Ở phía xa xa, Cổ Lâm cùng với Thủy Kính bay lên không trung. Nhìn thấy Thiên U và Chung Sơn nói cười với nhau, trên khuôn mặt Cổ Lâm liền hiện ra một vẻ chán ghét.
Sau đó, mọi người đã bay tới trước điện Ngọc Hành, tất cả đều dừng lại, chỉ là lúc này vạn lang đã thối lui cho nên mọi người đều không cảm thấy lo lắng nữa.
- Được rồi, Liễu Tùy Phong rốt cuộc là có chuyện gì?
Thiên U công chúa hỏi.
Liễu Tùy Phong nhìn Thiên U công chúa rồi nói:
-Trưởng lão, người có nhớ ở phía Tây Ngọc Hành tông có một mảnh đất ẩm thấp không?
Nghe thấy lời nói này của Liễu Tùy Phong, lông mày của Thiên U công chúa liền nhíu lại.
- Mảnh đất ẩm thấp ư? Chính là một dãy núi triền miên, quanh năm có chướng khí bao phủ, tà vật quấy rầy phải không?
- Không sai chính là ngọn núi đó.
Liễu Tùy Phong nói.
- Ừ.
Thiên U công chúa gật gật đầu sau đó chờ đợi Liễu Tùy Phong nói tiếp.
- Lần này mời trưởng lão trở về kỳ thật cũng là do nguyên nhân đó.
Liễu Tùy Phong nói.
-Chuyện gì vậy?
Thiên U công chúa nghi ngờ hỏi, mọi người cũng đưa mắt nhìn về phía Liễu Tùy Phong.
- Từ tám tháng trước, cứ vào ngày mười lăm trăng tròn là ở trên núi có một luồng âm khí phóng lên trên trời, rồi có những tiếng gào khóc nữa. Tại hạ và vài tên sư đệ sau khi biết được đã tiến vào trong đó, lập tức nhìn thấy ảo cảnh, vô số ma quỷ tung hoành, thậm chí ở trên không còn có chim bay, và rồng ngâm đầy trời.
Liễu Tùy Phong nói.
- Vậy ư?
Thiên U công chúa ngạc nhiên hỏi.
Những người khác cũng lộ ra một vẻ kinh ngạc nhìn về phái Liễu Tùy Phong.
- Đúng rồi, xin mời trưởng lão xem xem.
Liễu Tùy Phong lật tay ra lấy một khối thủy tinh ký ức rồi đưa cho Thiên U công chúa. Những hình ảnh trong khối thủy tinh ký ức lập tức hiện ra.
Ở trên cao, trăng sáng vằng vặc, khu rừng u tĩnh. Đột nhiên Ở trong khu rừng u tĩnh này xuất hiện một thanh âm sói tru, như phá cả trời xanh, nghe vô cùng đáng sợ. Đột nhiên lúc đó cả dãy núi có vô số hắc khí bay lên trời.
Hắc khí phun ra từ trên mặt đất sau đó bay lên trời cao.
Những luồng hắc khí bao trùm khắp khu vực xung quanh.
Trong không gian đầy hắc khí này bỗng nhiên truyền đến một thanh âm rét lạnh, tựa như là tiếng quỷ khóc vậy, vô cùng tà mị.
Trong khoảnh khắc hắc khí đã bao trùm, khiến cho người ta phải sởn các tóc gáy.
- Ông ông.
Chín đạo rồng ngâm liên tiếp, phá rách ảo cảnh trước mắt, khiến cho thiên địa phải kinh sợ, sau đó một luồng hắc khí vô tận đen kịt bay lên trên trời.
Luồng hắc khí không ngừng bay ở trên không, chín con rồng bay qua bay lại, trong thủy tinh ký ức, chín con rồng này đen kịt, chỉ có hai mắt là đỏ bừng tựa như là máu.
Mảnh ký ức thủy tinh lóe lên sau đó mọi hình ảnh đều biến mất.
Mọi người cảm thấy rung động một hồi, thật lâu sau tất cả mới khôi phục lại được tinh thần.
Thiên U công chúa nhìn mảnh ký ức thủy tinh này, sau đó hai mắt của nàng nhíu lại, vừa nhìn về phía Chung Sơn, lại vừa nhìn về phía Thủy Kính tiên sinh nói:
- Các ngươi có thấy gì không?
Chung Sơn lắc lắc đầu, dù sao hắn chỉ mới tiếp xúc với thế giới này quá ít cho nên không thể nhìn ra.
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn, một cái trong lòng nàng thầm tính toán.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy chiếc quạt lông nhíu mày nói.
- Cửu long, công chúa có có cảm thấy chín con rồng này tựa hồ như ở nơi này đang tìm cái gì không?
- Đây có phải là ngọc tỷ do Cửu Long phương thiên ngọc tạo thành không?
Thiên U công chúa đột nhiên kinh ngạc nói.
- Không sai, đúng là ngọc tỷ thiên triều, rất giống.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông nói.
- Nơi này không phải là…
Thiên U công chúa đột nhiên ngưng trong lại, khuôn mặt nàng lộ ra một vẻ không tưởng tượng nổi, đồng thời trên khuôn mặt cũng hiện ra một vẻ kinh hỷ.
- Đúng thế.
Thủy Kính tiên sinh lập tức gật đầu nói.
- Các ngươi nói gì đúng vậy? Đó là nơi gì vậy?
Cổ Lâm lập tức hỏi.
- Thiên Lăng.
Thiên U công chúa nói.
Thiên Lăng ư.
Cổ Lâm nghi hoặc hỏi.
