phía trước Đại La thiên triều cũng đang lẳng lặng chờ đợi, hơn nữa trong mắt là một sự tôn kính. Mà trong toàn bộ quân tướng đối phương đều lộ vẻ sùng bái đệ nhất thống soái đại tướng quân Đại Vũ đế triều. Thiết Huyết tướng quân lúc này cũng kích động nắm chặt bàn tay.

Chấm đen ngày càng lại gần, dần dần Chung Sơn cũng thấy rõ đó là vật gì.

Đó là một cổ đại kiệu, một cỗ đại kiệu to như một cái phòng, có mười sáu kiệu phu, mỗi người khiêng một đại tượng đạp mây trắng mà bay, trong người nào người nấy đều hết sức cẩn thận. Mười sáu kiệu phu đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, những cường giả này đều ở Thiên Lang Đảo. Cường giả Nguyên Anh kỳ đều mang cấp bậc chưởng môn, tại sao tới đây lại trở thành kiệu phu.

Kiệu phu bay trên không trung không chỉ khiến cho cỗ kiệu trở nên bình ổn mà xung quanh cỗ kiêu còn có một luồng khí bao phủ khiến cho cỗ kiệu không bị những trận gió làm dao động.

Dịch Diễn có thân phận lớn như vậy sao?

Cỗ Đại kiệu chậm rãi hạ xuống chân núi Phương Sơn trước mặt mọi người.

Khi cỗ kiệu đã ổn định, mười sáu kiệu phu Nguyên Anh kỳ cấp tốc đứng thành hai hàng cung nghênh.

Thấy cỗ kiệu hạ xuống, Thiên U công chúa và đám ngươi đứng sau không hề động, bởi vì nàng là người đại biểu cho Đại La thiên triều.

Thiết Huyết tướng quân cũng nhanh chóng chạy về phía cỗ kiệu. Đi tới trước cỗ kiệu nhưng Thiết Huyết tướng quân không dám kéo bước mạnh ra mà lẳng lặng đứng trước cỗ kiệu, chờ người trong kiệu tự mở kiệu ra.

Chung Sơn thấy cổ kiệu xa hoa không gì sánh được, trên cổ kiệu đính rất nhiều những hạt dạ minh châu. Lúc trước ở Vô Song Thành, Chung Sơn cũng biết được mỗi viên dạ minh châu này ít nhất cũng phải có giá đến hai vạn thượng phẩm linh thạch.

- Đại đô đốc!

Thiết Huyết tướng quân nhỏ giọng kêu lên.

- Khụ khụ khụ khụ khụ khụ.

Bên trong cỗ kiệu truyền ra một loạt những tiếng ho khan, dường như người trong đó đã mang bệnh nhiều năm rồi.

- Khụ khụ khụ khụ khụ khụ.

- Khụ khụ khụ khụ khụ khụ.

Vạn quân liền trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi người ho khan trong kiệu. Tron lúc này, không một ai là oán hận vì phải chờ người ho khan trong kiệu cả.

Chung Sơn đứng nhìn, trong mắt lộ ra vẻ chấn động, người ho khan kia chính là Dịch Diễn. Thế nhưng thân thể Dịch Diễn tại sao lại yếu đến mức như thế này? Trong không khí trang nghiêm cứ vang lên những tiếng khụ khụ không ngừng.

Những nhừng tiếng khụ khụ thành tràng dại lại không khiến cho bất kỳ người nào sinh ra phản cảm. Thiết Huyết tướng quân đứng ở bên ngoài lộ ra thần sắc lo lắng, Đại La thiên triều bên này cũng không có ai tỏ ý giễu cợt.

Rốt cuộc là uy danh cỡ nào mà khiến cho đại quân phải chờ đợi như vậy.

Cuối cùng thì sau gần nữa nén hương, bên trong cũng xuất hiện một người.

Một nữ nha hoàn nhẹ nhàng mở tấm màn che kiệu ra sau đó đỡ một lão già gầy gò từ bên trong chậm rãi đi ra.

Khuôn mặt lão già hết sức tiều tụy thế nhưng đôi mắt lại lộ vẻ thông minh sáng suốt.

Nhìn lão già trước mặt, Chung Sơn tỏ ra kinh hãi, Dịch Diễn có tu vi Nguyên Anh kỳ sao? Tại sao lại suy yếu đến mức này? Trong bề ngoài thì gần đất xa trời, so với mình thì dường như còn già hơn nhiều.

Dịch Diễn đi tới trước cửa kiệu nhưng nhưng chiếc kiệu lao cao thế nên trừ phi có một cái ghê, bằng không Diễn Dịch rất khó có thể xuống được.

Lúc này bỗng nhiên Thiết Huyết tướng quân đi ra phía trước quỳ xuống,đầu cúi xuông đất làm ghế cho Diễn Dịch.

Nhìn thấy như vậy, Chung Sơn bị chấn động, Thiết Huyết tướng quân là đệ nhất thống soái Đại Vũ đế triều tại sao lại để cho người khác giẫm đạp lên mình? Không mà là tự nguyện, bởi vì Thiết Huyết tướng quân hoàn toàn tự nguyện, tự nguyện để cho người khác giẫm đạp lên mình mà không chút oán thán.

