Thấy Chung Sơn trung thành như vậy, trong lòng Thiên U công chúa dâng lên sự cám thán kèm theo xúc động.
Đãi nhân dĩ thành, nhân đãi dĩ thành, quả đúng như lời tiên sinh nói, điều đó lại ứng nghiệm ngay trên người Chung Sơn.
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn nói:
- Tiên sinh, chuyện của Cổ Lâm ngươi không nên để ý.
- Tại hạ không có.
Chung Sơn nói.
- Ha ha, thế nhưng thấy ánh mắt bất hảo của Cổ Lâm nhìn tiên sinh ta sợ hắn sẽ quá khích làm bậy.
Thiên U công chúa lắc đầu thở dài nói.
- A!
Chung Sơn nghi hoặc nói.
- Tiên sinh, nhất định ngươi hoài nghi tại sao ta dung túng Cổ Lâm như vậy chứ gì?
Thiên U công chúa cười khổ nói.
- Tại hạ không biết.
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Kỳ thực Cổ Lâm mà ngươi nhìn thấy không phải là Cổ Lâm thực sự.
Thiên U công chúa nói.
- Không phải là Cổ Lâm thực sự?
Chung Sơn trong lòng tràn ngập sự nghi hoặc, không lẽ là giả sao?
- Không, người là hắn nhưng trí tuệ không phải là hắn.
Thiên U công chúa nói.
- A!
Chung Sơn cảm thấy bất ngờ nói.
- Chính Nhất vương là phụ vương ta, là con trai của thánh thượng nhưng lại không phải là người sinh ra ta. Mẫu thân của ta là cháu gái của thánh thượng, sau đó gả cho một tướng quân là thủ hạ của Chính Nhất vương, nhưng một lần vì cứu Chính Nhất Vương mà phụ mẫu ta qua đời. Chính Nhất vương thương ta nên thu làm nghĩa nữ và trở thành Thiên U quận chúa.
- Thiên U công chúa nói.
- Vâng.
Chung Sơn chăm chú lắng nghe.
- Đại Huyền Vương là cháu trai của thánh thượng, là người cực kỳ ưu tú nên được đề bạt làm thái tử và sau đó trở thành Đại Huyền Vương. Đại Huyền Vương có thân phận ngang với Chính Huyền Vương, thế nhưng tứ đại thế tử đều là những người kêu hùng nên không ăn ý với nhau từ đó xảy ra mâu thuẫn.
Thiên U công chúa nói.
- Vâng.
Chung Sơn gật đầu, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao Thiên U công chúa lại nói những chuyện này.
- Cổ Lâm thế tử là một trong chín người con của Đại Huyền Vương, Cổ Lâm trước đây không phải như hiện tại mà tiên sinh thấy đâu.Trước đây Cổ Lâm là người có trí lực cực cao ngay cả Thiên U hiện tại cũng cảm thấy không bằng.
Thiên U công chúa nói.
- A!
Chung Sơn cảm thấy bất ngờ nói.
- Đại Huyền Vương và Chính Nhất Vương có thể nói là hai kẻ thù chính trị, thế nhưng lúc Cổ Lâm mười sáu tuổi vì coi trọng ta, lấy thân phận đặc thù mà khiến cho hai đại thái từ đồng ý hôn ước giữa hai người bọn ta. Tiên sinh biết đấy trong tình huống đối dịch như vậy mà có thể lập được hôn ước thì đủ thấy Cổ Lâm là người thế nào rồi.
Thiên U công chúa cười nói.
- Mười sáu tuổi? Lập hôn ước.?
Chung Sơn vô cùng kinh ngạc. Nói như vậy thì trong lúc đó, Cổ Lâm là người hết sức thông minh.
- Đúng chỉ sau đó Cổ Lâm gặp một tai họa nếu không thì hiện tại Thiên U là thái tử phi rồi.
Thiên U công chúa nói.
- Tai họa, tai họa gì?
Chung Sơn kinh ngạc nói.
- Có một cường giả Hoàng Cực Cảnh vì thân thể bị phá hũy nên đã cưỡng ép mà tiến ngập cường giả nguyên thần vào trong cơ thể của Cổ Lâm, cùng với ý thức của Cổ Lâm tranh đoạt Nê Hoàn cung. Phần lớn ý thức của Cổ Lâm đã tiến nhập vào Nê Hoàn Cung, chỉ chừa lại một ít bên ngoài. Thế nhưng không ai dám tiến nhập vào Nê Hoàn Cung để điều tra mà chỉ chờ ý thức của Cổ Lâm thắng thế.
Thiên U công chúa trậm giọng nói.
- Phần lớn ý thức đang ở trong Nê Hoàn Cung, hiện tịa vẫn còn đang chống cự lại cường giả, chỉ còn một ít bên ngoài cơ thể?