Chính là lăng mộ của thánh thượng thiên triều ngày xưa, chỉ là đã bị chôn từ lâu cho nên mỗi tháng đều xuất hiện điều quỷ dị đó.
Thủy Kính tiên sinh thận trọng nói.
- Làm sao ngươi có thể khẳng định đó chính là lăng mộ của thánh thượng?
Cổ Lâm nhíu mày nói.
- Ngọc tỷ của thiên triều phải do Cửu long phương thiên ngọc tạo thành thì mới có thể khiến cho thiên hạ kính sợ. Nhưng cũng không phải là tất cả Cửu Long phương thiên ngọc đều đật tới trình độ thiên triều, tuy nhiên hoàn cảnh ở dãy núi phía trước cho thấy đó vô cùng giống ngọc tỷ của thiên triều.
Thủy Kính tiên sinh nghĩ nghĩ một hồi rồi nói.
- Không sai, tuy nhiên cũng có một số điều kỳ quái.
Thiên U công chúa cau mày nói.
- Chuyện gì vậy?
Thủy Kính tiên sinh nhìn về phía Thiên U công chúa nói.
- Ngọc tỷ của thiên triều có thể ở cùng một chỗ với thánh thượng cho thấy thánh thượng này vô cùng có tên tuổi, người này biết rằng mình không thể nghênh kháng được thiên uy cho nên đã kêu người phụ trách việc chôn lăng mộ mình nuốt Cửu Long phương thiên ngọc. Nơi đó cũng trở thành thánh địa, là một nơi có phong thủy rất tốt.
Thiên U công chúa cau mày nói.
- Công chúa hiểu được thuật phong thủy sao?
Thủy Kính tiên sinh hơi kinh ngạc nhìn công chúa.
Mà đồng tử của Chung Sơn ở bên cạnh cũng co rút lại, thuật phong thủy này đây là lần thứ hai hắn nghe thấy lần đầu tiên chính là khi trò chuyện với Nê bồ tát.
Hiện tại hắn lại nghe thấy.
- Ta từng được Thiên lão dạy cho một thời gian cho nên chuyện này cũng biết một chút.
Thiên U công chúa lắc dầu nói.
- Thiên Lão? Khó trách.
Thủy Kính tiên sinh gật gật đầu, đôi mắt của y lại càng thêm vẻ tôn kính trong đó.
- Thiên lão, Chung Sơn nghe thấy danh từ này thì liền cau mày, ở trong đại la Thiên triều, có một vị đại sư tên là Thiên lão.
- Chúng ta ở đây suy đoán làm gì, chẳng phải đến đó rồi sẽ biết hay sao?
Cổ Lâm ở bên cạnh nói.
- Không sai, chúng ta mau đi đến xem xem, ngọc tỷ thiên triều chính là vật tốt.
Thiên U công chúa tỏ ra vẻ hưng phấn.
- Trưởng lão.
Liễu Tùy Phong một lần nữa lại kêu lên.
- Chuyện gì vậy?
Thiên U công chúa quay đầu nhìn lại phía Liễu Tùy Phong.
- Kỳ thực, điều Ngọc Hành tông lo lắng cũng không phải đến từ dãy núi đó.
Liễu Tùy Phong nói.
- Vậy còn chuyện khác sao?
Thiên U công chúa nghi hoặc hỏi.
- Công chúa có nhớ, ở phía tây bắc Ngọc Hành tông có một hoàng triều không?
- Đúng vậy chính là một hoàng triều rất lớn, sau khi phát hiện dị tượng ở dãy núi, hoàng triều liền phái binh lính, tiêu diệt các tông môn gần đây, không bao lâu nữa sẽ đến lượt Ngọc Hành Tông cho nên tại hạ mới lo lắng.
Liễu Tùy Phong nói.
- Hoàng triều? Chỉ là một hoàng triều nho nhỏ mà thôi, chúng ta sợ gì?
Cổ Lâm lắc đầu cười nói.
- Các hạ dĩ nhiên không sợ, nhưng Ngọc Hành Tông thì lại không ứng phó nổi.
Liễu Tùy Phong thở dài nói.
- Đại Nghiệp hoàng triều sao? Ha ha, chúng nó diệt tông môn xong thì làm gì, muốn cướp Phương thiên ngọc tỷ sao?
Đạ Nghiệp, Đại nghiệp hoàng triều cũng chỉ mới tồn tại được một nghìn năm mà đã sốt ruột kiếm ngọc tỷ thiên triều, bọn chúng muốn tấn cấp ư?
Thiên U công chúa trầm giọng nói.
- Công chúa, vận triều muốn tấn cấp cần phải có ngọc tỷ sao?
Chung Sơn nghi hoặc nhìn về phía Thiên U công chúa, Thiên U công chúa mỉm cười nhìn về phía hắn, nàng không ngờ Chung Sơn lại hỏi vấn đề này.
- Không sai, tại sao thiên hạ lại có tam đại thiên triều? Không phải là do thực lực của một đất nước hưng thinh mà có thể tấn cấp mà còn là do thánh thượng của thiên triều phải làm sao để tấn cấp thiên triều. Trong đó hoàng triều muốn lên đế triều thì phải có ngọc tỷ của đế triều, sau đó mốn lên thiên triều thì phải có ngọc tỷ thiên triều. Cho nên hoàng đế trong thiên hạ rất nhiều, nhưng số hoàng đế đạt tới Thiên triều thì rất ít.
Thiên U công chúa giải thích nói.
Chung Sơn gật gật đầu, lộ ra một vẻ minh bạch, tuy ngoài mặt hắn lúc này không tỏ ra điều gì nhưng trong lòng tràn ngập sóng trào vô cùng kinh hỉ.