Dịch Diễn đập lên lưng Thiết Huyết tướng quân để xuống kiệu, hai nha hoàn không dám giẫm lên lưng Thiết Huyết tướng quân nên chỉ đi hai bên cạnh để đỡ. Nhưng nhìn vào tư thế hai người cũng biết tu vi hai người này ít nhất là Nguyên Anh kỳ.

Dịch Diễn xuống kiệu, một làn gió nhẹ nhàng thổi qua thân thể gầy gò dường như tùy thời có thể thổi bay Dịch Diễn đi, hai nha hoàn vẫn chăm chú đỡ Dịch Diễn.

Dịch Diễn nhẹ nhàng buông hai nha hoàn ra rồi một mình đứng trong gió quay nhìn bốn phía.

Hai Nha hoàn thấy Dịch Diễn không cho mình đỡ nên cũng chỉ biết cung kính đứng ở phía sau.

Thiết Huyết tướng quân vội vàng đứng dậy, dường như không quan tâm đến đất cát dính trên người mà cấp tốc khom lưng bái lạy.

- Bái kiến đô đốc.

- Bái kiến đô đốc.

Tất cả tướng sĩ Đại Vũ đế triều đều cung kính cúi đầu, âm thanh dường như phát ra cũng một lúc không chút do dự.

Dịch Diễn cũng hơi gật đầu.

Sau đó đi về phía Thiên U công chúa.

- Bái kiến Dịch Diễn tiên sinh.

Thiên U công chúa nói.

- Ừ. Thiên U công chúa, đã ngưỡng mộ từ lâu.

Dịch Diễn khẽ cười nói.

- Vãn bối không dám, ngày hôm nay là Phương Sơn hội đàm, tiền bối có thể tới đây thực sự là vinh hạnh cho vãn bối.

Thiên U công chúa nói.

- Thiên U công chúa khách khí rồi! Mời.

Dịch Diễn nhẹ nhàng nói đồng thời chìa tay ra mời.

- Mời.

Thiên U công chúa cũng lập tức nói.

Sau đó Thiên U công chúa và Dịch Diễn cùng đi về phía trước, hai hàng thủ lĩnh của hai bên cũng cung kính đi theo sau.

Dịch Diễn đi rất chậm, rất vất vả, dường như phải bò thì mới có thể tới được Phương Sơn. Thế nhưng Dịch Diễn lại không để cho người khác đỡ mà kiên trì đi. Tất cả mọi người phía sau đều cung kính, không ai lộ vẻ khó chịu, bởi vì hắn là Dịch Diễn.

Phươn Sơn chỉ cao ba trăm trượng, mọi người đi mất nửa nén hương nhưng ai cũng kiên nhẫn.

Với góc đứng này thì Chung Sơn không nhìn thấy những người trên Phương Sơn nữa, trong lòng lại càng thêm hiếu kỳ.

Dịch Diễn? Đây là người như thế nào?

Nam Phách Thiên đứng bên cạnh cũng há hốc mồm nhìn, tại sao lại có người như vậy? Quá khoa trương rồi.

Cách cái trướng của Chung Sơn không xa cũng có một cái trướng khác.

Bên trong trướng có ba người, còn có một người quỳ dưới đất nữa. Người quỳ dưới đất chính là thuộc hạ của Mạc Ngôn Băng, còn một trong ba người kia chính là Mạc NGôn Băng.

Mạc Ngôn Băng nhìn Tiểu Tam trước mặt, trong mắt hiện lên sự vui mừng.

- Thiếu gia, kia là Chung Sơn, hắn ở ngay bên cái trướng bên kia, có người vừa nhìn thấy hắn xong.

Tiểu Tam cung kính nói.

- Được, vậy là tốt rồi. Chờ sau khi Phượng Sơn hội đàm kết thúc, ta sẽ thu thập hắn.

Mạc Ngôn Băng trầm giọng nói.

- Thiếu gia, thế còn Thủy Vô Ngân thì làm sao bây giờ? Hắn có thể sẽ nhúng tay vào.

Tiểu Tam có chút lo lắng nói.

- Cái này thì phải phiền hai vị rồi.

Mạc Ngôn Băng nhìn hai người bên cạnh cười nói.

- Mạc huynh khách khí rồi, hai người bọn ta nhất định có thể ngăn cản được Thủy Vô Ngân, hắn không dám hạ thủ với bọn ta đâu. Chỉ là ta hơi hiếu kỳ một chút, cái gã Chung Sơn kia, rốt cuộc đã đắc tội gì với Mạc huynh như thế nào?

Một người đứng bên cạnh Mạc Ngôn Băng nghi hoặc hỏi.

Mạc Ngôn Băng nhướng mày nhìn người nọ, hiển nhiên là chuyện lần trước quá mất mặc nên không muốn nói ra.

- Nhị vị, ta không muốn nhắc tới chuyện đó nữa.

Mạc Ngôn Băng lắc đầu nói.

Hai người kia nhìn Mạc Ngôn Băng biết là không thể nói gì nữa nên gật đầu nói:

- Mạc huynh yên tâm.