Chung Sơn kinh hãi nói.
- Không sai mặc dù chỉ còn lại một ít ý thứ thế nhưng Cổ Lâm vẫn giống như người bình thường, không trở nên ngốc nghếch, đợi cho ý thức trong Nê Hoàn Cung thắng thế.
Thiên U công chúa nói.
- Thắng thế? Nếu không thắng được thì sao?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Nếu không thắng được thì sẽ bị cường giả chiếm mất thân thể, còn nếu như thắng được thì không chỉ khôi phục trí tuệ mà còn được cường giả nguyên thần bồi dưỡng, trí tuệ sẽ cao siêu hơn trước. Sở dĩ hiện tại Cổ Lâm tầm thường như vậy nhưng vẫn còn rất nhiều người ở Đại La thiên triều hi vọng vào hắn, trong đó có cả thánh thượng và phụ thân của hắn Đại Huyền Vương.
Thiên U công chúa nói.
Lúc này Chung Sơn cũng cau mày, thì ra Cổ Lâm không phải là một người ngu ngốc mà là một trí tuệ siêu phàm.
- Vậy hôn sự của công chúa thì thế nào?
Chung Sơn lại hỏi.
- Ha ah, hôn sự hả, lúc đó đã khiến cho cả triều đều biết, thế nhưng Thiên U đối với Cổ Lâm chỉ là tình huynh muội thôi. Đại La thiên triều có quy định chỉ cần là thái tử hoặc công chú thì có thể tự quyết định được cho mình, người khác không được can thiệp cho dù là phụ mẫu. Bởi vậy ta đã hủy hôn ước.
Thiên U công chúa cười khổ nói.
- Mấy năm nay nhất định công chúa phải chịu rất nhiều ủy khuất.
Chung Sơn gật đầu nói.
Chính xác, Thiên U công chúa không có cảm tình với Cổ Lâm nhưng Cổ Lâm vừa mới gặp tai họa Thiên U công chúa đã hủy hôn ước khiến cho mọi người nhìn công chúa với ánh mắt coi thường.
- Ha ha, vẫn là tiên sinh hiểu Thiên U.
Thiên U cười khổ nói.
- Công chúa không cần để ý đến cái nhìn của người khác làm gì.
Chung Sơn nói.
- Đúng vậy, tại áo ta phải để ý đến anh mắt của người khác? Chỉ là ta để ý đến ánh mắt của chính bản thân mình mà thôi. Nếu như Cổ Lâm không gặp tai họa thì Thiên U có thể thản nhiên mà hủy bỏ hôn ước, thế nhưng hiện Thiên U cảm thấy hổ thẹn với Cổ Lâm. Bởi vậy cho nên bất kỳ hành vi nào của Cổ Lâm ta đều cố gắng nhẫn nhịn.
Thiên U công chúa nói.
- Vâng.
Chung Sơn gật đầu. không biết Thiên U công chúa nói nhiều như vậy rốt cuôc là để làm gì?
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn nói”
- Cổ Lâm căm thù tiên sinh, điều này Thiên U cũng không dự liệu được, nó làm cho ta rất khó xử. Đúng lúc ta cho chuyện muốn thỉnh tiên sinh làm.
- A!
Chung Sơn nghi hoặc nói.
-Sau bảy tháng nữa chúng ta sẽ rời khỏi Thiên Không Chi Thành nên hiện tại thỉnh tiên sinh đi khắp Thiên Không Chi thành tìm lấy một con đường để rút lui. Đến khi tiên sinh trở về chắc chắn là Cổ Lâm sẽ hết giận, khi đó Thiên U cũng không khó xử nữa.
Thiên U công chúa nói.
Nhìn Thiên U công chúa, Chung Sơn cảm thán. Thiên U công chúa quả nhiên thông minh dị thường, nói một hồi như vậy rốt cuộc là muốn mình đi dò đường.
Đầu tiên là muốn mình đi dò đường, tìm lấy một con đường an toàn để tất cả đều có thể rút lui.
Thứ hai là tránh để cho Cổ Lâm làm tổn thương mình.
Dùng thời gian để xóa đi sự đố kị của Cổ Lâm với mình.
Cuối cùng mới là vấn đề quan trọng nhất, đó là tránh để cho Dịch Diễn tiếp xúc với mình, lôi kéo mình gia nhập vào Đại Vũ đế triều. Dù sao thì Dịch Diễn cũng là người quá lợi hại, lại là chủ Thiên Không Chi Thành nên nhất định sẽ có ưu thế.
- Vâng.
Chung Sơn đáp.
- A Đại sẽ đi theo để bảo vệ tiên sinh.
Thiên U công chúa cười nói.
- Vâng.
Chung Sơn gật đầu đáp.
Bên trong hoàng cung.
Đại đế Nạp Lan Phiêu Huyết ngồi trên ngai vàng, Cự Lộc Vương ngồi bên cạnh còn Dịch Diễn thì ngồi phía đối diện.
- Dịch Diễn, vì sao ngươi phải làm như vậy?
Nạp Lan Phiêu Huyết trừng mắt nói.
Cự Lộc Vương bên cạnh cũng lộ ra một tia cười nhạt, Dịch Diễn dám trái quân lệnh lén điều binh ám sát Thiên U công chúa. Rốt cuộc người đứng đầu Đại Vũ hai là đại đế đứng đầu Đại Vũ (Đoạn này chả hiểu tí nào)
Dịch Diễn khuôn mặt không chút thay đổi, quay sang Nạp Lan Phiêu Huyết nói:
- Thần biết tội!
- Ngươi còn không biết hối cải sao?
Nạp Lan Phiêu Huyết cả giận nói.
- Thần mặc dù vi phạm quân lệnh thế nhưng thần tự nhận thấy mình làm không sai. Trên không làm tiên đế thất vọng, dưới không làm thất vọng bách tính Đại Vũ.
Dịch Diễn thản nhiên nói.
- Đây là việc tối quan trọng, đã không làm gì được Thiên U công chúa lại còn làm ảnh hưởng tới Đại Quang đế triều.
Cự Lộc Vương nói. Hiển nhiên là mấy tử sĩ của mình bị chết, trong lòng Cự Lộc Vương cũng hết sức căm phẫn.
- Nếu không phải Cự Lộc Vương ngươi ngăn cản bệ hạ thì ta đã hạ sát bọn chúng ở Thiên Không Chi Thành rồi, đâu đến nỗi phải xảy ra chuyện này.
Dịch Diễn nhìn Cự Lộc Vương cả giận nói.
- Dịch Diễn.
Nạp Lan đại đế nói.
Dịch Diễn quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Đại đế, nhìn ánh mắt phẫn nộ của bệ hạ, Dịch Diễn lại tức giận
-Khụ,….. khụ……khụ….khụ.
Sự tức giận khiến cho thân thể của Dịch Diễn bị kích thích mà ho lên một trận, sau đó Dịch Diễn dùng khăn che miệng, một ngụm máu tươi phun ra chiếc khăn.
Thấy máu tươi nhuộm đỏ khăn, Nạp Lan đại đế khẽ thở dài, sự phẫn nộ lúc trước đã nhạt đi. Cự Lộc Vương phía đối diện cũng lộ ra một nụ cười nhạt.
- Được rồi, Hàn Tuyệt thái tử đã ly khai, coi như bỏ qua chuyện này đi.
Nạp Lan đại đế thở dài nói.
- Vâng.
Dịch Diễn gật đầu.
- Được rồi, hiện tại ta đang bế quan, sau này ba người chúng ta chuyển những lần gặp nhau từ mùng năm thành ngày mười lăm.
Nạp Lan đại đế nói.
- Vâng.
Hai người lập tức đáp.
Dịch Diễn trở lại đại đô đốc phủ, sắc mặt có phần tái đi/
- Đại đô đốc.
Thiết Huyết từ phía xa chạy lại, kêu lên.
- Vào bên trong rồi nói.
Dịch Diễn nhàn nhạt nói.
- Vâng.
Thiết Huyết lập tức đáp sau đó nhanh chóng đỡ Dịch Diễn đi vào trong đại đô đốc phủ.
Sau khi đi tới ngôi đình trên hồ nước, Thiết Huyết tướng quân nói:
- Đại đô đốc, người bảo thuộc hạ theo dõi Chung Sơn, sáng sớm hôm nay Chung Sơn đã mang theo A Đại ra khỏi thành rồi.
- Cái gì? Ra khỏi thành sao?
Dịch Diễn nhíu mày nói.
- Vâng, thuộc hạ đã cho người theo dõi rồi.
Thiết Huyết tướng quân nói.
- Thiên U công chúa quả nhiên đã hoài nghi rồi.
Dịch Diễn nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
- Đại đô đốc, hoài nghi cái gì?
Thiết Huyết tướng quân hỏi.
- Ngươi không cần quan tâm, ngươi phái người theo dõi Chung Sơn và A Đại xem bọn chúng đi đâu.
Dịch Diễn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vâng.
Thiết Huyết tướng quân lập tức đáp.
- Còn nữa, bọn chúng dừng lại ở đâu, nói chuyện với người nào ngươi đều phải ghi lại sau đó bẩm báo với ta.
Dịch Diễn nói.
- Vâng.
Thiết Huyết tướng quân tuân mệnh.